Kiếp Này Đã Định Rồi

Chương 17


Đọc truyện Kiếp Này Đã Định Rồi – Chương 17

Lâu Điềm nâng tay áo che khuôn mặt thanh tú lại, lại gật đầu tiếp.

“Cũng là. Nếu để ý đến chuyện này, cổ tay sẽ thô ráp chút, làm cho người khác phát hiện nhanh, chắc chắn cũng sẽ rước lấy một đống nhàn thoại và làm giảm hành dự và danh dự của ta. Ta cẩn thận nghĩ lại một lần nữa, liền biết được rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều. Ngươi không phải người làm việc lỗ mãng, ta đoán sai rồi.”

Hắn cẩn thận nhìn nàng, muốn biết con mắt nàng long lanh lại xinh đẹp lóe ánh sai thì đại biểu cho ý gì? Đáng tiếc nàng nâng tay áo che lại, không để cho hắn nhìn rõ, hắn lại không thể thất lễ kéo xuống. . . . . .

“Ngươi hiểu được ta thì tốt rồi.” Hắn cẩn thận mỉm cười câu nệ.

“À —— haha.” Tiếng cười của cô kéo dài.

“Hả, ngươi. . . . . . Lâu Điềm, ngươi có câu hỏi nào khác sao?” Tim của hắn lại bị treo cao.

“Không có a.” Lâu Điềm quay đầu kêu lớn: “Bảo Tâm, châm trà cho Chúc công tử.”

“Vâng ạ.” Bảo Tâm đang ngồi trước xe nghe lời, gọn gàng vững vàng rót hai ly trà rồi rém màn đưa vào.

“Để ta lấy. Đa tạ.” Chúc Tắc Nghiêu thò người ra nhận trà, “Lâu Điềm, trà của ngươi, cẩn thận nóng.”

Toàn bộ lòng dạ thấp thỏm đều đặt ở trên người Lâu Điềm nên Chúc Tắc Nghiêu không có phát hiện có một chiếc xe ngựa lướt qua bọn họ, màn trúc của cỗ xe ngựa kia bị cuốn lên cả bốn phía, bên trong là hai nam tử trung niên đang ngồi bàn công việc, cũng đúng lúc đó, ở lúc giao nhau thì đầu Chúc Tắc Nghiêu vừa lúc lộ ra, cũng mở miệng nói chuyện, mà hai nam tử trung niên đều ngẩng đầu nhìn, sau đó —— đều không dám tin tưởng những gì mình thấy!

“Oa? Rất giống ngựa của Nghiêu thiếu gia ——” Xa phu nhìn đến con ngựa của Chúc Tắc Nghiêu, không nhịn được quay đầu nói? Lén nhìn trộm khuôn mặt nghiêm khắc của chủ tử, vội vàng im bặt, ngoan ngoãn lái xe.

Mà hai ngươi ngồi ở trong xe —— Chúc lão gia đi với quản sự Chủ Nam, cả hai khuôn mặt đều nặng nề, nhưng lại vì nguyên do khác nhau.

“A. . . . . . A, phu nhân, không không, lão phu nhân. . . . . .” Vốn đang ngồn chổm hổm ở cửa Điềm Tĩnh cư canh cửa, A Đinh vừa bện giày rơm, nhìn thấy bốn cỗ kiệu ở trước cửa Điềm Tĩnh cư, đang muốn tiến lên nhìn, thì không ngờ nhìn thấy Chúc phu nhân bước ra từ trong kiệu, cả người kinh ngạc đến độ cà lăm, đến một câu nói cũng không nói xong. 

“A Đinh, mở cửa lớn ra, để ta cho kiệu phu nâng thẳng kiệu đi vào.” Chúc phu nhân xoa nhẹ đầu A Định, thúc giục hắn nhanh chóng làm theo lời, đừng đứng yên.

“Dạ dạ dạ!” A Đinh không hiểu rõ tình hình gì đang xảy ra trước mắt, ngoan ngoãn mở cửa lớn ra, lui ở một bên nhìn, muốn biết lão phu nhân dẫn người nào đến Điềm Tĩnh cư. Thần bí như vậy?

Kiêu phu hành động mau lẹ nhanh chóng nâng 3 cỗ kiệu đi vào.

“Nào, mau đóng cửa, đừng để người khác nhìn thấy .” Chúc phu nhân lôi A Đinh cùng vào cửa.

“À à, dạ!” Hắn cẩn thận đóng cửa lớn, xoay người thì thấy Chu phu nhân đã rời hắn từ lâu, nhanh chóng chạy đến khen thưởng các kiệu phu.

“Đến đây đến đây, các ngươi đã vất vả rồi. Bây giờ các ngươi trở về thuyền trước đi! Ta đây mấy vị biểu muội đây nhờ có các vị hỗ trở.”

Mấy người chèo thuyền mặt mày hơn hở vì được thưởng bạc nhiều, nói lời cảm tả với Chúc phu nhân, sau đó mới rời đi từ cửa hông

Chờ mấy người đó đi rồi, Chúc phu nhân mới đi đến gần cỗ kiệu, lấy tư thấy cung kính hiếm có nói:

“Phu nhân, ngài có thể đi ra .”

Cùng lúc, người trong hai kiệu khác đi ra. Đều mặc trang phục nữ tử, một người còn ôm một đứa trẻ sơ sinh, người còn lại nhanh chóng tiến đến nhấc màn kiệu lên, đỡ người bên trong đi ra.


A Đinh trợn mắt mồm há hộc, hắn thề hắn nhất định nhìn thấy tiên nữ! Quá đẹp quá đẹp, hắn nghĩ đến vỡ đầu cũng không tìm thấy chữ thứ hai có thể hình dung vẻ đẹp này!

“Làm phiền ngươi , Chúc phu nhân.” Tiên nữ lên tiếng , quả thực là tiếng trời.

“Nghìn vạn đừng nói như vậy, đây là việc ta phải lãm. Phu nhân, trước mắt người ở lại đây, ba ngày trước ta cũng đã thỉnh pháp sư đến làm phép tại nhà. Ta đã nói qua cùng Hồng Như rồi . . . . . .”

“Biểu tỉ,” Người tên là Hồng Như kêu lên, là nữ tử đang ôm đứa trẻ. “Phu nhân không kiêng kị những thứ này. Hiện tại phu chỉ cầu nơi an tĩnh mà kín đáo, nơi này sẽ là nơi tốt.”

“Đúng vậy, Chúc phu nhân, ta thích nơi này. Còn nhờ phu nhân che giấu tung tích của ta. . . . . .”

“Đó là đương nhiên, ta nhất định sẽ giúp phu nhân, không cho bất luận kẻ nào tìm được phu nhân!” Chúc phu nhân gật đầu. Thấy được A Đinh một bên, kéo hắn lại đây.”Đây là A Đinh, người gác cửa nơi này. Phụ mẫu của hắn đều mật, tự tay nuôi lớn bốn đệ muội, là một đứa nhỏ thành thật chịu khó. Phu nhân không cần lo lắng hắn sẽ để lộ bí mật, có việc cứ việc sai khiến hắn, hắn rất hữu dụng. Đến, A SSinh, gặp qua phu nhân.” Nói xong rồi đè nặng khiến tiểu tử giật mình cứu đồi

“Thật sự là một đứa trẻ tốt.” Tiên nữ mỉm cười nhìn A Đinh mặt đỏ tai hồng.

“Tiểu nhân tiểu nhân. . . . . . Phải . . . . . Cái kia. . . . . .” A Đinh ngây ngốc cười, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu.

“Tiểu tử ngốc, đứng một bên đi.” Chúc phu nhân lắc đầu, đây hắn sang một bên. “Chờ ở nơi này, ta sẽ quay lại giao việc cho ngươi.”

Nói xong dẫn phu nhân xinh đẹp thiên tiên đi vào bên trong. 

A Đinh hoàn hồn thì đã là sau nửa canh giờ, vẫn là bị lời nói của Chúc phu nhân làm tỉnh lại !

“Cái gì, cái gì?! Vị phu nhân tiên nữ kia muốn ở nơi này! Còn còn. . . . . . Còn muốn tiểu nhân giấu diếm mọi người? Làm sao có thể?! Nghiêu thiếu gia sẽ giết tiểu nhân mất! Lão phu nhân, ngày nào Nghiêu thiếu gia cũng đến đây, tiểu nhân rất khó để giấu diếm thiếu gia! Đến lúc đó phu nhân muốn tiểu nhân nói thế nào? !” Hắn oa oa kêu to.

“Bên Tắc Nghiêu đã có ta, người không cần lo. Để cho Tắc Nghiêu biết được chuyện này ta cũng không lo lắng, thiếu gia rất có chừng mực. Ta chỉ là muốn ngươi chú ý nhiều hơn một chút, bình thường thì tuần ra phía sau phòng ốc vài lần, nếu phát hiện có người nào khả nghi thăm gia, thì ngươi nói với người đi theo phu nhân tiên nữ. Nếu có người tìm hiểu chuyện cả các nàng ở chỗ người, ngươi cần phải thông minh một chút, đừng có mà nói ra miệng.”

“Tiểu nhân sẽ chủ ý, tiểu nhân cũng sẽ kêu bọn Cẩu Tử lưu ý ở trên. Nhưng mà lão phu nhân, tiểu nhân rất lo lắng bên Nghiêu thiếu gia. . . . . . Nghiêu thiếu rất quý nơi này, sẽ không vui khi có người tiến vào đây ở. . . . . .” A Đinh cảm thấy đây mới vấn đề trọng đại.

“Nói thiếu gia tới tìm ta là được.” Chúc phu nhân hoàn toàn không lo việc này, “Đúng rồi, sau khi tan tầm buổi tối, ngươi chuyển tới chỗ của ta một chuyến. Lần trước Tắc Nghiêu muốn ta xuất ra toàn bộ y phục cũ sạch, khoảng năm rương, trước tiên ngươi chọn một ít, thích hợp cho các ngươi mặc thì mang toàn bộ đi. Tắc Nghiêu không nói ta còn không nghĩ tới, ngươi nhỏ thế này, cũng mau cao hơn rồi, quần áo mặc ở trên người đều đã chật.” Nói xong lại xoa xoa đầu hắn, rồi đi .

“Lão, lão phu nhân. . . . . . Lão phu nhân. . . . . .” A Đinh vừa cảm động vừa lo lắng nhìn Chúc phu nhân đi xa, khuôn mặt hiện ra hai loại biểu tình, một bên là cười, một bên lại là khóc.

Nghiêu thiếu gia. . . . . . Nhất định Nghiêu thiếu gia sẽ rất tức giận, rất tức giận . . . . . .

Quý phu nhân là một phụ nhân trung niên cực kỳ khách khí lịch sự, rất yêu thích Lâu Điềm, nhất là cả buổi chiều chỉ tán gẫu không dứt về âm nhạc hội hòa. Trò nhiều với nhau thật vui vẻ, thậm chí Quý phu nhân còn muốn lưu Lâu Điềm lại làm khách ——

“Con còn là một đứa bé gái, ở lại khách điếm thì nhiều điều không tiện, không bằng ở tạm đây làm bạn với ta, chờ con mua xong nhà thì sẽ tiếp tục chuyển đi cũng không sao cả, phòng trống của ta đây khá nhiều.”

“Đa tạ phu nhân quan tâm, nhưng Lâu Điềm vẫn không nên quầy rầy nữa.” Nàng cúi đầu uống trà.

“Làm sao có thể? Ở lại khách điếm không phải kế lâu dài.”

“Vâng ạ, cho nên ta đã an bài nơi khác, mới nói thật có lỗi với phu nhân.”


Thẳng đến khi các nàng nói tới đề tài này, Chúc Tắc Nghiêu mới nhớ tới sáng nay hắn đã quên hỏi một chuyện, vừa vặn lúc này người hầu tìm đến Quý phu nhân, nói lão gia ở bên kia tìm, Quý phu nhân lên tiếng chào Lâu Điềm rồi tiếp tục đi về phía chính sảnh. Cho nên Chúc Tắc Nghiêu nhân thời gian này, chạy nhanh hỏi:

“Lâu Điềm, sáng nay ta thấy các ngươi xếp không ít bọc hành lý lên xe ngựa, là muốn đi xa sao?”

“Ừ. Là có ý này.”

“Vậy ngươi tính toán đi đến đâu?”

“Không biết, có lẽ tạm thời tùy tiện tìm khách điếm rồi thu xếp.” Lâu Điềm nói không chút để ý.

Chúc Tắc Nghiêu nghe ra điều bất thường, hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?”

“Có người tìm chúng ta, đã đến Vĩnh Xương thành rồi.” Lâu Điềm cũng không giấu diếm.

Hắn đoán, phải là người có quan hệ lớn với nàng rồi?

“Nguyện ý nói cho ta nghe sao?” Hắn trang trọng hỏi.

Lâu Điềm nhìn hắn, hỏi trước :

“Ngươi đã từng đoán thân thế của ta chưa?”

“Ngươi có khẩu âm Kinh Thành, cử chỉ của ngươi cao nhã đoan trang, khí độ bất phàm, thị tì của ngươi thân thủ cao siêu. . . . . . Từ như thế, thu thập lại ta suy đoán người —— ngươi là thiên kim quan gia đến từ Kinh Thành.”

Lâu Điềm không biểu lộ cảm xúc gì nên hắn không biết mình đoán đứng hay không, nhưng là vẻ mặt tự mãn của hai nha hoàn đứng ở bên người hầu hạ Lâu Điềm, lại có thể làm cho Chúc Tắc Nghiêu xác định chính mình đoán không có lầm. Trong lòng. . . . . . Có một ít gánh nặng. Hắn là bám cao nàng, nhưng mà hắn đã rơi vào tay giặc rồi .

“Thất vọng sao?” Lâu Điềm luôn nhìn hắn, coi xét chuyển biển biểu tình của hắn

Trong lòng hắn nghiêm túc, lập tức vứt đi gánh nặng trong lòng, thản nhiên  nở nụ cười ——

“Cho dù thất vọng cũng không còn kịp rồi.”

“Vì sao không còn kịp? Ngươi vẫn có thể xoay người rời đi, ta có thể lại làm gì ngươi sao?” Nàng cười cười, nụ cười kia mang theo chút khổ sở.

“Đương nhiên cô có thể.” Hắn sợ nhất là thấy nàng không vui, thiếu chút nữa hắn đã cầm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé của nàng trước nha hoàn. . . . . .

“Ta có thể làm thế nào?” Nàng cúi đầu, đương nhiên nhìn động tác của hắn bỗng dừng lại, khuôn mặt hồng lên.


“Ngươi có thế để cho ta sống, cũng có thể để cho ta chết. Ta chạy cũng không thoát.” Vẻ đẹp của nàng, làm cho cả người hắn đều choáng váng, ngay cả trả lời cũng ngây ngốc..

Nàng xấu hổ đến không thể trả lời hắn, lại bị hắn coi như là không tin, hắn nhẹ nhàng mà kiên định nói nhỏ với nàng:

“Ta thích nàng, Lâu Điềm. Rất thích, rất thích, thích đến không biết bây giờ nên làm cái gì, tay chân cũng không biết để đâu, thấy ngươi hơi nhăn mày nhíu mai, đã nghĩ muốn hung hăng đánh mình một trận cho đến khi nàng nguôi giận. Ta rất thích nàng.”

Thích, thích, thích. . . . . . Hắn nói thích nàng đó. . . . . .

“Ai. . . . . . Chàng, chàng . . . . .” Rất xấu hổ, nàng vội vàng lấy hai tay che mặt, hoàn toàn không biết nên phản ứng lại như thế nào.

“Ta muốn gánh vác giúp nàng mọi chuyện, ta nhất định sẽ làm được. Nàng hãy nói cho ta biết, nàng đang trốn ai? Vì sao muốn trốn? Nói với ta, ta sẽ nghĩ biện pháp cho nàng, được không?”

Hắn lẳng lặng chờ nàng, hi vọng nàng có thể buông hai tay, như vậy hắn có thể thấy giây phút này nàng xinh đẹp thế nào. . . . . .Nhưng mà cũng không có việc gì, nàng như vậy cũng rất xinh đẹp, hắn vẫn là có thể ngây ngờ ngồi chờ nàng gần đo

Không chỉ có hai người tình ý sóng tuần nên mới thẹn thùng, ngay cả Chử Ly, Bảo Tâm một bên cũng đỏ hai gò má, cảm thấy chính mình là không nên tồn tại trong quang cảnh này; nếu có thể mà nói, xin mời ông trời hãy hóa các nàng thành không khí đi!

Rất lâu rất lâu sau đó, mãi cho đến khi nàng cảm thấy rốt cuộc không còn đỏ ửng nữa, mới bằng lòng để cho hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng lần nữa. 

Nhưng bởi vì ánh mắt si mê người của hắn truy đuổi theo con mắt thẹn thùng của nàng, truy đến khi nàng không còn chỗ trốn, hắn vẫn ngây ngốc nhìn khoogn biết tiết chế, chọc cho nàng xấu hổ khắp người, không biết làm thế nào cho phải

“Chàng, chàng đừng nhìn nữa!” Nàng khẽ gọi.

“Tốt, tốt, ta không nhìn. . . . . .” Hắn cố tình làm theo, cố tình . . . . . .

“Vậy mà chàng còn nhìn!”

“Ta không nhìn , sẽ không nhìn! Nàng đừng giận nha. . . . . .” Hắn thất thần thì thào.

Lâu Điềm nóng này, không có nghĩ nhiều mà đứng lên, bàn tay trắng nõn giơ lên cao, che hai con mắt hắn lại.

“Đã nói chàng đừng nhìn mà!” Nàng thẹn thùng nói.

“Lâu Điềm. . . . . .” Hắn thở dài, muốn thân cận như vậy cùng nàng, cho dù không nhìn thấy nàng đẹp cũng được. . . . . . Nàng cách hắn rất gần, hương thơm thơm ngát bao phủ lấy hắn, bàn tya nhỏ bé mềm mại của nàng dán lên trên mặt hắn. . . . . . Đẹp quá, thật cảm thấy hạnh phúc. . . . . .

“Nàng không chịu để ta nhìn nàng sao?” Hắn trong coi hai bàn tay của chính mình, nhất định không thể thuận theo khao khát trong lòng, không được mạnh mẽ ôm nàng vào trong lòng được. . . . . . Khắc chế khắc chế khắc chế!

“Chàng nhìn như vậy, ta không thể nói chuyện. Cứ như vậy, chàng nghe ta nói xong đã.”

Hắn đành phải gật đầu.

Sau khi Lâu Điềm hít sâu một hơi, bắt đầu nói ——

“Ta có môt tỷ tỷ, lớn hơn bảy tuổi. Năm ta tám tuổi thì cha mẹ bệnh rồi mất, tỷ tỷ lập gia đình thì đón ta vào phu gia (nhà chồng) dưỡng dục. Tỷ tỷ vẫn luôn chiếu cố ta, nàng yêu ta, bảo vệ ta, giáo dưỡng ta, hy vọng cả đời ta được sống không lo lắng. . . . . .”

Chúc Tắc Nghiêu lẳng lặng  nghe, mỉm cười, thích nghe nàng được nuông chiều đối xử tử tế, nàng xứng đáng! Nhưng mà mỉm cười cũng không duy trì được bao lâu, không lâu sau, khóe môi hắn nhếch lên, hai tay nắm chặt thành quyền, đường nét trên mặt tuấn lãng hóa thành lãnh lẽo. . . . . .

“Nơi này là Điềm Tĩnh cư.” Lâu Điềm nhắc nhở hắn.

Ở Quý trạch, sau khi Chúc Tắc Nghiêu nghe xong chuyện xưa của Lâu Điềm, hắn nhanh chóng tìm lý do cáo biệt Quý phu nhân, sau đó mang nàng tới Điềm Tĩnh cư.


Bây giờ, sắc trời đã tối, xe ngựa dừng ở cửa lớn Điềm Tĩnh cư, Chúc Tắc Nghiêu xuống xe rồi xốc rem lên, cẩn thận đỡ nàng xuống dưới.

“Cho đến khi các nàng tìm được khách điếm để tá túc, không bằng để cho ta an bàn nơi ở kín đáo cho các nàng. Nàng thích nơi này phải không? Mà nàng cũng không sợ quỷ. Còn có người nào thích hợp ở lại nơi này so với nàng? Nàng không muốn sao?” Không thèm đếm xỉa đến Lệ Nhân trừng mắt, dù sao hắn đỡ Lâu Điềm cũng không có làm gì? Để các nàng hóng mát một bên tốt quá còn gì, còn trừng cái cái gì?

“Ta nguyện ý. Nhưng, chàng để cho ta ở Điềm Tĩnh cư này, ta khá kinh ngạc.”

“Ta thích nàng tiến vào, muốn cho nàng vào đây ở.” Hắn nhẹ nhàng nói xong, lại làm gò mà của nàng đỏ lên, cho dù cách lụa trắng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đi ở phía trước đột nhiên Lệ Nhân ồ một tiếng rất lớn——

“Chúc công tử! Vì sao của này khóa từ bên trong?!”

“Có thể là A Đinh quét tước tuần tra ở bên trong, gõ cửa hắn sẽ ra mở.”

Nàng nâng tay gõ cửa.

Quả nhiên không lâu sau đó truyền đến tiếng thở hổn hển của A Đinh hỏi——

“Ai đó?”

“Là ta.” Chúc Tắc Nghiêu nói xong.

Giọng nói của hắn làm cho A Đinh thảm thiết đi từ bên trong ra:

“Nghiêu thiếu gia!”

Chúc Tắc Nghiêu nhíu mày, tiểu tử này là làm sao vậy? Gặp quỷ  sao?

“Mở cửa.” Hắn ra mệnh.

Vì thế, cánh cửa từ từ, từ từ mở ra, xuất hiện một khuôn mặt chột dạ khẩn trưởng.

“Ngươi dắt cỗ xe ngựa này ở phía sau cửa, sắp xếp ở phía sau viện, sao đó chuyển bọc hành lý của tiểu thư xuống, chuyển đến phòng tốt của lầu hai, chỗ có tầm nhìn tốt.” Đỡ Lâu Điềm vào cửa, Chúc Tắc Nghiêu không vội hỏi rõ ràng nguyên nhân sắc mặt khác thường của A Đinh, trước dàn xếp cho Lâu Điềm thoải mái mới là chính sự.

“A!” A Đinh hét thảm môt tiếng! “Nghiêu thiếu gia! Ngài ngài ngài là ngài nói —— Lâu tiểu thư đến đây? Muốn ở trong này ở lại?!” Không thể nào? Bình thường không có ai ở Điềm Tĩnh cư vì sao hôm này lại nhiều người như vậy? Mỗi người đều đến đây ở làm cho hắn ai oán kêu lên đi xoay quanh người Chúc Tắc Nghiêu, không biết nói thế nào cho phải. . . . . .

“A Đinh, ngươi làm sao việc?” Chúc Tắc Nghiêu không kiên nhẫn hỏi. Mang theo Lâu Điềm muốn bước vào trong pòng.

“Nghiêu thiếu! Nghiêu thiếu. . . . . . Tiểu nhân, tiểu nhân muốn nói cho ngài chuyện này, mời ngài, mời ngài bình tĩnh nghe tiểu nhân nói. . . . . .”

“Ngươi muốn nói gì? Sao lại ngăn cản như vậy? ! Rất không lễ phép, ta dạy ngươi như vậy sao? !”

“Tiểu nhân muốn nói nói nói ——”

Ngay lúc A Đinh “nói” không yên, đột nhiên Lâu Điềm kinh ngạc  kêu lên ——

“Tỷ tỷ!”

Giọng nói vừa kêu lên, nàng đã vào trong phòng, bổ nhào về phía nữ tử tuyệt sắc mang y phục màu trắng trong phòng! Trên đường, mũ che mặt của nàng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, nhìn kỹ, hai khuôn mặt đúng là thập phần tương tự, tương tự đến nỗi chỉ đề người ta liếc mắt cũng biết các nàng tất nhiên có quan hệ huyết thống. 

Bạch y nữ tử trong phòng khách kia là Lâu Di—— tỷ tỷ ruột của Lâu Điềm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.