Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 95: Bão Tố
Gom gọn lại đống mảnh vỡ vào một góc, Khuê thở dài tháo tấm hình trắng đen ra khỏi khung hình đã không còn nguyên vẹn, cô vuốt ve lên gương mặt vẫn cười tươi của Lành trong tấm hình như thể nàng đang bên cạnh cô. Thật sự Khuê đã quá nhớ nàng rồi, nhớ tới nỗi sắp điên.
Sau cơn gió lốc như muốn cuốn bay tất cả thì mưa thi nhau đổ lên mái ngói của bệnh viện tạo nên âm thanh ồn ào kèm theo tiếng kêu la của một vài bệnh nhân vì đau đớn khiến cho bệnh viện đã ồn nay càng thêm ồn.
Tú từ nhà ăn trở về, cô cầm một mâm đồ ăn chỉ toàn món Tây để lên bàn cho Khuê. Hai người hiện tại đã kiếm được một căn nhà và đã mua nó, chỉ có hiện tại do giờ học và giờ thực hành cứ thi nhau dồn dập nên nhà mua rồi cũng quăng đó chứ chẳng hề dọn về ở, từ sinh hoạt tắm rửa hay ăn uống cũng chỉ quanh quẩn trong khuôn viên bệnh viện và phòng nghỉ ngơi của hai người.
“Ăn cái này nữa hả?” Khuê nhìn hai ba lát bánh mì khô khốc được ăn kèm với bơ rồi xúc xích, thêm một cái trứng ốp la khiến cô ngán tới cổ họng. Cô đã quá chán mấy món này mặc dù lúc trước vẫn hay ăn nó và còn khen nó ngon.
“Nhớ mày khoái ăn lắm mà.” Tú cầm lên ly sữa uống một ít xong thì tự mình ăn bữa trưa.
“Hồi trước thì khoái chứ bây giờ ngán rồi, thèm đồ ăn vợ làm hơn.” Khuê chán nản nửa người tựa vào ghế. Cô muốn ăn cá kho, muốn ăn canh chua, muốn ăn toàn bộ những món Lành nấu cho cô.
“Ngán cũng phải ăn.” Tú cầm miếng cà chua nhét vô miệng Khuê để ép cô phải ăn uống cho đầy đủ mới có sức được. Mặc dù Tú cũng ngán mấy món Tây này nhưng mà không ăn thì không thể có đủ sức để học tới khuya vì muốn làm một người giỏi như thầy giáo của họ thì phải vận dụng đầu óc rất nhiều.
“Tự nhiên có bão, chắc đống rau của tao với mày trồng xẹp lép rồi.” Tú vừa ăn vừa nói về chuyện gió nổi đùng đùng ban nãy. Đám rau của cô với Khuê trồng vừa mới lên mầm chắc bị mưa dập cho banh chành rồi.
“Gió thổi rớt bể luôn cái khung hình của tao rồi, mai tranh thủ đi mua cái khung hình mới.” Khuê vén ít tóc đang che đi tầm nhìn, cô không biết linh cảm mấy ngày gần đây của bản thân có đúng hay không khi mà trong bụng cứ thấy lo lo kiểu gì, chưa kể thỉnh thoảng ngực cô còn bị nhói lên nhưng khi cho thầy khám thử thì chẳng có bệnh gì hết ngoài việc ông dặn cô phải ăn uống cho đầy đủ vì cô hơi thiếu cân.
Tú đang ăn nghe Khuê nói khung hình bị bể thì hành động cũng khựng lại một chút, hành động chỉ diễn ra chừng vài giây thôi nên không dễ bị Khuê nhận ra. Người ta có nói khung hình bể thì xui lắm, nó như là một điềm báo là người đó hoặc người thân của người đó có chuyện chẳng lành nên là Tú cũng hơi lo cho Khuê. Khi thấy Khuê có vẻ thờ ơ và coi nó là một cơn gió mới làm hình bể thì Tú cũng tự mình trấn an trong bụng có lẽ là do cô suy nghĩ nhiều mà thôi.
Đêm đó, Khuê đang ngủ trên giường bỗng thở mạnh dồn dập, tới trái tim cũng đau nhói khiến cô không thể ngủ được. “Tú, Tú ơi Tú!” Khuê không chịu nổi nữa nên cô đành lay người của Tú đang ngủ bên cạnh dậy để giúp cô đưa cô đi gặp thầy vì tim cô đang đau thắt từng cơn vô cùng khó chịu. Nó bóp nghẽn co thắt từng đợt khiến cho Khuê không thể thở được, tới đôi môi hồng hào thường ngày cũng thay thành một màu tái mét.
“Sao vậy Khuê?” Tú thấy Khuê đôi môi đã tái nhợt thì cơn buồn ngủ cũng bay mất, cô hoảng loạn chạy tới phòng của thầy đang nghỉ nhanh chóng gõ cửa để kêu ông qua coi Khuê đã bị cái gì vì Khuê đang thi nhau đổ mồ hôi lạnh, tay chân cũng bắt đầu lạnh ngắt.
Giáo sư Hamza cũng chính là thầy của Tú và Khuê vẫn đang ngồi ở bàn làm việc nghiên cứu thêm về việc chế tạo thuốc giảm đau thì nghe tiếng đập cửa của Tú, ông ấy mở cửa thấy Tú tới giày còn chưa kịp mang thì biết ngay có chuyện gì rất gấp.
“Thầy ơi, Khuê nó bị sao đó, nó nói ngực nó đau lắm.” Tú vội vàng nói ra vấn đề để cho ông biết.
Giáo sư Hamza khi nghe nói học trò bị đau tim xong cũng không chần chừ nữa, ông nhanh chân chạy tới phòng của Khuê để coi cô vì sao lại bị như vậy và nhanh chóng nói với Tú gọi thêm người tới để cấp cứu cho Khuê do cô đã ngất xỉu rồi.
——
Chuyến hàng lớn cập bến, lính Pháp đứng đó canh chừng cho nhân công vận chuyển từng bao lớn thuốc phiện từ tàu xuống. Lính Pháp ai cũng lăm le súng trên tay vì chỉ cần ai dám hó hé ăn trộm thuốc thì họ sẽ chẳng ngần ngại một phát súng tiễn về chầu trời.
Cậu Giang đứng cạnh quan lớn người Pháp, cậu vẫn vui vẻ nói chuyện với ông ta và chắc nịch với ông ta rằng gửi hàng ở bến tàu của cậu là vô cùng an toàn, dặn quan hãy yên tâm mà giao phó hết cho cậu khiến cho tên quan Pháp kia vuốt hai bên mép râu hài lòng.
“Coi như tôi tin cậu, nếu như có trục trặc gì thì cậu coi chừng, súng đạn nó vô tình lắm.” Tên quan kia đưa mắt nhìn tới cậu Giang, hắn nói một câu thoạt nghe là bình thường như đang nói đùa nhưng mà trong câu nói đó là biết ngay hắn đang cảnh cáo cậu Giang phải làm cho tốt, nếu không sẽ có bao nhiêu viên đạn đang chờ găm vào người của cậu ta thì cậu ta tự hiểu.
“Được, ông hãy tin ở tôi.” Cậu Giang bắt tay tên quan kia để chào tạm biệt hắn rồi tiếp tục đứng đó nhìn nhân công chuyển hàng. Cậu ta đang ra vẻ là một ông chủ nhưng thật ra bản thân cậu ta chẳng biết gì về mần ăn cả, mọi thứ đều do cha cậu ta lót đường trước và cậu ta lại tưởng bở bản thân có năng lực vì chỉ mới tập tành mà đã có thể đem về số tiền lớn cho gia đình.
Còn về Hải, cậu ta đang cố gắng trì hoãn đám cưới với Quyên, cậu ta đang lấy nguyên do rằng thầy bói nói chưa tới ngày lành tháng tốt để cưới vợ với nguyên nhân là muốn lấp liếm đi căn bệnh trong người. Cậu ta vẫn dùng thuốc, cơ thể vẫn mỏi mệt. Nhớ lại lời của đốc tờ dặn thì cậu ta không nghi ngờ gì nữa mà vẫn tiếp tục cái thứ thuốc gọi là “trị bệnh” cho bản thân.
Hôm nay đang trong lúc ngồi bàn công việc thì Hải thấy con trai của nhà đó tuổi đời nhìn ước chừng cũng đã gần hai mươi nhưng tâm hồn với cả cách cư xử cứ như một đứa nhỏ, chưa kể còn có chút điên điên dại dại. “Xin phép cho hỏi cậu nhà bị sao vậy?” Hải muốn hỏi thêm vài câu về chuyện của nhà người kia để có thể tăng thêm chút thân mật đặng còn mần ăn với nhau lâu dài.
Người cha nghe Hải hỏi về đứa con trai độc nhất của mình hiện tại đang trở nên điên điên dại dại thì tức giận kể. Ông ta đang hận không thể giết hết cả nhà đó để trả thù cho con trai mình, “Cậu biết ông cai tổng làng này rồi chứ, hồi trước là sui gia với
cha má cậu đó.”
“Biết chứ, tôi với nhà đó giờ không còn can hệ gì rồi.”
“Tôi tới giờ vẫn hận nó, đứa con gái đốn mạc của ông ta ỷ nhà có quyền thế nên không coi người khác ra gì, dám lộng hành đánh con tôi ra nông nỗi này.” Ông ta vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi chứng tỏ sự uất hận đã trào dâng và không thể nào nguôi ngoai nổi.
Hải vừa nghe kể như vậy trong lòng mừng thầm, như vậy là cậu ta đã có thêm một đồng minh, càng dễ lật đổ cả nhà của ông cai tổng rồi.
“Ông muốn trả thù không?” Hải thì thầm với người trước mặt.
Người kia nghe Hải hỏi như vậy bỗng tỏ vẻ ngờ vực, ông ta dẫu uất hận nhưng vẫn rất e dè ông cai tổng xứ này vì ông ấy có những mối quan hệ vô cùng lớn, lớn tới độ thống đốc vẫn quen biết. “Cậu hỏi như vậy là có ý gì?”
“Tôi cũng giống như ông, cũng là kẻ bị cha con ông ta hại.” Hải trơ trẽn bịa chuyện làm cho người đối diện phải im lặng suy nghĩ hồi lâu. Ông ta nghĩ lại lời Hải nói có lẽ cũng đúng vì nếu như mà cha con Khuê không làm gì Hải thì sao hiện tại hai nhà lại không nhìn mặt nhau như vậy. Chuyện ông cai tổng với ông hội đồng Dần xứ này có mối tâm giao lâu năm mà bây giờ lại hạch họe nhau thì ai cũng biết rồi, nhưng nói mà biết sâu hơn vào câu chuyện thì chẳng ai biết được cả.
“Nói vậy chắc cậu cũng hận nhà đó lắm?” Ông ta nở một nụ cười châm biếm.
“Đương nhiên, chính con gái ông ta đã làm cho tôi hận tới tận xương tủy. Nếu như ông muốn cho nhà đó thân bại danh liệt thì hãy theo kế hoạch của tôi. Ông có giao thiệp nhiều, quen biết cũng kha khá ông to bà lớn, ông cùng với tôi lật đổ cái nhà cậy quyền của ông ta sẽ dễ dàng hơn.” Hải đang bắt đầu kiếm thêm đồng minh để dễ xử lý gia đình của Khuê vì cậu ta biết chỉ có thể dùng quan hệ rộng và thật nhiều tiền mới xử lý được thôi, chứ mà dựa vào một mình cậu ta thì cũng không chắc lắm.
Thế là kế hoạch lại có thêm người tức là có thêm tiền của để có thể đút lót quan trên và mướn thêm người gánh tội nếu có trục trặc.
Hải biết lần này cái thắng sẽ nắm chắc trong tay vì một số quan trên cũng gọi là có chức cũng bị cậu ta gửi vô số quà quý tới làm quà để lấy lòng tin, sau khi lấy được lòng tin thì cậu ta bắt đầu đâm thọc nhà ông cả tổng với đám quan kia. Cậu ta cứ nói rằng nhà ông cai tổng chỉ được cái cậy quyền cậy thế nên mới giàu chứ chẳng có tài cán gì, sớm một chút trừng trị thì tài sản sẽ tịch thu được kha khá thoải mái tiêu xài khiến cho đám quan lại cũng có chút xiêu lòng.
Nhà ông cai tổng tiền của ăn mấy đời không hết, nếu như quan trên chỉ cần cho một cái giấy tịch thu và đổ cho ông một cái tội âm mưu lật đổ chánh quyền thì rõ ràng bao nhiêu tài sản ấy sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay rồi.
—–
Khuê vừa tỉnh dậy sau một đêm được giáo sư Hamza cứu khỏi cơn nguy. Cô mệt mỏi ngồi dậy, bỗng bên mu bàn tay bàn tay có chút đau, cô nhìn sang thì thấy bàn tay còn lòng thòng dây truyền nước và chai nước bằng thủy tinh đang truyền chỉ mới hơn phân nửa thì cô chỉ đành nằm lại đó chờ khi nào có người thì hỏi thử bản thân đã bị cái gì.
Rõ ràng khi khám không có vấn đề, sức khỏe của cô cũng khá tốt, chỉ có điều hơi sụt ký thôi chứ không bệnh gì liên quan tới tim vậy thì cớ sao tim cô lại có thể đau tới như vậy chứ?
Đặt tay lên ngực trái, nơi mà đêm qua đau quằn quại đã khiến cho cô vì không chịu nổi mà đã ngất lịm đi. Khuê không hiểu nổi mà cứ tự hỏi mình hàng vạn câu hỏi khác nhau luân phiên chạy dọc trong đầu cùng một cảm giác bất an cứ vây lấy không tài nào tả nổi.