Đọc truyện Kiều công chúa và mãng phò mã – Chương 49:
Tháng tám chính là lúc bắt đầu chuyển lạnh, không giống như tháng sáu trời nóng như thiêu đốt đầy khó chịu, cũng không có loại rét lạnh của ngày đông làm cho tay chân lạnh lẽo.
Đêm trước Chử Thanh Huy không có ngủ, lúc này nằm ở trên giường mềm trước cửa sổ, đắp một tấm thảm mỏng đón lấy cơn gió nhẹ hiu hiu, ngủ rất yên giấc, ngủ một giấc dậy chỉ cảm thất tinh thần sảng khoái.
“Tỉnh rồi?”
Phía dưới giường bỗng dưng lay động truyền đến một giọng nói trầm thấp, Chử Thanh Huy vội chống đầu lên mới phát hiện ở đâu là giường mà Diêm Mặc không biết đến từ lúc nào, lúc này đang ôm lấy nàng còn nàng gối lên lồng ngực của hắn.
Hai người đều không mặc ngoại bào, trên người chỉ có một chiếc áo trong mỏng manh, ôm lấy nhau tứ chi quấn chặt, thân thể cận kề, sợi tóc quấn quanh, tuy không có động tác nào khác nhưng dường như so với sự hòa hợp tối qua còn có chút thân mật hơn.
Hắn không cắn nàng, vậy Chử Thanh Huy sẽ không keo kiệt cho hắn ôm một lát, bộ dáng uể oải khẽ ngáp một cái, ngủ đến gò má cũng đỏ lên cọ lên trên ngực hắn, giọng nói xen lẫn ý ngủ càng trở nên mềm mại, “Tiên sinh đến lúc nào? Dùng xong bữa trưa chưa?”
Diêm Mặc gật đầu, bụng ngón tay phớt qua gò má nàng, “Thức dậy ăn chút gì đó đi?”
“Sư tổ cùng các sư đệ đã dùng chưa?”
“Dùng rồi.”
Chử Thanh Huy yên tâm, vươn vai một cái ở trong chăn mỏng nhúc nhích hai lần vẫn không nỡ thức dậy, bèn nói: “Buổi sáng ăn nhiều rồi, bây giờ không đói nữa, lát nữa lại nói.”
Trước mắt vừa qua bữa trưa, Diêm Mặc cũng không ép nàng.
Đầu ngón tay hắn vẫn đang vuốt ve trên mặt Chử Thanh Huy, vết chai mỏng trên bụng ngón tay khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy, không khỏi kéo bàn tay to đó qua, lại duỗi tay mình ra, lật tới lật lui so sánh.
Sự khác biệt của hai bàn tay, nàng sớm đã biết rồi, giờ hạ mắt nhìn những dấu đỏ trên cánh tay mình, lại nhìn cánh tay khỏe mạnh của Diêm Mặc, nàng bỗng cong mắt cười lộ ra răng nanh nhỏ mang theo chút táo bạo, vẻ tinh nghịch đầy lẽ thẳng khí hùng, “Tiên sinh luôn cắn thiếp, chẳng lẽ tư vị cắn người cũng khiến người ta khó quên sao? Vậy cũng để thiếp thử xem thế nào?”
Diêm Mặc nghe xong, chỉ kéo lấy eo nàng đến ôm, “Muốn cắn ta?”
Chử Thanh Huy đảo con ngươi, cười híp mắt nói: “Dùng lời của tiên sinh mà nói, không phải cắn, là mút.”
Diêm Mặc chỉ nhìn nàng.
Chử Thanh Huy không chịu tỏ ra yếu kém mà đối mắt với hắn, qua một hồi lại chịu không nổi dẫn đầu dời mắt trước, trên mặt phớt đỏ, bĩu môi nói: “Không phải chàng không bằng lòng chứ? Vậy thì thôi đi.”
Giọng nói vừa dứt, Diêm Mặc liền đưa một đoạn cánh tay duỗi đến trước mặt nàng, “Cắn đi.”
Chử Thanh Huy lập tức vui vẻ, trên mặt chứa đầy ý cười, hai tay nắm lấy cánh tay của hắn tỉ mỉ xem dường như đang suy xét nên xuống miệng từ chỗ nào.
Nàng nhớ lại động tác tối qua Diêm Mặc làm, thăm dò đến gần cổ tay hắn, ngước mắt nhìn hắn, cẩn thận dè dặt đầu lưỡi phấn hồng, liếm thử.
Toàn thân Diêm Mặc cứng như sắt, mắt không thèm chớp nhìn nàng chăm chú.
Chử Thanh Huy nghiêng đầu nhép miệng, “Không có mùi vị gì.” Lại vỗ vỗ ngực Diêm Mặc, “Tiên sinh thả lỏng một chút, thiếp mới liếm thử thôi sao chàng lại cứng như sắt vậy, còn chưa cắn mà. Chàng yên tâm, không đau đâu.”
Cũng không biết lời nói này có tác dụng hay không, dù sao khi nàng hạ miệng xuống lần nữa, lộ ra răng trắng nhỏ nhắn đang ma sát trên cổ tay của Diêm Mặc. Bỗng nhiên cảm thấy cánh tay dưới miệng dường như không giống với thân thể người, mà giống một khối sắt lạnh ngàn năm.
Nàng ma sát một lúc học theo cách làm của Diêm Mặc, phủ môi lưỡi lên mút, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên, trên cổ tay Diêm Mặc ngoại trừ nước bọt lóng lánh còn lại không hề có dấu vết nào khác, ngược lại là đôi môi hồng nhạt của nàng bị mút đến đỏ thẫm như một đóa hoa xuân xinh đẹp được khảm bạch ngọc.
Nàng bỏ tay Diêm Mặc xuống, chỉ cảm thấy gò má đau mỏi, không vui nói: “Không thú vị chút nào.”
Diêm Mặc dùng ngón tay chùi đi tầng nước đọng trên môi nàng, xong ngón tay không lập tức rời khỏi mà xoa nắn cánh môi mềm mại, mắt thấy nó càng trở nên đỏ tươi, hơi hơi sưng lên như đóa hoa đang trong thời kì rực rỡ nhất, dùng toàn bộ sức lực toàn thân tỏa ra hương thơm cùng sắc đẹp, mời gọi người đến hái.
Chử Thanh Huy nghiêng đầu muốn tránh khỏi ngón tay phiền phức của hắn nhưng không được như ý nguyện, mày mảnh khẽ nhăn lại, vừa mói nói chuyện liền thấy khuôn mặt Diêm Mặc càng đến càng gần in xuống môi một nụ hôn nóng rực.
“Ưm……”
Nụ hôn đó vô cùng bá đạo không chút lưu tình cạy mở hàm răng trắng, quét qua môi miệng của nàng, truy đuổi chiếc lưỡi mềm mại đó đuổi đến mức nàng không còn chỗ để trốn phải cởi giáp đầu hàng mà vẫn chưa có ý định dừng lại.
Chử Thanh Huy hổn hển thở không ra hơi, mặt vì nín thở mà đỏ hồng, cổ tay mảnh khảnh không có sức vỗ lên bả vai của hắn.
Cuối cùng Diêm Mặc cũng buông ra, hai người cách nhau cực gần, hơi thở nóng rực phả vào khuôn mặt của đối phương.
Chử Thanh Huy cố sức đẩy lồng ngực hắn ra, thân thể ngửa về phía sau, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “Lại cắn thiếp!”
Nàng nhìn vào đôi mắt u ám của Diêm Mặc, thân thể kề sát phát giác được sự biến hóa của đối phương, trong lòng liền hoảng sợ lập tức không truy cứu việc hắn lại cắn ngươi, cẩn thận dè dặt hơi dịch ra, định vén chăn mỏng chạy xuống đất, hụt hơi nói: “Thiếp, thiếp đói rồi……”
Diêm Mặc duỗi cánh tay dài, ôm eo nhỏ của nàng qua, hai người càng thêm dán chặt vào nhau.
Cảm giác thứ đồ phía dưới người cấn vào nàng, Chử Thanh Huy khóc không ra nước mắt, mang theo tiếng nghẹn ngào: “Sao chàng lại như vậy, có phải chàng lại muốn bắt nạt thiếp……”
Diêm Mặc ổn định hơi thở, rất lâu sau mới nghiêng đầu hôn tóc mai của nàng, “Không phải bắt nạt.”
Chử Thanh Huy bĩu môi, nói không bắt nạt, nhưng thứ đó còn chóng lấy nàng, nói ra ai tin chứ?
Vừa vặn lúc này, bụng nàng ùng ục kêu một tiếng giống như cọng rơm cứu mạng nàng, vội vã nói: “Thiếp đói thật đó!”
Diêm Mặc lại nhìn nàng một lúc, cuối cùng khẽ mổ lên khóe miệng nàng một cái sau đó mới đứng dậy xuống giường, lấy y phục của nàng đến đặt ở bên giường.
Chử Thanh Huy vội mặc y phục chỉnh tề, không thèm nhìn hắn, một khắc cũng không dừng lại chuồn đến gian ngoài, nhìn thấy người hầu ở bên cửa nàng thả lỏng người, cho bọn họ bãi thiện.
Dùng xong bữa trưa, nàng không muốn ở trong nội thất ngẩn người chỉ sợ Diêm Mặc lại đơn độc tìm đến, cả một buổi chiều nàng vô cùng cần mẫn triệu kiến quản sự, kiểm tra sổ sách thậm chí còn chuẩn bị đến nhà kho nhìn xem nhưng bị Tử Tô ngăn lại.
Chớp mắt đêm đến, Chử Thanh Huy kỳ kèo tắm gội xong, ngồi trước bệ cửa sổ được cung nữ lau khô tóc cho nàng.
Diêm Mặc cũng từ một nơi khác tắm gội rửa mặt xong mang theo hơi nước đi vào, đứng một bên nhìn chốc lát rồi không tiếng động bước lên nhận lấy khăn vải từ trong tay cung nữ. Các cung nữ vô cùng biết điều lui xuống.
Chử Thanh Huy điềm nhiên như không nghểnh thẳng cổ, nhìn chăm chú gương đồng, qua một lúc giấu đầu hở đuôi ngắm nhìn hắn, cứ một lúc lại ngắm nhìn hắn một lần.
“A…….” Nàng khẽ hô một tiếng, lập tức cúi đầu xuống. Tự giác kiềm nén rất lâu cho rằng hắn có lẽ đã dời mắt đi bèn nhấc khóe mắt lên, lén lút nhìn hắn từ trong gương đồng, kết quả bị tóm ngay tại trận.
Diêm Mặc cong gối ngồi xổm xuống, đối mắt với nàng, “Nhìn cái gì?”
Nhìn chàng có phải lại muốn bắt nạt thiếp không, Chử Thanh Huy nói thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Cũng không nhìn chàng.”
“Là chó con đang nhìn ta.” Diêm Mặc nói, trong lời nói chứa đầy ý cười.
Chử Thanh Huy lập tức trừng hắn, “Chàng mới là chó con, chàng còn cắn người, thiếp lại không cắn người.”
Diêm Mặc khẽ gãi cằm nàng, “Nàng cắn không nỗi.”
Chử Thanh Huy bị hắn chọc trúng chỗ đau, phùng má không nói chuyện.
Diêm Mặc lại hỏi: “Tại sao tránh ta?”
“Ai, ai tránh chàng? Thiếp không phải là người nhát gan.” Tầm mắt Chử Thanh Huy dao động.
Diêm Mặc im lặng không nói.
Nàng liền bại trận, xoắn ngón tay nửa ngày sau mới nói: “Ai bảo vừa gặp mặt, chàng đã muốn cắn ta.”
“Không thích sao?”
Chử Thanh Huy không lên tiếng, thật muốn nói không thích cũng không đúng, nàng thích hai người gần gũi nhau. Nhưng lúc ở một mình, ánh mắt tiên sinh nhìn nàng khiến lòng nàng hoảng sợ, tựa như cảm giác trong chớp mắt sẽ bị hắn nuốt mất, với lại, với lại…….
“…… Thiếp vẫn còn không thoải mái nữa, chàng không thể lại bắt nạt ta.”
“Ta xoa cho nàng.” Diêm Mặc nói.
“Chỉ xoa eo thôi không được xoa chỗ khác, cũng không được làm gì khác?” Chử Thanh Huy xác nhận.
Diêm Mặc gật đầu.
Nàng vẫn không mấy yên tâm, lại truy hỏi: “Nếu làm gì khác thì làm sao?”
Diêm Mặc suy nghĩ, “Lại xoa cho nàng?”
“……Hừ!”