Đọc truyện Kiếp Vô Thường – Chương 67
Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_____________________________
Qua dò xét, họ phát hiện lòng đất đã bị Diêm Xu xây thành một mê cung thật sự, tối đen khúc khuỷu, căn bản không tìm ra lối thoát.
Tìm nửa ngày, mới nghe có người đáp lại– Bên kia tường truyền đến giọng của Kỳ Mộng Sênh, nhưng thử mấy đường, đều không thể nhìn thấy đối phương, theo như Kỳ Mộng Sênh nói, nàng ở chung với Trần Tinh Vĩnh, mà nàng có thể nghe thấy giọng nói truyền từ phía khác nữa, đến từ Lý Bất Ngữ, Hứa Chi Nam thì chưa rõ tung tích.
Ai cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người rơi xuống, cũng không ai biết làm sao để vượt khỏi tầng tầng tường đá để hợp lại cùng nhau, mà nếu họ dùng sức phá tường, có khả năng sẽ bị chôn sống.
Ba người ủ rũ dựa vào bên tường đá, bị vây trong bóng đêm vô hạn, dễ khiến người ta sinh ra cảm giác hỗn loạn.
“Không biết phụ quân giờ định cứu chúng ta thế nào nữa?” Tông Tử Kiêu rầu rĩ nói, “Đệ nghĩ thử rồi, Tông thị chúng ta hình như chẳng có pháp bảo gì, vừa có thể đẩy đá ra, lại không khiến nó sập xuống.
Đại ca, huynh có nghĩ ra không?”
Tông Tử Hoành lắc đầu, lại nhớ ra họ không nhìn thấy, mở miệng nói: “Huynh cũng tạm thời chưa nghĩ ra, nếu chỉ dựa vào sức người để dời đá, cũng không biết mất bao lâu nữa.” Trầm mặc một chút, thở dài, “Nghĩ tới nghĩ lui, tình huống này, chỉ sợ phải để Hứa đại ca mặc Kim Lũ Ngọc Y (Giáp vàng nạm ngọc) thì mới có thể phá nổi.”
Tông Tử Kiêu hừ một tiếng: “Hắn cũng có phải chưởng môn đâu, sao mà hắn có Kim Lũ Ngọc Y được.”
“…!Cũng đúng.” Tông Tử Hoành vốn nghĩ là, Hứa Chi Nam không phải chưởng môn, cũng lấy được Thất Tinh Tục Mệnh Đăng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Kim Lũ Ngọc Y là chí bảo của Thuần Dương Giáo, cho dù thế nào cũng không thể giao cho Hứa Chi Nam ngay lúc này được.
“Ông ta định vây chết chúng ta, hay thừa dịp đánh lén chúng ta nhỉ.” Hoa Du Tâm ôm chặt đầu gối, nhỏ giọng hỏi.
“Ta cũng không đoán được, nhưng giờ ông ta nhất định cũng đang ở trong lòng đất giống chúng ta thôi.” Tông Tử Hoành ôn nhu nói: “Hoa tiểu thư, ngươi đừng sợ, không chừng chúng ta bị nhốt ở đây, Diêm Xu cũng thế, ông ta muốn trốn ra ngoài, cũng không dám tuỳ tiện động vào chúng ta.”
“Ta không sợ ông ta.” Hoa Du Tâm mím môi, “Ta sợ bóng tối.”
Lòng Tông Tử Hoành mềm nhũn, nhất thời thương hoa tiếc ngọc: “Không sao đâu, ta vẽ một hỏa phù có thể thắp được khá lâu.” Hai tay y kết ấn, vẽ bùa chú trên không, nhất thời chiếu sáng một vùng.
“Huynh đừng làm lãng phí linh lực kiểu này.” Tông Tử Kiêu giận không chỗ trút, hắn chả thèm nhìn, cũng ngửi thấy mùi tình ý giữa hai người lúc này.
Hai người kia, bàn về tuổi tác, gia thế, tướng mạo, gì cũng xứng, còn có hôn ước sắp thành mà chưa thành kia, thấy sao cũng là một đôi trời đất tạo thành, nghĩ tới đây, Tông Tử Kiêu ghen tị tới mức ê cả răng.
“Không lãng phí.”
Hai người đều cúi đầu cười khúc khích, như tất cả đều không cần phải nói, khiến Tông Tử Kiêu cảm thấy mình là đồ thừa, làm phiền bọn họ ta ta nàng nàng.
Tông Tử Kiêu siết chặt nắm đấm, đập mạnh lên tường một phát: “Phi Linh Sứ!”
Một tiếng “Ừm” của Kỳ Mộng Sênh truyền tới từ tường ngăn.
“Công Thâu Cự còn ở trong tay ngươi không?”
“Còn.”
“Ngươi nói xem, thu nhỏ đá lại, chúng ta ra ngoài được không?”
“Có lẽ được, nhưng ta không biết địa cung này lớn thế nào, phía dưới có bao nhiêu người, nếu ta thu nhỏ nơi này, nó có thể sẽ mất sức chống mà sập xuống không?”
Mọi người lại trầm mặc.
Tông Tử Kiêu hơi dịch về phía đại ca, lại dịch một đoạn, cuối cùng hai tay ôm lấy eo y, chui hẳn vào trong ngực y.
Giọng Tông Tử Hoành đầy nuông chiều như thường: “Lại sao thế?”
“Mệt rồi, tiểu tử Thuần Dương Giáo kia, thật sự có tài.”
“Diệp Vân Trần là hậu bối Hứa đại ca ra sức bồi dưỡng, đương nhiên lợi hại.” Tông Tử Hoành xoa đầu hắn, “Nhưng tiểu Cửu của chúng ta vẫn lợi hại nhất, tuổi còn nhỏ, một trận thành danh.”
Tông Tử Kiêu vui vẻ nói: “Đương nhiên rồi.
Ai ai cũng biết, đệ là do đại ca nuôi lớn, đệ thắng, chẳng khác gì huynh thắng, huynh không cần tiếc nuối hội Giao Long nữa.”
Tông Tử Hoành gật gù, khẽ thở dài: “Đúng nhỉ.”
Lời tuy nói thế, nhưng y hy vọng mình cũng có thể đứng trên võ đài ngạo mạn trước mọi người tới nhường nào, tiểu Cửu thắng y rất vui mừng, nhưng cũng không thể bù đắp việc y nuối tiếc cả đời này.
Hoa Du Tâm cũng bảo: “Trong lòng ta, đại điện hạ chính là người đứng đầu hội Giao Long, tám năm trước ta đã thấy người luận võ, khi đó, mọi người đều nói tiếp theo sẽ là thời đại của người rồi.”
Tông Tử Hoành có hơi bất ngờ: “Hội Giao Long tám năm trước, ngươi cũng ở đó?”
“Vâng, lúc ấy ta còn nhỏ, đại điện hạ hẳn không nhớ ta.” Nàng nhìn Tông Tử Hoành sâu xa một chút, mím môi cười.
Tông Tử Kiêu lạnh lùng nói: “Đại ca ta vốn do tình thế bắt buộc, còn không phải vì…”
Tông Tử Hoành siết tay hắn, ra hiệu hắn đừng nói nữa.
Kỳ Mộng Sênh gõ gõ tường, bảo: “Các ngươi có nghe thấy động tĩnh không?”
Rất nhanh, họ nghe thấy tiếng vang ầm ầm, tức thì mặt đất rung lên.
“Đá đang chuyển động!” Kỳ Mộng Sênh hô vang một tiếng, sau đó tiếng chạy cũng vang lên.
“Phi Linh Sứ!” Tông Tử Hoành đập tường, “Ngươi không sao chứ.”
Vừa dứt lời, vách đá nơi xa dồn về phía họ.
“Chạy!” Tông Tử Hoành quyết định nhanh chóng, vác Hoa Du Tâm lên, ba người chạy trong bóng tối không có đích đến.
Tường đá xung quanh co lại không ngừng, đẩy ra, lại có đá thi thoảng vụt lên từ đất, tạo thành chướng ngại mới, toàn bộ biến thành một mê cung chuyển động, họ như một đám ruồi bọ không đầu tìm kiếm lối thoát khắp nơi, dần dần, họ nhận ra, Diêm Xu đang dồn tất cả mọi người tới cạm bẫy khác nhau, mà họ lại chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng như một đám cừu non vậy.
Đó chính là pháp bảo cao cấp nhất của nhân gian chỉ dưới thần bảo thượng cổ, uy lực của Cản Sơn Tiên đáng sợ đến cực điểm! Đột nhiên, dưới lòng đất liên tục vụt lên mấy khối đá, chặn trước đường ba người, họ bất đắc dĩ lui về sau, biến thành Tông Tử Kiêu đi trước mở đường.
“Tiểu Cửu, đừng chạy nhanh thế.”
“Đại ca, chỗ này có đường.” Tông Tử Kiêu cách đó không xa hô lên.
Tông Tử Hoành muốn lao tới, chỉ cảm thấy chân bỗng rung lên dữ dội, y kinh hãi tới biến sắc, nhạy bén nhảy ra sau, một khối đá sắc nhọn từ dưới đất chui lên, thình lình chặn đứng đường đi của y.
“Tiểu Cửu!” Tông Tử Hoành vội kêu lên.
Khối đá này chắn giữa huynh đệ họ, nhất định là Diêm Xu mưu tính đã lâu!
“Đại ca.” Tông Tử Kiêu muốn chạy trở về, nhưng tường đá và địa hình biến hóa không ngừng, hắn bị ép phải lùi về sau từng bước, “Đại ca–“
“Tiểu Cửu, đừng sợ.” Tông Tử Hoành thả Hoa Du Tâm xuống, vội tới mức rút kiếm Quân Lan ra, dùng kiếm khí phá tan tường đá.
Ngay khi tường đá sập xuống, trên đỉnh đầu truyền tới tiếng rung chuyển, đá vỡ vụn rơi xuống dồn dập, hai người không thể không ôm đầu ngồi xuống, mở kết giới.
Qua hồi lâu, chấn động mới ngừng lại, mà Tông Tử Hoành không còn nghe thấy giọng của đệ đệ nữa.
Tông Tử Hoành đấm một quyền mạnh xuống đất, gấp tới mức mắt cũng đỏ lên, y hét lớn: “Diêm Xu, ngươi ra đây cho ta, cái tên súc sinh ngươi, thứ rùa đen rụt cổ, ra đây cho ta!”
“Đại điện hạ.” Hoa Du Tâm nhỏ giọng an ủi, “Cửu điện hạ là người đứng đầu hội Giao Long, hắn nhất định tự bảo vệ được mình.”
“Ta sợ đệ ấy…” Lời chưa ra khỏi miệng, Tông Tử Hoành cũng không thể nói cho ai, lòng loạn xì ngầu.
Tông Tử Kiêu với Diêm Xu có quan hệ gì, tiểu Cửu có phải mới là mục tiêu thật sự của ông ta hay không, ông ta muốn gì?
“Lại nói, đúng như người nói, Diêm Xu nếu muốn giữ mạng chó của mình, ông ta sẽ không dám động tới tiểu Cửu.” Tông Tử Hoành trầm giọng nói: “Ta sợ đệ ấy hoảng sợ.”
Hoa Du Tâm yên lặng chốc lát: “Đại điện hạ đúng là ca ca tốt.”
Tông Tử Hoành lấy hoa truyền âm của y với Tông Tử Kiêu ra, y không dám ôm hy vọng quá lớn, nhưng vật nhỏ này có lẽ sẽ có thể tìm được đường ra giữa khe đá, tìm thấy tiểu Cửu.
Sau đó y lại định đi cõng Hoa Du Tâm tiếp: “Đi thôi, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết, tìm đường ra khác, những người khác nào.”
“Không cần đâu đại điện hạ, ta dùng linh lực chữa thương, đã đỡ nhiều rồi.” Hoa Du Tâm chống tường đứng lên, khập khiễng đi hai bước.
Tông Tử Hoành chần chờ một lát, tiến lên đỡ nàng.
Gò má Hoa Du Tâm nhất thời ửng đỏ, cũng may nơi này tối tăm, nhìn không rõ, đỡ phải xấu hổ.
Hai người vòng qua vòng lại, phát hiện một lối rẽ, chỉ có thể dựa vào trực giác mà đi tiếp, dọc đường đi, họ mấy lần tới ngõ cụt phải vòng về, cũng không gặp ai hết, chỉ có tiếng vang thi thoảng truyền tới từ địa cung sâu thẳm này, nói cho họ biến địa hình nơi này còn đang thay đổi liên hồi.
Có lẽ Diêm Xu lấy ý tưởng từ Công Thâu Cự, định tách họ ra xong, lại đánh tan từng nhóm.
Tông Tử Hoành lo cho Tông Tử Kiêu, cũng lo cho người khác, không khí trầm mặc ngột ngạt.
Hồi lâu, Hoa Du Tâm phá tan yên tĩnh: “Đại điện hạ, bốn năm trước, sao người lại tới trấn Cổ Đà?”
“Khi đó, tiểu Cửu mới kết đan, đệ ấy chưa từng rời Đại Danh, năn nỉ ta dẫn đệ ấy ra ngoài dạo chơi, bọn ta định một đường xuôi Nam tới Thục Sơn, qua trấn Cổ Đà.”
Hoa Du Tâm khẽ thở dài: “Đều là duyên phận cả.
Sau khi tiểu sư thúc mất tích, cha ta phái người tìm hắn mấy năm không có kết quả.”
“Trấn Cổ Đà vừa hay lại là giao giới của Thuần Dương Giáo và Ngũ Uẩn Môn, hai phái không chịu quản, sợ xảy ra xung đột, nhưng sau khi xảy ra chuyện, Thuần Dương Giáo dốc sức phối hợp điều tra, Ngũ Uẩn Môn ngược lại, chỉ toàn nói suông, ta khi đó phải nhận ra rồi mới đúng.”
“Đúng thế, lúc đó Diêm Xu quản lý chuyện đối ngoại của Ngũ Uẩn Môn, ông ta lợi dụng chuyện này, quanh năm đi khắp nơi, cũng không khiến người ta nghi ngờ.” Hoa Du Tâm ủ rũ nói, “Trần Tinh Vĩnh moi đan, bán cho ông ta, nhưng nhiều đan như thế, tuyệt không phải chỉ một mình ông ta ăn, sau đó, ông ta lại bán cho kẻ nào chứ.”
“Chỉ khi bắt sống được ông ta mới hỏi ra được.” Tông Tử Hoành nói, “Chí ít Trần Tinh Vĩnh đã nhận trừng phạt, tiểu sư thúc của ngươi trên trời linh thiêng, cũng sẽ được an ủi nhiều.”
“Dạ.” Hoa Du Tâm có chút nghẹn ngào, “Từ nhỏ, tiểu sư thúc ta đã thích chơi đùa với bọn ta nhất rồi, ông ấy là người cực kỳ tốt, cho dù là một bông hoa một ngọn cỏ cũng không nỡ đạp lên, nếu ông ấy biết sau khi ông ấy chết lại hóa thành tà túy, hại nhiều dân chúng vô tội như thế, hẳn ông ấy sẽ đau lòng lắm.”
“Chuyện này đâu thể trách ông ấy, ông ấy cũng vô tội mà thôi.”
“Vì thế, bọn ta vô cùng cảm ơn đại điện hạ đã độ hóa cho ông ấy, để ông ấy có thể đầu thai chuyển thế.” Hoa Du Tâm lau mắt, “Nhưng ta không hiểu được, tại sao ông trời lại không đối xử tử tế với người tốt chứ?”
Lòng Tông Tử Hoành trầm xuống, mất mát nói: “Sinh tử luân hồi, mỗi người, mỗi một cuộc đời đều là một bài học khác nhau, thứ như mệnh, vẫn là đừng nên tìm tòi, chẳng ai rõ được đâu.”
Hoa Du Tâm ngẩn người, cười nhẹ đáp: “Đại điện hạ tuổi còn trẻ, có đôi khi lại rất trưởng thành nhỉ.”
Tông Tử Hoành cũng cười: “Ta là trưởng tử, đương nhiên phải hiểu chuyện hơn bạn cùng trang lứa rồi.”
“Ta…!Á!” Hoa Du Tâm vấp phải đá dưới chân, người ngã về phía trước.
Tông Tử Hoành ôm lấy eo nàng, người cũng thuận thế ngã vào lòng y.
Bốn phía an tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi, mùi thơm nhàn nhạt trên người đối phương chẳng chút đề phòng len lỏi vào hơi thở, tiếng hít thở bị đè nén của hai bên có vẻ đặc biệt cẩn thận.
Hai người đồng thời bừng tỉnh, luống cuống tách nhau ra, không khí ám muội, thắp từng ánh đuốc trong lòng mỗi người.
“Hoa, Hoa tiểu thư, ta…”
“Gọi tên ta đi.” Hoa Du Tâm bật thốt ra.
“…”
“Ta, ý của ta là…!Thân phận đại điện hạ cao quý, không cần, không cần dùng kính ngữ với ta.”
“Được.” Tông Tử Hoành đỏ mặt, sợ tiếng tim đập lớn quá dọa sợ giai nhân, hắn chậm rãi, trịnh trọng gọi, “Du Tâm.”
Hoa Du Tâm lộ nụ cười vừa vui sướng vừa ngượng ngùng, so với hỏa phù, lúm đồng tiền thuần khiết đẹp đẽ này mới là ánh lửa soi sáng trong bóng tối vô biên.
Cho tới giờ phút này, Tông Tử Hoành mới thật sự muốn cưới Hoa Du Tâm từ tận sâu trong đáy lòng.
Không phải vì quyền thế của phái Hoa Anh, không phải vì dã tâm của mẫu thân, mà vì chính bản thân mình động tâm.