Bạn đang đọc Kiêu Căng À Anh Đây Thích – Chương 30
Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Củ khoai lang nóng bỏng tay này cô đã nhận thì dù có thế nào cũng phải cố gắng chịu đựng.
Cố Nam Hề mỉm cười: “Được.’
Phó Dĩ Diệu: “Còn nữa… Vai anh có hơi mỏi, em mát xa cho anh đi.”
Đáng ghét thật đấy.
Cố Nam Hề nhướng mày cười yếu ớt, nói: “Anh không sợ em dùng cái khăn mặt này làm anh ngạt chết sao?”
Phó Dĩ Diệu: “Em có xuống tay được không?”
Á à, thấy cô là người lương thiện nên mới nói thế đúng không?
Được, cô chính là người như vậy.
Cố Nam Hề quỳ một gối xuống cạnh anh, còn cảnh báo trước với anh một câu: “Em đây là lần đầu giúp người ta lau mặt, anh nên chuẩn bị tâm lý đấy.”
“Đã chuẩn bị kỹ càng.”
Cố Nam Hề: “…”
Thật là đâm lao thì phải theo lao.
Thực ra lau cái mặt cũng không có gì khó, chỉ là khuôn mặt này đẹp trai quá khiến cô không khỏi có chút mơ màng.
Phó Dĩ Diệu nhắm mắt lại, ánh đèn dìu dịu phản chiếu lên gương mặt anh phát ra một vòng sáng mờ mờ, mông lung bao trùm lên gương mặt góc cạnh kia.
Kết quả bởi vì quá dùng sức nên thân thể của cô đổ ập xuống.
Cô trợn trừng mắt, căn bản không thể khống chế được tình hình nữa rồi, cả người cứ thế mà ngã lên người Phó Dĩ Diệu.
Tất cả mọi thứ xung quanh như ngừng lại.
Khuôn mặt tuấn tú đầy ý cười đang gần trong gang tấc, Cố Nam Hề theo bản năng che miệng anh lại, hổn hển nói: “Không cho phép nói!”
Chắc chắn là anh muốn chê cười cô.
Làn da trắng ngần của Cố Nam Hề vì tức giận mà bắt đầu trở nên hồng hồng.
Tiểu não của cô phát triển không đều à? Sao lại vụng về thế chứ?
Đôi mắt trong trẻo ẩm ướt, đồng thời cũng chứa đựng thông điệp cảnh cáo trong đó.
Đừng tưởng rằng cô không thấy ánh mắt khiêu khích kia của anh nhé.
Hơi thở nóng bỏng, ẩm ướt của Phó Dĩ Diệu phả vào lòng bàn tay của cô, vừa muốn buông tay ra, lại vừa lo anh buông lời chê cười.
Cô hờn dỗi mở miệng: “Em có thể buông tay ra nhưng anh không được nói gì cả.”
Phó Dĩ Diệu nháy mắt hai lần, xem như đồng ý.
Thấy lời cảnh báo của mình đã đạt được kết quả, Cố Nam Hề mới buông tay ra.
Phó Dĩ Diệu cười nhạt: “Em gái à! Lúc tay em buông xuống, anh đoán chừng em muốn mưu sát anh đấy.”
Cố Nam Hề bắt đầu lên tiếng phản bác: “Anh đường đường là một đại nam nhân, bị một tiểu công chúa nhỏ bổ nhào lên người mà cũng không thể chống đỡ nổi à.”
Phó Dĩ Diệu: “Cái từ bổ nhào này là mang nghĩa cố ý, em là như thế này à?”
Đáng ghét, sao lại bị anh tìm ra sơ hở rồi.
Hẳn là người nên đọc nhiều sách không phải chỉ có một mình Dư Mạn Mạn mà còn có cô.
Khóe miệng Phó Dĩ Diệu hơi nhếch lên, từ tốn nói: “Em gái à, còn không nỡ đứng dậy ư?”
Cố Nam Hề tức đến nỗi đấm một cái lên lồng ngực của Phó Dĩ Diệu, dữ dằn trừng mắt nói: “Ai không nỡ chứ?”
Uổng công cô hạ mình hầu hạ anh, kết quả thế này đây.
Tức chết mất.
Cố Nam Hề giãy giụa ngồi dậy, ném khăn mặt lên trên người anh: “Thích lau mặt thì đi mà lau.”
Phó Dĩ Diệu cầm khăn mặt ném qua một bên, khàn khàn nói: “Tiểu Hề, anh muốn uống nước.”
Cố Nam Hề nghiến răng nghiến lợi, bất mãn nói: “Sao anh lại nhiều chuyện thế nhỉ?”
Phó Dĩ Diệu nhìn thẳng cô giống như là chú gấu nhỏ đang cầu khẩn cô vậy.
Chiêu này của anh đúng là có tác dụng!
Cố Nam Hề vừa đứng dậy, Phó Dĩ Diệu còn nói thêm: “Anh muốn uống nước ấm, loại không quá nóng, nhiệt độ vừa phải ấy.”
Cố Nam Hề mặt nặng mày nhẹ, gằn từng chữ: “Nước ấm 45 độ đã được chưa ạ? Tiểu Phó tổng.”
Phó Dĩ Diệu: “Được.”
A a a a! Bảo tiểu tiên nữ đây rót nước pha trà cho anh thì thôi đi, đã vậy còn không có lấy một câu cảm ơn nữa.
Cố Nam Hề vừa vào bếp đã thấy chiếc bánh gato thất bại của mình, không đành lòng che mặt lại.
Rõ ràng đã dựa theo công thức trên mạng rồi mà sao lại thất bại chứ? Hại cô không dám cầm đi khoe.
Lúc ở phòng làm việc của Chu Cẩn Niên nào có khó làm như vậy đâu.
Cố Nam Hề rót nước, vừa mới quay người đã thấy Phó Dĩ Diệu đứng ở cửa, thiếu chút hất cả cốc nước đi, tức giận nói: “Phó Dĩ Diệu!! Sau này, không cho phép anh âm thầm đứng sau lưng em nữa.”
“Anh không muốn uống nước 45 độ nữa, vẫn là uống nước đá đi.”
Cố Nam Hề lấy cái ly nhét vào trong tay anh, dáng vẻ lạnh lùng cao quý: “Uống nước ấm có lợi cho dạ dày, anh đừng có mà kén chọn.”
Phó Dĩ Diệu ngoan ngoãn trả lời: “Ừ.”
Anh ngẩng đầu lên, uống hết cốc nước.
Cố Nam Hề trợn mắt há mồm, khát như vậy à?
Không nhịn được nói: “Còn muốn uống nữa hay không?”
Phó Dĩ Diệu đưa cốc đến, nói: “Có.”
Dịu dàng, ngoan ngoãn như thế này, Cố Nam Hề tình nguyện làm cu li cho anh.
Cô lại xoay người đi rót nước, còn đặc biệt rót cho anh một ly đầy.
Cô cẩn thận từng li từng tí mà bưng đến cho anh, nghe thấy giọng nói nghi ngờ của Phó Dĩ Diệu vang lên từ phía sau: “Đây là cái gì?”
Cố Nam Hề run tay ly nước đầy lập tức tràn ra, khuôn mặt cô không biến sắc, sau đó nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền: “Chính là bánh chocolate mousse đang thịnh hành đấy.”
Phó Dĩ Diệu nín cười: “Vị đầu bếp này đúng là thủ pháp rất độc đáo đấy.”
Cố Nam Hề: “Em tin rằng nếu cô ấy biết tiểu Phó tổng khen cô ấy như thế thì cô ấy sẽ vui đến muốn bay lên mất.”
Phó Dĩ Diệu nhìn về phía cô: “Bay lên như thế nào? Anh cũng muốn xem.”
Cố Nam Hề: “…”
Thấy Phó Dĩ Diệu đến gần chiếc bánh gato kia, Cố Nam Hề như gặp phải đại địch.
Cô dùng thân thể nhỏ nhắn cố gắng che đi tầm nhìn của anh, trên mặt nhuộm màu đỏ rực: “Không phải làm cho anh đâu anh đừng có nhìn.”
Phó Dĩ Diệu vẫn ung dung cười: “Vậy lúc sáng hỏi mấy giờ anh về vì muốn làm bánh gato để cảm ơn anh à?”
Cố Nam Hề tức giận hừ lạnh: “Đã nói không phải làm cho anh rồi mà.
Anh cứ tưởng tượng lung tung cái gì ấy.”
Thành phẩm thất bại như vậy, xấu hổ quá đi mất.
Phó Dĩ Diệu: “Mặc dù nhìn có chút xấu nhưng mà anh vẫn có thể thử.”
Câu này đến một cách bất ngờ khiến cô không kịp chuẩn bị.
“Anh nói vậy, em cũng không thể vui nổi.”
Cô thế mà tốn mấy tiếng đồng hồ, thất bại nhiều lần mới miễn cưỡng làm ra được như vậy.
Phó Dĩ Diệu cụp mắt xuống, vuốt vuốt tóc Cố Nam Hề, thấp giọng nói: “Anh rất vui.”
Tiểu công chúa bị chọc giận đến xù lông, bây giờ bỗng nhiên bị vuốt xuống.
Cô chậm rãi lùi bước, cầm chiếc bánh gato không ra hình kia, lầm bẩm nói: “Nếu như anh muốn làm chuột bạch thì cứ làm, có chuyện gì em cũng không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Phó Dĩ Diệu cầm thìa xúc một miếng, vừa bỏ vào miệng đã tan ra.
Có thể vì làm theo khẩu vị của anh mà bánh cũng không ngọt quá, so với hình dạng bên ngoài thì mùi vị cũng tạm ổn.
Cố Nam Hề khẩn trương nhìn Phó Dĩ Diệu, chờ lời nhận xét từ phía anh.
Phó Dĩ Diệu híp mắt nhìn cô, không rõ ý gì còn chép miệng hai lần giống như là một lời khó nói hết.
Cố Nam Hề ủ rũ cúi đầu: “Em đã nói là không thể ăn mà.
Anh đừng miễn cưỡng nữa tránh việc nửa đêm phải vào bệnh viện.”
Phó Dĩ Diệu cười khẽ: “Sao em cứ không tin tưởng vào bản thân thế nhỉ?”
“Từ nét mặt của anh là biết mà.
Em có thể chịu được.
Em biết em trời sinh đã định sẵn là một tiểu công chúa đợi người ta ném cho ăn, chứ trên phương diện nấu nương này thật sự không có chút thiên phú nào cả.
“Là một tiểu công chúa thì không sai.
Nhưng mà trên phương diện nấu nướng thì vẫn có chút thiên phú đấy.
Cái bánh chocolate mousse này mùi vị cũng không tệ đâu.”
Cố Nam Hề hơi bĩu bĩu môi: “Cái bánh chocolate mousse này là do em bịa ra thôi.
Anh đừng có nói nữa, anh nói nữa chính là đang cười nhạo em đó.”
Phó Dĩ Diệu: “Thế nên anh phải gọi nó là gì?”
Cố Nam Hề nâng cằm suy nghĩ: “Ân huệ của tiểu công chúa.”
Phó Dĩ Diệu cười cười gõ trán Cố Nam Hề.
Cuối cùng, anh ăn hết hơn nửa cái bánh kem kia.
Hành động này đã tiếp thêm cho Cố Nam Hề rất nhiều năng lượng.
Cô quyết định lần sau sẽ nghiên cứu món mới.
**
Sáng sớm hôm sau, Phó Dĩ Diệu đã ngồi trên bàn ăn nhà họ Cố.
Người giúp việc thấy anh đến sớm nên hỏi: “Có cần đi lên gọi Tiểu Hề không? Hai người muốn cùng nhau đi làm à?”
Phó Dĩ Diệu khoát khoát tay: “Để cô ấy nghỉ thêm chút đi.”
Tối hôm qua, lúc đi ngủ cũng gần hai giờ sáng rồi.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Cố Nam Hề mắt nhắm mắt mở, mơ màng đi xuống lầu.
Phó Dĩ Diệu: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Bời vì ông chủ tư bản ác độc nào đó đã làm đồng hồ sinh học của em thay đổi.”
Cố Nam Hề chán nản ngồi xuống, thấy tinh thần Phó Di Diệu rất sảng khoái thì không khỏi bất mãn: “Vì sao tinh thần của anh lại tốt như vậy? Anh không buồn ngủ ư?”
Phó Dĩ Diệu mặt không biến sắc nói: “Vì số của anh đã định là phải bôn ba rồi.”
Cố Nam Hề: “…”
Hình như cũng không thể phản bác lại điều gì.
Người giúp việc đưa bữa sáng lên.
Cô ăn được hai miếng, chợt nhớ tới mấy lời say rượu tối qua của Phó Dĩ Diệu, cái câu muốn nhìn một chút kia của anh là có ý gì?
Thế là lơ đãng nhắc đến: “Anh còn nhớ tối hôm qua anh nói gì không?”
Phó Dĩ Diệu hơi nhướng này, nghĩ một lúc rồi hỏi: “Hình như anh nói không ít, ý em là muốn hỏi câu nào?”
Cố Nam Hề: “Câu quan trọng nhất.”
Phó Dĩ Diệu: “Hình như câu nào cũng quan trọng.”
“Mấy lời kia của anh cũng là nói nhảm, quan trọng chỗ nào chứ?”
“Vậy em nhắc lại cho anh nghe thử câu nào là quan trọng nào.”
Cố Nam Hề tức giận trừng anh: “Nghĩ không ra thì thôi, ai thèm.”
Cô mới không thèm để ý đấy.
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng động tác trên tay đã trở nên thô bạo không ít.
Phó Dĩ Diệu bình tĩnh, tự nhiên ăn bữa sáng khiến cho Cố Nam Hề càng tức giận.
Ai chứ? Ai mà mỗi lần uống rượu vào lại nói ra mấy câu kỳ quái, sáng dậy thì quên hết sạch!
Một lúc lâu sau, Phó Dĩ Diệu mới lần nữa mở miệng: “Nhớ rồi! Anh đã nói một câu rất quan trọng.”
Cố Nam Hề chẳng thèm để ý: “Tiểu Phó tổng không cần ép bản thân đâu.”
“Ý em là câu muốn nhìn một chút kia à?”
Cố Nam Hề bị sặc sữa bò, ho một hơi.
Thấy ánh mắt chế nhạo của Phó Dĩ Diệu, sao cô lại có cảm giác lời anh nói rất đứng đắn, chính trực, còn cô thì giống như một tên tiểu nhân chột dạ thế này?
Cô đành phải ra vẻ trấn an mà nói: “Nửa đêm, nửa hôm, anh còn muốn nhìn em làm gì?”
“Muốn nhìn ngắm tiểu tiên nữ tâm địa vừa lương thiện, vừa xinh đẹp một chút thì cần lý do à?”
Giọng điệu này tuyệt nhiên là muốn lấy lòng đây mà.
“Hoàn toàn chính xác, chả cần lý do gì cả.
Anh cứ ngắm đi.”
Phó Dĩ Diệu thật sự buông chén đũa xuống, nhìn thẳng cô.
Cố Nam Hề bị anh nhìn như vậy có chút mất tự nhiên.
Cô vậy mà thua á?? Sao có thể??
Thế là cô cũng đặt chén đũa xuống, khẽ nâng cằm, nhìn thẳng anh!
Phó Dĩ Diệu cười khẽ, nói: “Anh nhìn có được không?”
Cố Nam Hề thốt lên: “Đẹp.”
“Em cũng rất đẹp.”
A a a! Cái miệng này của Phó Dĩ Diệu.
Sao đột nhiên lại biết nói chuyện như thế chứ?
Nhưng ngữ khí của cô vẫn kiêu ngạo như thế: “Cần anh phải nói à?”
“Là lỗi của anh, nhịn không được nên muốn khen em.”
Cố Nam Hề hơi ngạc nhiên: “Anh trai Phó! Anh nói thật đi.
Có phải cái miệng này của anh không nói mấy lời có ích thì phải chết đúng không?”
Khóe môi Phó Dĩ Diệu hơi nhếch lên: “Anh lại không biết mình có kỹ năng này đấy.”
Nói bóng nói gió là những câu này của anh đều là lời thật lòng??
Đúng không? Đúng không? Đúng không?
Xong rồi! Hôm nay, trạng thái của cô không tốt, lại bị thua trước mấy lời đường mật đến như vũ bão này của anh.
Vì để dời đi sự chú ý, cô chủ động nhắc đến việc của Điệp Vũ Lộ: “Sao cô ta lại đồng ý dùng cách hủy bỏ đi tương lai này của mình để giúp em làm sáng tỏ thế?”
“Nếu không làm sáng tỏ được chuyện này, Điệp Chính Khang sẽ không tha cho cô ta.”
Cố Nam Hề hơi ngạc nhiên: “Anh uy hiếp Điệp Chính Khang à?”
Anh bày ra bộ mặt quang minh lỗi lạc: “Đúng thế! Kì lạ lắm à? Anh nói với ông ta nếu trong vòng một giờ không thấy Điệp Vũ Lộ lên tiếng xác nhận việc này thì anh sẽ đánh đến tận cửa Điệp gia, khiến cho Điệp gia không còn tồn tại được ở Ôn thành này nữa.”
Đúng là phong cách của tổng tài bá đạo.
Cố Nam Hề: “Vậy việc hôm qua Điệp Phi Ngữ và Điệp Vũ Lộ đánh nhau cũng là kiệt tác của anh à?”
Thực ra thì cũng không thể gọi là đại chiến hai bên được, vì chỉ có một mình Điệp Phi Ngữ bị đánh thôi.
Dưới ống kính máy quay đều đã thu lại hết cảnh thảm hại chật vật của cô ta.
Video này vừa đăng đã làm cho toàn mạng dậy sóng.
Phó Dĩ Diệu từ tốn ăn bữa sáng, hỏi: “Hả giận chưa?”
Khóe miệng Cố Nam Hề nhếch lên: “Tất nhiên rồi.”
Hai chị em nhà này, một là bẫy người khác, một thì sao chép nguyên xi tác phẩm của cô, đã thế còn giật dây cộng đồng mạng công kích cô.
Đáng đời!
Nếu không nhờ thủ đoạn cao siêu của Phó Dĩ Diệu thì người đứng trên đầu sóng ngọn gió bây giờ vẫn là cô kia kìa.
Phó Dĩ Diệu buông đũa xuống, lau miệng, nghiêm mặt nói: “Còn một chuyện nữa liên quan đến việc cho ra đời sản phẩm dựa theo bản thiết kế của em.
Trước đó, anh đã đồng ý với em việc sẽ mở riêng một sản phẩm cho em.
Em tự mình đặt tên đi.”
Cố Nam Hề nhăn mày: “Em thật sự rất ghét việc đặt tên này.
Hay là anh giúp em nghĩ một cái tên đi.”
Phó Dĩ Diệu: “Chắc chắn là muốn anh giúp em đặt tên à?”
“Em muốn dễ nghe một chút, phù hợp với khí chất này của em một chút.”
“Vương miện công chúa.”
***
Quán cà phê ngoài trời, Dư Mạn Mạn không thể kiềm chế được mà hét lên một tràng dài.
Cố Nam Hề che miệng của cô bạn lại, cảnh cáo: “Cậu mà bị cảnh sát bắt đi thì mình cũng sẽ không bảo lãnh cậu ra đâu đấy.”
Dư Mạn Mạn tránh khỏi móng vuốt của cô, hai mắt lấp lánh ánh sao, bật chế độ fan cuồng: “Vương miện công chúa? Cái tên này cũng cmn cưng chiều rồi.”
Cố Nam Hề khuấy khuấy ly cà phê, trên mặt có mấy phần đắc ý không thể che giấu: “Mình cũng rất thích cái tên này.”
“Sao không thích cho được? Hơn nữa, lần này anh ấy giải quyết chuyện chị em nhà họ Điệp.
Như thế không phải là tuyên bố trước mọi người rằng, cậu chính là một nàng công chúa mà dân đen các người chỉ có thể đứng dưới quỳ lạy sao?”
Cố Nam Hề: “Cũng đâu có khoa trương như thế.”
“Nhìn kìa!! Sự đắc ý của cậu sắp tràn ra đến nơi rồi, còn nói nào có khoa trương như thế nữa chứ.”
Cố Nam Hề không khống chế nổi khóe miệng: “Vậy là mình bị oan rồi.
Bây giờ, mọi chuyện cũng đã êm đẹp, mình không thể vui vẻ một chút sao?”
“Vui chứ, tiểu công chúa tất nhiên là có quyền được vui rồi.
Bây giờ, video mèo chó cắn nhau của Điệp Vũ Lộ và Điệp Phi Ngữ đã tràn lan trên mạng.
Đoán chừng sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người ít nhất trong một tháng tới.”
Cái vòng này, người thích bỏ đá xuống giếng thì không thiếu.
Bởi vì video này mà những người trước đây không hay giao thiệp với cô cũng đến hỏi thăm cô, còn những người ghét hai chị em nhà Điệp gia thì lại cực kỳ hả dạ.
Cố Nam Hề: “Đợi một lát, cậu đi cùng mình mua một món quà đi.”
Dư Mạn Mạn nhìn Cố Nam Hề một cái: “Là chuẩn bị tặng anh trai Phó của cậu à?”
“Thông minh đấy.”
Cố Nam Hề thật sự chưa nghĩ ra nên tặng gì cho Phó Dĩ Diệu.
Cho nên hôm nay muốn đi dạo một vòng trung tâm thương mại, xem xem có món gì thích hợp với anh không.
Hai người đi dạo trong khu đồ nam, Cố Nam Hề nhìn cái gì cũng thấy hợp với anh.
Anh trời sinh đã như cái móc áo, bất kỳ phong cách gì anh cũng đều có thể nhẹ nhàng mà cân tất.
Cuối cùng cũng hạ quyết tâm chỉ mua hai, ba món.
Nhưng thấy thế vẫn chưa đủ, cô lại đi dạo ở khu bán cà vạt, thắt lưng, khuy cài áo, mua hết tất cả phụ kiện cho cả ba bộ đồ cô chọn.
Dư Mạn Mạn nghĩ cứ thế là xong lại thấy cô đi vào cửa hàng đồng hồ.
Dư Mạn Mạn kinh ngạc nói: “Tiểu Phó tổng chỉ có một đôi tay, không phải cậu sẽ mua thêm ba cái đồng hồ nữa đó chứ?”
Cố Nam Hề xem như là chuyện bình thường: “Có thể mang thay đổi mà.”
Nơi này tùy tiện lấy một chiếc đồng hồ lên xem cũng đã đến năm chữ số rồi.
Ba cái đồng hồ? Cố đại tiểu thư đúng là xem tiền như rác.
Cố Nam Hề nhìn về phía cô bạn, không hiểu nói: “Mạn Mạn, cậu không thấy mình đã rất kiềm chế rồi sao?”
Được rồi, cô nhận thua.
Cố đại tiểu thư đã chọn được những món đồ khiến cô hài lòng.
Thời gian lúc này cũng đã gần sáu giờ tối, cô gọi lái xe đến xách đồ về.
Dư Mạn Mạn vì có việc nên không cùng cô ăn cơm tối.
Cô chuẩn bị đến tập đoàn Phó thị xem có thể hẹn được Phó Dĩ Diệu hay không.
Xe dừng ở trước cửa tập đoàn Phó thị, Cố Nam Hề lấy điện thoại gọi cho Phó Dĩ Diệu.
Điện thoại vừa chuyển cuộc gọi thì cô đã bắt gặp một thân ảnh của người đàn ông ở cửa, phía sau là một đám tinh anh trong ngành đi theo, mà người đi trước không phải là Phó Dĩ Diệu ư?
Cố Nam Hề mở cửa xuống xe.
Lúc đầu, anh còn lắng nghe Tiêu Mặc báo cáo tình hình.
Lúc sau nhìn thấy cô, anh cùng Tiêu Mặc nói gì đó.
Sau đó liền đi về phía cô.
Phó Dĩ Diệu đứng trước mặt Cố Nam Hề, khuôn mặt trầm ổn lộ ra ý cười: “Đến tìm anh à?”
“Lúc đầu là muốn hẹn anh ăn cơm tối nhưng hình như bây giờ không được rồi.”
“Sao lại không gọi cho anh?”
“Lịch trình của anh kín như vậy.
Cho dù em có gọi thì anh có thể thay đổi lịch trình mà đi ăn với em được à?”
“Vì sao không được?
Cố Nam Hề kinh ngạc trợn tròn mắt, có phải cô nghe nhầm rồi không?
Phó Dĩ Diệu vuốt vuốt tóc cô, trầm giọng nói: “Cố đại tiểu thư chủ động mời, ai dám từ chối chứ?”
Cố Nam Hề ngẩng mặt lên, đôi mắt đen nhánh chớp chớp: “Vậy bây giờ có thể cùng nhau ăn cơm à?”
“Bây giờ không được.”
Cố Nam Hề hơi bĩu bĩu môi: “Là ai vừa nói sẽ không từ chối chứ?”
Phó Dĩ Diệu: “Chỉ là có thể để em đi cùng với anh.”
Cố Nam Hề:??
“Đi thôi.” Phó Dĩ Diệu xoa xoa đầu cô.
Cố Nam Hề sửng sốt mất mấy giây, sau đó mới phản ứng lại đi phía sau Ph Dĩ Diệu.
Tiểu Mặc mỉm cười ý vị sâu xa: “Cố tiểu thư.”
Vì sao người này lại dùng nụ cười này nói chuyện với cô chứ??
Cố Nam Hề giả vờ bình thản nói: “Chào mọi người.”
Cô và Phó Dĩ Diệu ngồi chung xe.
Hai người ngồi ở hàng ghế phía sau, Tiêu Mặc ngồi phía trước.
Cố Nam Hề hỏi: “Phải đi đâu?”
“Cùng người hợp tác mới ăn bữa cơm.
Không phải em cũng chưa ăn cơm chiều ư?”
“Em cũng không biết họ.
Vì thế có ăn cũng sẽ không được tự nhiên đâu.”
Phó Dĩ Diệu: “Anh cũng không tự nhiên.”
Cố Nam Hề: “…”
“Hôm nay, em không đi làm.
Ở nhà làm gì thế?”
“Dùng thẻ của cha em mua ít đồ.”
“Đã điều động đến thẻ của cha em thì không phải chỉ mua một ít đồ đâu nhỉ.”
Còn không phải là mua cho anh à?
Hôm nay, đến một thỏi son cô cũng không mua cho mình đâu đấy.
Cố Nam Hề nhìn anh cười: “Dù sao cũng không phải mua cho anh.”
Phó Dĩ Diệu khẽ mỉm cười nói: “Không sao, mua cho em là được.”.