Đọc truyện Kiêu Hãnh Và Định Kiến – Chương 45
Elizabeth giờ đây tin chắc rằng cô Bingley có ác cảm với mình chỉ vì do ganh tị. Cô băn khoăn liệu cô Bingley sẽ tiếp đón mình như thế nào ở Pemberley, thắc mắc muốn biết người con gái này sẽ đối xử với cô ra sao một khi mối quan hệ giữa cô và anh Darcy được nối lại.
Khi đến ngôi biệt thự, hai người được dẫn qua tiền sảnh để đi vào đại sảnh, mở ra hướng bắc trông thật đẹp vào mùa hè. Các cửa sổ mở đến tận mặt đất, cho thấy quang cảnh thật tươi mát của những ngọn đồi phủ rừng cây phía sau ngôi biệt thự, của những cây sồi và dẻ rải rác trên thảm cỏ kế cận.
Họ được cô Darcy tiếp đón; cô ngồi với bà Hunts và cô Bingley, cùng với một bà sống chung với cô này tại London. Georgiana rất lịch sự khi tiếp đón hai người, nhưng với vẻ bối rối do e lệ và nỗi lo sợ luống cuống khiến người cô mặc cảm thuộc tầng lớp thấp dễ có cảm tưởng rằng cô kiêu hãnh và kĩ tính. Tuy nhiên, bà Gardiner và Elizabeth nghĩ đúng đắn về cô, tội nghiệp cho cô.
Bà Hunts và cô Bingley chỉ nghiêng người chào họ. Sau khi tất cả ngồi xuống là một khoảnh khắc lúng túng, được bà Annesley phá vỡ. Bà là một phụ nữ dịu dàng, dễ chịu; khi muốn bắt đầu chuyện trò bà đã chứng tỏ bà thật sự được giáo dục tốt hơn những người còn lại. Chuyện trò diễn ra giữa bà và bà Gardiner, Elizabeth thỉnh thoảng tham dự vào. Có vẻ như cô Darcy cần phải có đủ can đảm để góp chuyện, và thỉnh thoảng góp vào một câu ngắn khi có nguy cơ được người khác nghe ít nhất.
Elizabeth nhận ngay ra rằng cô Bingley quan sát cô cặn kẽ. Việc này đáng lẽ không thể ngăn cản cô góp chuyện nếu cô không ngồi ở vị trí bất tiện, nhưng cô không tiếc phải nói ít. Cô đang bận rộn với ý nghĩ rằng bất cứ lúc nào sẽ có vài anh con trai bước vào phòng. Cô ước mong lẫn lo sợ chủ nhân ngôi dinh thự sẽ hiện diện trong nhóm ấy, và cô không thể nhận ra cô ước mong hoặc lo sợ nhiều hơn. Sau khi ngồi một lúc không nghe tiếng cô Bingley, Elizabeth nghe cô kia hỏi han một cách lạnh nhạt về sức khoẻ của gia đình cô. Cô trả lời với cùng cách lạnh nhạt và ngắn ngủi, cô kia không nói gì nữa.
Gia nhân mang vào thịt nguội, bánh ngọt và vài loại trái cây ngon nhất trong mùa; đấy là chỉ sau khi bà Annesley nhiều lần đưa mắt nhìn và mỉm cười với cô Darcy để nhắc nhở về vị thế của cô. Giờ họ có việc để làm, vì nếu không thể nói, họ có thể ăn, và họ quây quần chung quanh chiếc bàn đặt những quả nho, quýt và đào xinh tươi.
Khi ấy, Elizabeth có cơ hội để xác định cô ước mong hoặc lo sợ nhiều hơn sự xuất hiện của anh Darcy, qua cảm xúc trỗi dậy trong cô khi anh bước vào, rồi chỉ một khoảnh khắc trước đây cô tin cô ước mong nhiều hơn, giờ cô bắt đầu hối tiếc rằng anh đã đến.
Anh đang đứng bên con sông cùng ông Gardiner và vài người bạn của anh khi được thông báo có khách. Ngay khi anh xuất hiện, Elizabeth đã khôn ngoan kiên quyết rằng cô cần tỏ ra hoàn toàn thoải mái và không bối rối. Nghĩ thì dễ nhưng làm có thể khó, vì khi anh đi vào cô thấy mọi nghi vấn đang đổ dồn về hai người, mọi con mắt chăm chú quan sát thái độ của anh. Gương mặt cô Bingley hiện ra nét hiếu kì chăm chú nhất mặc dù cô luôn mỉm cười khi nói chuyện, vì ganh tị chưa làm cô tuyệt vọng, cô chưa thôi để tâm đến anh Darcy. Khi thấy ông anh bước vào, cô Darcy nói năng nhiều hơn, và Elizabeth thấy anh có ý muốn cô và em gái quen thân nhau thêm, nên cố kéo hai người vào câu chuyện. Cô Bingley cũng biết thế, và trong khinh suất vì tức giận, cô chộp ngay cơ hội đầu tiên để nói, với giọng lịch sự nhạo báng:
– Cô Elizabeth, trung đoàn dân quân đã di chuyển khỏi Meryton phải không? Hẳn việc này là một mất mát lớn cho gia đình của cô đấy.
Trước mặt Darcy, cô này không dám nêu đích danh Wickham, nhưng Elizabeth hiểu ngay rằng anh ta đang hiện diện trong ý nghĩ của cô này, và Elizabeth cảm thấy đau đớn một chốc khi nghe nhắc đến những kỉ niệm về anh ta. Nhưng, cô gắng đáp lại sự tấn công, với ý đồ xấu, cô trả lời câu hỏi bằng cách tự tách mình ra khỏi vấn đề. Trong khi cô nói, bất giác cô nhìn thoáng qua anh Darcy của cô và thấy gương mặt anh căng thẳng, lo lắng nhìn cô; trong khi cô em lộ vẻ hoang mang, không thể ngước mắt lên. Nếu cô Bingley hiểu nỗi đau cô đã gây ra cho cô bạn thân Darcy của mình, chắc chắn cô sẽ không hàm ý như thế. Cô chỉ muốn gây bối rối cho Elizabeth hầu buộc đối thủ phải biểu lộ cảm xúc phương hại đến tình cảm của anh Darcy, có lẽ để nhắc nhở anh về những ngông cuồng và vô lối theo đấy vài thành viên của gia đình Elizabeth có dính dáng đến trung đoàn. Cô không biết gì về việc cô Darcy có ý định bỏ nhà trốn đi theo người yêu. Tin tức không được tiết lộ với ai ngoài Elizabeth, riêng anh Darcy đặc biệt giữ kín đối với mọi mối quan hệ của Bingley. Đây là từ chính mong ước mà lúc trước Elizabeth cho là mong ước của anh, rằng các mối quan hệ giữa hai thanh niên cũng sẽ trở thành những quan hệ của cô ta. Chắc chắn anh có lập kế hoạch ấy, và trong khi không có ý định chia cách Bingley và cô Bennet, kế hoạch có thể khiến anh quan ngại cho hạnh phúc của anh bạn mình.
Tuy nhiên, phản ứng điềm tĩnh của Elizabeth giúp anh an tâm, và khi cô Bingley bực mình lẫn thất vọng không còn dám ngụ ý gì về Wickham, Georgiana cũng bình tâm lại, tuy không đủ bình tâm để nói thêm gì khác. Anh cô không còn nhớ gì nhiều về chuyện của em gái, và chính hoàn cảnh được tạo ra nhằm đánh lạc tâm tư anh khỏi Elizabeth lại khiến anh chăm chút đến Elizabeth hơn nữa, và thêm phần vui tươi.
Hai người không ngồi lại lâu thêm. Trong khi anh Darcy đưa họ ra đến cỗ xe, cô Bingley trút cơn giận qua những lời bình phẩm Elizabeth về con người, tư cách và trang phục. Nhưng Georgiana không tham gia với cô. Ý của ông anh là đủ cho em gái ngả theo: trí phán đoán của anh cô không thể nhầm lẫn, anh đã nói nhiều điều hay về Elizabeth khiến cô em không còn thấy gì khác ngoài tính chất xinh đẹp và dễ thương. Khi anh Darcy trở lại, cô Bingley không khỏi lập lại ít điều cô đã nói với cô em:
– Anh Darcy, Eliza Bennet sáng nay trông xấu xí quá. Trong đời tôi chưa từng thấy ai thay đổi đến thế kể từ mùa đông vừa qua. Cô ta trở nên quá đen đủi và thô kệch! Louisa và tôi đã đồng ý với nhau rằng chúng tôi không muốn gặp cô ấy nữa.
Tuy anh Darcy có thể không thích lắm ngôn từ như thế, anh vẫn lạnh lùng trả lời rằng anh không thấy có thay đổi gì ngoại trừ nước da cô bị sạm nắng – đấy không phải là kết quả của phép lạ khi người ta du ngoạn trong mùa hè.
Cô Bingley thêm:
– Về phần tôi, tôi phải nhận rằng tôi chưa hề thấy vẻ đẹp nào nơi cô ấy. Gương mặt cô ấy quá mỏng, màu da cô không được sáng, vóc dáng không thanh lịch. Mũi cô ấy cần có thêm tố chất, không có đặc điểm gì hay. Hàm răng cô ấy trông tạm được, nhưng chỉ là thông thường, còn về đôi mắt cô mà người ta đôi lúc cho rằng đẹp, tôi chưa bao giờ nhận thấy vẻ gì đặc sắc. Đôi mắt có cái nhìn bén nhọn, đanh đá mà tôi không thích chút nào. Và trong cả tư thái của cô ấy có tính tự mãn mà không lịch sự, không thể chấp nhận được.
Khi cô Bingley tin rằng anh Darcy yêu mến Elizabeth, đây không phải là cách tốt nhất nhằm tự tôn mình lên. Nhưng những người tức giận không được luôn luôn sáng suốt, và khi thấy anh có vẻ như bị chọc tức, cô nghĩ cô đã thành công. Nhưng anh nhất định im lặng, và vì muốn anh mở miệng nói, cô tiếp tục:
– Tôi còn nhớ, khi chúng ta gặp cô ấy lần đầu tiên tạo Hertfordshire, chúng ta lấy làm ngạc nhiên thấy cô đẹp. Tôi đặc biệt nhớ một ngày sau khi họ ăn tối ở Netherfield, anh nói “Cô ấy mà đẹp! – Tôi nghĩ mẹ cô ấy đã khéo dí dỏm”. Nhưng sau đấy, dường như cô ấy có phần khá hơn đối với anh, nên tôi tin có lúc anh nghĩ rằng cô khá xinh.
Darcy đáp lại, khi không thể nhịn được nữa:
– Vâng, nhưng đấy chỉ là khi tôi mới được quen cô ấy, và trong nhiều tháng kế tiếp tôi đã xem cô ấy là người đẹp nhất trong số những người tôi quen biết.
Rồi anh bỏ đi, để cô Bingley ngồi lại với niềm thoả mãn đã buộc anh phải mở miệng nói, nhưng anh nói ra điều chỉ làm cô đau đớn.
Khi trở về, bà Gardiner và Elizabeth trò chuyện với nhau về những chuyện đã xảy ra trong chuyến thăm viếng, ngoại trừ những điểm mỗi bên quan tâm. Họ bàn tán về tư thái và cử chỉ của mỗi người họ đã gặp, ngoại trừ người họ chú ý đến nhất. Họ nói về em gái anh, bạn bè anh, ngôi dinh thự của anh, trái cây, mọi thứ, ngoại trừ về chính anh; nhưng Elizabeth rất muốn biết bà Gardiner nghĩ về anh như thế nào, trong khi bà Gardiner hẳn đã rất vui nếu cô cháu chịu mở đầu đề tài.
Jane Austen
Kiêu hãnh và định kiến
Diệp Minh Tâm dịch