Kiếp Vô Thường

Chương 88


Đọc truyện Kiếp Vô Thường – Chương 88


Editor: Nhất Diệp Chi Chu
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến
________________
Chương 88:
Sau khi trời sáng, gió tuyết tạm ngừng, bọn họ lấy mặt trời định hướng, ngựa phi nhẹ nhàng lên đường.
Trên đường thi thoảng gặp mấy vị thương khách quay về từ Phượng Lân Châu, dáng vẻ rầu rĩ ỉu xìu.

Sau khi dò hỏi mới biết, hiện tại Thương Vũ Môn canh phòng nghiêm ngặt, việc ra vào Côn Luân, nhất là người Trung Nguyên, người và hàng hóa đều phải kiểm tra nghiêm ngặt hơn, bọn họ chỉ xếp hàng thôi đã trễ mất hai ngày, ai cũng bị giày vò mệt không chịu nổi.
Lan Xuy Hàn nói: “Xem ra Thương Vũ Môn không phải là không biết tình cảnh của mình, ta thật sự không nghĩ ra, nếu không giao Phi Linh Sứ ra, họ định vượt qua chuyện lần này thế nào.”
“Có khi nào Thương Vũ Môn không cho chúng ta vào không?” Giải Bỉ An có hơi lo lắng, cho dù họ không phải người trong Tiên Minh, nhưng cũng có ý đồ gây bất lợi cho Thương Vũ Môn.
“Vậy thì cũng chẳng cản được chúng ta.” Chung Quỳ quơ quơ bầu rượu của mình, “Ôi chà, sắp hết rồi, mau đi nhanh chút nào.”
Giữa trưa, vào đầu mùa đông, ánh nắng chiếu rọi lên người cũng chẳng thể khiến người ta ấm áp chút nào, nhưng chiếu lên lớp tuyết, phản quang tựa như mang theo mũi nhọn khiến người ta chẳng mở mắt ra nổi.

Lại đúng lúc gặp gió lạnh ùa ngược tới, cuốn theo một mảng sương mù tuyết trắng xoá, ngay cả người chỉ cách xa nhau một thân ngựa cũng như cách một lớp màn rất dày, chỉ nhìn được bóng dáng.
Trong hỗn loạn, họ đồng thời cảm thấy phía trước xuất hiện một dòng linh áp không thể nào khinh thường.
“Ai đó!” Phạm Vô Nhiếp cảnh giác quát lên.
Gió tuyết dần tản ra, giữa không trung xuất hiện một bóng người, đầu đội đấu lạp có màn che, không nhìn rõ dung mạo, nhưng thân hình rõ ràng là nam tử cao gầy, hắn ta đứng giữa không trung, một thân trang phục xanh xám băng lăng phiêu dật như thể muốn hợp thành một với trời băng đất tuyết này.
“Vân Trung Quân?” Lan Xuy Hàn kinh ngạc nói.
Người này là đại sư huynh Vân Trung Quân của Thương Vũ Môn? Hắn ta quả giống như trong lời đồn, nhẹ nhàng như tiên, nhưng cũng chẳng bao giờ cúi đầu nhìn người.

Nhìn kỹ, thật ra dưới chân hắn ta đang dẫm trên khối băng trong veo.
Vân Trung Quân chắp tay nói: “Kẻ hèn này nhận mệnh sư tôn, tới đón thiên sư, Lan công tử và hai vị tiên Vô Thường lên Phượng Lân Châu.” Giọng hắn ta như dòng nước róc rách chảy trên sông băng lạnh lẽo, “Mời chư vị ngự kiếm theo ta.”

Vân Trung Quân dẫn đường, mọi người ngự kiếm theo sau, bay về phía Bắc dưới gió tuyết rét căm căm.
Xuyên qua tầng tầng sương mù tuyết, một toà nhà cao chọc trời xuất hiện trên núi tuyết phủ mây xa xa.

Lọt vào tầm mắt là một vùng trắng xóa không ranh giới, chỉ có một chiếc hồ xanh ngọc lẻ loi, như đá quý khảm lên núi tuyết, nơi tiên cảnh như tranh vẽ tựa mộng cảnh khiến người ta nhất thời quên cả hít thở.

Đây chính là nơi Thương Vũ Môn đại danh đỉnh đỉnh ở Côn Luân tọa lạc —— Phượng Lân Châu.
“Đẹp quá đi, đã quen nhìn sông núi Trung Nguyên, phong cảnh vùng đất tuyết trắng này đúng là mới lạ.” Giải Bỉ An tán thưởng nói.
Lan Xuy Hàn nhỏ giọng bảo: “Phượng Lân Châu địa thế hiểm trở như vậy, dễ thủ mà khó công, nếu Tiên Minh thật sự khai chiến, khoảng cách, thời gian, địa hình, toàn bộ đều là ưu thế của Thương Vũ Môn.”
“Ừ, Thương Vũ Môn có thể phát triển lớn thế này, có liên quan mật thiết đến vị trí này, đừng nói đến chuyện khác, chỉ riêng canh giữ Đỉnh Thần Nông cũng như canh núi vàng rồi.” Chung Quỳ nheo mắt lại, “Có điều, đừng coi thường dã tâm của Tiên Minh, không có bất cứ kẻ nào hay môn phái nào không thèm nhỏ dãi Đỉnh Thần Nông cả, chỉ giận mà không dám nói gì về hành động nhạn quá bạt mao* của Thương Vũ Môn, chuyện Hứa tiên tôn, không biết sẽ biến thành thế nào nữa.”
(*Nhạn quá bạt mao – Nhổ lông chim nhạn bay qua.

Đây là nói về tính tình một người.

Chim nhạn bay ngang mà còn tính chuyện nhổ lông thì phàm việc gì có lợi, họ quyết chẳng bỏ qua.)
“Trong Tiên Minh quả thật không thiếu kẻ muốn nhân cơ hội thảo phạt Thương Vũ Môn, nhưng ta tin rằng ít nhất là Lý Minh Chủ tuyệt đối không muốn khai chiến với Thương Vũ Môn.” Lan Xuy Hàn nhíu mày nói: “Hàm Nguyệt Các cũng không muốn, đây chính là mục đích chuyến đi này của ta.”
Bọn họ càng bay càng gần, cung điện to lớn rộng rãi xây dựa hồ cũng ngày càng rõ ràng.
Phạm Vô Nhiếp nhìn Phượng Lân Châu càng ngày càng gần, như suy tư gì.
Hắn từng đến Phượng Lân Châu hai lần.

Lần đầu tiên, là khi dùng thân phận lữ nhân mai danh ẩn tích lẻn vào, muốn điều tra chuyện năm đó Tông Minh Hách dẫn Tông Tử Hoành tới Đỉnh Thần Nông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi đó Tông Tử Hoành biến mất, lúc xuất hiện lại, đã giết cha hành thích vua ngay trên Đài Bát Quái của Phái Vô Lượng, mưu đồ soán ngôi hoàng đế.

Lần thứ hai, hắn đã là Ma Tôn, thế gian nói Phượng Lân Châu là thành trì vững chắc dễ thủ khó công, với âm binh mà nói như giẫm trên đất bằng, hắn ép Kỳ Mộng Sênh dùng sức mạnh của Thương Vũ Môn khai lò Đỉnh Thần Nông, Kỳ Mộng Sênh thà chết không chịu khuất phục, nếu không phải có Hứa Chi Nam tới kịp thời, khuyên Kỳ Mộng Sênh ngoan ngoãn nghe lời, giờ có khi đã chẳng còn Thương Vũ Môn.

Nhưng tới giờ hắn vẫn không biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến một ngụy quân tử miệng toàn nhân nghĩa như Tông Tử Hoành, thà chịu bêu danh thiên cổ, cũng phải soán vị, có khi Tông Tử Hoành liên tục hãm hại hai vị đệ đệ, sớm đã chết lòng, trong mắt chỉ còn ngôi vị hoàng đế, nào quan tâm bêu danh sau này.
Có điều, những chuyện đó cũng chẳng quan trọng.

Hắn vốn dĩ phải tới Phượng Lân Châu lần nữa, lấy đi vài thứ, chẳng qua là chuyến đi này sớm hơn dự tính của hắn nhiều.
“Sư đệ, sư đệ?” Giải Bỉ An gọi hai tiếng, “Đáp xuống đất thôi.”
Phạm Vô Nhiếp quay đầu nhìn lại, gương mặt Giải Bỉ An lại khiến hắn lại hơi mơ hồ giữa quá khứ và hiện thực, hắn bừng tỉnh, đáp xuống với mọi người.
Mặt hồ trước mắt trơn bóng như gương, phản chiếu toàn bộ cung điện và núi tuyết sau lưng, như bị chia cách thành hai không gian, nhìn nhau qua lớp kính.

Toàn bộ Phượng Lân Châu đều thần bí mộng ảo như thế.
“Mời các vị đi bên này.”
Đệ tử Thương Vũ Môn thấy Vân Trung Quân, lần lượt kính cẩn cúi người, gọi “Đại sư huynh”, từ thái độ của bọn họ xem ra, Vân Trung Quân này ở Thương Vũ Môn khiến người ta sợ hãi.
“Vân Trung Quân dẫn chúng ta tới gặp Tiên Tôn à?” Chung Quỳ nói.
“Thưa Thiên Sư, sư tôn của ta tạm thời không thể tiếp khách.”
Chung Quỳ nhíu mày, “Thế thì đưa bọn ta tới gặp hai vị Phi Linh Sứ một lát có được hay không?”
“Sư tỷ và sư muội ta đang bế quan tự kiểm điểm, cũng không tiện gặp khách.”
“Ngươi có ý gì?” Chung Quỳ xụ mặt xuống.
Lan Xuy Hàn vội nói: “Thiên Sư, để ta hỏi cho.” Hắn đi tới cạnh Vân Trung Quân, nghiêm mặt nói, “Vân huynh, huynh biết mục đích chuyến này chúng ta tới đây là gì.”
Vân Trung Quân lạnh nhạt đáp: “Lan công tử, phái ta không dám cản trở Thiên Sư, nhưng hiện giờ sư tôn thật sự không tiện tiếp khách, ta cũng chẳng có cách nào.”
“Bà ta không thể tiếp khách, là vì đang dùng Thất Tinh Tục Mệnh Đăng kéo dài mạng sống à?” Phạm Vô Nhiếp hỏi thẳng.
Vân Trung Quân quay đầu nhìn về phía Phạm Vô Nhiếp, cho dù có rèm đấu lạp che khuất, mọi người vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn ta.


Người bên cạnh thấy Phạm Vô Nhiếp không coi ai ra gì mãi cũng thành quen, nhưng trong mắt người ngoài, như thế này đã đi quá giới hạn.
Giải Bỉ An hiếm khi không trách cứ Phạm Vô Nhiếp.

Y và Hứa Chi Nam tuy mới chỉ gặp mặt một lần, nhưng Hứa Chi Nam đức cao vọng trọng, được mọi người kính nể, chuyện xảy ra ở Thuần Dương Giáo, khiến y không còn hảo cảm với Thương Vũ Môn.
Chung Quỳ lạnh lùng nói: “Nếu tiên tôn không gặp ta, ta cũng chỉ đành đi gặp bà ấy, có gì mạo phạm mong các ngươi bỏ qua.”
Câu này quả thật là uy hiếp thẳng thừng, linh áp quanh thân Vân Trung Quân tăng cao, hắn ta trầm mặc một lát: “Chư vị trước tiên cứ ở tạm Phượng Lân Châu đã, kẻ hèn này sẽ tự xin lệnh của Tiên Tôn.” Nói xong, hắn làm tư thế mời, dẫn đầu đi trước.
Giải Bỉ An giơ ngón cái với Chung Quỳ, nhỏ giọng nói: “Không hổ là sư tôn, lúc nãy vô cùng uy phong luôn.”
Chung Quỳ toét miệng cười: “Thật hả? Uy phong lắm à?”
“Uy phong ạ, nếu sư tôn uống ít rượu lại, dùng khí thế như vậy gặp người ta, thì có thể mãi uy phong luôn.”
“Xì.” Chung Quỳ coi thường đáp, “Mấy thứ hư danh phù hoa ấy không có cũng được.”
Giải Bỉ An xụ mặt: “Thế người ở trong mắt kẻ khác chỉ là lão già nát rượu thôi, uy phong không nổi.”
“Nhóc con dám nói sư phụ con vậy à.” Chung Quỳ làm bộ muốn gõ đầu y.
Giải Bỉ An nhẹ nhàng tránh đi, thở dài, làm bộ tiếc nuối vì người không có chí tranh giành nhìn Chung Quỳ.
Trong trách cứ của y đong đầy quan tâm, khiến người ta biết rõ đôi thầy trò này thân như cha con ruột.
Phạm Vô Nhiếp nhìn Giải Bỉ An ôn hoà hoạt bát này, đột nhiên nghĩ, nếu kiếp trước họ có người cha như Chung Quỳ, lịch sử sẽ là diện mạo khác, ít nhất, đại ca của hắn sẽ không biến thành Nhân Hoàng máu lạnh dối trá kia.
Sau khi bốn người được sắp xếp ổn thoả, Vân Trung Quân rời đi trước.
Lan Xuy Hàn đặt hành trang xuống, định đi tìm Vân Trung Quân.
Chung Quỳ gọi hắn lại: “Xuy Hàn, ta thấy Vân Trung Quân này cũng không muốn làm bạn với cậu đâu.”
Lan Xuy Hàn cười khổ nói: “Trước đây bọn ta còn từng uống rượu so kiếm, thi thoảng cũng thư từ qua lại, nhưng chuyện lần này xảy ra, có lẽ huynh ấy rơi vào thế khó xử, mới đề phòng chúng ta, rồi lại lạnh nhạt như vậy.”
“Cậu đi tìm hắn cũng cẩn thận lời nói hành động đấy.”
“Xin Thiên sư cứ yên tâm.”
Lan Xuy Hàn rời đi, Giải Bỉ An nói: “Nghe bảo Vân Trung Quân kia cũng là cô nhi do Kỳ Mộng Sênh nhặt về, ngang hàng với Vân Tưởng Y, nhưng mà Vân Tưởng Y là đại sư tỷ, tu vi hai người sàn sàn nhau, Thương Vũ Môn lại là âm thịnh dương suy, thấy thế nào, Kỳ Mộng Sênh cũng không thể truyền lại ngôi vị chưởng môn cho Vân Trung Quân nhỉ.”
“Đúng thế, Xuy Hàn cũng nhìn trúng điểm này, mới bắt tay với Vân Trung Quân trước.

Ta chẳng hứng thú với nội đấu của phái họ, chỉ muốn gặp Kỳ Mộng Sênh, còn hai cô gái kia thì…”
Giải Bỉ An nói: “Sư tôn, muốn bắt họ về ư?”

Chung Quỳ lắc đầu: “Chuyện nhân gian, chúng ta đã nhúng tay vào quá nhiều, không hợp phép tắc.

Chuyện này, vẫn là để Tiên Minh tự giải quyết đi.”
——
Giải Bỉ An sửa sang lại đồ dùng hàng ngày cho Chung Quỳ, vốn dĩ muốn cùng Phạm Vô Nhiếp tới ngắm hồ Phượng Minh, nhưng người Thương Vũ Môn kẻ trước người sau mà đi theo, giám sát, phiền không thôi, đành bỏ.

Ăn cơm xong, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Phạm Vô Nhiếp thay một thân y phục đi đêm, rời khỏi phòng lặng lẽ không tiếng động, một đường lén ra ngoài cung.
Ven hồ Phượng Minh ngày đêm đều có lính canh tuần tra, nhưng mặt hồ này rất rộng, trong một góc ánh trăng chiếu không tới có người lẻn vào, như viên đá rơi xuống, gần như chẳng dẫn tới chú ý nào.
Sau khi thi triển chú thuật Phạm Vô Nhiếp nhảy vào hồ, cố sức bơi ra giữa hồ.
Mà bên kia, Giải Bỉ An đang say giấc.
Mặt hồ Phượng Minh bỗng truyền tới chút rung động, mặt nước gợn sóng, làm ánh trăng tròn uốn éo tan vỡ, một dải linh lực vô hình khuếch tán ra bốn phía.
Giải Bỉ An trong mơ nhíu chặt mày, miệng cũng mơ hồ phát ra tiếng nói mớ khó phân.

Ý thức hỗn loạn, thân thể như rơi vào bóng đêm.
Sau đó, y bỗng “mở” mắt.
Trên đỉnh đầu là một cái màn màu bạch kim, vải dệt dày thêu cẩm tú nở rộ, vừa nhìn đã thấy quý giá, là vật liệu cầu kỳ mà y chưa từng trông thấy.

Y giãy giụa ngồi dậy, chăn cứ thế tuột xuống bên hông, thân thể mệt mỏi lại đau nhức, khiến y có chút choáng váng, y nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình nằm trong một căn phòng vô cùng xa hoa, y lại cúi đầu, nhìn thấy cơ thể lõa lồ của mình, đã thế còn phủ mấy vết xanh xanh đỏ đỏ che kín.
Đầu óc y trống rỗng.
=
=
Lời tác giả: Hiu~ ngày mai có thịt~
Lời beta: TR MÁ ƠI CHƯƠNG SAU CÓ H FULL HD NHA MN~~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.