Đọc truyện Kiếp Sống Giới Giải Trí Của Tiểu Thư Hầu Phủ – Chương 6: Lâm Bạch Xu
Edit: Cơ Hoàng
Không ngờ Lâm Bạch Xu lại mua Chu di nương về, là vì tình thân ruột thịt sao? Trước kia cũng đâu thấy cô ta thân thiết gì với Chu di nương đâu. Mỗi lần gặp Chu di nương cũng đều coi như chưa nhìn thấy vậy.
Lâm Bạch Xu: Hừ, ngươi cho rằng bà ta có ý tốt với ta sao? Nếu bà ta thật sự muốn giữ kín chuyện này, đáng lẽ bà ta càng phải giữ người trong tay, trông coi chặt chẽ hơn mới phải. Ta sợ nếu ta không ra tay mang người đi trước, có lẽ không lâu sau Chu di nương sẽ bị nhà mẹ đẻ của phu nhân mang đi mất.
Phủ Cầm: Không, không thể nào? Ngày thường phu nhân đối xử khá tốt với tiểu thư mà? Phu nhân rất coi trọng tiểu thư!
Lâm Bạch Xu: Bà ta chỉ coi trọng năng lực kiếm tiền của ta mà thôi. Có lẽ bọn họ muốn dùng Chu di nương để uy hiếp ta, bắt ta bày mưu tính kế giúp nhà mẹ đẻ bà ta.
Phủ Cầm: Không ngờ phu nhân lại là người bên ngoài một vẻ sau lưng một vẻ như vậy. Uổng công nô tỳ còn tưởng rằng phu nhân đối xử thật tình với tiểu thư!
Lâm Bạch Xu: Bà ta đâu phải thân sinh mẫu thân của ta, lại càng không phải người không biết chân tướng như tiên phu nhân Hầu phủ, sao có thể thật tình với ta được?
Phủ Cầm: Tiểu thư… Người còn nô tỳ mà. Nô tỳ và người nhà của nô tỳ đều trung thành với tiểu thư.
Lâm Bạch Xu: Ừ. Đúng rồi, Chu di nương bị đưa đi đâu rồi?
Phủ Cầm: Đưa đến thôn trang mà tiểu thư mua năm kia rồi ạ. Chỗ đó không có ai biết đến Chu di nương cả. Lúc cậu của nô tỳ nói chuyện với Chu di nương, Chu di nương không hề biết cậu là ai, chỉ nghĩ là có nhà giàu có nào mua mình về mà thôi.
Lâm Bạch Xu: Vậy là tốt rồi, đừng để bà ấy biết là ta mua bà ấy về.
Phủ Cầm: Tiểu thư yên tâm.
Lâm Bạch Xu: Dù sao bà ấy cũng là người sinh ra ta, cho bà ấy làm mấy việc nhẹ nhàng thôi, đừng làm khó bà ấy quá.
Đọc đến đây, Lâm Bạch Dư bảo hệ thống đóng màn hình lại. Lâm Bạch Xu khiến nàng cảm thấy cô ta thật giả tạo. Nếu cô ta thật sự muốn báo đáp ơn sinh dục của Chu di nương, cần gì phải bắt bà ta làm công? Tại sao không nuôi bà ta như nuôi một lão phu nhân? Xem ra là cô ta cũng chỉ muốn giám thị Chu di nương dưới mí mắt mình, không để người khác dùng Chu di nương để uy hiếp mình mà thôi.
Lâm Bạch Dư rũ mi mắt, trong lòng thầm cười trào phúng. Thật ra thì nàng có khác gì Lâm Bạch Xu đâu? Đều lạnh tâm lạnh phổi, đều trong ngoài không đồng nhất, đều không coi Chu di nương là mẹ ruột như nhau. Khi chân tướng bị vạch trần, nàng còn thở dài nhẹ nhõm một hơi vì có thể thoát khỏi Chu di nương nữa cơ mà! Nàng đúng là tỷ muội ruột của Lâm Bạch Xu.
Trở lại tiểu viện của mình, thấy Liễu ma ma với Liễu Nguyệt đang dọn dẹp đồ đạc. Trên bàn trong phòng có bày vài cái hộp gỗ, trên giường thì đặt vài cây vải dệt. Thấy Lâm Bạch Dư bước vào cửa, Liễu ma ma và Liễu Nguyệt vui vẻ chạy lại đón.
“Nhị tiểu thư, phu nhân sai người đưa rất nhiều đồ tới. Tất cả đều là vải dệt với trang sức hợp mốt.” Liễu ma ma phấn chấn nói, “Đúng lúc phải làm cho tiểu thư vài bộ váy áo. Đã gần hai năm rồi tiểu thư không có quần áo mới.”
“Nguyên liệu nhiều như vậy đủ làm hơn mười bộ quần áo. Ma ma làm cho ta hai bộ quần áo là đủ rồi, chỗ còn lại hai người chia nhau đi, làm cho mình với Liễu Nguyệt hai bộ quần áo mới.” Lâm Bạch Dư nói.
“Chuyện này đâu thể làm vậy được. Nguyên liệu tốt như vậy sao hạ nhân như chúng lão nô dám mặc chứ? Vải vóc may quần áo dư lại thì lão nô sẽ giữ lại giúp tiểu thư, sau này còn may quần áo tiếp.” Liễu ma ma hoảng sợ, vội vàng cự tuyệt Lâm Bạch Dư.
Lâm Bạch Dư cũng không nói nhiều, tìm một cây vải có màu khá tối trong đống vải vóc trên giường rồi nhét vào lòng Liễu ma ma: “Cây vải này màu tối quá, ta mặc không hợp, giữ lại để mời gián đến sao? Ma ma lấy về đi, màu này nam tử mặc khá hợp, không bằng ma ma lại may thêm một bộ quần áo mới cho Liễu Dương ấy.”
Liễu ma ma vừa nghe Lâm Bạch Dư nhắc tới con trai của mình, tay dừng lại, không đẩy vải vóc ra bên ngoài nữa: “Vậy lão nô xin đa tạ nhị tiểu thư.”
“Ma ma đâu cần khách sáo với ta như vậy?” Lâm Bạch Dư đi đến cạnh bàn, nhìn cái hộp gỗ đựng hoa lụa, lấy một đóa hoa Nghênh Xuân màu vàng nhạt ra, nói với Liễu Nguyệt: “Chỗ còn lại muội mang đi chia với nha hoàn trong tiểu viện của chúng ta đi.”
Liễu Nguyệt khác với Liễu ma ma. Nàng cũng không khách khí với Lâm Bạch Dư, cười hì hì nhận lấy chiếc hộp, lập tức đặt vào trong lòng ngực của Dịch Kỳ: “Muội ôm lấy trước đi, đợi chút nữa chúng ta chia nhau.”
Dịch Kỳ vui vẻ ôm chặt cái hộp: “Liễu Nguyệt tỷ cứ yên tâm. Muội nhất định sẽ chờ tỷ đến rồi chúng ta mới chia hoa lụa.”
Ngoại trừ vải dệt và trang sức, Lâm phu nhân còn tặng một bao tổ yến với một cây nhân sâm ba mươi năm. Liễu ma ma đã cất nhân sâm đi, tổ yến thì được đưa tới phòng bếp nhỏ, mỗi ngày hầm một bát cho Lâm Bạch Dư ăn. Phòng bếp nhỏ xây xong trong nửa ngày, lúc này Lâm Bạch Dư đang uống trà nóng được pha từ nước đun trong phòng bếp nhỏ. Mùa đông được uống một ngụm trà nóng còn thoải mái hơn so với uống một bát canh đại bổ. Buổi chiều không cần đi học, nhưng Lâm Bạch Dư vẫn ngồi trong phòng học thêu thùa. Vốn dĩ lúc đầu là cả bốn tỷ muội tập trung ở Đột Bích sơn trang nghe tú nương dạy thêu, nhưng vì Lâm Bạch Xu không thích thêu thùa may vá, đưa ra lý do với Lâm phu nhân là “Trong các gia tộc lớn đều có hạ nhân chuyên phụ trách thêu thùa may vá rồi, sao các tiểu thư và các phu nhân phải tự may quần áo cho mình” sau đó yêu cầu Lâm phu nhân miễn việc học thêu thùa may vá cho bốn tỷ muội. Từ lúc đó, Lâm Bạch Xu hoàn toàn nói tạm biệt với thêu thùa. Tuy nhiên ba tỷ muội còn lại thì không thể phóng khoáng như cô ta được. Lâm Bạch Thiền với Lâm Bạch Quyên đều bị mẹ ruột mình giám sát học tập thêu thùa, Lâm Bạch Dư thì bị Liễu ma ma giám sát dạy dỗ.
Liễu ma ma thì khịt mũi coi thường lời nói của Lâm Bạch Xu, dạy dỗ Lâm Bạch Dư: “Tuy rằng trong các gia tộc lớn đều có hạ nhân chuyên thêu thùa may vá, nhưng thêu thùa chính là một loại kỹ năng của phụ nữ có trong tứ đức. Sao nữ tử có thể không biết thêu thùa được? Không cần nói đâu xa, lễ phục của tân nương cũng phải do chính mình thêu rồi.”
Lâm Bạch Dư không bài xích việc học thêu thùa. Học được cách may quần áo với thêu hoa ở xã hội cổ đại thì khi ở xã hội hiện đại, nàng có thể tự làm quần áo cho mình, cũng tiết kiệm được một khoản tiền mua quần áo. Tuy quần áo ở hiện đại khác quần áo ở cổ đại khá nhiều, nhưng hình thức thì lại đơn giản hơn nhiều so với quần áo ở cổ đại. Ba năm trước Lâm Bạch Dư mới học thêu thùa may vá chưa được bao lâu đã có thể tự may váy áo mùa hè cho mình rồi. Lâm Bạch Dư còn từng may cho bà ngoại một cái áo bông truyền thống, tất cả hoa văn trên áo đều do Lâm Bạch Dư tự tay thêu. Bà ngoại vô cùng thích chiếc áo đó, thường xuyên mặc cái áo bông này đi khoe với hàng xóm, khiến cho mọi người xung quanh đều biết bà có một đứa cháu ngoại vừa khéo tay lại vừa hiếu thảo.
Vào mùa đông ban ngày thường rất ngắn, mới 4 – 5 giờ chiều mà sắc trời đã tối sầm xuống. Lâm Bạch Dư ngừng thêu thùa may vá lại, Dịch Kỳ bưng cơm chiều vào. Cơm chiều mang về từ phòng bếp lớn đã sớm lạnh rồi, may là hiện tại đã có phòng bếp nhỏ, chỉ cần hâm nóng rồi bưng lên là được. Thức ăn nóng hôi hổi làm Lâm Bạch Dư thèm ăn, nàng ăn tới hai bát cơm. Bát ăn cơm tối của các gia đình phú quý ở cổ đại không lớn như bát ăn cơm của những gia đình bình thường ở hiện đại. Bát đựng cơm của các thiên kim khuê các là loại bát nhỏ có thể nhét vừa túi, chỉ lớn hơn nắm tay trẻ con một chút. Cũng may là hiện tại nàng dùng thân thể ở cổ đại nên mới ăn được ít cơm canh như vậy, nếu là thân thể Lâm Bạch Dư hiện đại, một bữa cơm phải ăn đến sáu bảy bát như vậy mới đủ.
Ăn cơm chiều xong, Lâm Bạch Dư ngồi một lát mới bước lên giường. Mà ở Hầu phủ thậm chí toàn bộ kinh thành, cũng không phải tất cả mọi người đều có thói quen ngủ sớm giống nàng.
Hầu phủ, Vinh Hi Đường, sau khi Lâm Quân Hạo và Lâm phu nhân cho hạ nhân lui ra ngoài, hai người mới nói những chuyện tư mật.
“Hôm nay biểu hiện của đại nha đầu với nhị nha đầu như thế nào?” Lâm Quân Hạo ngồi ở ghế thái sư, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
“Vẫn như ngày thường.” Lâm phu nhân ngồi ở trước bàn trang điểm gỡ mái tóc dài của mình xuống. Tuổi của Lâm phu nhân cũng không lớn, vì làm vợ kế nên nhỏ hơn Lâm Quân Hạo mười mấy tuổi, hiện giờ cùng lắm cũng mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Lứa tuổi này ở hiện đại cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học ba bốn năm, nhưng ở cổ đại, Lâm phu nhân đã mẹ của hai đứa trẻ. Cũng bởi vì đã sinh hài tử, thế nên dáng người trở nên thành thục đầy đặn đường cong lung linh, trên người có sự phong tình mà nữ hài tử khó có thể sánh bằng.
“Giống như ngày thường?” Lâm Quân Hạo mở to mắt, “Đã xảy ra chuyện như vậy mà không có một chút phản ứng nào sao?”
Lâm phu nhân hiểu ý của Hầu gia, nói: “Nhị nha đầu trời sinh tính nhát gan nhút nhát, đã sớm bị Chu di nương nuôi phế rồi, không dám phản kháng đương gia phu nhân như thiếp. Hơn nữa thiếp cũng đã bồi thường cho nó không ít, đãi ngộ bây giờ tốt hơn nhiều so với lúc trước, chắc nó cũng thỏa mãn rồi. Chẳng qua chỗ đại nha đầu…”
“Bạch Xu làm sao vậy? Chẳng lẽ nó còn điều gì không hài lòng nữa sao?” Lâm Hầu gia hỏi. Lâm Bạch Xu là đứa con gái hắn đắc ý nhất. So với ba nữ nhi khác, hắn coi trọng Lâm Bạch Xu hơn cả. Chính vì vậy hắn không hy vọng chuyện thân phận này bị vạch trần, sẽ uổng phí sự bồi dưỡng mấy năm nay của hắn.
Lâm phu nhân lắc đầu, buông lược, xoay người lại đối mặt với Lâm Hầu gia: “Đại nha đầu không có gì bất mãn, dù sao thì quyết định của chúng ta cũng là tốt cho nó. Chẳng qua là nó đã sai người mua Chu di nương trở về, sắp xếp cho Chu di nương ở trong thôn trang của mình.”
Cho nên đừng bao giờ xem thường bất luận kẻ nào. Lâm Bạch Xu tự cho là mình làm rất bí mật, nhưng thực tế thì sao có thể giấu nổi Hầu phủ nắm giữ quyền to hay Lâm phu nhân có nhiều thủ hạ hơn được?
Nghe Lâm phu nhân nói xong, Lâm Hầu gia yên tâm, không thèm để ý nói: “Dù sao cũng là mẹ ruột của nó, nó làm những chuyện như vậy cũng là điều dễ hiểu. Nếu nó muốn nuôi thì cho nó nuôi đi. Ngay cả Chu di nương mà Bạch Xu còn có thể hiếu thuận, chẳng phải sau này sẽ càng hiếu thuận với ta và nàng sao?”
“Hầu gia nói phải.” Lâm phu nhân dìm tâm tư của mình xuống, cười nhẹ, thân thể nhẹ nhàng uốn éo, trước cong sau vểnh, lộ ra phong tình vô hạn. Lâm Hầu gia nhìn mà bụng dưới nóng lên, ho khan một tiếng: “Muộn rồi, nghỉ đi!”
…
Tiêu Tương Uyển, trong phòng Lâm Bạch Xu bày bốn năm cái chậu than, sưởi ấm cả không khí trong phòng giống như mùa hè vậy. Lâm Bạch Xu vừa mới tắm gội xong, mặc áo ngực mà Phủ Cầm vừa mới làm được, sau đó mặc trung y và áo ngoài, rồi đi qua đi lại trước mặt Phủ Cầm.
“Thế nào?”
Gương mặt Phủ Cầm đỏ bừng, hai mắt lại tỏa sáng lấp lánh, hưng phấn nói: “Cực kỳ lớn. Đại tiểu thư mặc văn, văn…”
“Văn ngực.” Lâm Bạch Xu nhắc nhở. (Hiểu nôm na văn ngực chính là cái Bra của chị em chúng ta đó.)
“Đúng vậy, văn ngực.” Phủ Cầm nói, “Đại tiểu thư mặc văn ngực này vào, trông bộ ngực càng cao hơn, dáng người cũng càng đẹp hơn.”
“Đương nhiên rồi.” Lâm Bạch Xu đắc ý.
“Đại tiểu thư thật lợi hại, còn có thể nghĩ ra chuyện đổi áo yếm thành văn ngực này nữa.” Phủ Cầm vô cùng sùng bái.
Lâm Bạch Xu nghe Phủ Cầm ca ngợi mà không hề đỏ mặt chút nào, chỉ ra vẻ tiếc nuối mà dùng đôi tay nâng nâng bộ ngực của mình lên: “Đáng tiếc là kỹ thuật luyện kim bây giờ quá lạc hậu, không có gọng cứng. Nếu không hiệu quả nắn hình sẽ càng tốt hơn!”