Đọc truyện Kiều Hoa – Chương 10: Không vui
Edit: Thổ Đậu
Beta: Cải Trắng
Ra khỏi thư phòng, Khương Nguyệt lập tức trở về Thính Hà tiểu trúc, bảo Lục Châu Bích Tỳ thu dọn đồ chuyển đến Thưởng Ngọc Hiên.
Thưởng Ngọc Hiên gần Chính Huy viện nhất nên hoàn cảnh sống cũng tốt nhất. Sở Thận đã cho người dọn dẹp sạch sẽ nơi này, chỉ chờ nàng dọn vào. Thưởng Ngọc Hiên này rộng hơn Thính Hà tiểu trúc nhiều.
Trước sân có hai cây mơ được phủ đầy quả, bên cạnh là vô số loài hoa không biết tên cùng một cái xích đu. Khương Nguyệt ngồi trên xích đu phơi nắng, mỉm cười. Quả thật, Thưởng Ngọc Hiên thoải mái hơn Thính Hà tiểu trúc.
Tiết ma ma với Bích Tỳ bận rộn trong phòng, Lục Châu bưng một đĩa bánh ngọt tinh xảo và một chén trà đặt trên bàn đá, hầu hạ tiểu thư nhà mình.
“Tiểu thư, vương gia đối xử với người tốt thật đấy.” Lục Châu vui cực kỳ. Sân lớn, lại có Chính Huy viện ngay sát bên cạnh, thuận tiện để vương gia với tiểu thư bồi dưỡng tình cảm.
Lục Châu cười làm khuôn mặt tròn tròn trông càng đáng yêu hơn. Nàng tiếp tục nói, “Phòng bếp kia lớn quá! Sau này tiểu thư muốn ăn gì sẽ có cái đó.”
Khương Nguyệt ăn bánh ngọt, thoải mái híp mắt. Câu nói của Lục Châu đã chọc trúng tim đen của nàng. Nàng nguyện ý dọn đến đây, còn không phải là vì có phòng bếp lớn sao? Khương Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc rồi mấp máy môi đỏ, nói ra danh sách những thứ mình thích ăn. Lục Châu hiểu ý, nhớ kĩ rồi nhanh chân chạy tới phòng bếp.
Vất vả luyện chữ một tháng, cuối cùng cũng có thể ăn những món ăn mình thích. Khương Nguyệt không nhịn được ăn nhiều thêm một chút… Ăn xong, hai tiểu nha hoàn bận rộn trong phòng, còn Khương Nguyệt đi dạo cùng Tiết ma ma.
Tiết ma ma ngắm khuôn mặt ửng hồng của tiểu thư nhà mình, càng ngắm càng thấy đẹp hơn thường ngày. Bỗng nhiên, bà nhớ ra cái gì đó, thấp giọng nói: “Tiểu thư, lão nô nghe nói, hôm nay vương gia đi dạo trong vườn cùng một cô nương xinh đẹp. Sau đó, họ còn đụng phải tiểu thư.”
Cô nương xinh đẹp? Khương Nguyệt xoa xoa cái bụng no căng của mình, khẽ nhíu mày, nói: “Ừm, Diễn Chi ca ca bảo đó là biểu muội của hắn.”
Tiết ma ma kinh ngạc: “Vương gia tự mình nói với người?”
Khương Nguyệt gật đầu, kể hết chuyện đã xảy ra trong thư phòng cho Tiết ma ma. Tuy dạy chữ là một việc rất bình thường nhưng Tiết ma ma là người từng trải, tiểu thư cũng không phải trẻ con. Tay cầm tay dạy chữ thế này, khó tránh khỏi hơi thân mật. Vương gia là một nam nhân có khí chất mạnh mẽ, tiểu thư lại xinh đẹp kiều diễm, hàm ý của việc này, không cần nói cũng hiểu.
Bà cứ lo lắng vương gia sẽ coi tiểu thư như muội muội nhưng giờ mới được an ủi đôi phần, chắc chắn là vương gia có ý với tiểu thư.
“Lão nô có biết một chút về vị Ôn tiểu thư này. Nàng ta mất mẹ khi còn bé, phụ thân cưới vợ mới, Vệ Quốc công sợ cháu ngoại mình chịu tủi thân nên đưa Ôn tiểu thư về phủ nuôi dưỡng.”
Khương Nguyệt có ấn tượng khá sâu với Ôn tiểu thư. Dù sao thì nàng ta cũng rất đẹp, một vẻ đẹp đoan chính, thanh nhã. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, ánh mắt nàng ta nhìn nàng hơi kỳ lạ. Khương Nguyệt biết, với tính cách của Sở Thận, rất hiếm khi ở cùng một cô nương. Có điều, vị biểu muội xinh đẹp dịu dàng này cũng làm người lạnh lùng như Sở Thận khó lòng từ chối.
“Tiểu thư? Tiểu thư?” Thấy Khương Nguyệt thất thần, Tiết ma ma cất tiếng gọi mấy lần.
Khương Nguyệt hoàn hồn, thấy trong lòng hơi khó chịu nhưng cụ thể là vì sao thì nàng không biết. Nàng nhìn Tiết ma ma, mất hết hứng thú, nói: “Tiết ma ma, ta ổn. Ta thấy Ôn tiểu thư xinh đẹp lắm.”
Tiết ma ma nhíu mày. Tâm tư của tiểu thư quá đơn thuần. Tiểu thư luôn đối xử với bà như người thân nên có mấy lời, bà phải nói: “Tiểu thư, người không sợ vương gia bị Ôn cô nương cướp đi sao?” Ôn Thanh Hoạ là quý nữ nổi tiếng khắp Phàn Thành, từ nhan sắc tới tính cách đều rất nổi bật nhưng chưa có hôn phối, lại cố ý gần gũi với vương gia như vậy, còn không phải là đánh chủ ý lên người vương gia hay sao.
Biểu huynh biểu muội, thân càng thêm thân.
Hả? Khương Nguyệt cắn môi suy nghĩ. Lúc sau, nàng “phì” một tiếng, bật cười, đôi mắt sáng ngời khẽ chớp, trêu chọc: “Tính tình của Diễn Chi ca ca thế mà cũng có người thích, còn không mau gả đi.”
Sở Thận quá mức lạnh lùng, nàng nhìn còn thấy sợ. Nếu một cô nương xinh đẹp như vậy có tình với hắn, tất nhiên nàng phải khen ngợi.
Tiết ma ma đành bất lực nhíu mày khi thấy tiểu thư chẳng cảm nhận được chút nguy hiểm nào.
Nếu chuyện xảy ra thật, tiểu thư có khóc không? Nhưng họ vẫn còn lão vương phi cơ mà. Trong mắt lão vương phi, chỉ tiểu thư mới thích hợp làm con dâu mình. Dù Ôn tiểu thư có tốt đến đâu cũng không giống tiểu thư nhà bà được lão vương phi nuôi lớn.
**
Chiếc kiệu đẹp đẽ hào nhoáng dừng lại trước cửa phủ Vệ Quốc công. Tâm trạng Ôn Thanh Họa phải mất một lúc mới cân bằng được. Nha hoàn Xảo Nhi thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình không tốt, vội vàng tiến lên hỏi han. Ôn Thanh Hoạ lắc đầu, nói: “Không sao, chúng ta đi vào thôi.”
Ôn Thanh Hoạ vừa vào cửa đã có một cô nương son phấn xinh đẹp bước đến chào nàng ta. Đó là Cửu tiểu thư được chiều chuộng nhất phủ Vệ Quốc công, Tần Yên. Tần Yên mười bốn tuổi, lớn lên xinh xắn đáng yêu, là con gái út trong phủ nên từ nhỏ đã được nâng niu như báu vật. Tần Yên không ưa vị biểu muội này nhất, rõ ràng là ăn nhờ ở đậu còn bày ra dáng vẻ thanh cao, làm nàng nhìn rất chướng mắt.
“A, muội về sớm thế? Không ở lại vương phủ dùng bữa sao?” Tần Yên chớp mắt, cười như không cười.
Ôn Thanh Hoạ biết Tần Yên chướng mắt mình nhưng chỉ nghĩ là do nàng được nuông chiều nên không thèm so đo với Tần Yên. Trong lòng Ôn Thanh Hoạ đang chồng chất tâm sự nên càng không muốn dây dưa cùng nàng. Nàng ta đi lướt qua người Tần Yên, về thẳng Hạm Đảm viện.
Phản ứng của Ôn Thanh Hoạ kích thích Tần Yên. Nàng được nuông chiều từ nhỏ nên không nhịn được chế giễu ngay: “Thân phận của Sở biểu ca tôn quý, ngươi chỉ là một đứa ăn nhờ ở đậu, khác biệt rõ rệt. Ngày nào cũng giả vờ nhu nhược vô tội, thật đáng ghê tởm!”
Ôn Thanh Hoạ khựng lại. Nàng ta vô cùng tức giận, đôi bàn tay mềm mại như lá sen siết chặt lại dưới lớp áo, khớp xương nhô ra. Xảo Nhi thấy tiểu thư chịu oan ức thì rất đau lòng nhưng vị kia là Cửu tiểu thư, bản thân không đắc tội được nên im lặng không nói.
Ôn Thanh Hoạ trở lại viện. Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, mất hết tinh thần. Ngồi trước gương, nàng ta nói với Xảo Nhi đứng bên cạnh: “Ngươi lui xuống đi, ta muốn yên lặng một lúc.”
Xảo Nhi biết tiểu thư nhà mình khổ tâm nên ngoan ngoãn lui ra, không nói gì.
Cửa phòng đóng chặt, Ôn Thanh Họa lặng im. Cuối cùng, nàng ta không nhịn được mà khóc thành tiếng, bả vai gầy yếu nhẹ run. Thật ra, những lời vừa rồi của Tần Yên không đả động gì được nàng ta. Nhưng hôm nay nàng ta lại gặp được Khương Nguyệt ở Đoan vương phủ. Chuyện cũ ùa về khiến nàng ta cảm thấy hoảng sợ.
Nàng ta vô ý mà thôi.
Nhưng nàng ta thích Sở Thận, bị tình yêu che mờ đôi mắt nên mới làm ra chuyện điên rồ như thế. Nàng ta rất hối hận mà chẳng kịp nữa. Nhớ tới đứa trẻ được quấn trong tã lót khi ấy, khóc loạn lên làm nàng ta nhớ mình đã hại chết mẫu thân nó.
Cô mẫu thích nàng ta. Nếu nàng ta gả vào vương phủ tự nhiên sẽ không gây khó dễ. Tuy Sở Thận lạnh lùng nhưng nàng ta tin rằng, chỉ cần Khương Nguyệt không xuất hiện, nàng ta ngày ngày ở cạnh hắn, sớm muộn gì cũng sẽ làm hắn cảm động. Sớm chiều chung đụng, dịu dàng chăm sóc, dù có là cục đá cũng sẽ rung động, đúng không?
Ôn Thanh Hoạ trước giờ luôn hành động đường hoàng, đâu ngờ sẽ có một ngày làm ra loại chuyện xấu xa đó. Nàng ta xuống tay hại chết một mạng người. Đầu óc nàng ta hiện giờ bị lấp đầy bởi những hình ảnh ấy, nó kéo đến dồn dập làm nàng ta không thở nổi.
Hôm nay, nàng ta đã phải lấy hết can đảm của mình để tới Đoan vương phủ. Ôn Thanh Hoạ yêu Sở Thận mà ông ngoại cũng có ý muốn gả nàng ta sang đó nên tâm tư rục rịch. Nàng ta nghĩ thầm: Nếu mình tiếp cận Sở Thận sớm hơn, buông bỏ rụt rè, chuyện phía sau có thay đổi không?
Nhưng, nàng ta không ngờ mình lại gặp được Khương Nguyệt.
Nhớ đến ánh mắt Sở Thận nhìn Khương Nguyệt, nàng ta hiểu ngay. Sở Thận là người cảm tình nhạt nhẽo mà khi nhìn nàng lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy, còn không phải là vì mười mấy năm ở cạnh, tích lũy từng chút một sao.
Mối quan hệ của họ, nàng ta không thể xen vào.
Ôn Thanh Hoạ nghĩ, đây hẳn là báo ứng. Được trọng sinh, tình cảm nàng ta dành cho Sở Thận vẫn còn, mà Khương Nguyệt xuất hiện là để cảnh tỉnh nàng ta.
**
Do đã có phòng bếp riêng nên Khương Nguyệt không còn quá để tâm tới việc luyện chữ. Chưa được mấy ngày, khuôn mặt nhỏ đã hồng hào phúng phính, tâm trạng vui vẻ.
Khương Nguyệt vui vẻ, nhưng có người lại không vui.
Trong thư phòng, Thường Tả nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh nhìn vương gia nhà mình ngồi trước bàn đọc sách, lông mày nhíu chặt. Chắc hắn nhìn tờ giấy đó được nửa canh giờ rồi.
Thường Tả hiểu vương gia nhà mình nhất nên biết ngay vương gia đang không vui. Gã không dám lên tiếng, sợ chọc phải hắn. Thật ra, gã rất hiểu, việc Khương tiểu thư dọn tới Thưởng Ngọc Hiên ắt hẳn có chút vì vương gia. Vốn dĩ gã nghĩ, hai người gần nhau như vậy, cơ hội chạm mặt chắc rất nhiều, nhưng nhìn tình hình hôm nay có lẽ số lần gặp mặt còn ít hơn so với lúc Khương tiểu thư ở Thính Hà tiểu trúc.
Khương tiểu thư thân là vương phi tương lai, không phải nên ở cạnh vương gia nhiều chút sao?
Thường Tả thấy vương gia đứng lên liền vội vàng đi qua. Sở Thận bạnh cằm, lạnh lùng nói: “Bổn vương đi ra ngoài một chút, đừng đi theo.”
Thường Tả lập tức đứng im tại chỗ.
Sở Thận duỗi tay day ấn đường, sải bước ra ngoài. Hắn đi trong sân vài bước liền nghe được giọng nói vui vẻ lẫn tiếng cười dễ nghe như chuông bạc mà hắn cực kì quen thuộc vang lên từ chỗ Thưởng Ngọc Hiên. Hàng lông mày của Sở Thận hơi dãn ra rồi nhíu lại… Nàng dám vui vẻ vậy à?
Giờ phút này, Khương Nguyệt đang cùng Lục Châu Bích Tỳ chơi nhảy dây dưới cây hạnh.
Thời tiết ấm dần lên, nàng chỉ mặc một bộ y phục mỏng thêu hình lá tre. Do đang ở trong viện của mình nên nàng ăn mặc rất thoải mái. Nàng hớn hở cười tươi. Trên vầng trán trơn bóng và chóp mũi nhỏ nhắn rịn một tầng mồ hôi. Khuôn mặt nhỏ hơi phiếm hồng. Thân hình xinh xắn nhanh nhẹn. Mái tóc đen mượt, dài đến hông nhẹ nhàng lay động theo động tác của nàng, phần trước ngực hiện ra rõ ràng, còn lắc qua lắc lại.
Sở Thận tiến vào, vừa lúc thấy hình ảnh đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Yo! Sở đại bảo, ngươi có bị chảy máu mũi không?