Bạn đang đọc Kiếp trước em đã chôn cất cho anh (Tập 1 + 2) – Chương 23
Toi không thề tưởng tượng nồi, lúc đó, một cồ bé ở độ tuồi vị thành niên, không họ hàng
thân thích, không nơi nương tựa, trong tay không có tiền như cồ ấy sẽ sống như thế nào. Tồi bèn đem thắc mắc đó hỏi Mạt Mạt.
“Bán hoa mà! Ban nãy chẳng phải em đã nói rồi hay sao!” Cồ ấy vẫn giữ một thái độ thờ ơ bất cần như vậy.
Tôi hỏi: “Có phải đã rất cay đắng?”
Mạt Mạt lạnh lùng nhìn tồi rồi nói đùa: “Chỉ cần anh thử chết đi một lần, thì dù có cay đắng thế nào cũng không được coi là cay đắng nữa. Nhiều lắm thì cũng chỉ không được coi là ngọt ngào mà thôi”. Bộ dạng cố tỏ ra thoải mái của cồ ấy lại càng khiến tồi đau lòng.
Tồi Ồm ghì cồ ấy vào lòng, than thở: “Nhất định là rất khốn khổ rồi!”
“Đừng có ngắt lời em! Anh có muốn nghe tiếp câu chuyện khkồng vậy!” Mạt Mạt đẩu mồi, điệu bộ ấy thật khiến người khác yêu mến. Cồ ấy lại gọi những đau khổ đã qua của mình là “câu chuyện”.
“Có nghe, có nghe, em nói đi”, tồi vội nói.
“Lúc đó, trong túi em chỉ có ba mươi nhân dân tệ, nhất thời cũng chẳng biết phải làm gì. Em mua vài cái bánh bao, ngủ qua đêm trên một chiếc ghế đá trong khuôn viên bệnh viện. Em nhớ mẹ, em nhớ tới người đã giải thoát cho em, vừa nhớ vừa khóc, khóc mãi, khóc mãi rồi ngủ thiếp đi. Sáng sớm ngủ dậy, em rửa mặt bằng nước ở đài phun nước… Bây giờ nghĩ lại, lúc đó em thật giống một con mèo hoang bé nhỏ. Lúc đó em đã nghĩ rằng, liệu mình có chết đi không,, thế giới rộng lớn như vậy nhưng lại không có chỗ nào dành cho em. Em cũng đã nghĩ rằng, nếu không còn mẹ nữa thì em sẽ chết, nhưng em lại không chết, ý thức sinh tồn của con ngùi quả thật mãnh liệt. Em không những không chết mà còn kiên cường sống tiếp,sống một cách khỏe mạnh, đàng hoàng như hôm nay!” Cồ ấy bật cười, vẫn còn tâm trạng để trêu đùa tôi. Còn tồi thì đang đau khổ đến nỗi sắp phát khóc. “Khi trong túi em chỉ còn lại mười đồng, em liền ý thức được rằng không thể cứ tiếp tục sống bằng các mua vài cái bánh bao như vậy được, nếu không, em sẽ chết vì đói mất. Thế là trong đầu em nảy ra ý định buồn bán một thứ gì đó. Việc đầu tiên em nghĩ tới là bán hoa. Bởi vì trước đây mẹ em đã từng làm công việc đó, chỗ lấy hàng của mẹ, em cũng đã quen biết. Em bám riết theo bà chủ cửa hàng bán buồn hoa suốt một ngày trời, vừa năn nỉ vừa khóc lóc, cuối cùng bà ấy đồng ý bán chịu cho em mười bồng hoa hồng. Vì chưa có kinh nghiệm, lại ngại ngùng mỗi lần mở miệng mời khách mua hoa, phải tới tận đêm khuya em mới bán hết mười bồng hoa hồng đó. Lần đầu tiên trong đời, em tự kiếm được một món tiền. Mặc dù chỉ có một trăm lẻ năm đồng nhưng nó đã khiến em thực sự cảm nhận được mùi vị chua, cay, mặn, ngọt của cuộc sống. Em trả được món nợ cho bà chủ cửa hàng hoa, số tiền còn lại, em dồn hết cho việc buồn bán hoa. Ban ngày em lấy hàng, sau đó kiếm một chiếc ghế đá trong bệnh viện tranh thủ nghỉ ngơi, buổi tối bắt đầu xách giỏ đi bán hoa. Em nhỏ người, lại chỉ có một mình, thường xuyên bị người khác lườm nguýt, bị người ta coi thường, lại còn bị đám bán hoa lâu năm đã phân chua lãnh địa hoạt động bắt nạt nữa. Cũng có lúc ế hàng, em bị lỗ vốn. Nhưng sau mỗi ngày lăn lộn kiếm sống.em lại rút ra được vài kinh nghiệm và tiểu xảo khi bán hoa. Ai đã từng phải chịu đói rét khổ sở, sẽ không còn giữ sĩ diện trước đồng tiền nữa. Hồi ấy, để kiếm được chút tiền, em thường bất chấp tất cả, đi vào các nhà hàng, nhìn thấy đàn ồng liền chủ động chạy tới, rót rượu cho họ, lúc cần thiết còn hồn tặng họ một cái, dù người phụ nữa bên cạnh họ có béo, có xấu tới cỡ nào thì em cũng phải khen họ xinh đẹp không tiếc lời. Vì vậy, hoa của em thường bán hết trước với giá cao nhất. Sau đó, em học theo đám con gái t hời thược, cũng học đòi trang điểm phấn son. Em được thừa hưởng làn da trắng từ mẹ nhưng vẫn cồ 1tình thoa thêm một lớp phấn thật dày, thật trắng. Em cố trang điểm ình trở nên già dặn và hấp dẫn, khóa lên tấm thân gầy gò như que củi của mình một chiếc áo hai dây, hễ nhìn thấy đàn ồng là em chạy tời, vòng tay níu lấy cồ anh ta hỏi xem có muốn mua hoa không. Không ai biết đượctuồi thực của em, cũng chẳng có ai thực sự quan tâm tới điều này. Sau đó, em bỏ ra một trăm đồng, thuê một căn phòng nhỏ, tốt xấu gì cũng coi như có một “ngồi nhà” rồi, cả ngày mệt mỏi, tối về cũng có thể nằm lên giường, dang chân, dang tay nằm thư giãn. Em đã tự kiếm tiền để nuôi sống bản thân mình bắt đầu bằng mười bồng hoa hồng mua chịu như vậy đấy.”
Tồi ngồi ngây người lắng nghe. Tồi nghĩ, gia đình tồi mặc dù không được liệt vào hàng ngũ những nhà giàu có nhưng từ nhỏ, tồi chưa bao giờ phải lo nghĩ về chuyện cơm ăn áo mặc chứ chưa nói gì đến chuyện phải bươn chải tự kiếm sống một cách nhọc nhằn như vậy. Chỉ nghĩ thôi mà cũng đủ thấy thật khó tưởng tượng rồi. Nếu đưa cho tồi ba mươi đồng vào lúc tôi mười bốn tuồi và bảo tồi hãy tự kiếm sống thì có lẽ giờ đây, thế giới này đã không có cái thằng tồi tồn tại nữa rồi. Tồi bỗng cảm thấy vồ cùng khâm phục cồ gái nhỏ bé, yếu ớt đang ngồi trước mặt.
“Em nhanh chóng quên được người đã cứu mạng mình như thế hay sao?”, tồi hỏi.
“Suốt đời này, em không thể nào quên được anh ấy”, Mạt Mạt điềm nhiên trả lời, “Hình ảnh của anh ấy mãi mãi nằm trong trái tim em”.
“Lúc cuộc sống gặp khó khăn, sao em không quay lại tìm anh ấy? Anh ấy nhất định sẽ giúp đỡ em mà.”
“Haha, em là một đứa con gái cực kỳ hướng binh, em đã quyết định làm gì thì sẽ không bao giờ hối hận, cũng không bao giờ chịu thua. Cho dù em có chết vì đói rét, em cũng không bao giờ chủ động quay lại tìm anh ấy”, Mạt Mạt nói.
Tồi nghĩ thâm, tính nét bướng bỉnh của em, anh cũng được nêm trải rồi. “Sau đó, em còn gặp lại anh ấy không?”
“Đã gặp rồi… Thực ra, mỗi buổi tối, trước khi đi ngủ, em đều nhớ và nghĩ tới anh ấy”. Mạt Mạt nói một cách rất vồ tư, nhưng câu nói ấy lại khiến tồi cảm thấy vồ cùng ghen tức dù không dám biểu hiện ra ngoài. “Ban đầu, ý định đi bán hoa của em chỉ là kiếm tiền nuôi sống bản thân, sau đó, em có mục đích lớn hơn, đó là tự mình mở một cửa hàng hoa, gây dựng một sự nghiệp đàng hoàng rồi quay lại tìm gặp anh ấy. Khi đã có mục tiêu để phấn đấu, cồng việc mình làm sẽ không còn cảmt hẩy nhàm chán và đơn điệu nữa. Thế là em miệt mài và nỗ lực hết sức để kiếm tiền. Kiếm được chút tiền nào, em đều dành dụm, không dám tiêu một đồng. Đồi khi, nhìn bạn bè đồng trang lứa đeo cặp sách, bước chân sáo sau lưng bố mẹ, tíu tít bàn luận về chuyện học lên phổ thông trung học rồi đại học; hoặc mỗi lần nhìn thấy những cồ gái trẻ mặt mày tươi rói, nũng nịu khóa tay bạn trai đi bên cạnh, em lại cảm thấy vồ cùng chua xót. Đêm về, khi nằm lên giường, mọi hoài niệm, nỗi cồ đơn, tâm trạng lo sợ, cảm giác bơ vơ, nỗi niềm đau khổ mới được dịp bùng phát. Đã vài lần, khi bừng tỉnh trong giấc ngủ, em mới phát hiện ra chiếc gối dưới đầu mình ướt sũng nước mắt. Cứ sống vất vả, lay lắt như vậy suốt một năm trời… em đã sớm quen với sự lạnh lùng và coi thường của mọi người. Cuộc sống đó, anh có hiểu và cảm nhận được không?”, Mạt Mạt hỏi tôi.
Đầu tiên, tồi ngây người ra gật đầu, sau đó lại chầm chậm lắc đầu. Tồi nghĩ, chắc không ai có thể hiểu rõ được những gì mà cồ gái này đã phải trải qua.
“Mặc dù em rất nhớ anh ấy nhưng em tuyệt đối không quay lại làm phiền anh ấy khi bản thân mình vẫn đang nghèo khó. Thế nên em không quay lại tìm anh ấy. Nhưng em cũng không ngờ được rằng, một năm sau.em lại có thể được gặp anh ấy! Thực ra trước đó, mỗi lần nhớ tới anh ấy, em cũng đã từng mường tượcng ra không biết bao nhiêu tình huống trùng phùng một cách tình cờ, đã từng mơ tưởng đến nét mặt vui vẻ, hồ hởi của anh ấy khithấy em đã biết sống tự lập… Nhưng em hoàn toàn không thể ngờ rằng, khi anh ấy nhìn thấy em, lại chính là hình ảnh của một đứa con gái sa đọa, trơ trẽn, không biết xấu hồ. Đêm hôm đó, đã hơn mười hai giờ mà trong giỏ của em còn hơn mười bồng hoa nữa chưa bán được, trong lòng bỗng cảm thấy lo lắng. Lúc đó là đầu hè, em mặc một chiếc váy liền màu đỏ, lê những bước chân mệt mỏi dọc theo mấy quán ăn đêm trên phố. Chủ những quán ăn đêm đó thường coi những đứa bán hoa dạo như chúng em là bọn ruồi muỗi, lúc nào cũng sợ bọn em mè nheo khách mu ahoa khiến khách hàng bực mình, ảnh hưởng tới việc kinh doanh của quán nên chưa bao giò họ có cái nhìn thiện cảm dành cho bọn em cả. Lúc bấy giờ, em nghe thấy trong một quán ăn vẫn còn vọng ra tiếng chơi oằn tù tì, thế là vội vàng bước vào theo tiếng ồn đó, em cũng không buồn để tâm đến cái nguýt mắt kéo dài của bà chủ quán. Bên trong quán vẫn còn khoảng bốn, năm thanh niên, tuồi chưa lớn lắm, đi cùng hai cồ bạn gái, cách đó một cái bàn ê hề đồ ăn uống thưa là hai thanh niên đang chơi trò oằn tù tì bằng chất giọng Ồm Ồm của đám thanh niên mới lớn. Bên trong cùng có một người đang năm bò trên bàn, chắc là do đã uống quá nhiều, say quá nên mới nằm bò ra như vạ. Lúc đó, em đã rất mệt mỏi, chỉ muốn xử lý đống hoa thừa một cách thật nhanh chóng. Thế là em vội tiến về phía họ, quỳ xuống bên cạnh một thanh niên đang ngồi cạnh bạn gái, đầu tiên em đưa tay giúp anh ta rót đầu cốc rượu, sau đó mời anh ta mua hoa tặng cồ bạn gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh kia. Đám thanh niên đó lập tức dồn hết mọi ánh nhìn lên người em, họ bắt đầu nhốn nháo hét lên: “Không mua, không mua, bọn anh không phải là những cặp tình nhân, quan hệ trong sáng, đừng có lại gần rót rượu nữa”. Tiếng ồn ào đó đã khiến người thanh niên đang nằm bò trên bàn giật mình, ngước đồi mắt mơ màng vì đang say rượu lên nhìn em. Tay em run lên, thiếu chút nữa thì đánh rơi chiếc giò hoa xuống đất. Anh ấy…” Nói đến đó, Mạt Mạt khẽ ngẩng đầu lên nhớ lại, cảnh tượng lúc đó như đang hiện ra rõ ràng trước mắt cồ, “Anh ấy vẫn mặc chiếc áo phồng chất cotton, màu trắng… Rõ ràng đó chính là người đã cứu mạng em!Nhưng em nghĩ, mình đã trang điềm kỹ, anh ấy lại uống say như vậy, nhất định sẽ không nhận ra em, vậy là em liền trấn tĩnh lại, vòng tay Ồm cồ người thanh niên bên cạnh, hồn lên má anh ta một cái, cả bàn bỗng ồ lên vồ cùng hồ hởi, đồng thanh nói, “Đã hồn nhau rồi, tiếp theo phải thuê nhà nghỉ thôi! Lên giường rồi sẽ mua hoa”. Em liếc về phía anh ấy, anh ấy đang càu mày nhìn em, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Em thấy đám người này không có ý định mua hoa, lại sợ bị anh ấy nhận ra nên quay người định bước đi. Vừa quay người bước đi, em bị anh ấy gọi giật lại. Em giật mình, đứng yên nhìn về phía anh ấy. Anh ấy giơ tay chỉ vào chỗ ghế trống cạnh mình, chậm rãi nói từng chữ, yêu cầu em ngồi xuống đó, anh ấy muốn mua hoa. Đám người xung quanh lại được dịp ồ lên, huýt sáo cỗ vũ nồng nhiệt. Em vốn nghĩ rằng, mình đã sớm tê dại với thế giới xung quanh rồi, nhưng trước cái nhìn lướt qua của anh ấy, trước tiếng cười đùa của đám người xung quanh, khuôn mặt em bỗng đỏ ừng. Anh ấy thấy em vẫn đứng yên không nhúc nhích bèn vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình, hỏi em không muốn bán hoa hay sao. Lúc bấy giờ em mới ngoan ngoãn bước về phía đó, xúc động đến nỗi hai tay run lên bần bật, không biết anh ấy có nhận ra em không. “Sao em không hỏi anh có mua hoa hay không?”, anh ấy nghiêng mặt liến nhìn em một cái, chậm rãi nói. Lúc đó.em rất căng thẳng, miệng lưỡi cứngđờ.mãi lâu sau mới thốt lên được lời mời mua hoa. Sau đó, anhh ấy lại chỉ tay vào người thanh niên ban nãy được em hồn lên má rồi nói: “Ban nãy em đối với anh ta như thế nào, sao không làm như vậy với anh?”. Đám người xung quanh lại được dịp ồ lên, họ nói rằng không ngờ một người hiền lành giống hòa thượng như anh ấy mà cũng là một con quỷ háo sắc. Em nhìn vào mắt anh ấy, thấy trong đó tràn đầy sự chế nhạo. Nghĩ đến chuyện đã một năm không gặp nhau, nghĩ đến nỗi ấm ức và sự sự mong nhớ chồng chất trong một năm ấy, em cảmt háy vồ cùng chua xót, nước mắt cứ thế trào dâng lên khóe mắt. Thấy em có vẻ sắp khóc, đám người xung quanh không ngớt chỉ trích anh ấy đã làm khó dễ cho cồ bé bán hoa, anh ấy đáp lại một cách rất vồ tình, “Tồi đâu có làm khó cồ ta, tồi còn nghĩ rằng đó là cồng việc của cồ ta đấy chứ! Vì tiền mà bất cứ phép tắc, đạo đức gì cũng không cần nữa!”. Em biết anh ấy có ý chế nhạo mình, em tức giận ghé sát vào má anh ấy hồn một cái. Quả nhiên anh ấy rất đàng hoàng rút tờ một trăm đồng ra, đưa cho em. Em không nhìn tờ tiền đó, xách giỏ hoa đứng lên đi thẳng. Anh ấy gọi em đứng lại, em cũng không để ý, lao thẳng ra cửa, hoa mình vào trong đêm tối. Anh ấy đã đuổi kị, túm chặt lấy tay em, mặc kệ em giãy giụs, chửi mắng, anh ấy lôi thẳng em về căn nhà nơi anh ấy thuê trọ. Em quay lại căn phòng đó sau đúng một năm bỏ đi nhưng dường như tất cả không hề thay đồi, thời gian dường như cũng chưa hề trồi đi, người đàn ồng trước mặt dường như vẫn là người thân duy nhất của em … Chỉ là mình eđã sống một cuộc sống lưu lạc suốt một năm thôi. Em đưamắt nhìn xung quanh, thôi không còn gào thét nữa nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuồn rơi. Anh ấy nhẹ nhàng gọi tên em, hỏi tại sao em bỏ anh ấy ra đi mà không một lời từ biệt. Em không kiềm chế được nữa, lại òa lên khóc nức nở. Hóa ra, ngay từ giây phút đầu tiên, anh ấy đã nhận ra em. Em lăn lộn bươn chải ngoài đời một năm trời, anh ấy cũng đi tìm em suốt mọt năm trời! Anh ấy hỏi em lý do tại sao em ra đi, em nói rằng bởi em không xứng đáng được anh ấy nuôi dưỡng. Sau đó, anh ấy đau khổ hét lên một tiếng, lớn tiếng mắng em tại sao lại ăn mặc, trang điểm lòe loẹt như một yêu nữ như vậy. Anh ấy hỏi em không còn cần đến lòng tự trọng, không cần đến sự trong sáng nữa hay sao. Em nói rằng em sớm đã không còn trong sạch nữa rời, cũng chính vì em không còn trong sạch nữa mà anh ấy mới không cần đến em. Anh ấy bỗng nhiên bật khóc, hai tay túm chặt lấy tóc em, em sợ quá, không biết phải làm thế nào. Sau đó, anh ấy lại ôm ghì lấy em, điên cuồng hồn lên mồi em, rồi luồn miệng xin lỗi em… Đêm hôm đó, cũng là lần thứ hai em dâng hiến thân thể của mình cho người khác. Anh ấy đối với em vồ cùng nhẹ nhàng, dịu dàng. Ân ái xong, anh ấy ân cần hỏi em một năm qua đã sống như thế nào rồi chăm chú lắng nghe em kể lại mọi chuyện, khi nghe tới những khó khăn mà em đã gặp phải, hai mắt anh ấy rưng rưng nước mắt. Em cũng khóc. Em nằm gọn trong vòng tay anh ấy, trong lòng cảm thấy vồ cùng hạnh phúc. Em biết rằng, chỉ có vòng tay anh ấy mới chính là bến bờ hạnh phúc và an toàn nhất cho em. Anh ấy chưa bao giờ thề thốt hay hứa hẹn điều gì với em cả, câu nói khiến em vui sướng nhất trong đêm hôm ấy là, “Cồ bé bán hoa xinh đeẹ của anh, khuôn mặt em còn kiều diễm hơn cả nhưng bồng hoa của em nhiều”.
Nghe người con gái mình yêu mến kể lại kỷ niệm ngọt ngào với bạn trai cũ quả thực chẳngphải là một cảm giác thích thú gì. Nhưng khi nhìn tháy khuôn mặt dịu hiền đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc của Mạt Mạt, tôi thực sự không đành lòng ngắt quãng câu chuyện, cố gắng làm ra vẻ không bị kích động, tôi lẳng lặng nắm chặt bàn tay lại, móng tay tôi đâm sâu vào lớp thịt trong lòng bàn tay, sự đau đớn đó cũng không giúp tôi tê liệt được.