Đọc truyện Kiều Kiều Mỗi Ngày Tại Mạt Thế Đều Gian Nan Đi Tìm Chết – Chương 11:
Tô Nhuyễn Nhuyễn hiểu được một điều rằng đó là chính mình sẽ sống không được lâu.
Trở thành nữ phụ pháo hôi rác rưởi, kẻ đã đẩy nam chính vào một đôi tang thi, mặc kệ có giãy giụa thế nào đi chăng nữa thì vận mệnh của cô ta vẫn sẽ chỉ giống như một con kiến nhỏ bé bị nam chính bóp chết.
Đương nhiên, trước khi bóp chết sẽ còn phải bị đùa giỡn một phen.
Nhưng những điều này đều không đáng nhắc đến làm gì.
Bởi vì cô biết, ngay lập tức cô sẽ phải chết thôi.
So với việc sống sờ sờ chờ nam chính dùng thủ đoạn ép buộc chém thành từng khối từng khối nhỏ, Tô Nhuyễn Nhuyễn tình nguyện tự đi tìm cái chết trước.
“Nhuyễn Nhuyễn, dù có quá đói bụng thì em cũng không nên uống thuốc ngủ chứ.”
Người thanh niên ngồi xổm trước mặt Nhuyễn Nhuyễn, khuôn mặt thanh lãnh tuấn mĩ, ôn hòa tinh tế.
Hắn mặc một chiếc áo ngụy trang, thân cao chân dài, vai rộng eo thon, sau lưng khoác một cái bao rách nát.
Vải dệt của cái bao kia mỏng, loáng thoáng có thể thấy được hình dáng của đồ vật bên trong bao.
Tô Nhuyễn Nhuyễn biết rõ thứ đồ ấy là gì, đấy là một cái rìu.
Cái người này, chỉ dựa vào cái rìu đó ở mạt thế hoành hành, trở thành chúa tể của cái thế giới không có quy củ hạn chế, cá lớn nuốt cá bé này.
Một người đàn ông nho nhã tuấn mĩ, cầm cái rìu khắp nơi chém người linh tinh gì đó..
Tô Nhuyễn Nhuyễn mỉm cười tỏ vẻ, tác giả chính là một kẻ có bệnh.
Ba ngày trước, Tô Nhuyễn Nhuyễn xuyên vào cuốn tiểu thuyết thể loại tận thế có tên là《 Trọng sinh trở thành bá chủ mạt thế 》.
Nam nữ chính trọng sinh quay trở lại quá khứ, cường cường liên hợp, cuối cùng trở thành bá chủ của mạt thế.
Đây là câu chuyện tình yêu gì mà tai họa giáng xuống cùng nhau đồng cam cộng khổ chia sẻ khó khăn hoạn nạn, sống sót vượt qua gian nan cảm động đến cỡ nào! Tuy rằng tác giả không có xác thực tuyến tình cảm của nam nữ chính, nhưng mấy người, một nam một nữ qua qua lại lại, chẳng lẽ đơn thuần chỉ là tình huynh đệ thôi hay sao?
Ít nhất lúc ấy, Tô Nhuyễn Nhuyễn chính là chèo thuyền cặp này.
Nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn trăm triệu không nghĩ tới, có một ngày, cư nhiên cô có thể ở tại hiện trường ăn đường.
Nếu không phải thân phận quá xấu hổ, hoàn cảnh quá ác liệt, tính cách của nhân vật quá không xong, nam chính lại quá hung tàn, nhất định Tô Nhuyễn Nhuyễn sẽ cảm động đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
Nhưng hiện tại, cô cũng bị dọa đến nước mắt nước mũi giàn giụa rồi.
Nhân vật mà Tô Nhuyễn Nhuyễn sắm vai trong thế giới tiểu thuyết này là một vị bạch nguyệt quang giả của nam chính, cũng chính là người bạn gái tính khí kiêu căng của hắn.
Diện mạo Lục Thời Minh không có thể bắt bẻ chê bai vào đâu được.
Nho nhã tuấn mĩ, khí chất như ngọc, tướng mạo như kim.
Là ánh trăng treo trên bầu trời đêm trong ngày mùa thu, là bông tuyết trắng xóa trong ngày đông giá lạnh.
Sạch sẽ không có một chút bụi bặm.
Nhưng con người như vậy, sau khi trọng sinh trở lại quá khứ, lập tức, hắn liền biến thành một kẻ cực kì, cực kì! Biến! Thái!
Trong nguyên gốc cuốn sách, mấy thứ đạo lý, cái gì tận thế tàn khốc, nhân tình ấm lạnh, thói đời nóng lạnh tại mạt thế, ở trước mặt nam chính tất cả đều không tồn tại! Đó là kẻ ở mạt thế thích giả trang làm một tên yếu đuối vô năng, nhưng thực chất lại là một đại biến thái cuồng ma thích chém đầu người thăng cấp hằng ngày a!
Mà dựa theo cách nói trong sách.
Thân thể cô xuyên vào lúc này, cũng chính là vị bạch nguyệt quang giả của Lục Thời Minh, trước khi nam chính trọng sinh quay trở lại, vì tự bảo vệ bản thân đã đem hắn đẩy vào một đôi tang thi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: QAQ
Lục Thời Minh trọng sinh trở về, điều đầu tiên muốn làm chính là trả thù cô ta.
Trình độ hung tàn của nam chính, có thể so sánh ngang với đại quái thú Godzilla.
Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định tự mình kết thúc cuộc đời, không cần nam chính phải nhúng một đầu ngón tay vào.
Cho nên, Tô Nhuyễn Nhuyễn nuốt nửa bình thuốc ngủ.
Tuy rằng nam chính thực sự quá hung tàn, nhưng không quan hệ, cô lập tức sẽ chết ngay.
Trên mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Người đàn ông chậm rì rì nói: “May mắn bình thuốc ngủ này là đồ giả dùng bột mì để làm.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ?
Ai, không đúng, cô chính là tự mình chạy vào bên trong tiệm thuốc chính quy mang ra mà.
Ai, anh trai, anh mau nhìn nhãn dán của xưởng sản xuất..
“Nào, uống nước.”
Người đàn ông nhéo hàm dưới của Tô Nhuyễn Nhuyễn, rót một ngụm nước vào miệng cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bẹp bẹp miệng, cảm thấy rất ngọt, liền thuận thế ôm vào người định uống mấy hớp, sau đó bị người đàn ông ngăn trở.
“Hiện tại nước rất khan hiếm, Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta chờ đến lúc khát mới uống.
Đợi khi đến khu căn cứ gần nhất, chúng ta sẽ có hi vọng.”
Biểu tình Tô Nhuyễn Nhuyễn vô cùng đáng thương nhìn bình nước kia, cô vẫn còn đang đắm chìm bên trong sự đau khổ khi chính mình ăn phải thuốc giả.
Tô Nhuyễn Nhuyễn biết sau khi nam chính Lục Thời Minh trọng sinh liền ngoài ý muốn có được không gian.
Lại nói tiếp về sau nữa sẽ còn bộc lộ ra dị năng mạnh mẽ, trở thành loại dị năng độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ rõ trong không gian của nam chính cái gì cũng có.
Chính là một mảnh đất thế ngoại đào nguyên *.
Quan trọng nhất là, bên trong còn có linh tuyền.
Cho dù ngươi chỉ còn lại một hơi thở, ném vào bên trong ngâm cả đêm, ngày hôm sau lại có thể tung tăng nhảy nhót.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ khả năng đời này cô không có phước phận nào để uống.
Nghĩ đến đây, cô chỉ có thể tủi thân mà liếm liếm vệt nước trên môi, coi như an ủi bản thân vậy.
* * *
* Nơi biệt lập với thế giới bên ngoài.
Theo Sưu thần hậu kí 搜神后记:
Vào niên hiệu Thái Nguyên 太元 triều Tấn, có một người ở Vũ Lăng 武陵, không biết tên họ là gì, sống bằng nghề đánh cá.
Một hôm, ông ta đến một khe suối để đánh cá, chèo thuyền men theo khe mà đi lên, chỉ thấy hai bên chim hót hoa thơm, cảnh sắc mê người, ông bị phong cảnh tuyệt đẹp này làm cho mê mẩn bất tri bất giác đi được rất xa.
Bỗng nhiên, một rừng đào xuất hiện trước mặt.
Men theo giòng nước mà đi, chỉ thấy hai bên bờ toàn cây đào, tuyệt nhiên không có một loại cây nào khác, hoa đào đang nở rộ.
Người đánh cá vô cùng kinh ngạc, muốn đi đến tận cùng của rừng đào.
Ông ta chèo thuyền đến tận đầu nguồn, nhìn thấy phía trước rừng đào có một ngọn núi, giữa núi có một khe hẹp, bên trong phảng phất ánh sáng.
Người đánh cá vô cùng hiếu kì liền dừng thuyền, bước lên bờ nhắm khe hẹp mà đi tới.
Bước vào cửa khe, bên trong là một hang núi, chỗ vào vô cùng hẹp, chỉ vừa một người qua.
Sau khi đi thêm vài chục bước, hang bỗng nhiên rộng lớn, ra khỏi hang, trước mặt là vùng đất bằng phẳng, nhà cửa khang trang.
Nhìn kĩ, thấy ruộng đồng xanh tốt, còn có ao hồ xinh đẹp, nhà ở điểm xuyết thêm, chung quanh nhà là rừng dâu và rừng trúc.
Đường bờ ruộng dọc ngang, các nhà cách nhau không xa, tiếng gà tiếng chó đều có thể nghe được.
Người đánh cá trước giờ chưa thấy một nơi nào đẹp như thế, bước tới thêm.
Đến một nơi có nhà, nhìn y phục của trai gái đang mặc, thấy họ như ở một thế giới khác.
Tóc của đều vàng, buông thả tự nhiên.
Khuôn mặt của họ hiện rõ nét thuần phác, ung dung tự tại.
Thấy người đánh cá từ bên ngoài tới, họ vô cùng kinh ngạc, liền hỏi từ đâu đến.
Người đánh cá nhất nhất trả lời sự thực.
Có người mời ông ta về nhà, bày rượu giết gà chiêu đãi.
Người trong làng nghe nói có người từ bên ngoài tới liền chạy đến xem.
Người trong làng nói với người đánh cá rằng, tổ tiên của họ vì lánh nạn đời Tần đã dẫn vợ con cùng với dân làng bỏ chạy đến đây, từ đó về sau chưa bao giờ đi ra bên ngoài, cũng không quan hệ với bên ngoài, họ sống một cuộc sống cách tuyệt với thế giới ngoài kia.
Người trong làng hỏi người đánh cá đang là triều đại nào.
Ông ta đáp rằng, hiện đang là đời Tấn.
Họ nghe là đời Tấn, không biết là triều đại nào.
Hóa ra, người ở đây chỉ biết có đời Tần, ngay cả đời Hán họ cũng không biết, đừng nói chi đến đời Ngụy đời Tấn.
Người đánh cá đem hết tình hình bên ngoài kể lại.
Họ nghe xong đều cảm thán, liền lưu giữ người đánh cá ở lại thay nhau chiêu đãi.
Mấy ngày sau người đánh cá tạ từ ra về.
Người trong làng nói ông ta rằng:
Tuyệt đối không được đem tình hình ở đây nói cho người bên ngoài biết.
Người đánh cá từ biệt, theo đường cũ quay về, trên đường đi qua ông đều đánh dấu.
Sau khi về đến huyện, người đánh cá lập tức đi gặp Thái thú Lưu Hâm 刘歆, đem sự việc kể lại.
Lưu Hâm lập tức sai người đi tìm, men theo kí hiệu mà người đánh cá đã để lại, nhưng không tìm thấy được.
.