Bạn đang đọc Kiêu Căng À Anh Đây Thích – Chương 6
Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Cố Nam Hề mất một tuần để hoàn thành bản phác thảo.
Vì động lực Phó Dĩ Diệu sẽ ngạc nhiên đếm rớt cả cằm lúc công bố sản phẩm mà cô làm công tác bảo mật cực tốt, ở công ty cũng không để lộ chút nào.
Không những thế, trên cương vị công việc còn hoàn thành cực kì tốt.
Trong thời gian ngắn đã thích nghi được với guồng quay công việc của Phó Dĩ Diệu.
Đến cả thư ký Thủ cũng khen năng lực làm việc của cô.
Người có năng lực thích ứng với công việc nhanh như Cố Nam Hề, vẫn là hiếm thấy.
Nghe xong lời tán thưởng của thư ký Thủ, mũi của Cố Nam Hề đã dọn lên trán ở luôn rồi.
Bình thường cô chỉ lười nhác chút thôi, một khi đã nghiêm túc thì cũng chả phải hạng xoàng đâu.
Giờ ăn trưa, Cố Nam Hề cứ nhìn chằm chằm Phó Dĩ Diệu, muốn được anh khích lệ.
Nào biết Phó Dĩ Diệu căn bản không bắt được tín hiệu cô phát ra, thong thả ung dung mà dùng bữa.
Còn đối với Cố Nam Hề đang nhìn chằm chằm mình thì lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Bởi vì tâm trạng của Cố Nam Hề đang cực tốt, vậy nên cũng tỏ vẻ dễ thương để được khích lệ: “Tiểu Phó tổng à! Em tới tập đoàn Phó thị làm việc cũng đã nửa tháng rồi, anh thấy trình độ nghiệp vụ của em thế nào?”
Phó Dĩ Diệu uống một thìa canh, lại dùng khăn ướt lau miệng mới ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn cô nói: “Anh vừa bước vào Phó thị nửa tháng đã ký cả trăm cái hợp đồng, giải quyết hai trường hợp tranh chấp.
Em nghĩ xem, anh nên khen em như thế nào đây?”
Cố Nam Hề lập tức nghẹn lời.
Đồ quái thai.
Cô có chút tức giận mà ủ rũ mặt mày, khen cô một câu thì chết sao?
“Nhưng căn cứ vào trình độ của em, biểu hiện nửa tháng nay như thế cũng không tính là tệ.” Phó Dĩ Diệu nói thêm một câu, còn có thể nghe ra được chút miễn cưỡng.
Cố Nam Hề nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu anh không biết khen người khác như thế nào thì em đề nghị anh nên mua mấy quyển sách mà học đi.”
Cái gì mà bảo căn cứ vào trình độ của cô?
Phó Dĩ Diệu: “Được, không khen.”
Cố Nam Hề: “…”
Đúng là không nên tin vào chuyện lương tâm của anh trỗi dậy mà nhìn nhận nửa tháng vất vả vừa qua của cô.
Hai người từ nhà ăn đi ra, Phó Dĩ Diệu nhận được điện thoại của Thiệu Văn Dật bảo cuối tuần bọn họ đi cưỡi ngựa, hỏi Phó Dĩ Diệu có muốn đi cùng không?
Phó Dĩ Diệu nhìn Cố Nam Hề đang ủ rũ, đồng ý lời rủ rê.
Thiệu Văn Dật bảo anh đưa cả Cố Nam Hề theo nữa.
Lần trước, sau khi thua dưới tay cô, anh ta đã về tập luyện một thời gian, định bụng lần này sẽ lấy lại mặt mũi.
Phó Dĩ Diệu còn không quên diễu cợt anh ta, bây giờ mà thua nữa thì tự mà cởi quần lót đội lên đầu luôn đi.
Thiệu Văn Dật tức giận cúp điện thoại.
Phó Dĩ Diệu cất di động, hỏi Cố Nam Hề: “Cuối tuần có phải thiết kế không?”
“Tất nhiên là có rồi! Cuối tuần mà gác bút thì em làm thế nào mà so với người khác được? Vốn dĩ đã thiệt thòi ngay ở vạch xuất phát rồi.”
Cực kỳ rõ ràng mà ám chỉ anh.
Phó Dĩ Diệu làm như không hiểu ý cô, mặt không đổi sắc mà mở miệng: “Văn Dật bảo cuối tuần đi cưỡi ngựa.
Lần trước bại dưới tay em cậu ta vẫn không cam lòng nên đã dốc sức mà luyện tập.
Lần này muốn đánh bại em.”
“Người anh em đúng là không biết xấu hổ.
Đến thế vận hội Olympic còn chia hạng mục thi đấu nam nữ khác biệt, anh ta thua em một lần thì thôi đi.
Bây giờ còn muốn thắng em? Anh ta cảm thấy thắng là có thể làm mát mặt tổ tông à?”
Phó Dĩ Diệu: “Cậu ta chắc là nghĩ như vậy đó.”
“Không đi! Không có thời gian.”
“Thứ hai anh sẽ cho em nghỉ một ngày để em ở nhà sáng tác.”
Cố Nam Hề cố gắng đè ép khóe môi đang cong lên của mình, giọng điệu bình tĩnh nói: “Nếu cấp trên đã nói vậy, người làm cấp dưới như em không thể không tuân theo đúng không?”
Rõ ràng đã quên hết sạch sẽ chuyện vừa rồi là ai đã dùng một câu từ chối cấp trên.
**
Cuối tuần, trường đua ngựa ồn ào náo nhiệt.
Cố Nam Hề mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ khiến cô trông có vẻ “anh tuấn”.
Cô đi đến trước chuồng ngựa thăm chú ngựa mà mình nhận nuôi.
Hơn một tháng không gặp mà chú ngựa kia một chút cũng không tỏ ra xa lạ, ngược lại lúc thấy cô còn vui mừng vẫy đuôi.
Cố Nam Hề sờ sờ nó, cười nói: “Con gái hôm nay phải cố lên đó.”
Phó Dĩ Diệu từ phía sau tiến đến.
Anh mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đen cực kỳ anh tuấn, khí chất ngời ngời.
Anh đứng một bên, mở miệng nói: “Nhớ ba không nào?”
“Phó Dĩ Diệu! Đó là con gái của em.
Anh đừng có mà đến đây lôi kéo làm quen.”
Phó Dĩ Diệu vuốt ve ngựa, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Người bỏ tiền nuôi nó là anh, hình như em mới là người nhận họ hàng bừa bãi đó.”
Đúng là một đồng tiền có thể đè chết anh hùng hảo hán mà.
Để nuôi một con ngựa, số tiền bỏ ra đúng là không ít.
Cố Nam Hề tự thân vẫn chưa kiếm được tiền, cũng không có mặt mũi mà đến ngửa tay xin tiền cha mẹ.
Vừa đúng lúc Phó Dĩ Diệu đồng ý đảm đương công việc tốn tiền này, cô dại gì mà từ chối?
Kết quả, mấy năm qua đi, cô cũng quên béng mất khoản tiền này là từ túi của Phó Dĩ Diệu mà ra.
“Một chút nữa chúng ta đi làm thủ tục chuyển nhượng.
Từ nay trở đi em sẽ nuôi nó.” Cố Nam Hề ngẩng đầu ưỡn ngực.
Nói như thế nào thì cô cũng là một người lương tháng mười vạn đó.
“Với khoản thu vào ít ỏi của em, em xác định là muốn nuôi nó? Túi xách, quần áo, mỹ phẩm, em không cần nữa à?”
“Anh làm như thế chính là đang đả kích đóa hoa tương lai của tổ quốc, làm như thế anh không thấy lương tâm cắn rứt à?”
“Sẽ không đâu.”
Cố Nam Hề dắt ngựa của mình đến sân thi đấu.
Nói chuyện với loại người ý chí sắt đá như anh, có khi cô sẽ bị tổn thọ mấy năm mất.
Những người trong vòng thì Cố Nam Hề và Phó Dĩ Diệu đều quen biết.
Nhưng hôm nay, bên cạnh Thiệu Văn Dật lại xuất hiện một gương mặt xa lạ.
Thiệu Văn Dật là một người có chừng mực.
Mấy người bạn gái cậu ta chơi bời ở bên ngoài sẽ không bao giờ đem đến mấy cuộc hội tụ riêng tư như thế này, trừ khi là cậu ta thực sự nghiêm túc.
Phó Dĩ Diệu đi bên cạnh Cố Nam Hề đúng là cảnh đẹp ý vui, đều là sự di truyền những điểm tốt đẹp từ gia đình.
Bọn họ là khách quen, cũng là thành viên VIP ở đây.
Vì vậy, mọi người đều rất sôi nổi mà chào hỏi họ.
Chờ hai người đi đến trước mặt Thiệu Văn Dật.
Cố Nam Hề lại lần nữa đánh giá người lạ bên cạnh anh, nhìn có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra.
Thiệu Văn Dật gấp đến nỗi đợi không được mà giới thiệu: “Điệp Phi Ngữ.”
Khó trách lại cảm thấy có chút quen mắt.
Cố Nam Hề mất đi sự tò mò muốn tìm hiểu, chỉ chào hỏi cho có lệ.
Thiệu Văn Dật giỏi nhất là xem mặt đoán ý.
Từ trong phản ứng của Cố Nam Hề mà đoán ra được cô không ưa gì Điệp Phi Ngữ.
Cậu ta đưa mắt ra hiệu cho Phó Dĩ Diệu, muốn anh làm hòa hoãn không khí căng thẳng này.
Chính bản thân cậu ta đang ở giai đoạn theo đuổi Điệp Phi Ngữ, thật vất vả mới hẹn được cô ta đến trường đua ngựa.
Nếu như mọi người biểu hiện quá lạnh nhạt, lần sau người ta sẽ không dám đến nữa.
Phó Dĩ Diệu không hứng thú mấy việc tìm phiền toái cho mình, làm như không thấy tín hiệu cầu cứu của Thiệu Văn Dật mà cúi đầu hỏi Cố Nam Hề: “Luyện hai vòng trước nhỉ?”
Cố Nam Hề không để ý tới Phó Dĩ Diệu, nhảy lên ngựa.
Nếu biết hôm nay Điệp Phi Ngữ ở đây, cô sẽ chả thèm đến.
Ở nhà thiết kế vẽ vời cho khỏe.
Cố Nam Hề vẻ mặt lạnh lùng, không nói không rằng nhảy lên ngựa làm cho mọi người luống cuống không biết phải làm sao.
Thiệu Văn Dật nhịn không được nhìn Phó Dĩ Diệu: “Cậu lại chọc cô ấy à?”
Phó Dĩ Diệu liếc cậu ta một cái, thần sắc lãnh đạm: “Tiền đặt cược hôm nay là gì?”
“Chiếc siêu xe mới của tớ.”
“Siêu xe thì thôi đi.
Cậu đổi ra tiền đưa cho cô ấy đi.”
Hai vị nhà họ Cố coi chừng cô ấy như vậy, làm sao có thể để cô cưỡi trên siêu xe chạy bon bon trên đường được chứ?
Về việc cưỡi ngựa, không phải anh đem cô đi thì cô cũng chưa chắc đã được động vào.
Mấy lời này của Phó Dĩ Diệu làm cho Thiệu Văn Dật suy nghĩ một hồi, hình như có gì đó sai sai: “Không đúng! Phó Dĩ Diệu, cậu nói như vậy giống như chắc chắn rằng lần này tớ sẽ thua à?”
Hôm nay cậu ta đích thân đưa Điệp Phi Ngữ đến đây xem thi đấu.
Nếu như mà thua thì không phải rất mất mặt ư?
“Tớ khuyên cậu nên chuẩn bị tâm lý chịu thua đi.” Phó Dĩ Diệu có lòng tốt mà khuyên nhủ.
“Không thể.”
“Không quan trọng.
Dù sao dùng thực lực mà thi đấu thì cậu cũng không thắng được đâu.”
Thiệu Văn Dật: “…”
Phó Dĩ Diệu cũng lập tức nhảy lên ngựa, đuổi theo Cố Nam Hề.
Cố Nam Hề cũng không ấu trĩ đến mức chơi trò anh đuổi tôi chạy, vẫn cứ duy trì tiết tấu như cũ vượt qua mấy chướng ngại vật.
Đến đích, cô hãm ngựa lại, hơi phiền muộn hỏi: “Vì sao Điệp Phi Ngữ lại ở đây? Là anh kêu cô ta đến?”
Phó Dĩ Diệu chắc nịch mà trả lời: “Hôm nay là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ta đấy.”
“Lần đầu tiên? Lần trước không phải anh đưa cô ta đi vũ hội à?”
Phó Dĩ Diệu nhìn cô, bình tĩnh mà nói dối: “Có việc đột xuất phải tăng ca nên chưa có cơ hội.”
“Cái đó đúng là tiếc quá nhỉ?”
“Không tiếc! Em không nhìn ra Thiệu Văn Dật muốn theo đuổi cô ta à?”
“Haiz… Vốn dĩ là vợ của bạn thì không thể tơ tưởng đến được.” Cố Nam Hề cố ý kéo dài âm cuối.
“Đừng có ở trước mặt anh khoe khoang tài hành văn của em, nghe khó chịu lắm.”
Cố Nam Hề hừ lạnh: “Cho nên là nghe lời Thiệu Văn Dật nên mới cân nhắc cho cô ta vào D&L? Hôm nay cũng là anh ta dẫn người đến?”
“Ừ!”
“Cho nên anh bảo anh xem trọng tài thiết kế của cô ta cũng là giả à?”
“Điểm này thì không giả.
Ý tưởng thiết kế của cô ta đúng là độc đáo và mới mẻ.
Nếu không anh cũng chả nể mặt của Thiệu Văn Dật đâu.”
Cố Nam Hề khinh thường nhìn anh.
Cô cảm thấy bản thân mình cũng không kém đâu, đến lúc đó sẽ để cho Phó Dĩ Diệu rửa mắt mà nhìn.
“Nếu em không thích Điệp Phi Ngữ thì lát nữa không cần nể tình đâu, cứ đánh cho tên Thiệu Văn Dật kia thua thảm bại.
Nói không chừng, lần sau cậu ta cũng không có mặt mũi mà dẫn người ta tới nữa đâu.
Em cũng cứ nhắm mắt làm ngơ vậy đi.” Phó Dĩ Diệu không cảm thấy tội lỗi khi bán đứng bạn bè.
Cố Nam Hề ngạc nhiên: “Phó Dĩ Diệu, anh thật là xấu xa đó.”
Cố Nam Hề cùng Phó Dĩ Diệu chạy hai vòng, sau đó trở lại vạch xuất phát.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tâm tình của Cố Nam Hề đã tốt lên rất nhiều.
Thiệu Văn Dật không nể nang dùng khuỷu tay mà huých huých Phó Dĩ Diệu: “Nhanh như vậy mà đã dỗ xong rồi à?”
Cố Nam Hề như được bổ sung năng lượng.
Đi đến chỗ bọn họ, Phó Dĩ Diệu nói với Cố Nam Hề: “Nghe nói hôm nay Văn Dật mà thua sẽ đưa cho em một con siêu xe của cậu ta.”
“Siêu xe cũng vô dụng, có thể lấy tiền không?”
Cố Nam Hề trả lời.
Thiệu Văn Dật nhìn hai người bọn họ, cảm thán một câu: “Hai người thật sự rất là ăn ý đó.”
Cố Nam Hề có chút buồn bực nhìn về phía Phó Dĩ Diệu tìm kiếm đáp án, vừa lúc nhìn thấy Điệp Phi Ngữ đi đến đứng bên cạnh Phó Dĩ Diệu.
Biết rằng hai bên Thiệu Văn Dật một bên là ngựa, một bên là Phó Dĩ Diệu.
Vì vậy, Điệp Phi Ngữ chỉ có thể đứng bên cạnh Phó Dĩ Diệu.
Nhưng hành động này của Điệp Phi Ngữ vẫn làm cho Cố Nam Hề phải nhíu mày.
Phó Dĩ Diệu không nói gì mà đi đến bên cạnh Cố Nam Hề, tránh việc tiếp xúc với Điệp Phi Ngữ.
Mà Điệp Phi Ngữ cũng rất tự giác mà xích gần lại bên cạnh Thiệu Văn Dật mấy bước.
Không rõ vừa rồi vị trí cô ta đứng có phải là cố ý làm như vậy hay không.
Thiệu Văn Dật thấy Điệp Phi Ngữ đi đến, mặt mày hớn hở nói: “Phi Ngữ, em đợi lát nữa cứ đứng bên cạnh mà xem đua ngựa.
Anh sẽ lấy giải nhất về cho em.”
Điệp Phi Ngữ nhoẻn miệng cười: “Em cũng muốn cưỡi nhưng mà kỹ thuật lại không bằng mọi người.
Đi ở phía sau mọi người có phiền không?”
“Không thành vấn đề.
Mọi người ở đây thi đấu hữu nghị, thắng thua không quan trọng.”
Cố Nam Hề nhìn ánh mắt ngập tràn sự thỏa hiệp của Thiệu Văn Dật.
Yêu đương làm cho anh ta trở nên ngu ngốc.
Vốn dĩ muốn nói với anh ta, nếu như đem siêu xe đổi thành tiền cho cô thì cô sẽ để cho anh ta một chút mặt mũi.
Nhưng hôm nay?
Thôi đi, cô khá là muốn làm như lời của Phó Dĩ Diệu.
Loại tiết mục này thấy một lần là đủ lắm rồi.
Một đám người ở vạch xuất phát.
Tiếng súng ra hiệu nổi lên, bắt đầu xuất phát.
Cố Nam Hề dùng chú ngựa đã gắn bó với mình ba năm, phối hợp thực sự ăn ý.
Hơn nữa, kỹ xảo của cô cũng rất tốt.
Sau khi vượt qua hai ba chướng ngại vật thì đã vươn lên dẫn đầu.
Nhưng cô cũng chưa hài lòng với vị trí này.
Vẫn như cũ dốc hết sức lực, bỏ mọi người một đoạn xa.
Không có gì ngoài ý muốn, cô chính là người chiến thắng.
Nhưng chưa vui vẻ được một phút thì đài phát thanh của trường đua ngựa phát thông báo có người bị thương..