Kiêu Căng À Anh Đây Thích

Chương 34


Bạn đang đọc Kiêu Căng À Anh Đây Thích – Chương 34


Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Trong khu vườn phía sau khách sạn, ánh nắng chiếu xuống nhuộm vàng mọi vật.
Cô không ngờ khách sạn còn có chỗ như thế này.

Không biết có phải do Phó Dĩ Diệu đã can thiệp gì đó hay không mà trong vườn không có bất cứ ai.
Anh đứng dựa vào lan can, động tác có mấy phần lười biếng nhìn Cố Nam Hề rồi nói: “Không có gì muốn nói với anh à?”
Cố Nam Hề cụp mắt, lắc đầu.
Phó Dĩ Diệu: “Em lắc đầu nữa thử xem?”
Cố Nam Hề ngẩng mặt lên, vô tội nói: “Là anh muốn nói chuyện mà! Đâu phải em đâu.”
Phó Dĩ Diệu ăn mặc rất sang trọng, cả người toát lên vẻ trang nghiêm mà lạnh lùng.

Đôi mắt sâu như biển cả, anh tỉnh táo nói: “Được thôi.

Bây giờ sẽ là anh hỏi, em trả lời.”
Cố Nam Hề ngước mắt, nói: “Trả lời là phải nói thật à?”
Phó Dĩ Diệu cụp mắt nhìn cô, đầy ẩn ý nói: “Em thử nói dối xem?”
Cố Nam Hề mếu máo, ủ rũ ngồi trên xích đu.
“Sao em lại nghĩ anh ở chỗ Ngu phu nhân?”
Cố Nam Hề nhìn mũi chân, cũng không đẩy xích đu, mặt đã đỏ bừng, không mở miệng.
Phó Dĩ Diệu cười lạnh: “Cảm thấy anh giống như mấy tin trên mạng, sẽ hẹn hò với cô ta trong khách sạn à?”
Cố Nam Hề siết chặt nắm tay, các ngón tay cũng vì thế mà trở nên trắng bệch.

Cô thấp giọng giải thích cho bản thân: “Em cũng đâu có tin lắm đâu.”
“Cho nên em mới đến đó để điều tra sự thật?”
Cố Nam Hề lại cúi đầu, cắn cắn môi, lúng túng.
Cô biết mình làm chuyện đó rất là ngốc.
“Khi biết trong phòng không phải anh thì có cảm giác gì?”
Vui vẻ? Cảm thấy may mắn? Tóm lại là tảng đá nằm đè trên ngực đã được gỡ xuống.
“Vì sao em lại để ý chuyện của anh và Ngu phu nhân thế?” Phó Dĩ Diệu sát gần lại chỗ Cố Nam Hề, giọng nói áp bách.
Cô càng cúi thấp đầu hơn, vẫn im lặng không nói gì như cũ.
“Tiểu Hề, trả lời anh.”
Cố Nam Hề: “Em không muốn nói gì hết.”
“Dư Mạn Mạn bảo em muốn kết hôn với anh, có thật hay không?”
Cố Nam Hề vì cảm thấy quá mất mặt, dứt khoát nghiêng đầu sang chỗ khác.
Đều là do Dư Mạn Mạn cả, quăng cho cô một đề khó như vậy.
Cho dù đúng là có muốn cùng Phó Dĩ Diệu kết hôn nhưng cũng không phải là trong tình huống như vậy.
Không có miếng lãng mạn nào, còn đầy khó xử nữa chứ.
Phó Dĩ Diệu ngồi xổm xuống, giống như sợ hù dọa cô nên cẩn thận từng li từng tí quan sát: “Tiểu Hề, nói thật với anh đi.”
Mặt Cố Nam Hề càng lúc càng nóng.

Theo bản năng định thề thốt phủ nhận nhưng lời vừa ra đến miệng lại nuốt vào.
Cô nhìn anh, lí nhí nói: “Anh cũng nghe thấy rồi.

Còn hỏi lại em làm gì?”
Thân thể Phó Dĩ Diệu hơi nghiêng về phía trước, đôi lông mày cũng giãn dần ra.

Giọng nói không còn lạnh lùng như trước, lúc nãy đã hòa hoãn hơn nhiều: “Anh chỉ là có chút không thể tin nổi mà thôi.”
Cố Nam Hề cũng nói: “Em cũng không dám tin cơ mà.”
Lúc trước, cô cực lực phản đối chuyện người lớn hai nhà gán ghép cô và anh.

Cô cảm thấy hành động đó chính là đang ép duyên một cách thô bạo. 
Hơn nữa, đối tượng lại là Phó Dĩ Diệu.

Trước mặt mọi người, cô là một tiểu tiên nữ cao cao tại thượng.

Chỉ có ở trước mặt anh, cô bị anh làm mất hết mặt mũi.


Sao cô lại có thể chấp nhận được việc cùng anh chung sống cả đời dưới một mái nhà cơ chứ?
Một tiểu công chúa xinh đẹp như cô ở trước mặt anh lại biến thành nữ hoàng lật xe.
Phó Dĩ Diệu đưa bàn tay của mình đến trước mặt Cố Nam Hề, ý cười tràn ra nơi khóe mắt.

Cố Nam Hề cũng rất ngoan ngoãn đặt tay mình vào tay anh.
Lúc bị anh dắt tay ngồi vào trong xe, cô mới như choàng tỉnh từ trong giấc mộng mà hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Về nhà lấy sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn.”
Cố Nam Hề trợn tròn mắt.

Bây giờ, cô mới hiểu ý trong câu nói kia của anh, kích động hỏi lại: “Đăng ký kết hôn?”
Khuôn mặt của cô lại đỏ lên, cô có chút nói năng lộn xộn: “Đâu cần gấp như vậy? Anh cũng đã cầu hôn em đâu? Sao có thể tùy tiện đi đăng ký kết hôn như  thế? Không có hoa tươi, cũng chả có nhẫn kim cương, đến tiếng cổ động chúc phúc của mọi người cũng không có.

Như thế người ta sẽ rất tủi thân đó.”
Phó Dĩ Diệu yên lặng nghe cô nói xong, mặt không đổi sắc: “Tất cả đều có thể bù sau.

Em cứ liệt kê hết ra cho anh, anh sẽ chuẩn bị không thiếu một thứ.”
“Sao lại là em liệt kê ra cho anh? Cầu hôn vốn là việc của anh cơ mà.

Anh phải đem hết khả năng của mình ra, làm mọi cách để em đồng ý gả cho anh chứ? Sao lại thành em nói gì thì anh làm nấy rồi? Ai biết có phải là nói cho có hay không chứ?”
Phó Dĩ Diệu: “Vậy hôm nay không thể kết hôn rồi? Lịch hoàng đạo bảo hôm nay là ngày tốt, thuận lợi cho việc cưới gả, đôi vợ chồng nào mà kết hôn vào ngày hôm nay sẽ hạnh phúc cả đời.”
Cố Nam Hề: “Sao anh có thể mặt không đỏ tim không đập mà nói láo thế nhỉ?”
“Không tin thì em xem hoàng lịch đi.”
“Ai đem theo hoàng lịch bên người bao giờ chứ?”
Cô đến hoàng lịch mặt ngang mũi dọc như thế nào cô cũng chưa biết đâu.
Phó Dĩ Diệu cười nhẹ: “Vậy cứ tin hoàng lịch là anh đây đi.”
Cố Nam Hề giận dỗi nói: “Phó Dĩ Diệu, anh cực giống mấy tên lừa gạt đó!”
Mặc dù ngoài miệng nói như thế nhưng cô vẫn về nhà lấy sổ hộ khẩu đi cùng anh đến cục dân chính.
Phó Dĩ Diệu đã chuẩn bị xong từ sớm.

Hai người trực tiếp được đặc cách đi làm thủ tục kết hôn, tất cả các thủ tục rườm rà cũng được lược bỏ, chỉ cần điền vào bảng và ký tên.
Tay cầm bút của Cố Nam Hề hơi run, nhịp tim cũng đập rộn ràng.

Cô liếc qua Phó Dĩ Diệu thì thấy thần sắc của anh rất nghiêm túc.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu như tương lai chúng ta hối hận về quyết định của ngày hôm nay thì…”
Phó Dĩ Diệu nhìn cô, đáy mắt có chút u ám: “Còn chưa có ký tên vào mà đã hối hận rồi à?”
Cố Nam Hề bị anh nhìn, dũng khí cũng hoàn toàn biến mất: “Xem như em chưa nói gì.”
Hai người nhanh chóng điền bảng biểu.

Nhìn dấu mộc màu hồng được ấn nổi bật trên giấy hôn thú.

Sau đó, giấy đăng ký kết hôn được đưa đến tay bọn họ.
Nhìn giấy đăng ký nóng hôi hổi trên tay, Cố Nam Hề vẫn như đang trong giấc mộng.
Cô thế mà kết hôn với Phó Dĩ Diệu rồi?
Hai người bước ra khỏi cục dân chính, Cố Nam Hề bỗng nhiên dừng lại, quay người nhìn thoáng qua một đôi vợ chồng vừa mới nhận giấy hôn thú đang đứng trước phông nền màu đỏ chụp ảnh.
Phó Dĩ Diệu hỏi: “Em cũng muốn chụp một tấm à?”
Cố Nam Hề trước đó cũng không nghĩ đến nhưng chuyện này cả đời chỉ có một lần, quê thì cứ quê đi.
Cô gật đầu với Phó Dĩ Diệu: “Anh thấy có được không?”
Trọng giọng nói mang theo chút thăm dò.
Phó Dĩ Diệu đến gần Cố Nam Hề, sờ sờ mái tóc của cô, dịu dàng nói: “Tiểu Hề! Em có thể yêu cầu anh làm bất cứ việc gì mà không cần phải lo lắng gì cả.”
Đây chẳng lẽ là quyền lợi của người vợ trong truyền thuyết ư?
Cảm giác này thật tuyệt.
Cố Nam Hề vốn lúc này còn có trăm điều đắn đo, giờ nghe thấy câu này của anh thì lập tức không suy nghĩ gì nữa.
Cố Nam Hề cười rạng rỡ: “Không phải em sợ anh ghét việc này à.”
“Không, việc này là sự khẳng định cho mối quan hệ của hai ta.”
Cố Nam Hề: “Miệng anh sao lại ngọt đến vậy chứ? Nếu trước kia anh cũng vậy thì…”
“Thì có thể kết hôn sớm hơn rồi à?” Phó Dĩ Diệu cười ranh mãnh: “Cho dù em có muốn thì cũng vô dụng thôi vì lúc đó em vẫn chưa đến tuổi kết hôn được luật pháp quy định.”
Cố Nam Hề đỏ mặt, giọng nói cũng cao lên mấy tone: “Anh mơ đẹp nhỉ?”
Phó Dĩ Diệu cụp mắt nhìn cô.


Da thịt trắng ngần cũng bắt đầu hơi đỏ, khuôn mặt xinh đẹp của người thiếu nữ cũng tràn đầy thẹn thùng nhưng không có chút nào lo lắng.

Nhìn qua rất sinh động.
Cố Nam Hề bị anh nhìn đến ngượng, thúc giục nói: “Bọn họ xong rồi, chúng ta đến đó thôi.”
Vừa dứt lời đã đi đến đó trước.
Phó Dĩ Diệu cười nhẹ, nhìn quanh cục dân chính một lần.
Đúng là nên chụp lại một tấm ảnh lưu niệm.
**
Từ lúc rời khỏi cục dân chính, Cố Nam Hề đang suy nghĩ đến một vấn đề quan trọng khác.

Đó chính là có nên nói cho mọi người biết chuyện này hay không.
Trong đầu đang có hai dòng suy nghĩ đấu đá nhau.

Một là bảo cô không nên nói ra, như vậy thì hai bọn có có thể yêu đương bí mật.

Hai là phải nói ra, để tất cả mọi người đều biết Phó Dĩ Diệu đúng là phúc ba đời mới có thể cưới được một tiểu tiên nữ xinh như cô đây.
Lúc Cố Nam Hề đang chìm trong hai dòng suy nghĩ tương phản kia thì giọng nói của Phó Dĩ Diệu đã truyền đến: “Về nhà thu dọn đồ đạc đến ở cùng anh không?”
Cố Nam Hề: “Hả?”
Cô quên mất bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp rồi thì nên ở cùng nhau mới phải.
Thế nhưng…
Cô vẫn chưa làm tốt công tác chuẩn bị mà.
Mới hôm qua,… Không! Sáng hôm nay thôi, cô vẫn được một mình độc chiếm một cái giường rộng lớn.

Vậy mà bây giờ lại phải cùng người khác chia sẻ.
Còn không phải chỉ có ngủ đơn thuần như vậy nữa chứ.

Nói không chừng còn làm một chút việc mà vợ chồng nên làm.
Nghĩ đến đây, mặt Cố Nam Hề trở nên đỏ ứng khác thường.

Đầu óc bắt đầu vận hành xem làm thế nào để từ chối yêu cầu này của anh một cách uyển chuyển nhất đây?
Không ngờ Phó Dĩ Diệu đã mở đường cho cô: “Nếu chưa chuẩn bị tâm lý thì cứ từ từ cũng được.”
Thấy anh chồng này của mình hiểu chuyện như thế, Cố Nam Hề cũng hơi áy náy.

Cô kéo kéo ống tay áo anh, cười ngọt ngào nói: “Anh cho em một tuần để dọn đồ nhá? Anh cũng biết đò của em nhiều thế nào mà.

Muốn dọn được đống đồ đó cũng là cả một quá trình đấy.”
Phó Dĩ Diệu nghiêng mặt qua nhìn cô, nhàn nhạt đáp: “Được.”
Nếu không sẽ khiến anh đau lòng nhỉ? Cố Nam Hề hơi sầu não.
Chuyện này cũng thật sự không phải là nói dối.

Để thu dọn được số quần áo và trang sức của cô cũng cần một thời gian dài.

Cô nghiêng người hôn lên khóe miệng của anh một cái.
Phó Dĩ Diệu sững sờ, tim cũng lỡ mất mấy nhịp, sau đó quay đầu nhìn cô.
Cố Nam Hề đỏ mặt: “Em nói muốn kết hôn với anh chính là muốn kết hôn với anh.

Không tìm cớ tránh việc ngủ chung với anh đâu, anh đừng nghĩ nhiều.”
Cũng không biết câu này có thể dỗ được Phó Dĩ Diệu hay không nữa.
Lúc đầu, mặt Phó Dĩ Diệu không có biểu tình gì.

Qua một lúc, khóe môi anh cong lên, sau đó thì cười thành tiếng.
Cố Nam Hề bị nụ cười của anh làm cho lúng túng, tức giận nói: “Không cho anh cười!”
Không ngờ Phó Dĩ Diệu lại cười to hơn, Cố Nam Hề che mặt trốn tránh hiện thực.
Được rồi, muốn cười thì anh cứ cười đi.
Phó Dĩ Diệu duỗi tay ra nắm lấy tay cô, nụ cười trên mặt cũng đã nhạt đi mấy phần, trầm trầm nói: “Anh không suy nghĩ nhiều như thế.


Anh bảo em chuyển đến cũng không phải là ép em ngủ cùng anh, em không cần chột dạ đến mức dùng nụ hôn để dỗ anh thế đâu.”
“Ai chột dạ chứ?”
Có đánh chết cô cũng không thừa nhận.
Phó Dĩ Diệu cười nhẹ: “Thế là muốn ngủ cùng anh à?”
Cố Nam Hề tức giận miết miết tay anh: “Anh có thể suy nghĩ trong sáng lên chút được không hả?”
“Anh vốn suy nghĩ rất trong sáng mà, chỉ là em hiểu lầm ý của anh mà thôi.”
Cố Nam Hề: “…”
Ha ha, trêu tức cô như vậy thì cả đời này chỉ có thể ngủ một mình thôi.
Cố Nam Hề quay đầu đi giả vờ tức giận.
“Tiểu Hề.” Phó Dĩ Diệu bỗng nhiên gọi cô.
“Cái gì?” Cố Nam Hề tức giận trả lời anh nhưng chỉ mới quay đầu qua, hơi thở của anh đã bao trùm lấy cô.

Không gian trong xe yên lặng, tiếng thở dốc cũng theo đó mà phóng đại lên.
Cố Nam Hề không dám tin trợn tròn mắt, ngây người không phải ứng, chỉ có thể để Phó Dĩ Diệu công thành đoạt đất.

Trong khoang mũi của cô toàn là mùi vị thuộc về anh.
Mãi đến khi tiếng còi xe phía sau vang lên thúc giục, Cố Nam Hề mới phản ứng lại, ngượng ngùng đẩy anh ra.
Không biết là bị dính son của cô hay là do nụ hôn lúc nãy quá thô bạo mà môi của Phó Dĩ Diệu bây giờ rất đỏ, Cố Nam Hề tức giận nói: “Phó Dĩ Diệu! Sao anh lại đột nhiên hôn em vậy?”
Ánh mắt Phó Dĩ Diệu rất sâu xa, đôi mắt từ trước đến nay đều trầm tĩnh bây giờ có chút khác biệt, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Không phải muốn anh cho em một tuần sao? Đây là cái giá phải trả.

Không hài lòng à?”
Cô có thể trả lời anh là không hài lòng được không?
Tiếng còi xe phía sau lại vang lên như đòi mạng, Cố Nam Hề giục anh: “Anh lái xe trước đi.”
Dừng xe trên đường lớn để hôn nhau, chuyện này cũng chỉ có anh mới làm ra được.
Đây là đóa hoa kiêu ngạo thanh tâm quả dục kia sao?
Cố Nam Hề hơi bất mãn nói: “Đều tại anh, son môi của em trôi hết rồi đây này.

Em còn phải trang điểm lại nữa.”
Nói rồi lấy ra một cái gương mini và thỏi son trong túi ra.

Liếc nhìn Phó Dĩ Diệu đang nghiêm túc lái xe, cô rất tự nhiên cầm gương lên nhìn ngắm bờ môi của mình.
Nhìn thấy son đã trôi quá nửa, cô lại nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi.

Như trời hạn gặp cơn mưa, triền miên đến cực điểm.
Đến lúc này hai người mới chân chính được xem như là hôn môi.

Nhớ lại mà mặt đỏ chân run.
Nhìn môi mình một hồi lâu, cô mới bắt đầu tô lại son.
Khóe miệng Phó Dĩ Diệu cũng cong lên, hỏi: “Chuyện này em sẽ nói cho cha mẹ biết hay là anh nói?”
Cố Nam Hề chán nản dựa lưng trên ghế, thăm dò hỏi: “Hay là chúng ta giấu họ một thời gian đã?”
“Lý do.”
“Bây giờ em cũng có thể tưởng tượng ra phản ứng của họ.

Chắc chắn sẽ náo loạn đến cả thành phố đều biết.

Em còn chưa thích ứng kịp với thân phận này, cũng chưa muốn đối mặt với ánh mắt nhòm ngó của người đời.”
Phó Dĩ Diệu không chút do dự đáp: “Được.”
“Phó Dĩ Diệu, cảm ơn anh.” Cố Nam Hề có chút mất tự nhiên nói.
Anh vươn tay nhéo nhéo má cô: “Trưa đi ăn với anh.”
Tất nhiên rồi.
Lúc ăn cơm, điện thoại của Phó Dĩ Diệu vang lên thông báo tin nhắn wechat.
Thân phận thay đổi thì dục vọng kiểm soát của con người ta cũng sẽ thay đổi theo.

Nếu như là trước đây, Phó Dĩ Diệu có tin nhắn hay điện thoại thì cô cũng mặc kệ nhưng bây giờ thì cực kỳ muốn biết là ai nhắn tin cho anh.
“Không xem à?” Cố Nam Hề hỏi.
Phó Dĩ Diệu hời hợt trả lời: “Không quan trọng bằng việc ăn cơm với em.”
Cô là kiểu dễ bị mấy lời đường mật này của anh mê hoặc sao?
Tất nhiên là không phải rồi.
Thế là cô cũng hờ hững cười: “Không xem thì sao biết được?”
Phó Dĩ Diệu: “Được thôi.”
Nói xong cầm điện thoại lên mở khóa màn hình, trả lời tin nhắn, xong lại đặt lên bàn.
Cố Nam Hề giống như càng khó chịu hơn.

Anh lẽ nào không nhìn ra ý của cô không phải là muốn anh trả lời tin nhắn mà là muốn anh đưa cho cô xem ư?
Cố Nam Hề: “Lúc trước em có đọc được một tin rằng vợ chồng muốn sống hạnh phúc tới già chính là giữa hai người sẽ không tồn tại bí mật.”
Nói đến vậy rồi biết hay không đều là do giác ngộ của anh.
Phó Dĩ Diệu ngước mắt nhìn cô, nụ cười cực kỳ gợi đòn: “Là Tiêu Mặc gửi thông tin mấy căn hộ qua cho anh, bảo anh khi nào có thời gian thì đi xem xem.


Anh nhắn lại với cậu ta là hỏi ý kiến của em trước.

Câu trả lời như vậy đã vừa ý em chưa? Hay là còn phải đưa nội dung tin nhắn cho em đọc nữa?”
Cố Nam Hề đỏ mặt, cao giọng nói: “Nếu như anh muốn cho em xem, em cũng không thể che mắt không nhìn đúng không nào?”
Phó Dĩ Diệu cười khẽ, đưa điện thoại di động đến cho cô: “Muốn xem thì xem đi.”
Thoải mái như vậy à? Giống như là không có bí mật gì ấy.
Cố Nam Hề nhìn chằm chằm di động của anh mất giây, sau đó nhận lấy.
Cô chính là lòng dạ hẹp hòi đấy.
Điện thoại khóa màn hình, Cố Nam Hề hỏi: “Có mật mã.”
“1424.”
Không phải con số đặc thù gì.
Cố Nam Hề: “Tại sao lại chọn số này là khóa màn hình? Có ý nghĩa gì sao?’
Phó Dĩ Diêu vẫn ung dung cười: “Đây là đang sử dụng quyền lợi của người vợ sao?”
Nghe thấy Phó Dĩ Diệu nói ra tiếng vợ này, Cố Nam Hề có chút ngượng ngùng, ngập ngừng nói: “Có nói không?”
Phó Dĩ Diệu: “Em đoán đi.”
“Sao em đoán được ý nghĩa của mấy số này chứ?”
“Vậy tiếc quá.”
Cố Nam Hề tức giận trừng anh.
Không nói thì thôi, cô cần chắc?
Cô ấn mở wechat của Phó Dĩ Diệu, người liên hệ gần nhất là Tiêu Mặc, nội dung tin nhắn giống như anh nói lúc nãy.
Phó Dĩ Diệu cười nhẹ: “Tin rồi chứ?”
“Anh mua nhà làm gì?”
Sau khi hỏi ra mới nghĩ đến cái gì đó.
Phó Dĩ Diệu: “Ừm, là cho hai chúng ta ở.”
“Ừ.” Lúc Cố Nam Hề trả lời, khóe miệng cũng cong lên.
Cô trượt màn hình xuống dưới, không có ai khả nghi cả, toàn bộ đều là tin nhắn công việc.
Đang định trả điện thoại lại cho anh thì lại thấy một tin nhắn mới.
Ảnh đại diện là một cô gái rất quyến rũ, còn là tin nhắn thoại nữa.
Cố Nam Hề tức giận nói: “Đây là ai? Sao đàn ông có vợ rồi còn nhắn tin với gái lạ thế?”
Phó Dĩ Diệu nhìn cô cười cười, Cố Nam Hề còn tỏ ra dữ dằn trừng mắt với anh: “Còn không mau giải thích?”
“Hay là em xóa cô ta đi?”
“Anh cho rằng em không dám à?”
Cố Nam Hề ấn vào khung chat, tin nhắn phần lớn là do người kia nhắn, Phó Dĩ Diệu đáp lại rất lạnh nhạt.

Điều này khiến cô cũng bớt tức phần nào.
“Anh đừng có cảm thấy em không nói đạo lý.

Loại tình huống này em phải ngăn chặn một cách triệt để.” Cố Nam Hề dứt khoát xóa wechat của cô ta.
Cái này cũng đừng trách cô, là anh bảo cô xóa mà.
Sau đó chuông điện thoại lại vang lên, trên màn hình hiện lên ba chữ [Ngu phu nhân].
Phó Dĩ Diệu không nhanh không chậm nói: “Em nhận đi.

Bây giờ, anh cũng không biết có nên nhận điện thoại của người phụ nữ khác trừ vợ anh nữa hay không ấy.”
Cái này là ngầm nói lời lúc nãy cô nói là không nói đạo lý đúng chứ?
Cố Nam Hề không chịu cái nồi này đâu.

Cô đưa điện thoại trả lại cho anh.
Phó Dĩ Diệu lại hỏi: “Anh có thể nghe chứ?”
Cố Nam Hề nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh muốn nghe hay không thì tùy.”
Phó Dĩ Diệu ấn nút nghe, còn rất biết điều mở loa ngoài.
Y Gia Nguyệt tức giận nói: “Sao cậu lại xóa wechat tôi? Nhanh như thế đã qua cầu rút ván rồi à?”
Phó Dĩ Diệu hờ hững đáp: “Không phải tôi xóa.”
Cố Nam Hề:??
Y Gia Nguyệt: “Điện thoại của cậu không phải cậu xóa thì là ai?”
“Dù sao cũng đã xóa rồi.

Cứ như vậy đi.”
“Cái gì gọi là dù sao cũng đã xóa rồi cứ?”
“Có người không vui, được chưa?”
Đầu bên kia yên lặng mấy giây, mới lên tiếng nói: “Là Cố đại tiểu thư à?”
“Cúp đây.”
Cố Nam Hề ngồi đối diện rất lúng túng, lẩm bẩm nói: “Phải thêm lại à?”
“Là ai bảo đàn ông kết hôn rồi thì không thể liên hệ với người phụ nữ khác chứ?”
Cố Nam Hề: “Là em.”
“Vậy phải nghe theo lời vợ thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.