Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 37


Đọc truyện Kiếp Này Đã Định – Phiến Lạc – Chương 37

Ta thi triển ẩn thân thuật, đi tới khách *** Tứ Hải, thì đụng phải A Ý đang vội vã từ bên ngoài trở về, hắn ngày hôm nay ngoài ý muốn mặc trang phục của người Hán, thấy hắn vào trong phòng, ta vội vàng theo sát.

Đám người Ba Thúc đều ở bên trong, nhìn thấy A Ý đến, Bách Lý lập tức hỏi: “Có nghe ngóng được tin tức gì không?”

Ta đã có kinh nghiệm của lần trước, trước khi vào nhà liền nhiếp trụ tâm thần, Ba Thúc quả nhiên không có chú ý tới ta, ánh mắt của hắn chỉ dán vào người A Ý.

“Pháp Hoa tự quả là biển người đông nghịt, ta thật vất vả mới chen vào được, còn chưa kịp thấy được hình dạng của Thiên Can thượng sư đã bị đẩy trở ra, nhưng mà ta đã nhìn thấy tiểu sa di theo hầu thượng sư, hắn rất giống thị đồng của Linh Thành Tử, ta nghi rằng Thiên Can thượng sư đó thật ra chính là pháp sư Linh Thành Tử của Vân Nam vương.”

Gì? Bọn họ chẳng phải là đi tìm ngọc đan sao? Vì sao lại trở thành tìm người rồi, xem ra ta thi triển Vô vọng chú lần trước còn rất linh nghiệm.

Ba Thúc nói: “Cho tới bây giờ vẫn chưa tìm thấy được tung tích của linh châu, Linh Thành Tử lại ngay lúc này đột nhiên vào kinh, xem ra hắn cũng là vì linh châu mà đến, e rằng mấy ngày nay trong thành liên tiếp có nữ tử mất tích cũng có liên quan với hắn.”

“Ba Thúc, ngươi lần trước chẳng phải nói Vân Nam vương điều tra tìm kiếm chí âm nữ tử, mục đích là sử dụng để cầu trường sinh bất lão, chẳng lẽ Linh Thành Tử lần này bói toán cho người tạo tiếng tăm, thực ra là chung quanh dò tìm chí âm nữ tử, sau đó bắt cóc bọn họ?”

“Rất có khả năng.”

Theo lời nói của bọn họ thì dường như lai lịch của Thiên Can thượng sư không nhỏ, mà hắn tới kinh thành cũng chính vì ngọc đan, chẳng trách hắn lại khiến ta cảm thấy khó chịu như vậy.

Không nghĩ tới một viên ngọc đan nho nhỏ lại khiến cho bao nhiêu người tranh đoạt, xem ra ta nên tìm một chỗ nào đó trốn đi cho rồi?


Ta vừa suy nghĩ vừa rời khỏi khách ***, chuẩn bị quay về Trích Tinh Lâu.

Vụt!…

Vừa mới ra khỏi khách *** Tứ Hải không xa, bên người đột nhiên có một bóng đen nhoáng lên, như một cơn gió lốc lướt qua trước mặt ta, nhưng bởi vì ta vẫn còn ẩn thân, cho nên đối phương không có phát giác ra ta tồn tại, hắn chạy thật nhanh, chớp mắt đã xa hơn mấy trượng.

Trong bóng đêm ta mơ hồ thấy được trên vai hắn có khiêng một người, hơn nữa trên thân hắn còn có một mùi hương nhàn nhạt như lư hương Phật đường.

Nhìn thấy thân ảnh trong khoảnh khắc đã chạy xa, ta đột nhiên nghĩ tới lời của Huỳnh Tuyết, người này chắc không phải là đạo tặc bắt cóc nữ tử chứ?

Có nên xen vào hay không?

Ta hơi do dự một chút, nghĩ đến nếu như Tô đại ca ở đây, hắn nhất định sẽ không mặc kệ khoanh tay đứng nhìn, vì vậy ta liền khẩn trương đuổi theo.

Người này di chuyển cực nhanh, người bình thường nhất định khó mà theo kịp được hắn, chẳng trách sao quan phủ không bắt được.

Đường càng chạy càng hẻo lánh, nhưng mà con đường này ta rất quen thuộc, là đường dẫn đến Pháp Hoa tự, người này trên thân lại mang theo mùi lư hương, lẽ nào việc nữ tử mất tích thực sự có liên quan đến Thiên Can thượng sư?

Ta theo hắn tiến vào cửa chính của Pháp Hoa Tự, đối phương nhảy vọt vài cái, tiến vào một gian Phật đường, thân ảnh nhoáng lên liền không thấy nữa.

Ta vội vàng chạy vào trong Phật đường, chỉ thấy bốn phía một mảnh đen kịt, chẳng thấy tung tích của ai, ta ở trong Phật điện vòng vo một vòng, lúc đi ra phía sau lưng tượng Quan Âm, phát hiện trên mặt đất  có một khối vuông bị dời qua bên cạnh, lộ ra một cái hầm tối thật lớn.

Thì ra đạo tặc lừa bắt nữ tử về giam ở đây, người của quan phủ có tìm thế nào đi nữa, cũng sẽ không nghĩ tới bọn bắt cóc lại ẩn thân trong quốc tự.

Ta nhẹ nhàng nhảy xuống hầm tối, bên trong ẩm thấp, không khí thật ngột ngạt, bốn phía tối mò mò, ta phi thân về phía một tia sáng ở phía trước, chỉ thấy ở đầu cùng có một cái ***g giam nho nhỏ, bên trong ánh đèn nhỏ như hạt đậu, mơ hồ chiếu lên vài thân ảnh nằm bất động dưới đất, nhưng mà tên vào trước ta lại không thấy đâu nữa, xem ra địa đạo này hẳn là còn có lối ra nào khác.

Ta tới gần ***g giam, phát hiện có ba nữ tử nằm sấp trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, trong đó có một người thân thể đang không ngừng run rẩy, còn phát sinh tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Mấy tên đạo tặc đáng ghét này, đem nữ tử nhốt ở chỗ như vầy, các nàng nhất định chịu không nổi địa lao ẩm ướt, ta trước tiên nên thi triển pháp thuật cứu người.

Đúng lúc này, một nữ tử đã tỉnh lại, nàng xoa xoa cái trán ngồi dậy, đợi cho đầu óc hơi hơi thanh tỉnh một chút, trong giây lát liền bạo phát tiếng thét như heo bị chọc tiết.

“Đây là đâu? Cha cha, cha ở chỗ nào? Cứu con…”


Ta lập tức bịt chặt hai lỗ tai, để tránh bị sấm sét chấn hưởng, giờ này khắc này, ta phát hiện mình làm một chuyện rất ngốc rất ngốc vô cùng ngốc, bởi vì nữ tử không phải ai xa lạ, chính là – Tô Nhạn Nhi.

Thì ra hắc y nhân ở khách *** bắt chính là Tô Nhạn Nhi, nếu sớm biết như vậy, ta việc gì phải vội vàng chạy tới đây cứu người ?

Trong u ám, dường như có một luồng khí tức cực mạnh hướng về phía ta, tim ta đột nhiên đập mạnh, loại cảm giác áp bức này, khiến ta lập tức quyết định phải rời khỏi đây.

Ai biết ta vừa xoay người, liền đối diện với bộ mặt của Thiên Can thượng sư, doạ ta thiếu chút nữa kêu lên thất thanh.

Thiên Can lúc này đang đứng trước mặt ta cách xa hơn ba thước, mà khiến ta sợ hãi chính là hắn nhìn không chuyển mắt vào vị trí ta đang đứng, vẻ mặt bình thản, trên mặt còn mang theo một nụ cười.

Chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấy ta?

Hoặc là… Đây là mồi câu hắn bày sẵn, cố ý dẫn con cá ngốc là ta cắn câu?

Vừa nghĩ đến đây, liền thấy một luồng sáng vàng bay thẳng vào mặt ta, trước mắt đột nhiên sáng ngời, ý thức ta liền theo đó rơi vào hỗn độn.

“Ngọc Kinh, Ngọc Kinh, ngươi ở nơi nào?”

“Tô đại ca, ta ở đây!”

Nghe được tiếng gọi lo lắng của Tô đại ca không ngừng quanh quẩn bên tai ta, ta lập tức lớn tiếng trả lời, nhưng tiếp theo lại bị chính tiếng kêu của mình đánh thức.


Một cái lưới sáng rực ánh hoàng kim bao phủ xung quanh thân thể ta, khiến toàn thân ta như nhũn ra, không có một tia sức lực, thì ra là Thiên Can thượng sư thi triển pháp thuật, giam cầm ta.

Xem ra chút pháp thuật của ta chỉ có thể trêu ghẹo đùa giỡn trong tình huống bình thường, đến thời điểm mấu chốt lại không dùng được gì cả, còn chưa động thủ đã bị người ta đánh cho bất tỉnh.

Ta cử động thân thể, phát hiện mình lúc này đang nằm trên một chiếc xe ngựa, xe ngựa phi như bay, lại không biết chạy về hướng nào.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Tiếp theo giọng nói, màn xe ngựa vén lên, Thiên Can thượng sư từ bên ngoài nhảy vào.

Có thể từ bên ngoài xe ngựa đang phi như thế này dễ dàng vào trong, đủ thấy công lực của người này không cạn, chẳng trách ngay cả Ba Thúc cũng có chút kiêng kỵ hắn, mà ta lại ngu ngốc chạy tới chỗ hắn tìm phiền phức.

Thiên Can thượng sư ngồi xuống một góc xe ngựa, mỉm cười với ta: “Bần tăng tạm thời phong bế linh lực của ngươi, cho nên ngươi tốt nhất hãy bỏ ý nghĩ chạy trốn đi, không người nào có thể chạy thoát khỏi Kim La võng do bần tăng bày ra.”

Điểm này ngay khi tỉnh lại ta đã biết được, người này có thể đánh ta bất tỉnh trong một chiêu, đủ thấy tu vi của hắn cao hơn ta nhiều lắm, ta đương nhiên sẽ không phí sức lực đi giãy giụa vô ích.

Vì vậy ta cười với hắn: “Thế nhưng ta đây vừa đói vừa khát, có thể trước hết cho ta ăn gì đó không?”

“Đương nhiên có thể.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.