Kiều Hoa

Chương 20: Ấm ức


Đọc truyện Kiều Hoa – Chương 20: Ấm ức

Edit: Chang

Beta: Cải Trắng

Khương Nguyệt ngồi trong xe ngựa, cả người cứ bứt rứt không yên. Đêm qua ngủ không ngon, xe ngựa lắc lư chòng chành càng khiến nàng thêm lo lắng. Thỉnh thoảng nàng lại nghiêng đầu nhìn lén Sở Thận, nhưng hắn vẫn ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, khuôn mặt tuấn mỹ thản nhiên, không thể hiện cảm xúc gì.

Hắn không lo mình sẽ mắc lỗi sao?

Khương Nguyệt hơi mất mát, hai bàn tay nhỏ nhắn đặt trên đầu gối, cúi thấp đầu, tóc mai hai bên rũ xuống che đi khuôn mặt nhỏ xinh nõn nà. Chưa được bao lâu thì đã đến hoàng cung. Khương Nguyệt được Sở Thận ôm xuống xe ngựa, sau đó yên lặng theo phía sau hắn. Nàng thấy cung nhân hai bên vừa hành lễ với Sở Thận vừa kinh ngạc nhìn nàng.

Nàng biết bên cạnh Sở Thận luôn không có nữ nhân, bây giờ đột nhiên lại dẫn nàng vào cung, chẳng trách họ thấy kinh ngạc. Khương Nguyệt hơi sợ, vô thức nắm tay Sở Thận, nhưng chưa nắm được thì Sở Thận đã chủ động đưa tay ra nắm chặt tay nàng.

Mặc kệ như nào, nàng âm thầm vui mừng: Vẫn may còn có hắn.

Theo Sở Thận đi tới ngự thư phòng, vừa đến cửa nàng đã thấy một nam tử mặc bộ quần áo màu xanh của thái giám đứng bên ngoài. Khương Nguyệt quan sát theo bản năng, thấy quần áo hắn đẹp hơn nhiều so với tiểu thái giám, nhìn hắn chắc khoảng 50 tuổi, liền đoán đây chắc là thái giám thân cận bên cạnh hoàng thượng mà Tiết ma ma nói, Ngụy công công.

Ngụy công công hành lễ với Sở Thận xong, nhìn Khương Nguyệt mỉm cười, nói: “Vị này chắc là Khương tiểu thư rồi, mời theo nô tài vào bên trong.”

Dứt lời, Sở Thận định dẫn Khương Nguyệt đi vào. Nhưng Ngụy công công lại nói: “Đoan vương gia, hoàng thượng mới ra lệnh chỉ gặp mình Khương tiểu thư.”

Chỉ gặp nàng? Khương Nguyệt hốt hoảng, thầm nghĩ không ổn, vội vàng ngẩng đầu nhìn Sở Thận, lòng lo lắng không thôi. Chắc nhìn thấu sự bất lực của Khương Nguyệt, Sở Thận có chút mềm lòng, nhưng đến cùng vẫn buông lỏng tay, xoa đầu nàng, nói: “Vào đi, ta chờ ngươi ở ngoài.”

Khương Nguyệt không dám đi vào, cắn môi, mi mắt khẽ run lên, trong lòng cực kỳ hoảng sợ.

“Nghe lời, mau vào đi.” Sở Thận nói lại một lần. Hắn biết nàng đang sợ, nhưng hôm nay có hắn ở đây, hoàng thượng sẽ không làm khó nàng.


Khương Nguyệt không kì kèo nữa. Thiên tử tức giận, trăm người ngã xuống, máy chảy ngàn dặm. Nàng nào dám để hoàng thượng phải đợi. Hết cách, Khương Nguyệt đành vừa bước vừa quay đầu, theo Ngụy công công vào ngự thư phòng.

Nàng cúi đầu, nhớ lời Tiết mama hôm qua dặn nàng, không dám nhìn lung tung, chỉ im lặng theo sau Ngụy công công. Đến khi nhìn thấy nam tử mặc long bào vàng óng, ngồi tại ngự án ở phía trên, Khương Nguyệt vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Cảnh Thái đế để sổ con trong tay xuống, nhìn thân ảnh nhỏ bé đang quỳ trên mặt đất, không bảo bình thân, chỉ thản nhiên nói: “Ngẩng đầu lên.”

Khương Nguyệt quỳ trên mặt đất nghe Cảnh Thái đế nói, bèn từ từ ngẩng đầu.

Tiểu cô nương mặc trên người bộ váy xuân màu hồng, gương mặt nhìn qua trắng nõn mềm mại, ngũ quan tinh xảo, có thể nói là tuyệt sắc, nhưng giờ còn rất non nớt. Cảnh Thái đế kinh ngạc. Ông biết tiểu cô nương này nhỏ tuổi, cũng biết nàng xinh đẹp nhưng không ngờ lại đẹp tới mức này. Đôi tỷ muội Thẩm gia là mỹ nhân tuyệt sắc của Phàn Thành. Dù thái tử phi có là Thẩm Bảo Toàn, cũng xinh đẹp kiều diễm, yêu kiều hơn hoa. Ông đang chờ Diễn Chi ổn hơn, cho nên mới nghĩ hứa gả Nhị cô nương Thẩm gia cho hắn. Thẩm Bảo Toàn chẳng những xinh đẹp lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Người như vậy làm Đoan vương phi thì không còn gì bằng.

Mà Khương Nguyệt này…

Cảnh Thái đế cau mày, hơi bất mãn. Đẹp thì đẹp thật, nhưng sinh ra đẹp như vậy cũng không phải chuyện tốt. Dung mạo còn nhỏ mà đã vậy, đợi sau này lớn lên sẽ đẹp hơn nữa. Nghĩ đến đây, Cảnh Thái đế không vui đứng lên. Không lẽ, đứa trẻ Diễn Chi nhìn trúng dung mạo của nàng ta đấy chứ? Cũng đúng thôi! Nam tử nào mà chẳng thích mỹ sắc. Huống hồ Khương Nguyệt chẳng những xinh đẹp lại còn yêu kiều e thẹn. Đôi mắt dịu dàng như hai đầm nước trong veo, nhìn thôi cũng khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

“Trẫm sẽ không đồng ý hôn sự của ngươi và Diễn Chi.”

Khương Nguyệt cảm nhận được sự cứng rắn, lạnh lẽo của đất dưới đầu gối mình. Cảnh Thái đế cứ để nàng quỳ, đã khiến lòng nàng đã nảy sinh bất an. Mà giờ đây, nàng không ngờ hoàng thượng sẽ nói thẳng. Khương Nguyệt siết chặt tay, căng thẳng vô cùng.

Cảnh Thái Đế biết nàng chỉ là một cô nương mười mấy tuổi, rất dễ dàng bị hù dọa: “Diễn Chi đã nói chuyện của ngươi cho trẫm. Ngươi muốn ở bên Diễn Chi, trẫm không phản đối. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Huống hồ Diễn Chi là vương gia. Nhưng trẫm sẽ không đồng ý cho ngươi làm chính phi, thân phận của ngươi cho dù làm thị thiếp cũng là coi trọng rồi.”

Thị thiếp ư? Khương Nguyệt đương nhiên biết thị thiếp là gì. Nàng cắn môi, cố gắng để giọng mình bình tĩnh, ngoan ngoãn nhưng quật cường nói: “Dân nữ sẽ không làm thị thiếp của vương gia.”

Giọng điệu thế này, chẳng lẽ làm thị thiếp thì thiệt thòi cho nàng ta? Cảnh Thái đế không hài lòng, cau mày giận dữ: “Hôm nay trẫm cho ngươi hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn làm thị thiếp của Diễn Chi, hai là con đường chết.”


Ông biết Diễn Chi để ý nàng, đương nhiên sẽ không ban chết thật. Nhưng tiểu cô nương tính tình đơn thuần, lại không bước chân ra khỏi nhà, chưa trải sự đời, dọa nàng như vậy, chắc sẽ đồng ý thôi. Đến lúc đó nàng làm thiếp, cô nương Thẩm gia làm chính phi, cũng coi như vẹn toàn.

Khương Nguyệt vẫn yên lặng quỳ. Vốn nàng cho rằng mình sẽ rất sợ, nhưng hôm nay nghe vậy, lòng nàng lại bình thản. Hình như hoàng thượng không thích nàng. Nếu không đã không tỏ ra lạnh lùng. Nàng tự nhủ bản thân mình không làm sai chuyện gì, có lẽ do thân phận của nàng.

Nàng chỉ là một bé gái mồ côi, không xứng với vị trí Đoan vương phi cao quý.

Nhưng…

Khương Nguyệt từ từ ngẩng đầu, ánh mắt không chút sợ hãi, lòng bàn tay lại mướt mồ hôi, hé miệng nói rõ từng chữ: “Hôn sự của dân nữ và vương gia đã được lão vương phi định từ trước. Việc này dân nữ không làm chủ được. Nếu hoàng thượng không vừa lòng, dân nữ cũng hết cách, toàn bộ do hoàng thượng xử trí.”

Nàng biết làm vậy là không tôn trọng hoàng thượng, cũng biết sẽ chọc giận ông. Có điều, nàng nhớ rất rõ lời Sở Thận nói với mình hôm qua – hắn sẽ không cưới người có tính cách hèn nhát.

Nàng dứt khoát không sợ nữa.

Cảnh Thái đế bị chọc giận, vỗ ngự án. Ngụy công công đứng bên cạnh thầm nghĩ trong lòng: “Đúng là không sợ chết mà.”

Cảnh Thái đế giận dữ: “Người đâu, người đâu!” Muốn tìm cái chết đúng không? Nghĩ ông không dám làm à?

Thấy hoàng thượng tức giận, Ngụy công công vội tiến tới trấn an: “Hoàng thượng bớt giận. Đứa trẻ này ngu muội không biết gì, mới chọc giận người. Nếu lúc này bệ hạ ban chết, sợ là khó ăn nói với Đoan vương.” Dù sao Khương cô nương này cũng là cô nương đầu tiên gần gũi với Đoan vương trong hai mươi lăm năm qua, lại còn là thê tử tương lai. Dưới gối hoàng thượng chỉ có mỗi thái tử điện hạ nên đối với Đoan vương vô cùng yêu thương. Nếu làm thật, e sẽ tổn hại đến mối quan hệ giữa hai người.

Khương Nguyệt quỳ trên đất, ngẩng đầu nhìn nam nhân trên long ỷ tức giận đến nỗi dựng râu trừng mắt, lòng không khỏi có chút sợ. Nhưng lời đã nói ra miệng, muốn đổi ý cũng chẳng kịp. Nếu hoàng thượng thật sự muốn lấy mạng nàng, nàng chỉ có thể vâng lời nhận lấy.


Khương Nguyệt hít sâu một hơi, hồi lâu sau mới nghe tiếng Cảnh Thái đế giận dữ ra lệnh: “Cút! Cút ra ngoài cho trẫm!”

Khương Nguyệt giật mình, ngơ ngác nhìn Hoàng thượng, sau đó được Ngụy công công đứng bên cạnh hung hãn liếc: “Hoàng thượng đã nói rồi, ngươi còn thừ người ra đấy làm gì?”

Khương Nguyệt nghĩ thầm: Hoàng thượng vui giận thất thường quá! Vừa nói muốn ban chết, lúc sau lại bảo nàng cút ra ngoài.

Nàng đâu muốn ở chỗ này? Khương Nguyệt đứng dậy, đầu gối tê rần do quỳ quá lâu. Nàng xoay người đi mấy bước mới phát hiện có gì đó không đúng, lại quay người hướng Cảnh Thái đế ngồi trên long ỷ hành lễ, cung kính nói: “Dân nữ xin cáo lui.”

Một lúc sau, Cảnh Thái đế mới hoàn hồn, nhìn Ngụy công công bên cạnh, tức giận thở hắt ra: “Ngươi nói xem, có phải nàng ta cố tình chọc tức trẫm không? Ỷ vào việc được Diễn Chi yêu thương, cả gan vô lễ.”

Ra khỏi ngự thư phòng, Khương Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.

Sở Thận thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, biết nàng hoảng sợ liền muốn đến trấn an. Ngay lúc đó, Ngụy công công lại đi ra nói hoàng thượng muốn gặp hắn. Sở Thận nhìn tiểu cô nương đang tủi thân trước mặt, nói: “Ngoan ngoãn chờ ta.”

Khương Nguyệt vẫn chưa bình tĩnh lại, chỉ gật đầu: “Vâng.”

Sở Thận vào ngự thư phòng khoảng nửa khắc mới đi ra. Tuy vừa rồi hoàng thương không nói rõ nhưng có thể đoán được ông không thích A Nguyệt. Thật ra, điều này nằm trong dự đoán của hắn. Nhưng bắt hắn cưới tiểu thư Thẩm gia, hắn không đồng ý.

Sở Thận dừng bước, nhìn tiểu cô nương đang ngây người cúi gằm mặt đứng bên cạnh nên hình như không thấy hắn, nhíu mày, đi tới dắt tay nàng.

“Diễn Chi ca ca, ta….” Khương Nguyệt ngước lên, đôi mắt long lanh như chứa đựng nhiều lời muốn nói với hắn.

“Trở về rồi nói.” Sở Thận biết trong lòng nàng nghĩ gì.

“Vâng.” Khương Nguyệt mím môi, ngoan ngoãn đáp lời.

Hai người lên xe ngựa. Lúc này Khương Nguyệt mới kể lại toàn bộ lời hoàng thượng nói với mình không sót một chữ cho Sở Thận, sau đó nhìn hắn bằng đôi mắt tội nghiệp, thận trọng nói: “Diễn Chi ca ca, ngươi nói xem hoàng thượng có thật sự muốn lấy mạng ta không?”


Nghe nàng kể, Sở Thận hơi kinh ngạc, không nghĩ nàng lại có gan lớn như vậy. Lúc đầu hắn còn lo nàng bị dọa nói không thành lời chứ. Tuy cãi lại hoàng thượng thì không tốt, nhưng Sở Thận hắn hay người bao che khuyết điểm, cho nên không quở trách gì nhiều, chỉ là không nhịn được nói: “Gan lớn lúc nãy đâu rồi?”

Vừa rồi to gan, sao giờ lại bắt đầu lo lắng cho cái mạng nhỏ

Khương Nguyệt ấm ức cau mày, thầm nghĩ: Hắn không an ủi nàng thì thôi đi, còn cười nhạo nữa.

Lúc này, Khương Nguyệt mới bắt đầu sợ, yếu ớt lên án: “Diễn Chi ca ca, ngươi không muốn cưới ta dúng không? Hoàng thượng không thích ta. Nếu ta thật sự bị ban chết, ngươi có thể cưới cô nương khác. Giống như Thẩm tiểu thư với Ôn tiểu thư, người nào cũng có tri thức lại hiểu lễ nghĩa…”

Ai nấy đều giỏi giang hơn nàng, đều thích hợp làm Đoan Vương phi hơn nàng.

Nghe vậy, Sở Thận mới biết bản thân mình làm hơi quá. Nàng sợ đến độ nào, chắc hắn không hình dung được, nhưng lời như này há có thể nói lung tung? Hắn liếc mắt về phía Thẩm tiểu thư, Ôn tiểu thư khi nào? Tự khóc xong lại nói lung tung về hắn.

Sở Thận buồn bực. Nhưng nàng khóc quá đáng thương, hắn vừa phiền muộn lại đau lòng, cuối cùng nói: “Đừng khóc nữa.”

Giọng điệu vừa lạnh lẽo vừa cứng ngắc, chẳng giống đang dỗ dành tí nào. Giờ Khương Nguyệt chẳng sợ hắn, tâm tình bị đè nén đã lâu lập tức bùng phát, khóc òa lên. Nàng vừa khóc vừa lau nước mắt, viền mắt đỏ hồng, nức nở: “Ta không nói bừa, ta…”

Nàng uất ức, kìm nén đã lâu nên giờ không nhịn được nữa mà nói hết. Đang nói, bỗng Sở Thận ép sát, để người nàng tựa vào thành xe. Cả người hắn đè lên người nàng. Nàng sợ đến mức không dám nói tiếp, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cơ thể bị giam lại giữa thành xe và lồng ngực hắn, không thể cựa quậy dù chỉ một chút.

Khương Nguyệt ấm ức, định lên tiếng thì hắn cúi đầu dùng môi lấp lời nàng muốn nói.

Khương Nguyệt khó chịu kêu “ưm ưm”, vừa mở miệng liền cảm giác có cái gì đó mềm mại trơn trượt lại mang theo nhiệt độ tiến vào khoang miệng.

“Ưm…”

====

Lời của editor: Cắt đúng đoạn hay, dép chuẩn bị bay:)))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.