Đọc truyện Kiếp Vô Thường – Chương 69
Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
__________________________
Tông Tử Hoành tỉnh dậy từ ác mộng.
Y mơ thấy Diêm Xu cầm chủy thủ, đâm vào da thịt y từng chút, cắt ra, vứt đi, moi kim đan ngưng tụ tu vi cả đời y khỏi đan điền, y kêu gào, xin tha, y đau đớn vô cùng.
Nhưng “Diêm Xu” kia, bóc lớp mặt nạ da người đi, lộ ra một gương mặt quen thuộc mà dữ tợn, đúng là phụ thân ruột thịt của y– Tông Minh Hách!
“Đại ca, đại ca.” Tông Tử Kiêu ôm Tông Tử Hoành vào lòng như đang dỗ con nít, khẽ vuốt ve lưng y, lau mồ hôi trên trán y, đau lòng nói, “Huynh mơ thấy ác mộng à? Đừng sợ, có đệ đây rồi, không sao đâu.”
Mất nửa ngày, Tông Tử Hoành mới thoát khỏi hỗn loạn, y nhìn Tông Tử Kiêu, đôi mắt vừa đen vừa tròn như nai con, giờ lại đầy yếu đuối, bất lực, tuyệt vọng.
Lòng Tông Tử Kiêu quặn lại, đại ca trong lòng hắn, luôn ôn nhu lại mạnh mẽ, tựa như không gì làm khó được, chưa từng để lộ vẻ mặt như thế.
“Đại ca, đừng như thế.” Tông Tử Kiêu vuốt ve mặt y, nhẹ giọng bảo, “Cái chết của Hoa tiểu thư không phải lỗi do huynh, chúng ta nhất định báo thù cho nàng.”
“Là lỗi của huynh.” Tông Tử Hoành hối hận nói, “Nàng vốn không nên bị kéo vào chuyện này, là huynh lừa nàng ấy.”
“Người lừa nàng ấy là Thẩm phi nương nương, không phải huynh.”
Tông Tử Hoành lắc đầu: “Có gì khác nhau chứ.”
“Đại ca…”
“Chúng ta, thoát ra thế nào?” Y không nhớ mình ngất đi khi nào.
“Hứa Chi Nam và Kỳ Mộng Sênh tập trung tất cả mọi người dưới địa cung lại, phụ quân cứu chúng ta ra ngoài.” Chỉ là hai chữ “phụ quân” này, cũng đã khiến cả người Tông Tử Hoành run lên.
Từng chữ Diêm Xu, không, Lục Triệu Phong nói dưới địa cung, đều như gai đâm vào xương cốt, cắn xé linh hồn y.
Y cũng không tin tưởng Lục Triệu Phong hoàn toàn, rất có khả năng những lời ấy một nửa là giả, chỉ vì bêu xấu phụ quân y, ly gián phụ tử họ, y quyết không thể dễ dàng mắc mưu, nhưng y cũng không cho phép mình vì sợ hãi mà trốn tránh, y nhất định phải điều tra rõ chân tướng.
Tông Tử Hoành bỗng nhớ ra gì đó.
Y vì Hoa Du Tâm chết mà hồn bay phách lạc, Lục Triệu Phong lúc định giết y, nói một câu, câu đó là…
“Đại bá!”
Tông Tử Kiêu khó hiểu nói: “Gì cơ? Đại bá? Đại bá làm sao?”
Tông Tử Hoành ngơ ngác nhìn về phía trước, thân thể vừa đau vừa lạnh.
Đại bá họ Tông Minh Phủ, cũng là sư phụ họ, là tu sĩ lợi hại nhất Đại Danh Tông thị, từ khi y trưởng thành ông đã bắt đầu bế quan, chỉ vì đột phá tầng thứ tám Tông Huyền Kiếm.
Nhưng ý của Lục Triệu Phong khi đó là, đại bá của y đã…!Mất?
“Đại bá bế quan, sắp năm năm rồi.”
“Đúng thế, năm năm rồi.” Tông Tử Kiêu lo lắng nhìn đại ca.
Tu sĩ cấp cao, nhất là đạt tới cấp tông sư như đại bá y, bế quan mười năm, mấy chục năm, cũng không có gì ngạc nhiên, cũng sẽ không có kẻ tuỳ tiện tới làm phiền.
Nếu như, nếu như thật sự đại bá của y đã mất, có thể làm được chuyện này trong cung Vô Cực, e là chỉ có phụ quân y.
“Huynh nhớ đại bá ư?” Tông Tử Kiêu ôn nhu nói, “Trước khi đại bá bế quan, đã tới ranh giới tầng thứ tám, ông ấy nhất định có thể đột phá.”
Tông Tử Hoành thầm siết chặt chăn.
Y hít sâu một hơi, bình phục tâm tình: “Sau khi chúng ta rời khỏi địa cung, phụ quân có nói gì không?”
“Diêm Xu trốn thoát, phụ quân truy nã gã khắp Cửu Châu.”
“Ngũ Uẩn Môn thì sao?”
“Giờ các Tiên môn thế gia, phàm là có tu sĩ chết vì bị cướp đan, đều đòi một câu trả lời từ Ngũ Uẩn Môn.
Có thứ bại hoại như thế, ai cũng không tin Ngũ Uẩn Môn không biết chút gì được.
Hiện tại, phụ tử Lưu Chính đang chờ ngay tại cung Vô Cực để cầu tình.”
Lưu Chính là một trong những trưởng lão của Ngũ Uẩn Môn, là cha chồng tương lai của Tông Nhã Ngưng.
Tiền chưởng môn Ngũ Uẩn Môn đã mất, chưởng môn đương nhiệm là thiết đan tặc người người muốn diệt trừ, còn mang bảo vật trấn phái Cản Sơn Tiên đi, tiên môn đại phái trăm năm này thật là tràn ngập nguy cơ, cực kỳ bấp bênh, lúc này chỉ có Tông thị mới bảo vệ được Ngũ Uẩn Môn, cũng chỉ có phụ tử Lưu Chính có hôn ước với Tông thị cầu xin được.
“Ra chuyện như vậy, quyết không thể để Nhã Ngưng gả qua đó.”
“Ừm, tam tỷ sao có thể gả cho nhà đó chứ.”
Tông Tử Hoành trầm tư chốc lát: “Hoa Tuấn Thành thì sao?”
Tông Tử Kiêu hiển nhiên không muốn nói lắm: “Hoa Tuấn Thành bắt toàn bộ đệ tử Ngũ Uẩn Môn tham gia hội giao long, chưởng môn phái Hoa Anh đã tới cung Vô Cực, yêu cầu phụ quân nghiêm trị, giờ đang tranh chấp.”
Tông Tử Hoành nhắm hai mắt lại, sắc mặt y trắng bệch gần như trong suốt, tái nhợt tới mức như thể chớp mắt tiếp theo sẽ biến mất.
“Bên ngoài loạn không thể tả, mấy ngày này, huynh đừng ra ngoài, an tâm dưỡng thương đi.”
“Để huynh gặp Hoa Tuấn Thành.” Tông Tử Hoành khàn khàn nói, “Huynh không bảo vệ được muội muội của hắn, huynh phải tạ tội với hắn.”
Tông Tử Kiêu trầm mặc.
“Đi đi.”
Phụ quân không cho huynh rời khỏi Thanh Huy Các, ngoại trừ đệ, cũng không cho bất cứ kẻ nào vào được.”
“…Cái gì?”
“Đại ca, nếu phụ quân trách tội huynh, huynh nhận lỗi là được.” Tông Tử Kiêu đè vai Tông Tử Hoành lại, “Huynh bị thương nặng như thế, không thể lại chịu phạt nữa.”
“…!Phụ quân, có nói vì sao không.”
Tông Tử Kiêu lắc đầu.
Lòng Tông Tử Hoành lạnh lẽo.
Lẽ nào, là lo lắng “Diêm Xu” nói gì đó với mình dưới địa cung?
“Hứa đại ca và Kỳ Mộng Sênh đâu?”
“Tạm thời còn trong thành, hôm qua phụ quân triệu kiến họ bàn chuyện làm sao bắt được Diêm Xu.”
“Tiểu Cửu, đệ nghĩ cách giấu phụ quân giúp huynh, huynh muốn gặp họ.”
Tông Tử Kiêu nghi hoặc nhìn Tông Tử Hoành: “Tại sao?”
“…”
“Đại ca, huynh không gạt đệ chuyện gì chứ?” Tông Tử Kiêu nhíu mày, “Trong địa cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Diêm Xu nói gì với huynh?”
Tông Tử Hoành cúi đầu, y vốn không giỏi nói dối, huống hồ Tông Tử Kiêu cực kỳ thông minh, lúc này y bảo “Không có gì”, càng giống giấu đầu hở đuôi.
Y trầm mặc một hồi, mới nói: “Là chuyện liên quan đến Trình Diễn Chi, chuyện này, có hơi riêng tư, không tiện nói với đệ.”
Tông Tử Kiêu căn bản không tin, nhưng thấy tình trạng của Tông Tử Hoành quá yếu, cũng không nhẫn tâm gặng hỏi: “Huynh không muốn nói, đệ không hỏi là được, nhưng giờ thủ vệ trong ngoài cung Vô Cực canh phòng nghiêm ngặt, kết giới khắp nơi, trên địa bàn chúng ta xảy ra chuyện lớn như thế, phụ quân đương nhiên sẽ tăng mạnh việc canh phòng, họ khó mà vào được.” Tông Tử Hoành hít sâu một hơi.
Lẽ nào, y bị giam lỏng?
“Đại ca, huynh yên tâm dưỡng thương đi, đệ sẽ ở cạnh huynh mỗi ngày.” Tông Tử Kiêu nắm chặt tay đại ca, “Nếu huynh không muốn gặp Thẩm phi nương nương, đệ cản giúp huynh.”
Nhớ tới Thẩm Thi Dao, lòng Tông Tử Hoành đã dày vò lại càng như bị châm đuốc.
Cái chết của Hoa Du Tâm, bà khó chối tội được, từ nay về sau, y phải đối mặt với mẫu thân của mình sao đây?
Tông Tử Kiêu dùng ngón tay lạnh lẽo vuốt ve lông mày nhíu chặt của Tông Tử Hoành: “Đại ca, đệ không muốn thấy huynh như thế, đệ biết huynh không thích ở trong cung, huynh đợi đệ một năm, chờ đệ trưởng thành chúng ta cùng rời đi, mang theo hoa lan của huynh, chúng ta tới phương nam, sống cuộc sống mà huynh thích.”
Tông Tử Hoành ngưng mắt nhìn đệ đệ mình, trong mắt không nén được đau thương, nhưng y vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Đệ thật sự chịu từ bỏ vinh hoa phú quý, sống tháng ngày tán tu với đại ca à?”
Tông Tử Kiêu lại thật sự chắc chắn nói: “Đồng ý, đệ sẽ về thăm phụ quân và mẫu thân mỗi năm, còn lại, đều ở chung với đại ca.”
Tông Tử Hoành xoa xoa tóc đệ đệ, trong lòng chua xót không thôi.
Ngoài cửa đột nhiên truyền tiếng báo, là Tông Minh Hách tới.
Thân thể Tông Tử Hoành lập tức cứng đờ, Tông Tử Kiêu siết tay y: “Đại ca, đừng lo.”
Tông Minh Hách được Thẩm Thi Dao và tùy tùng vây quanh mà đi vào, thong thả ngồi xuống ghế dựa được người hầu chuẩn bị sẵn.
“Phụ quân, Thẩm phi nương nương.” Tông Tử Kiêu chắp tay vấn an.
“Phụ quân, mẫu thân.” Tông Tử Hoành cố gắng trấn định, gương mặt ngoại trừ tái nhợt yếu ớt, không chút sơ hở.
“Hoành nhi, phụ quân con tới thăm con này.” Thẩm Thi Dao cười mà rưng rưng, dịu dàng nói, “Con phải mau khỏe lên đấy.”
“Nhi thần bất hiếu, khiến phụ quân và mẫu thân lo lắng rồi.” Tông Tử Hoành nói xong định xuống giường.
Tông Tử Kiêu vội vàng đỡ y: “Đại ca, huynh đừng cử động.”
Tông Minh Hách phất tay, thái độ lại vô cùng ôn hòa: “Con bị thương, không cần giữ lễ tiết.”
“Đa tạ phụ quân.”
Tông Minh Hách đánh giá y một phen: “Vết thương khôi phục sao rồi?”
“Ổn rồi ạ, vết thương đã kết vảy.” Tông Tử Hoành làm người thẳng thắn lại quang minh, chưa từng quen việc nói dối giả bộ, giờ lấy toàn bộ lực chú ý, chỉ vì không để lộ cảm xúc thật trước mặt phụ thân thân sinh của mình.
Y nhìn Tông Minh Hách, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, tựa như trước đây mỗi khi y được phụ quân quan tâm và công nhận, “Đa tạ phụ quân quan tâm.”
“Ừ, cũng may các con không sao.” Tông Minh Hách nhìn Tông Tử Kiêu một lát, “Hai hoàng nhi của bổn tọa suýt nữa bị kẻ gian làm hại ngay trên địa bàn Tông thị, đúng là không thể chấp nhận.”
“Diêm Xu mặt người dạ thú, giả dối đa đoan, không ai đoán được sẽ xảy ra chuyện như vậy.” Tông Tử Hoành nói, “May mắn có phụ quân đã cứu bọn con.”
Tông Minh Hách gật gù, giọng điệu bình thường bảo: “Các ngươi lui xuống trước đi, ta nói riêng với Tử Hoành mấy câu.”
Tim Tông Tử Hoành siết chặt, đồng tử co rụt lại, cơn lạnh nhất thời lan từ cột sống ra khắp người.
Mọi người không nghi ngờ ông ta, đều lùi ra, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tông Minh Hách nhìn Tông Tử Hoành: “Chuyện lần này, khiến lòng người khắp Tu Tiên giới bàng hoàng, phái Hoa Anh làm loạn muốn bổn tọa nghiêm trị Ngũ Uẩn Môn, Ngũ Uẩn Môn vội vàng cắt đứt quan hệ với Diêm Xu, muốn bổn tọa chủ trì công đạo, không muốn người tốt bị oan, con nói xem, nên làm sao cho phải?”
“Chuyện này, đúng là khó xử.”
“Khó xử?” Tông Minh Hách cười lạnh một tiếng, “Đâu chỉ khó xử, quả thật là sứt đầu mẻ trán! Đêm đó bổn tọa gọi ngươi và đám người Hứa Chi Nam vào cung, kỳ thực các ngươi đã có ý định từ trước, tại sao không nói gì cả?” Nói đến cuối, giọng điệu đã vô cùng nghiêm khắc.
Tông Tử Hoành sợ hãi nói: “Phụ quân, không phải nhi thần cố tình che giấu, có mấy chuyện nhi thần thật sự không biết.
Từ năm ngoái sau khi nhi thần quay về Đại Danh, chuyện hỏi cung Trần Tinh Vĩnh đã giao toàn quyền cho Thương Vũ Môn, con chỉ biết Trần Tinh Vĩnh chưa chết, nhưng không ngờ Kỳ Mộng Sênh sẽ dẫn gã tới hội Giao Long kiểm tra từng người một.”
Tông Minh Hách nheo mắt nhìn Tông Tử Hoành, trong mắt ông ta trưởng tử ngay thẳng thuần lương, thậm chí có chút ngay thẳng quá mức, không thể cứu vãn, xem ra không giống nói dối.
Ông ta lạnh nhạt bảo: “Giao tình của ngươi với Hứa Chi Nam thân thiết, lẽ nào hắn không nói gì với ngươi?”
“Trước khi bọn con tách ra, đều giúp đỡ nhau, nhưng sau đó, huynh ấy trọng thương, hai sư đệ bỏ mình, huynh ấy không gượng dậy nổi, bọn con cũng ngừng liên lạc mấy tháng.
Lần này gặp lại ở Đại Danh, huynh ấy chẳng nói gì, có lẽ sợ nhiều người lắm miệng, hoặc là…!Đề phòng nhi thần.”
Tay Tông Tử Hoành dưới chăn đã siết chảy mồ hôi, y sợ lời mình có sơ hở.
Y không ngừng nhớ lại lời của Lục Triệu Phong, là cha ruột y muốn đan của chính y, khi một mình đối mặt với người này, y chỉ thấy sởn tóc gáy.
Tông Minh Hách trầm mặc nhìn Tông Tử Hoành chằm chằm một lúc lâu: “Trong địa cung, Diêm Xu nói gì với con?”
Tông Tử Hoành lắc đầu: “Gã dùng Ngô Sinh Bút vẽ thành một kẻ lạ, nhi thần chưa chuẩn bị, đã bị gã đánh lén, sau đó, Hoa tiểu thư mới…” Y như không chịu nổi áp lực mà gục đầu xuống.
“Thế có manh mối gì giúp chúng ta bắt được Diêm Xu không?”
“Nhi thần tạm thời…!Không nghĩ ra.”
Tông Minh Hách trầm mặc, thấy không hỏi được gì, cũng mất kiên nhẫn: “Mấy ngày này, ngươi ngoan ngoãn dưỡng thương ở Thanh Huy Các đi, đừng có chạy loạn, chuyện còn lại cũng không cần ngươi xen vào, hiểu chưa?”
“Nhi thần đã hiểu.”
Tông Minh Hách đứng lên.
“Phụ quân.” Tông Tử Hoành bảo, “Sau chuyện này, hôn ước của Nhã Ngưng có nên hủy không?”
“Chuyện này, cũng không tới lượt ngươi quản.”
“…”
Tông Minh Hách quay đầu bỏ đi.
Tông Tử Hoành kiệt sức nằm vật xuống giường, mở to hai mắt, trống rỗng nhìn vào khoảng không, tựa như sống sót sau đại nạn.
Giờ trong đầu y chỉ có một ý nghĩ, đó chính là phải gặp đại bá của y.
Y nhất định phải tự kiểm tra, phụ thân của y, rốt cuộc là hạng người gì.