Đọc truyện Kiếp Này Đã Định – Phiến Lạc – Chương 1
Ngày trôi qua thật là nhàm chán…
Ta cuộn tròn thân mình nằm trên mái cong của đình nghỉ mát trong hoa viên, lười biếng phơi nắng mặt trời, ánh nắng ôn hoà ấm áp khiến ta mơ màng buồn ngủ, mà cảnh trí yên tĩnh buồn tẻ xung quanh càng khiến ta chán muốn chết, vì vậy ta liền vung vẩy cái đuôi đánh nhịp để giết thời gian.
Ta không có nói gì sai đâu, ta đang dùng cái đuôi đánh nhịp, bởi vì ta vốn chính là một con rắn thôi.
Nhưng mà đừng có coi thường ta, tuy rằng hình dạng của ta nho nhỏ xinh xắn, nhìn có vẻ không bắt mắt, nhưng ta lại là vua của loài rắn, là loại động vật độc nhất thiên hạ, vòng tròn màu vàng kim rất xinh xắn trên đỉnh đầu ta chính là vương miện mà chỉ có xà vương mới có.
Cố hương của ta ở Miêu Cương, ở nơi đó ta được người Miêu coi như thần vật linh thiêng nhất cung phụng, nhưng mà sau đó lại có người đem ta tới kinh thành, sau đó nữa ta gặp được chủ nhân Hình Phi của ta, y vốn là sát thủ bị treo tiền thưởng cao nhất trên giang hồ, có điều lúc ta gặp y thì y bởi vì bị thương mà mất đi ký ức, biến thành một đứa trẻ ngây thơ, mà ta, cứ mơ mơ hồ hồ như vậy trở thành thú cưng của y, còn bị y đặt cho cái tên Tiểu Lục.
Từ đó trở đi, cho đến rất lâu rất lâu sau này, ta đều rất bất mãn với cái tên Tiểu Lục. Ta biết thân thể của mình là màu xanh lục, nhưng cũng không nhất thiết phải lấy một cái tên tầm thường thông tục dễ hiểu như vậy cho ta đi? Nếu chủ nhân y không thích động não suy nghĩ, ta cũng không phản đối cái tên ban đầu của ta, xà vương Bích Phệ, nghe khí thế biết bao nhiêu! Đáng tiếc từ đầu đến cuối không có ai thèm nghe ý kiến của ta, càng không ai đi phản đối ý thích của chủ nhân, bởi vì ở Trích Tinh lâu, chủ nhân ta là to nhất!
Trích Tinh lâu là tú phường lớn nhất ở kinh thành, chủ nhân thật sự của nó là Mộ Dung Tĩnh, ta gọi hắn là công tử Tĩnh. Hắn ngoại trừ kinh doanh hàng tơ lụa dệt thêu ra còn là ám vệ của đương kim hoàng thượng. Công tử Tĩnh là quân tử khiêm tốn tao nhã lễ độ nhất mà ta từng gặp. Chủ nhân vốn là cầm tiền thưởng tới lấy mạng hắn, không biết chém chém giết giết thế nào mà một hồi lại trở thành yêu đương, sau đó bị công tử Tĩnh đem về nhà, thế là thành vợ hắn.
Sau ta lại nghĩ, chủ nhân yêu công tử Tĩnh chỉ sợ cũng do cái khí chất nhẹ nhàng ôn nhã đó đi? Riêng ta cho rằng đó chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối, bởi vì một vị quân tử khiêm tốn thủ lễ như vậy sao lại đem chủ nhân ta ăn sạch bách. Đừng nhìn chủ nhân bình thường có vẻ lãnh ngạo bất tuân, chỉ cần vừa thấy công tử Tĩnh liền ngoan như một con mèo nhỏ.
Công tử Tĩnh có hai người bạn chí cốt sinh tử chi giao – Tô Hoán Hoa và Liễu Hâm Phong, ta theo chủ nhân xưng hô bọn họ là Tô đại ca và Liễu đại ca. Bọn họ trong công việc đều nghe theo công tử Tĩnh, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, mà công tử Tĩnh mọi việc đều nghe theo chủ nhân, cho nên ta mới nói ở Trích Tinh lâu chủ nhân là to nhất.
Ta trước kia luôn cùng chủ nhân như hình với bóng, ngay cả ngủ cũng là nằm trong ngực chủ nhân ngủ. Nhưng từ khi chủ nhân tiến vào Trích Tinh lâu, ta liền bị bỏ rơi, bởi vì chủ nhân dính với với công tử Tĩnh như keo như sơn, trong mắt cũng không thấy tới người thứ hai, huống chi một con rắn nhỏ không quan trọng như ta?
Vì thế chỗ ngủ của ta liền chuyển từ trong lòng chủ nhân qua tấm nệm mà Huỳnh Tuyết làm riêng cho ta. Huỳnh Tuyết là tỳ nữ từ nhỏ theo hầu hạ bên người công tử Tĩnh, tuy nhiên không ai dám coi nàng như tỳ nữ, ngay cả công tử Tĩnh bình thường cũng nể mặt nàng ba phần, mà nàng lại phụ trách cơm nước cho ta, nên ta làm sao dám chọc nàng.
Cái nệm của ta được đặt ở gian ngoài của phòng ngủ, ta đoán chắc là chủ nhân ngại những lúc làm chuyện riêng tư bị ta nhìn thấy, thật ra ta làm sao lại đi để ý ba cái chuyện đó, ta dù sao cũng là một con rắn thôi, đối với việc hoan ái của loài người hoàn toàn không có hứng thú, chỉ tiếc ta không có quyền lên tiếng, chủ nhân sắp xếp ta như thế nào, ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Công việc hàng ngày của ta chính là nhấm nháp điểm tâm và rượu ngon do Huỳnh Tuyết mang đến, sau đó là trườn lên mái cong trên đình nghỉ mát phơi nắng, nếu không thì theo chủ nhân bọn họ đi ra ngoài cưỡi ngựa đạp thanh, ngắm cảnh lễ Phật…
Nói đến lễ Phật, ta đối với hành vi của chủ nhân hoàn toàn cảm thấy vô lực. Tuy rằng tục ngữ có nói buông đồ đao, đạp đất thành Phật, nhưng ta cho tới bây giờ vẫn cho rằng chủ nhân của ta là cái dạng gặp thần sát thần, gặp Phật sát Phật, người như vậy cũng đi lễ Phật, chỉ sợ Phật chưa gặp đã bị sát khí của y dọa cho bỏ chạy hết. Nhưng mà công tử Tĩnh đối với chủ nhân lại rất ngoan ngoãn phục tùng, y nói muốn lễ Phật, công tử Tĩnh liền hận không thể đem tất cả các Phật đến trước mặt cho y lễ, ngươi xem, gặp phải chủ nhân như vậy ta còn nói cái gì được nữa?
Cho nên mỗi ngày của ta đều là ăn, ngủ, chơi lặp đi lặp lại, cuộc sống an nhàn như vậy khiến cho ta dường như đã quên mất mình từng là phúc thần ở Miêu Cương hô phong hoán vũ, từng có một thân phận cao quý được tôn sùng, nếu đại tế ti Miêu Cương có thể nhìn thấy Bích Phệ mà hắn từng thờ phụng như thần hiện tại bị người ta coi như thú cưng, không khác gì một con mèo nhỏ, chỉ sợ sẽ tức đến ngất xỉu.
Trước kia ta cũng hiểu vị trí cao cao tại thượng không có gì thú vị, nhưng mà cái loại cuộc sống bình thường hiện tại này cũng rất khó nuốt trôi. Ta thật hoài niệm ngày tháng ở Miêu Cương trước kia, mà nhớ nhất chính là một vị hòa thượng bá bá mặt mũi hiền lành, ta vẫn thường tranh thủ thời gian đến ngôi chùa phụ cận nghe hắn tụng kinh, hắn nhất định sẽ cho ta rượu trái cây uống, rượu trái cây của Miêu Cương uống rất ngon, không biết khi nào thì mới có thể nếm lại?
Nghĩ như vậy, ta liền cảm thấy muốn quay trở về Miêu Cương, nhưng mà việc này đương nhiên là không có khả năng, bởi vì chủ nhân căn bản là không có ý định đi xa nhà, mà ta một người, không, một rắn cũng không có thể đi đường xa như vậy, mà trọng yếu hơn chính là, ta là một kẻ lộ si (mù đường), ta không biết đường.
Quên đi, giấc mộng không thực hiện được có nghĩ nữa cũng vô dụng, còn không bằng bây giờ cứ ăn rồi ngủ là tốt rồi.
Vì thế ta ở dưới ánh mặt trời vặn vẹo thân mình một chút, phát ra tiếng thở dài thứ một trăm hai mươi trong ngày.
“Tiểu Lục, Tiểu Lục…”
Nghe được tiếng chủ nhân gọi, ta lập tức ngẩng đầu lên, đã thấy chủ nhân đang đi tới, trên tay cầm một cái ***g trúc nhỏ có che miếng vải đen, bên cạnh y còn có Tiểu Thanh đi theo. Tiểu Thanh là tình nhân của Liễu đại ca, y vốn tên là Yến Thiều Thanh, nhưng mà mọi người đều thích gọi y là Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh là bạn sinh tử chi giao của chủ nhân, cũng từng là sát thủ lừng lẫy nổi danh giang hồ, nhưng mà đó đều đã là chuyện cũ, không nhắc lại cũng vậy.
Nhìn thấy ta đáp lại, chủ nhân lập tức quay qua Tiểu Thanh cười nói: “Ta đã nói Tiểu Lục ở trong này, nó thích nhất là nằm trên mái cong phơi nắng.”
Ta thòng mình xuống phía dưới, hơi lấy làm lạ chủ nhân vì sao lại nhớ tới tìm ta, bình thường giờ này bọn họ đều ở tú phường Linh Lung của Trích Tinh lâu hỗ trợ công việc.