Đọc truyện Kiều Hoa – Chương 27: Quân tử
Edit: Chang
Beta: Cải Trắng
Lúc đầu nàng ta còn thấy áy náy với Khương Nguyệt, nhưng sau vì ngoại tổ phụ tạo áp lực, cô mẫu lại không mặn không nhạt với nàng ta. Nếu nàng ta cứ như vậy, e sau này sẽ không tìm được một người phu quân tốt. Dù sao, với thân phận của nàng ta, nếu không có phủ Vệ Quốc công thì cuộc sống sẽ ngày càng thê thảm. Tuy người trong phủ không biểu hiện gì nhưng rốt cuộc vẫn coi thường nàng ta, đặc biệt là Tần Yên, đối đầu với nàng ta ở khắp nơi.
Bây giờ cô mẫu dần yêu thương lại nàng ta, chỉ là mỗi khi nói chuyện vẫn sẽ lơ đãng nhắc đến Khương Nguyệt.
Ôn Thanh Họa hít sâu, siết chặt bàn tay dưới váy.
Nói đi nói lại, trong lòng cô mẫu vẫn yêu thương Khương Nguyệt nhất, mà cháu gái như nàng ta lại không sánh bằng một nha đầu quê mùa không rõ lai lịch? Còn cả vị trí Đoan vương phi, thân phận như Khương Nguyệt được làm thông phòng đã là hời rồi. Tất nhiên không xứng đứng bên cạnh biểu ca, sánh vai cùng hắn.
Mấy ngày nay nàng ta ở trong sơn trang, càng biết nhiều hơn về mối quan hệ giữa biểu ca và Khương Nguyệt. Nàng ta biết biểu ca chỉ coi Khương Nguyệt như đứa trẻ, làm sao sinh ra tình cảm nam nữ được? Nếu không phải cô mẫu luôn để biểu ca chăm sóc Khương Nguyệt, giờ đây hai người sớm chiều kề cận, cũng sẽ không thân cận như vậy.
Khi còn bé có thể do sợ sệt với biểu ca lạnh lùng, nhưng giờ đã trưởng thành, có rung động đầu đời, liền biết người biểu ca anh tuấn này chính là phu quân tốt hiếm có khó tìm trên thế gian. Khương Nguyệt này vẫn sà vào lòng người ta, ngần ấy yêu kiều phận nữ nhi, lại há chẳng phải cậy nhất cự li nhì tốc độ mà đoạt được sự yêu chiều của biểu ca hay sao.
Ôn Thanh Họa liếc nhìn, xoay người đi đến Mãn Đình Cư.
Bây giờ người trong ngực biểu ca là Khương Nguyệt, rồi sẽ có một ngày nàng ta càng được biểu ca cưng chiều hơn. Tất cả những gì Khương Nguyệt có chỉ vì được cô mẫu yêu thương. Nàng ta chỉ cần gắng tìm cách lấy lòng cô mẫu, với cái tính hiếu thuận của biểu ca thì hẳn huynh ấy sẽ phải để ý tới mình. Còn Khương Nguyệt này vừa khéo có thể làm nổi bật lên sự nhu thuận săn sóc của nàng ta. Thật sự quá tuyệt!
Trời sắp sang thu, gió đêm lạnh dần, lão vương phi rất thích hoa, Thính Lan sơn trang trồng đủ loại hoa trân quý. Gió mát thoảng qua, đưa theo cả mùi hương, thấm vào ruột gan khiến người ta bất giác cũng trở nên thư thái.
Khương Nguyệt cảm thấy người nam tử trước mặt này đã từng khiến cho nàng sợ hãi, nhưng giờ đây lại ỷ lại người đó.
Ôn tiểu thư gần gũi với nương khiến nàng lần đầu cảm nhận được nguy cơ. Lại vì là lần đầu nên nàng trở tay không kịp, lập tức bị rối loạn, cuối cùng nhu nhược hoàn nhu nhược. Trước đây nàng sợ Sở Thận, nhưng lòng luôn để ý hắn. Hắn và nương đều là người thân duy nhất bên cạnh nàng. Nàng không cho phép bất kỳ kẻ nào cướp đi.
Sở Thận nhìn tiểu cô nương yên lặng trong ngực, nhẹ xoa đầu, thầm thì: “Không sợ ta nữa à?”
Khương Nguyệt hơi xấu hổ, mặt đỏ lên, nhưng tâm tình lại tốt hơn nhiều, giả vờ buông lỏng nói: “Diễn Chi ca ca không ăn thịt ta, vì sao ta phải sợ?”
Sở Thận có chút buồn cười, nói: “Tất nhiên là ta không ăn thịt nàng, nhưng trước đây cũng không như này.” Ngày trước vừa nhìn thấy hắn thì nụ cười tắt ngấm, nơm nớp lo sợ cúi đầu, thật đúng như mình muốn ăn thịt nàng.
Tuy hắn nghiêm khắc nhưng phần nhiều là cố ý. Ngày thường nàng vui vẻ vô ưu, ngày còn thơ ấu là một bé gái phấn điêu ngọc mài, dù hắn từ nhỏ đã không dịu dàng nhưng lúc chăm sóc nàng vẫn không nhịn được muốn véo má, nhìn đôi mắt đen láy ầng ậc nước, đột nhiên hắn lại có chút gì đó dịu dàng.
Chỉ là nương quá cưng chiều nàng, hắn sợ nàng được chiều mà kiêu, sau này biến thành ngang ngược phách lối. Phận nữ nhi mà như vậy thì sao có thể tìm được trượng phu? Tuy rằng nàng là người của Đoan vương phủ nhưng suy cho cùng cũng không phải quan hệ huyết thống, tính tình này mà gả cho người khác, chỉ sợ sẽ phải chịu ấm ức. Hắn chỉ nghiêm khắc một chút với nàng, để nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn.
Khương Nguyệt nghe xong, ngập ngừng một chút rồi mới ngọt ngào nói: ” Đúng là hơi sợ. Nhưng ta cảm nhận được mấy ngày này Diễn Chi ca ca có chút khang khác.” Cho nên nàng mới dám thân cận với hắn. Khương Nguyệt tiếp tục nói: “Giống như đại ca vậy, khiến ta rất muốn lại gần.”
Câu trước vừa nghe tâm tình Sở Thận còn tốt, nhưng câu tiếp theo lại làm hắn nhíu mày, ho nhẹ một tiếng mới nói: “Bản vương không có muội muội.”
Thấy hắn cố ý ra vẻ, Khương Nguyệt cũng không sợ, cái đầu tròn tròn từ trong ngực hắn ngẩng lên, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, đôi mắt sáng ngời như vì sao mở to: “Chẳng lẽ là cha?”
Sở Thận sầm mặt.
Hắn nên sớm nghĩ tới khía cạnh này mới đúng, càng chiều nàng thì nàng càng to gan, những lời như này giờ cũng dám nói bừa. Sở Thận hít sâu, chắc là tâm tình hôm nay không tệ nên không sừng sổ răn dạy nàng, chỉ đưa tay ra sau lưng nàng, chạm đến chỗ mềm mại, bóp một cái: “Còn dám nói bừa không?”
Khương Nguyệt không ngờ người đứng đắn nghiêm túc như Sở Thận lại có hành động như vậy.
Nàng sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, hai tay gấp gáp đẩy ngực hắn ra, lui về phía sau mấy bước, mặt đỏ bừng sẵng giọng: “Huynh…” Sao hắn có thể bóp chỗ đó của nàng? Tuy là lúc còn bé nàng chưa biết gì, hắn thường đánh mông nàng, nhưng giờ nàng đã là đại cô nương rồi, cũng hiểu được khác biệt nam nữ.
Hành động này rõ ràng là của phường háo sắc!
Khương Nguyệt thấy mặt mình càng ngày càng nóng, che mặt dậm chạy vội vàng chạy đi. Dáng người nàng nhỏ nhắn xinh xắn, giờ chạy đi khiến gấu quần bay bay, tựa như hoa hải đường nở rộ trong gió thoảng, mềm mại ngát hương.
Tay Sở Thận hơi nắm lại, cảm giác vừa rồi đọng lại trên đầu ngón tay vẫn chưa tan đi. Hắn chưa từng làm hành động vô sỉ như vậy. Giờ nhớ lại khi ấy lòng vui mừng hớn hở, cùng nàng gần gũi cũng không tồi.
Chí ít thì nàng cũng nguyện ý đến gần mình hơn, chứ không giống lúc trước nơm nớp lo sợ.
Khương Nguyệt trở về Lâm Nguyệt cư của mình, hơi ấm còn lưu trên mặt, đầu ngón tay chạm vào thấy nóng hổi. Nàng xấu hổ, tim đập dồn dập, ngồi trên nhuyễn tháp mà cứ một lát lại cười ngây ngô.
Dưới chân có con vật dụi vào bàn chân nàng, hơi ngứa, Khương Nguyệt cúi đầu, thấy Tiểu Bảo dưới đất ngẩng đầu nhìn nàng, sủa lên hai tiếng.
Khương Nguyệt đang vui, khom lưng ôm nó vào lòng, bây giờ Tiểu Bảo càng ngày càng nặng, béo phệ cả ra, cực kỳ dễ thương. Khương Nguyệt yêu thích nó nhất, cúi xuống xoa đầu nó, lại không nhịn được hôn một cái.
Bích Tỳ đi vào hầu hạ, thấy tiểu thư nhà mình vui vẻ, chợt thở dài. Hôm nay tâm trạng tiểu thư không tốt lắm, vừa nghe Lục Châu nói tiểu thư và vương gia ở cùng một chỗ, nàng còn sợ vương gia lại răn dạy tiểu thư, đến lúc đó với tính tình của tiểu thư e là lại muốn khóc lóc. Bây giờ thì ngược lại, khuôn mặt tươi cười yêu kiều, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt sắc, cười lên tựa như một đóa hoa rực rỡ kiều mị, lòng người cũng vui vẻ theo.
“Tiểu thư, không còn sớm nữa, nô tỳ hầu hạ người tắm rửa nhé!”
Khương Nguyệt đáp lời, đặt Tiểu Bảo trên giường êm.
Hơi nước mịt mù lượn lờ khắp thùng tắm, Khương Nguyệt mặc cho hai nha hoàn tắm rửa cho mình, nàng cúi đầu nhìn nơi phồng lên trước ngực, thấy rằng chỗ này càng ngày càng lớn.
Lúc mới lớn, chỗ này đau dữ dội, nàng thấy hơi khó xử, len lén nói với Tiết ma ma. Nhưng Tiết ma ma nghe xong lại cười, nói đây là quá trình mà nữ nhi phải trải qua, về sau sẽ từ từ phồng lên. Tất nhiên nàng từng thấy một số nha hoàn trong sơn trang, trước ngực cũng phồng lên, giống như giấu hai cái bánh bao lớn vào bên trong vậy. Lúc ấy nàng không hiểu, nghĩ thầm: Nàng không muốn lớn lên cũng như vậy, mệt lắm.
Nhưng lúc này lại càng ngày càng to ra.
Nàng đã không còn là cô nương không hiểu sự đời như trước đây. Tiết ma ma biết nàng không hiểu, có lúc cũng sẽ giảng cho nàng một ít về chuyện nam nữ, nói là nam nhân đều thích nơi này to. Nàng không rõ, nhưng hôm nay khi Sở Thận sàm sỡ nàng, nàng chợt nghĩ: Hắn cũng thích?
Cứ như vậy, Khương Nguyệt lại đỏ mặt cười ngây ngô. Bây giờ Sở Thận càng ngày càng dễ thân cận. Hôm nay tâm trạng nàng không tốt, nhưng trông thấy Sở Thận, lại cùng hắn nói chuyện một hồi, sau đó thấy thoải mái hơn nhiều.
Lúc Tiết ma ma đi vào, thấy tiểu thư nhà mình cứ như thiếu nữ đang mơ mộng chuyện tình yêu, lại nghe Lục Châu nói vừa nãy tiểu thư ở cùng với vương gia, trong lòng không khỏi vui mừng, thầm nghĩ: Tiểu thư trưởng thành rồi, là chuyện tốt.
“Các ngươi đi chuẩn bị sữa bò, ở đây có ta hầu hạ tiểu thư là được rồi.” Tiết ma ma phân phó Lục Châu, Bích Tỳ.
Hai người nghe lời, nhẹ gật đầu, đi ra ngoài bình phong.
Khương Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tiết ma ma, lại thấy Tiết ma ma cười ý nhị nhìn mình, biết được tâm tư của mình đều bị bà nhìn thấu, hờn dỗi làu bàu: “Tiết ma ma…”
“Lão nô đã nói gì đâu, tiểu thư xấu hổ như vậy làm gì?”
Khương Nguyệt biết Tiết ma ma đang trêu ghẹo mình, chỉ đỏ mặt nghịch nước. Tiết ma ma lấy khăn vắt trên vách thùng tắm, lau khô thân người cho nàng, nhìn làn da nhẵn nhụi trắng mịn, mềm mại ướt át, nói: “Thân hình này của tiểu thư, sau này thành hôn rồi nhất định Vương gia sẽ thích.”
Lời nói lộ liễu như vậy, cũng chỉ có Tiết ma ma mới nói với nàng. Khương Nguyệt ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại tò mò, khuôn mặt trắng nõn nho nhỏ ngẩng lên, nhỏ giọng hỏi: “Tiết ma ma, vậy bà nói xem, ta hơn hay Ôn cô nương hơn?”
“Tiểu thư hỏi cái này làm gì?”
Khương Nguyệt nhíu mày, nhớ tới lời nói của Sở Thận, nói: “Lúc nãy… Lúc nãy Diễn Chi ca ca nói, nếu ta nghe lời hơn, hắn sẽ chỉ cưới một mình ta, nên ta nghĩ, nếu Ôn cô nương tốt hơn thì liệu Diễn Chi ca ca có thích nàng ta không?”
Tiết ma ma cũng kinh ngạc: “Vương gia thật sự nói như vậy?”
“Đúng thế.” Khương Nguyệt gật đầu, thỏa mãn nói “Tuy là từ nhỏ Diễn Chi ca ca đối với ta nghiêm khắc, nhưng đã nói thì sẽ giữ lời.”
Tất nhiên Tiết ma ma biết, nam nhân dỗ ngon dỗ ngọt nhưng làm chả được mấy lần, huống hồ thân phận Vương gia như vậy, làm sao có thể chỉ cưới một mình tiểu thư? Coi như đối với tiểu thư nhất mực cưng chiều nhưng cũng không thể thiếu được một vài trắc phi thiếp thất. Bây giờ tiểu thư còn nhỏ, vương gia có thể nói ra lời này chắc là thật sự để ý tiểu thư, chỉ dựa vào điểm này thôi cũng khiến bà vui mừng.
Bà chỉ hi vọng vương gia hòa hợp cùng tiểu thư, vạn lần không dám hi vọng xa vời rằng trọn đời vương gia chỉ có một mình tiểu thư.
“Tiểu thư, vương gia đối tốt với người là chuyện đáng mừng, chỉ là chuyện như vậy, không nên quá coi là thật. Nào có nam nhân hoàng thất lại chỉ cưới một người?”
“Thật vậy.” Khương Nguyệt hơi cau mày, lại hỏi: “Lão vương gia đã cưới bao nhiêu người?” Nghe nương nói, tính Sở Thận không hề giống bà, nhưng lại giống lão vương gia hơn nửa.
Tiết ma ma suy nghĩ cẩn thận nói: “Nói đến lão vương gia, thân phận cũng hơi nhỏ, nhưng cũng có bảy, tám người thiếp.”
Khương Nguyệt nghe xong có chút thất vọng, thầm nghĩ: Nếu về sau Sở Thận cũng nạp bảy, tám người thiếp, vậy nàng phải làm thế nào đây?
“Trước đây e dè Diễn Chi ca ca, chỉ nghĩ rằng tính tình lạnh lùng vậy thì có cô nương nhà ai sẽ thích, bây giờ…” Giờ đây nàng để ý hắn, nhưng lại lo lắng mỗi ngày.
“Tiểu thư không cần phải lo lắng, dung mạo cùng với dáng vẻ tiểu thư như này, Ôn tiểu thư làm sao sánh kịp?” Tiết ma ma xoa bóp cho nàng, lại nói: “Hơn nữa vương gia đã hai lăm tuổi, giờ trong phủ đến thông phòng cũng không có, có thể thấy rằng vương gia đối với nữ sắc còn có chút lạnh nhạt.”
Phải không? Khương Nguyệt nghe Tiết ma ma nói, nhớ tới ngày ấy trên xe ngựa hắn hôn nàng hăng say, lại nhớ tới hôm nay hắn sờ soạng, sàm sỡ nàng, trong lòng lại càng vui vẻ, nghĩ: Cái dáng vẻ đấy, chỗ nào giống quân tử không gần nữ sắc?
*
Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau tỉnh lại ngồi trước gương, Khương Nguyệt ngắm chính mình, gương mặt hây hây như hoa đào, thần sắc tươi tắn vô cùng. Lục Châu đứng bên cạnh trêu ghẹo: “Nô tỳ từng nghe câu thơ nọ, như là “màu son phấn” gì đó…”
“Là “song hờn son phấn bạc màu””. Bích Tỳ đang cầm lược ngọc chải mái tóc đen nhánh cho tiểu thư vội nói.
“Đúng, đúng, chính là câu này, để tả tiểu thư đúng là tuyệt nhất.” Lục Châu gãi đầu, cười hì hì nói.
Nghe được tán dương, Khương Nguyệt tất nhiên vui vẻ. Hôm qua quả thật nàng nhỏ nhen, giờ ngẫm lại thật là ấm ức. Tiết ma ma nói rằng mục đích của Ôn tiểu thư là Sở Thận nên mới lấy lòng nương như vậy. Nàng âm thầm hạ quyết định: Bất kể là nương hay là Sở Thận, đều là của một mình nàng.
Nếu như nàng vô năng bị người cướp đi, thì cũng là do nàng vô dụng, còn có thể trách ai?
Sở Thận với nương đều rất tốt đẹp, bây giờ có Ôn tiểu thư, sợ rằng sau này sẽ còn có Liễu tiểu thư, Lý tiểu thư. Mới có một người mà nàng đã không chịu được, âm thầm khổ sở, như vậy làm sao xứng với sự yêu thương của nương và Sở Thận?
Khương Nguyệt nhìn Bích Tỳ trang điểm cho mình trở nên xinh đẹp, tự ngẫm tuy mình có chỗ không bằng Ôn tiểu thư, nhưng vẫn có sở trường riêng, nàng ngoan ngoãn tri kỷ, nương thích nhất điểm này ở nàng.
Sau khi ăn sáng, Khương Nguyệt đi đến Mãn Đình cư thỉnh an. Đúng y nàng dự đoán, Ôn Thanh Họa đã ở đây hầu hạ từ sáng sớm, quả thật còn tận tâm hơn Tường ma ma đã hầu hạ nương mười mấy năm. Nàng có thấy cũng không phản ứng lớn như hôm qua, chỉ cười ngọt ngào đi vào, ngồi sát cạnh nương, cùng bà trò chuyện một vài việc trong vương phủ.
Lão vương phi nhìn hai tiểu cô nương trái phải bên cạnh, nét mặt vui vẻ hòa thuận, trong đầu lại than thở: Nếu có thể cứ tiếp tục như vậy thì tốt biết bao.
Mặc dù bà mềm lòng đối với Thanh Họa, đáng tiếc chuyện đời trước vẫn khiến bà hoài nghi, không thể không phòng bị. Dù sao bà cũng hi vọng con trai mình cùng A Nguyệt yên ấm, sớm để bà có cháu trai ôm ấp.
Lúc này có âm thanh bên ngoài, là Sở Thận đi đến. Khương Nguyệt không kìm được nghiêng đầu, thấy Sở Thận mặc cẩm bào màu trắng như tuyết, khí chất bẩm sinh của hậu duệ quý tộc tỏa ra xung quanh, rõ là trang phục đơn giản bình thường, lại khiến nàng thấy dễ nhìn hơn so với ngày thường.
Khương Nguyệt nhíu mày, cũng không biết là có chuyện gì, lại lén liếc mắt nhìn, vừa hay chạm phải ánh mắt của Sở Thận. Khuôn mặt Khương Nguyệt thoáng cái đỏ bừng.
Nhận ra hai người có chút mờ ám, Ôn Thanh Họa yên tĩnh ở một bên thấy hơi không thoải mái, đành miễn cưỡng cười nhạt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Nguyệt: Lưu manh!
Sở Đại Bảo: Ta lưu manh như nào?
A Nguyệt: Huynh sờ chỗ đó của ta…
Sở Đại Bảo: Chỗ nào?
A Nguyệt: Đồ lưu manhhhh!