Kiếp Vô Thường

Chương 1: - Quyển 1 Nhung Nhớ Vô Thường


Đọc truyện Kiếp Vô Thường – Chương 1: – Quyển 1 Nhung Nhớ Vô Thường


Edit & Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_______________________________
Thục Sơn núi non trùng điệp, sừng sững giữa mây trời, nổi tiếng khắp thiên hạ vì phạm vi núi rộng lớn, rãnh núi sâu thẳm, rừng cây cao lớn đẹp đẽ, nhưng để được người đời tôn sùng làm đệ nhất tiên sơn, còn phải kể đến công lao của thủ lĩnh tiên minh ẩn dật trong núi này — Vô Lượng Phái.
Mấy trăm năm nay, lên đỉnh Thục Sơn nhờ giúp đỡ, cầu học, xin thuốc, bất luận là nắng gắt hay giá rét, mỗi ngày không dứt.
Nhưng làm Giải Bỉ An cảm thấy hứng thú, là một loại kỳ hoa ở Điểm Thương Đỉnh Thục Sơn, chuyên nở rộ vào mùa thu lúc trăm hoa úa tàn, hái xuống liền héo, thả vào ngâm trong nước suối thiên nhiên của Uyên Ương Trì, dùng để pha trà thơm lừng khắp miệng lưỡi, dư vị ngọt vô cùng, Lan Khê Trấn dưới chân núi sản xuất đủ loại rượu ngon, hắn đi lần nào cũng có lộc ăn no.
Đáng tiếc chuyến này tới Thục Sơn, không thể thưởng thức sơn thủy trà rượu, thành hoàng Thục Sơn bẩm báo với Minh Phủ, mời hắn nhanh đến thu hồn.
Vị thành hoàng này tên là Tôn Hà Chân, từng là một trưởng lão phái Vô Lượng, khi còn sống trừ ma hàng yêu khắp nơi, cứu giúp trăm họ, được hưởng thiện danh, nhưng tu vi có hạn, thân thể không thể phi thăng, Minh Phủ để chính ông ta chọn, đầu thai vào một gia tộc quyền quý, cả đời xa hoa phú quý, hoặc giữ chức làm thành hoàng, khi nào góp đủ công đức, được xếp vào hàng quỷ tiên, thoát khỏi luân hồi.
Người chết bình thường, đều do thành hoàng hoặc quỷ sai địa phương trực tiếp thu về Minh Phủ, chỉ có đụng phải những thứ khó đối phó kia, mới có thể cho mời Minh tướng ra mặt.
Lần này người Tôn Hà Chân bẩm báo, là một tu sĩ cao cấp của phái Vô Lượng, nguyên nhân chết làm người ta sợ hãi — bị moi kim đan mà chết.
Giải Bỉ An thân là Minh tướng, thuở nhỏ đi theo sư phụ qua lại nhân ma hai giới, đã gặp trạng thái chết đáng sợ nhiều không kể xiết, chết vì bị trộm kim đan, thực sự làm người ta sợ, là vị ma tu “Lấy nội đan luyện ngoại đan” này có khả năng sẽ quay trở lại.
Từ xưa tới nay, loại phương thức tu hành táng tận lương tâm này ở tu tiên giới nhân gian kéo theo rất nhiều hệ lụy liên quan, lấy nội đan luyện thành ngoại đan, tên gọi “Nhân đan”, kim đan của tu sĩ bị luyện thành “Nhân đan” càng lợi hại, tu vi của người dùng tăng lên cũng càng rõ rệt, giết một người, đoạt một đan, có thể tăng lên mấy năm, thậm chí mấy thập niên tu vi, hoàn toàn thay đổi căn cốt càng không đáng kể, cám dỗ này thực sự quá lớn, khiến cho loại ma tu này luôn trừ mãi không hết.
Bởi vì muốn trộm kim đan phải moi ra từ người còn sống, người bị trộm đan, bị hủy cả đời tu vi không nói, phần lớn sẽ chết vì trọng thương hoặc diệt khẩu, người tính tình ngay thẳng, vì không cho ma tu toại nguyện, thà tự sát còn hơn.

Người như vậy chết đi, tất nhiên sẽ có oán niệm sâu nặng, rất khó thu hồn, còn dễ dàng làm hại nhân gian.
Giải Bỉ An còn chưa hiểu rõ tình hình, chỉ nghe được mỗi hai chữ “Trộm đan”, đã bắt đầu lo lắng, đến miếu thành hoàng liền nhìn thấy, Tôn Hà Chân cũng đang nôn nóng đến độ đi vòng vòng.
“Ai da, Tiểu Bạch gia.” Ánh mắt Tôn Hà Chân nhìn thẳng ra sau Giải Bỉ An, tìm kiếm sau lưng hắn, “Chung Thiên sư có đến không?”
Giải Bỉ An chắp tay:”Tôn trưởng lão.

Sư tôn ra ngoài du lịch, không hẹn ngày về.”
Tôn Hà Chân tính tình nóng nảy, tu vi thấp đều bởi vì nhập thế quá sâu, ông ta nghe vậy lập tức vừa tức vừa gấp: “Lão quỷ say đó lại đi lăn lộn chỗ nào? Lại để ngươi tới một mình.”
Giải Bỉ An bất đắc dĩ nói: “Vãn bối cũng không biết, Tôn trưởng lão không ngại nói cho ta biết tình huống chứ?” Từ mười bốn tuổi hắn đã một mình phụ trách một phương, gặp qua sóng gió, cho dù là không có sư phụ ở bên, cũng không sợ cái gì cả.
“Tiểu Bạch gia, không phải ta không tin ngươi, kẻ lần này rất khó đối phó, người bị giết là sư điệt của sư chất…!của ta” Tôn Hà Chân nói đi nói lại cũng nói không rõ được, “Dù sao, hắn là đại đệ tử nhập thất của Hương Cừ Chân nhân, Mạnh Khắc Phi, ngươi có thể đã nghe qua danh hiệu của người này?”

“Hương Cừ Chân nhân? Đó không phải là sư đệ của Lý Minh chủ sao?”
“Đúng vậy! Mạnh Khắc Phi này thiên tư hơn người, tu vi vừa phải, ở tiên môn bình thường, cũng đủ trở thành kẻ đứng đầu.”
Giải Bỉ An ngay lập tức hiểu được tại sao Tôn Hà Chân lại gấp gáp như vậy.

Đại sư huynh của Hương Cừ Chân nhân, chính là chưởng môn của Thục Sơn Vô Lượng Phái, truyền nhân Vô Lượng Kiếm, minh chủ tiên minh Lý Bất Ngữ.

Hương Cừ Chân nhân là trưởng lão Vô Lượng Phái, có thể làm đệ tử nhập thất của hắn tuyệt đối không phải người thường, tu vi như vậy, địa vị như vậy, ở tại địa bàn của chính mình, còn chết vì bị trộm đan, ma tu kia có vẻ rất lợi hại, rất cuồng vọng? Như vậy chẳng lẽ tu sĩ trong thiên hạ ai ai cũng phải nơm nớp lo sợ?
“Vô Lượng Phái một mực muốn thống lĩnh chúng tiên gia vây giết ma tu, mấy năm nay tuy rằng đôi khi cũng có Thiết Đan Tặc, nhưng kẻ gặp họa chẳng qua là vài tu sĩ cấp thấp, Mạnh Khắc Phi bị giết, đã nói lên xuất hiện ma tu cao cấp, ta sợ giang hồ này, lại phải gặp gió tanh mưa máu.” Tôn Hà Chân vuốt chòm râu trắng, vẻ buồn rầu đọng lại trên mặt.
Người tu tiên ở nhân gian, phương thức tu hành chia ra rất nhiều loại, kiếm tu, võ tu, khí tu, đan tu, phù tu, không có phương pháp cố định, nhưng tu hành tổn hại người khác hoặc thủ đoạn bất nhập lưu, tất cả đều xếp vào loại ma tu, bị tiên môn thế gia chính thống khinh thường.

Nhưng mà, ma tu bình thường chưa đến mức bị đuổi tận giết tuyệt, chỉ có Thiết Đan Tặc, là ai ai cũng phải đuổi giết.

Không chỉ là bởi vì đạo này tàn nhẫn bỉ ổi, càng bởi vì trăm năm trước, từ đạo này còn xuất hiện một ma tôn cái thế, suýt chút nữa đã lật tung hai giới nhân ma, đó là ác mộng dài nhất của tu tiên giới ở nhân gian.
Năm đó Tôn Hà Chân còn chỉ là một đệ tử nho nhỏ của phái Vô Lượng, đã tự mình trải nghiệm qua sự khủng bố của ma tôn, mà Giải Bỉ An từ nhỏ đến lớn cũng nghe qua không ít truyền thuyết kỳ quái về y.

Thế nhân vừa hận lại vừa sợ Thiết Đan Tặc, đối với vị ma tôn kia lại càng giữ kín như bưng, ngay cả tên của y cũng không dám tùy tiện nói ra.
Giải Bỉ An an ủi: ” Tôn trưởng lão, ngài không nên quá lo lắng, ma tu kia nhất định trốn không thoát sự truy bắt của Vô Lượng Phái.

Chúng ta trước tiên đi xem người bị hại đi, để lâu sẽ sinh biến.”

Bọn họ vẫn trễ một bước, đến nơi Mạch Khắc Phi bị hại, Giải Bỉ An phát hiện áp suất linh khí không bình thường — có người đang lập trận chiêu hồn.
Chiêu hồn trận là cấm thuật, thuật này rất hung hiểm, lấy linh lực bản thân cưỡng ép làm hồn người chết hoàn dương, cho dù là người có tu vi thâm hậu, cũng chưa chắc không chế được hồn phách có oán niệm sâu nặng, hơi lơ là sẽ dẫn lửa tự thiêu, nhẹ thì tổn thất tu vi, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.

Cho dù là người bị nhập hồn, cũng mang đến tổn thương không nhỏ cho bản thân.

Hơn nữa, trong lúc thu hồn hắn còn phải đối mặt với vấn đề khó khăn là làm sao cho vừa không gây tổn thương đến người sống, vừa phải thu được hồn người chết.
Xem ra Mạnh Khắc Phi chết, tổn hại rất lớn đến Vô Lượng Phái, đến nỗi phải chịu mạo hiểm như thế này.

Mạnh Khắc Phi là sư chất của chưởng môn thiên hạ đệ nhất tiên môn, lại vì bị moi kim đan ngay trên địa bàn của mình mà bỏ mạng, đó là đối mặt với Vô Lượng phái, thậm chí còn là toàn bộ tiên minh khiêu khích công khai, nếu không thể sớm tra ra hung thủ, Vô Lượng Phái mất mặt không nói, khó là làm sao đối mặt đệ tử, minh hữu, đối với người trong thiên hạ nói rõ ràng.
Mà muốn tra ra hung thủ, cách nhanh nhất dĩ nhiên là hỏi người bị hại.
Muốn ngăn cản cũng đã không kịp nữa, Giải Bỉ An cùng Tôn Hà Chân nhìn một trưởng lão mang mấy tu sĩ, dùng linh lực thúc giục trận pháp, ngược lại không dám quấy rầy, sợ bọn họ bị phân tâm, bị hồn của Mạnh Khắc Phi cắn ngược.
Tôn Hà Chân tức giận đến mức râu cũng dựng lên: “Tên Hương Cừ này thật là hồ đồ, một mạch kia của sư đệ ta truyền xuống đều thành bọn ngu xuẩn kiểu gì, chiêu hồn không có khả năng an toàn trở ra, huống chi Mạnh Khắc Phi lại không phải là oan hồn của tu sĩ cao cấp!”
Chiêu Hồn Trận tỏa ra ánh sáng xanh thẳm, vô cùng yêu dị, các tu sĩ Phái Vô Lượng đều biến mất, nhưng hai người từ Minh giới thấy rõ, hồn của Mạnh Khắc Phi mặt đầy mờ mịt xuất hiện trong trận, lúc đầu hắn định đi ra trận pháp, có lẽ là sau khi thử vài lần đều không ra được, vẻ mặt hắn dần dần trở nên tức giận, dữ tợn, sau đó bắt đầu xông ngang đánh thẳng, đâm vào tầng tầng lá chắn vô hình.
Trận pháp hỗn loạn làm khổ tu sĩ tu vi còn thấp, có người sắc mặt đã bắt đầu trắng bệch, linh lực không đủ, Hương Cừ Chân nhân mặt căng thẳng, cách không vẽ bùa, đánh vào trong trận, hô lớn: “Hồi hồn!”
Hồn phách của Mạnh Khắc Phi tạm thời bị trấn áp, một luồng gió ma quái nổi lên, cuốn cát đá liên tục bay khắp nơi.
Hương Cừ Chân nhân kêu lên: “Mạnh Khắc Phi, là con sao? Sư phụ ở đây, nói cho sư phụ, là kẻ nào đối với con hạ độc thủ!”
Mạnh Khắc Phi vẫn mờ mịt như cũ.
“Khắc Phi, nói cho sư phụ, là ai moi kim đan của con!”
Người mới chết, ba hồn bảy vía đang phân tán, thần trí u mê, phần lớn đều không biết mình đã chết, càng không biết giờ phút này mình đang làm gì, nhưng những lời này lập tức kích thích đến trí nhớ của Mạnh Khắc Phi, hắn cúi đầu nhìn xuống bụng mình, y phục vốn đang hoàn hảo không hao tổn gì, đột nhiên máu trào ra như suối, vùng đan điền bị đào một lổ thủng.

Hắn nhớ tới chỉ trong nháy mắt, oán niệm ngất trời, hét lên điên cuồng muốn xông ra khỏi trận pháp.
Một tu sĩ “Phụt” một tiếng khạc ra đất một ngụm máu tươi, trận pháp ngay lập tức nhấp nháy, như nến tàn trong gió.
“Không ổn.” Giải Bỉ An vọt tới, tay phải nắm vào không trung, trong tay hắn lập tức xuất hiện một cây trường côn màu xanh ngọc bích.

“Kẻ nào?!” Hương Cừ Chân nhân nhìn về phía người đang tới.
Một thiếu niên mặc bạch y tay cầm trượng thanh ngọc, từ trên trời hạ xuống.

Y phục màu trắng của hắn tung bay như tuyết, tóc đen bóng như mực, trên chiếc mũ cao màu trắng khắc rõ bùa chú cổ xưa, xuống dưới là gương mặt tuấn tú, dung mạo sáng ngời , mắt mũi rực rỡ, nhẹ nhàng như tiên.
Hồn phách Mạnh Khắc Phi như hổ đói vồ mồi, tiến vào thân thể của tu sĩ cấp thấp kia, Giải Bỉ An cầm Trượng Trấn Hồn để vào giữa lưng người nọ, nắn nhẹ phần đỉnh đầu, muốn ép hồn của Mạnh Khắc Phi ra, có thể là vì không dám dùng lực quá mạnh, thử một lần không thành, ngược lại chọc giận Mạnh Khắc Phi, oán niệm như gió lốc bay điên cuồng, một đám tu sĩ tất cả đều bị bắn ra ngoài, trận pháp suy yếu trông thấy.
Chỉ còn lại Hương Cừ Chân nhân linh lực thâm hậu cố hết sức bảo vệ trận pháp: “Ngươi, ngươi chẳng lẽ là Vô Thường Tiên?”
Giải Bỉ An kêu lên: “Chân nhân, mau thu hồi Chiêu hồn trận!” Mạnh Khắc Phi đang hấp thụ linh lực thông qua trận pháp, càng kéo dài sẽ càng khó đối phó hơn.
“Nhưng ta còn chưa hỏi ra hung thủ!”
Giải Bỉ An cùng tu sĩ bị Mạnh Khắc Phi bám vào người đấu qua lại: “Hắn đã chết, những việc khi còn sống, Minh Phủ sẽ tự thẩm vấn, sao có thể vi phạm lệnh cấm chiêu hồn? Ngài không lấy được đáp án, ngược lại sẽ hại đến tính mạng của tu sĩ này, còn không thu trận, ta sẽ cáo ngài một lần, giảm tuổi thọ của ngài!”
Tu sĩ kia hai mắt đỏ thẫm, đem Giải Bỉ An coi thành kẻ địch, chiêu nào chiêu nấy đều đòi mạng, Mạnh Khắc Phi tu vi vừa phải, Vô Lượng Kiếm cao thâm khó lường, vốn dĩ đã khó đối phó, Giải Bỉ An còn sợ làm bị thương người vô tội, liên tục nương tay, chật vật né tránh, cánh tay phải lập tức liền trúng một kiếm.
Tôn Hà Chân ở một bên gấp gáp.

Ông ta không thể chạm vào người sống, cho nên không giúp được Giải Bỉ An.
Hương Cừ Chân nhân thấy tình trạng điên cuồng của tu sĩ kia, chỉ có thể ôm hận mà thu hồi Chiêu hồn trận, giúp Giải Bỉ An cùng nhau áp chế Mạnh Khắc Phi.
Mọi người cùng lên, cuối cùng cũng chế ngự được tu sĩ kia, Giải Bỉ An dùng Trượng Trấn Hồn gõ một cái vào thiên linh cái (đỉnh đầu) của hắn, lập tức gõ hồn của Mạnh Khắc Phi ra, dưới uy áp của Trượng Trấn Hồn, hồn phách kia lập tức trở nên đàng hoàng.
Hương Cừ Chân nhân ngay lập tức nước mắt như mưa: “Đồ nhi của ta, rốt cuộc là kẻ nào hại con, Vô Thường tiểu tiên quân có thể nói cho ta biết hay không?”
Giải Bỉ An bấm một quyết ngừng máu, cầm máu vết thương của mình, hắn thở dài nói: “Chân nhân xin đừng quá đau buồn.

Không phải ta không chịu nói cho ngài, ta chỉ quản việc thu hồn, các chuyện xảy ra trong đời hắn, phải để Điện Diêm La thẩm vấn phán xét.

Chuyện của người sống là chuyện nhân gian, chuyện của người chết là chuyện của U Minh, không thể phá vỡ quy tắc.”
“Nhưng mà…!Chung Thiên sư cũng thường xuyên quản việc nhân gian.”
Giải Bỉ An rất lúng túng: “Ừm, sư tôn và ta cấp bậc chức vụ không giống nhau.” Sư tôn của hắn thuộc dạng ta được ta làm (you can you up), nếu lên được trên trời, chuyện của Hạo Thiên Đại Đế người cũng dám chen vào một tí.
“Vậy Chung Thiên sư đâu rồi? Không phải Chung Thiên sư cũng rất căm ghét Thiết Đan ma tu sao.”
“Sư tôn đi du lịch, không hẹn ngày về.


Chân nhân, cáo từ.”
Mặc dù hắn là người sống, nhưng lúc thu hồn cũng cố gắng hết sức tránh khỏi người khác, cũng là vì phần lớn người sống đều có mưu đồ đối với họ.

Hương Cừ Chân nhân biết quy củ của nhân ma hai giới, chỉ xin một câu trả lời, không tính là quá đáng, hắn đụng phải rất nhiều người định cầu xin, cưỡng ép, hối lộ hắn để đạt tới đủ loại mục đích, mỗi lần gặp, đều rất nhức đầu.
Hương Cừ chân nhân cực kỳ thất vọng, đau buồn, nhìn thi thể của Mạnh Khắc Phi, oán hận nói: “Khắc Phi, con hãy đi đầu thai tốt đi.

Sư Phụ nhất định sẽ tra rõ hung thủ, trả thù cho con!”

Giải Bỉ An đem hồn phách Mạnh Khắc Phi mang về Minh Phủ, giao cho quỷ sai, hoàn thành nhiệm vụ, chuyện xét xử thiện ác tiếp theo, là chuyện của Điện Diêm La.

Hắn đang định đi xử lý thương tích, bỗng nhiên nghe thấy một giọng oang oang quác quác quác từ nơi xa vang tới: “Bạch gia, Bạch gia!”
Một thiếu niên tuấn tú chừng mười một mười hai tuổi vèo vèo vèo chạy tới, mặt đầy hoảng sợ la ầm lên: “Thiên sư, Thiên sư trở lại!”
Thiếu niên này là người hầu thân cận của hắn, tên là Bạc Chúc.
Giải Bỉ An vừa mừng vừa sợ: “Cái gì, sư tôn trở về?” Đã mấy tháng không có tin tức của sư phụ, hiện giờ nghe tin người trở về tất nhiên hắn sẽ vui vẻ, chỉ là thấy vẻ mặt hốt hoảng của Bạc Chúc, hắn lo lắng không biết có phải sư phụ lại lại lại gây họa không.
“Đã về, còn mang người về.”
“Gì? Sư tôn bỗng dưng lại làm chuyện đứng đắn?”
“Không phải đâu.” Bạc Chúc gấp đến độ hoa tay múa chân nói, “Ngài ấy không đem hồn phách về, ngài ấy, ngài ấy mang theo người còn sống về.”
Giải Bỉ An há to miệng: “Người sống?”
“Thừa dịp Thôi Phủ Quân còn chưa phát hiện, ngài qua đó xem mau đi.”
Giải Bỉ An rớt mồ hôi lạnh: “Đi!”
=
=
Tác giả: Chương tiếp theo công lên sàn ~
Editor: Anh Bạch lên sàn ánh sáng bắn chíu chíu chíu =))) hóng em Đen =))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.