Đọc truyện Kiếp Sống Giới Giải Trí Của Tiểu Thư Hầu Phủ – Chương 13: Thiếu
Edit: Cơ Hoàng
[Ký chủ, tôi vừa tìm được một tiết mục trong cơ sở dữ liệu của hệ thống khá tương tự với tiết mục mà em họ cô sắp biểu diễn này!]
Lâm Bạch Dư bị khơi sự hứng thú: “Tiết mục gì thế?”
Hệ thống: [Hai mươi năm sau, có một nhóm nhạc gồm ba thiếu niên đã biểu diễn liên khúc trong buổi tối liên hoan Tết Âm Lịch trên đài truyền hình quốc gia. Cô có muốn xem không?]
“Xem thử đi.” Lâm Bạch Dư gật đầu.
Ngay sau đó, màn hình lại xuất hiện trước mắt nàng, nhưng màn hình lúc này không phải dạng bán trong suốt nữa. Khi màn hình hiện lên, tiếng nhạc cũng truyền ra, sau đó Lâm Bạch Dư nhìn thấy trên đó có ba thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi vừa nhảy múa vừa hát: “Hãy làm theo tôi nhé, tay trái rồi lại đến tay phải, một động tác thật chậm rãi. Tay phải rồi tay trái, lặp lại một động tác thật chậm. Bài hát này sẽ mang đến cho bạn niềm vui. Này bạn ơi, bạn đã cảm thấy yêu tôi chưa nào? Hãy làm theo tôi nhé, này mũi, này mắt, rồi lại nhúc nhích đôi tai. Giả vờ đùa cợt rồi bất chợt ra vẻ đẹp trai, không ngừng thay đổi phong cách. Thanh xuân có biết bao điều bất ngờ mà bạn sẽ không cách nào đoán trước được. Ưu phiền của tuổi trưởng thành thì có đáng là gì đâu…”
Đây là một bài hát rất nhẹ nhàng hoạt bát, trong lời bài hát có nhắc tới việc thích xem phim hoạt hình. Sau đó, các ca khúc nhạc phim hoạt hình mà mọi người đã nghe nhiều đến mức thuộc lòng được vang lên: Cảnh sát trưởng Mèo Đen, Hồ Lô Biến, Nhất Hưu Ca, Hoa Tiên Tử… tất cả đều được hợp xướng. Trong khi hát còn có mấy đứa trẻ hóa trang thành hình tượng nhân vật trong những bộ phim hoạt hình đó, rất náo nhiệt, tràn ngập sự hứng thú của trẻ con, điểm này khá giống với lớp của Trương Đồng. Lớp của Trương Đồng cũng chuẩn bị quần áo với khăn trùm đầu, chờ tới lượt mình biểu diễn thì sẽ hoá trang thành nhân vật trong phim hoạt hình.
“Bài hát này êm tai quá, đây là một tiết mục không tệ.” Lâm Bạch Dư khen, “Đặc biệt là ca khúc chủ đề mở đầu tiết mục, không những nghe êm tai mà còn nêu bật ra tiếng lòng của các thiếu niên đó nữa. Bài hát đó tên là gì thế?”
Hệ thống: “Tên là “Sổ tay rèn luyện thanh xuân.””
Lâm Bạch Dư: “Hệ thống, ta có thể giao bài hát này cho Trương Đồng biểu diễn không?”
Ca khúc tốt như vậy mà chỉ có một mình nàng nghe, quá lãng phí. Cần phải để tất cả mọi người đều được nghe bài hát này.
Hệ thống: [Đương nhiên là không thành vấn đề. Cô chờ chút, tôi sẽ đi tạo nhạc phổ, cô chỉ cần đưa cho Trương Đồng là được.]
Lâm Bạch Dư: “Cảm ơn ngươi, hệ thống.”
Lâm Bạch Dư cảm ơn rất chân thành, ít nhất là đến bây giờ, hệ thống chưa từng có ý muốn hại nàng, còn giúp nàng rất nhiều lần. Tuy trong lòng Lâm Bạch Dư vẫn đề phòng một chút, nhưng nàng không phải kẻ vô ơn.
[Ký chủ không cần cảm ơn tôi đâu. Bổn phận của hệ thống là phục vụ ký chủ, có điều hệ thống vẫn cảm thấy rất vui sướng] Trong giọng nói cứng nhắc của hệ thống còn chứa một tia vui sướng như của con người.
Lâm Bạch Dư khẽ mỉm cười, quyết định sau này sẽ giữ thái độ tốt một chút khi tiếp xúc với hệ thống.
…
Buổi sáng, sau khi học tập xong, Lâm Bạch Dư trở lại sân của mình thì phát hiện phòng may vá trong phủ đưa quần áo mới tới. Kỳ lạ, cũng phải ba bốn năm rồi nàng không nhận được quần áo mới từ phòng may vá, y phục lúc trước đều do Liễu ma ma với Liễu Nguyệt may cho nàng. Quần áo mới không những có hình thức đẹp mà chất liệu cũng vô cùng tốt, khiến Liễu ma ma và Liễu Nguyệt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Vừa nhìn thấy Lâm Bạch Dư đi vào, hai người đã vội ôm quần áo đi về phía nàng rồi bắt đầu khoa tay múa chân.
Lâm Bạch Dư hơi nghiêng người né tránh, đi sang một bên hỏi: “Ma ma, phu nhân lại sai người đưa đồ tới đây làm gì thế?”
Chẳng phải Hầu phu nhân đã cho nàng đồ khóa miệng rồi sao?
“Bọn họ nói là để ngày mai tiểu thư mặc đi tham gia thưởng mai yến do Văn An trưởng công chúa tổ chức.” Liễu ma ma thấy tiểu thư nhà mình có vẻ không thích quần áo mới cho lắm, sự nhiệt tình cũng dần hạ xuống.
“Thưởng mai yến? Ta đã cự tuyệt
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –