Kiếp Tam Sinh! Thầy Trò Ba Kiếp

Chương 8: Kiếp thứ hai – không nhớ (5)


Đọc truyện Kiếp Tam Sinh! Thầy Trò Ba Kiếp – Chương 8: Kiếp thứ hai – không nhớ (5)

Ngày tháng trôi qua thật bình an, nhưng dường như đó lại là sự yên tĩnh trước cơn bão.

Một ngàn năm trước sau khi Ma Tộc bị đánh bại, Lục Giới một lần nữa được thái bình. Tuy nhiên, những mâu thuẫn ngầm xảy ra trong Thiên Giới cũng không vì thế mà biến mất. Có lẽ là do sự ưu ái của Thần dành cho Thiên Tộc quá nhiều mà dẫn đến các tộc khác sinh lòng đố kị, ghen ghét. Ngoài mặt thì có vẻ hòa thuận nhưng bên trong lại không ngừng đấu đá lẫn nhau. Và cuối cùng, ngày mà mâu thuẫn càng lớn thì xung đột là khó tránh khỏi.

Bạch Vân Thiên đứng trên chiến trường nhìn đội quân hùng hậu của Long Tộc, Phượng Tộc và Dực tộc cùng liên kết lại đối phó Thiên Tộc thì chỉ có thể than trách số mệnh trêu ngươi. Lại nhìn cánh quân Ma Tộc và Yêu Tộc thì càng sầu não, đây chỉ có thể chính là kiếp nạn của Lục Giới. Hai đạo quân địch đối kháng Thiên Tộc, có lẽ đây sẽ là một trận chiến ác liệt.


Long Tộc, Phượng Tộc và Dực tộc đều là hậu nhân của Long Thần, phượng Thần và Dực Thần, xét về huyết thống Thần Tộc tuyệt không thau kém Thiên tộc. Nếu năm xưa không có Minh Huyền Thần xuất hiện e là vị trí Chí Tôn Thiên Giới cũng đã không vào tay Thiên Tộc. Chính vì vậy mà mấy trăm vạn năm nay ba tộc này đều cùng ôm chung một mối hận với Thiên Tộc, chuyện khai chiến giành lại vị trí Chí Tôn chỉ là vấn đề thời gian thôi. Còn hai giới Yêu Ma kia chắc chắn là vì muốn nhân cơ hội mưu đồ phục thù cho sự thất bại của một ngàn năm trước đây mà.

Đến thì đến, Bạch Vân Thiên nàng chẳng lẽ lại sợ, nàng nay là một Nguyên Thần há có thể sợ đám người này. Chỉ là…. nàng liếc nhìn đồ đệ Tử Ngọc một thân chiến bào lạnh lùng đứng bên cạnh nàng mà không khỏi than thở: Nơi này là chiến trường, mà chiến trường thì rất nguy hiểm. Ban đầu nàng tính để cho y ở lại Thiên Vấn Cung, nhưng ai đó lại cứ nhất quyết đòi đi theo cho bằng được, y thật không biết hay quá tự tin cho rằng có thể giúp đỡ nàng chỉ bằng cái tu vi chỉ mới tu luyện chưa được trăm năm này sao? Những người kia ít nhiều gì cũng đã tu luyện mấy chục vạn năm là ít, y không bị đánh cho hồn phi phách tán đã là may rồi. Vậy mà cái tên Thái Tử Thiên Mộ Tư kia lại còn khuyên nàng không nên ngăn cản y đi, Thiên Đế và Vương Mẫu khi nghe y sẽ tham gia trận chiến lại còn tỏ ra vui mừng nữa chứ. Rõ là một đám thần kinh đầu óc có vấn đề, tất cả đều thần kinh hết rồi, nghĩ chiến trường là nới vui chơi sao?

– Sư phụ, đừng lo lắng, con sẽ không sao.

– Hừ, con ở yên đấy cho vi sư, cấm đi lung tung, không thì coi chừng ta.


Nhìn cái vẻ mặt không chút bận tâm còn nở một nụ cười rất chi là vui vẻ và hạnh phúc của y khiến nàng chỉ có một cảm xúc duy nhất là muốn đánh vào mặt y vài cái. Y thật nghĩ nơi đây thú vị lắm sao, cười, cười cái con khỉ, có gì vui mà cười chứ! Thật không hiểu nổi y đang nghĩ gì nữa.

– Vâng, con biết rồi. – Tử Ngọc nhìn mỗ nữ nào đó lo lắng cho mình thì hưởng thụ không thôi. Nàng lo lắng cho y như vậy chứng tỏ trong lòng nàng y có vị trí rất quan trọng. Điều này thật tuyệt vời.

Cuối cùng trận chiến cũng bắt đầu, Ba đạo quân cùng lúc xông vào tàn sát lẫn nhau, bất quá có thể nhận thấy là hai đạo quân Yêu Ma và Tam Tộc đều có thiên hướng ít đánh lẫn nhau mà chỉ tập trung cùng nhau tấn công phe Thiên Tộc cùng Bạch Hồ Tộc, Nhân Tộc và Huyễn Tộc. Có thể thấy là hai đạo quân này đã làm một cuộc giao dịch từ trước rồi.


Bạch Vân Thiên nghĩ: Xem ra tình thế này cũng rất bất lợi cho Thiên Tộc, trong trận chiến này cùng chỉ có Bạch Hồ Tộc, Nhân Tộc và Huyễn Tộc tham chiến cùng Thiên Tộc tạo thành một phe, còn các tộc khác đều là một bộ dạng bo bo giữ mình không muốn tham chiến. Thế cục chênh lệch như vậy thật sự là một khuyết điểm lớn, cho dù nàng có sử dụng toàn bộ tu vi cả đời e cũng khó bảo toàn Lục Giới. Xem ra cũng chỉ còn cách này mà thôi.

Bạch Vân Thiên vừa đối phó với quân địch vừa suy nghĩ cách chấm dứt cuộc chiến. Sau khi suy đi nghĩ lại rốt cuộc cho ra một kế hoạch xem như toàn vẹn nhất. Nàng nhìn cách đấy không xa Tử Ngọc đang chiến đấu mà thầm nở nụ cười vui mừng vì đồ đệ rốt cuộc cũng có đủ khả năng tự lo cho mình. Như vậy là nàng có thể yên tâm rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.