Kiếp Sau Chúng Ta Sẽ Lại Là Phu Thê!!!

Chương 2: 1110 năm sau....


Duyên do trời định….

Số kiếp an bài….

Luân hồi, nhân quả….

Vòng xoay luân hồi tiếp tục dịch chuyển….

Liệu kiếp này chàng và nàng có thể kết nghĩa phu thê???

1110 năm sau…

Nàng vừa tròn 16 tuổi,là bang chủ của ” Phi Thiên bang hội “… một bang phái chuyên cướp của kẻ giầu chia cho dân nghèo…. Đối tượng mà bang phái thường cướp bóc là những tên tham quan, những kẻ thương buôn có tiếng hám lợi trèn ép bách tính….

Họ rất được lòng bách tính….

Nàng xinh đẹp, văn võ song toàn, mưu trí hơn người, quyết đoán quả cảm…

Nếu nàng mà sinh ra là phận nam nhi thì nhất định sẽ làm lên nghiệp lớn hơn….

Chàng 22 tuổi,là Hoàng tử út vốn rất được vua cha cưng chiều….

Chàng văn thao, võ lược….

Có tài trị quốc…

Khôi ngô, tuấn tú….

Chàng là một trong tứ đại công tử của trong triều đại này….

Nhiều người yêu thương, ngưỡng mộ thì cũng có lắm kẻ đố kị, ghen ghét…

Trong một buổi đi săn do Hoàng gia tổ chức, chàng bị mưu sát…

Chàng chiến đấu kiên cường nhưng một phút bất cẩn đã xa chân ngã xuống vực sâu ngàn trượng….

Ngày hôm đó nàng có việc ngang qua chân vực sâu… nàng cứu chàng, đưa chàng về doanh trại của bang phái….


Chàng bị thương rất nặng, mất một tháng cứu chữa chàng mới hồi tỉnh lại….

Nhưng chàng bị mất trí… chàng không biết mình là ai? Đến từ đâu? Tên gì…????

Chàng ở lại doanh trại….

Vốn bản tính thông minh nên dù bị mất trí thì chàng vẫn giúp cho nàng và bang hội rất nhiều, đưa ra những kế rất có ích cho việc phát triển của ” Phi Thiên “….

Ngày tháng trôi qua…

1 năm..

2 năm……

…. chàng và nàng nảy sinh tình cảm….

Dưới sự chúc phúc của bạn bè và bang hội hai người kết nghĩa phu thê…

Sau đêm tân hôn, khi cả bang hội còn đang ngập trìm trong không khí hoan hỉ bởi bang chủ kết hôn….

….. Quan quân ập tới…. đón chàng đi…. vị hoàng tử của họ về cung….

Chống cự vô ích….

Trước khi dời đi, tên tướng quân dẫn đầu đám quan quân nhìn nàng với một ánh mắt kì quái, có sự kinh ngạc, lại thêm chút sợ hãi…..

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, nàng không kịp trở tay….chàng võ công chưa kịp hồi phục, chống trả không nổi….

Lệ lăn trên má nàng, nhòe nơi khóe mắt chàng…..

Vừa hợp đã tan….

Là số phận của chàng và nàng sao??

…….

Trên đường đi nhiều lần chàng tìm cách bỏ trốn nhưng không thành….


Hồi cung…..

Chàng được hộ tống về đến Hoàng cung….

Gặp lại vua cha…

Chàng không nhận ra bất kì ai….

Chàng nhớ nàng, đau đến quặn lòng….

Vua cha ra Hoàng lệnh triệu hồi Thần y chữa bệnh cho Hoàng tử út….

Hơn một năm sau….

Chàng hồi phục trí nhớ trước đây…

Nhưng…. kí ức về nàng về những ngày tháng ở ” Phi Thiên” đã bị vua cha ra lệnh cho Thần y phong ấn….điều này chỉ có Hoàng đế cùng Thần y biết….

Chàng quên nàng….

Sau đó không lâu chàng được vua cha phong làm ” Thái tử”….

“Thái tử phi” là công chúa độc nhất của nước láng giềng….

Chàng là tân lang…. nhưng tân nương là người khác….

Đoàn rước dâu dạo qua một vòng trong con đường lớn, tấp lập nhất kinh thành….

Nàng đứng nơi lầu cao, ánh mắt hướng về chàng….

Giây phút bốn mắt nhìn nhau, chàng nhìn nàng như nhìn một người chưa từng xuất hiện trong cuộc đời chàng…

Nàng ngỡ chàng đã đổi thay….

Nàng đau….

…….đau như hàng vạn mũi dao khoét sâu nơi trái tim nàng……..

…. Chàng quên nàng rồi…. chàng quên cả cốt nhục của chàng rồi…..

Vâng! Nàng đã hạ sinh cho chàng một cặp long phụng,một gái một trai….

Nàng quay lưng bỏ chạy…. tìm đến nơi vực sâu ngàn trượng, nơi mà chàng và nàng ngày đầu gặp gỡ…..

Nàng khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc….

Nàng vung kiếm lên…..

CÒN TIẾP…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.