Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 4
“Tránh xa tao ra một chút, đi sau lưng thôi.” cái nết đỏng đa đỏng đảnh không giống ai, cái miệng thì tía lia tươm tướp vậy đó nhưng mà Khuê cũng rất chịu chi. Cô đưa cho bà chủ bán đồ mấy đồng để bả lựa cho thằng nhỏ bộ đồ ưng ý, khi mà bà chủ đưa ra bộ bà ba bằng vải thô màu đen vừa khít người cho nó thì nó lại nhìn Khuê, đôi môi nhỏ nhắn vì sợ nhưng cũng ráng run run mà nói với cô. “Cô ơi…”
“Kêu gì nữa?” Khuê nhíu mày, cái tánh khó ở của cô nó lại bộc phát rồi. Dẫn nó đi mua đồ là nó có phước dị mà nó còn muốn kêu cô cái gì nữa, chọc một hồi cô nhai đầu nó bây giờ đây nè.
Giọng nói của Khuê không chói tai, không the thé, nhưng mà khi cô cất giọng lên nghe qua là sợ liền tại cái mặt cô ngó hung dữ lung lắm. Bởi vậy vừa nói ra một cái là làm thằng nhỏ run lập cập ấp a ấp úng nói, “Dạ dạ…cô lấy cho con bộ rộng hơn, để mấy năm nữa con còn bận được.” thằng nhỏ không phải chê hay đòi hỏi mà nó sợ lựa ra bộ đồ vừa với nó thì sau này nó lớn rồi sẽ không bận lại bộ đồ này được nữa, nhà thì nghèo tới quần áo của tía má nó còn phải vá quàng đủ chỗ. Vá vậy đó chứ vải vóc nó mục banh hết rồi còn đâu, vì nghèo quá nên mới bán nó vô nhà của Khuê để mần công gán nợ mười năm với cái giá chỉ vỏn vẹn năm đồng Đông Dương đặng mà có tiền mua gạo cứu cả nhà thoát khỏi cảnh chết đói.
Nhìn thằng nhỏ còi cọc trước mặt thì Khuê cũng dần hiểu ra, cô vẫn lấy bộ đó rồi lấy thêm cho nó hai bộ khác rộng hơn đặng nó năm tới còn có để mặc. Cô không biết sao nữa, tự nhiên muốn mần người tốt một lần, chứ cô đó giờ ăn xin xin tiền cô còn chạy mất tiu chứ đừng nói mua đồ cho kiểu này. Mất thời gian.
Ôm gói đồ mới đi né Khuê một khoảng chừng mấy thước, thằng nhỏ vừa mừng vừa sợ, mừng vì được quần áo mới nhưng cũng sợ là vì nó nghĩ thời gian ở đợ cho nhà ông cai tổng sẽ tăng lên. Ở đợ mười năm mà nó mới có vô ở được mấy tháng, lỡ mà cô chủ bắt nó ở thêm mười năm nữa thì sao mà nó chịu nổi, nó nhớ cha với má nó lắm.
“Cô ơi.” nó nhìn thấy Khuê muốn trở về phòng nên nó không kìm được hỏi cô, nó muốn hỏi cho tỏ đặng đỡ bỡ ngỡ, chứ mà tự nhiên mần xong mười năm rồi nhắc lại vụ này thì nó chết mất.
“Nói lẹ để tao đi ngủ.” thấy nhà trai vẫn còn đó nhưng mà Khuê lại không thích rình mò chờ đợi, bởi vậy cô muốn ngủ trưa một chút để được tỉnh táo. Sống nhung gấm lụa là quen rồi, mở mắt ra là ăn học rồi đi ngủ, giờ tự nhiên bắt cô phải nề nếp sao cô chịu được. Mười mấy năm sống kiểu này quen rồi.
“Dạ đồ này cô có tính vô công con mần hông?”
“Khùng, mấy bộ đồ rách này tính được mấy ngày. Cho mày đó, tắm rửa đường hoàng rồi mặc đi khè tụi nó, coi tụi nó dám chê mày nữa không.” Khuê thiệt tức cười thằng nhỏ này, có mấy bộ đồ bằng vải thô ráp mà nó cũng đòi tính thêm ngày công mần. Số tiền mua đồ cho nó còn chưa bằng tiền cô ăn một bữa nữa, “Tao đi ngủ, ông bà có kêu thì mày nhớ gõ cửa nhẹ thôi. Làm ồn tao chặt tay mày.”
Khuê để lại một lời hăm dọa xong đóng cửa lại cái ầm, cái nết đúng là như ông lên bà xuống, thất thường hết biết.
Thằng nhỏ mừng rỡ nhảy ùm xuống ao tắm rửa đặng mặc vô bộ đồ mà cô út mới cho, còn hai bộ kia nó cất kỹ dưới gối của nó không dám đem ra vì sợ dơ. Rắng kỳ con cho hết sình đất trên người, nó còn lặn xuống nước dùng tay cào cào cái đầu tóc bết lại vì lâu ngày chưa gội để được sạch sẽ nhất có thể. Nó sẽ mặc bộ đồ này thiệt kỹ vì đây là đồ cô út cho, đã vậy cô còn không tính toán gì nữa chứ.
“Con gái anh chị, tôi chấm lung lắm đó đa. Lựa coi ngày lành tháng tốt đặng rước nó dìa mần dâu nhà tôi, con bé đẹp người hết biết.” ông hội đồng vừa cười vừa nói, ông là ưng rồi đa. Ngó đâu cũng hợp với thằng Hải nhà mình, nhà thì giàu mà còn được học cao hiểu rộng. Không mần dâu nhà ông thì mần dâu nhà ai nữa chứ.
Ông Dần ngậm tẩu thuốc trên miệng sắp sửa lên xe ra về nhưng vẫn còn nán lại khen con gái nhà ông cai tổng vài câu, đúng là con cầu con khẩn có khác, đẹp quá chừng.
Bà Liên nghe tới chuyện ông Dần muốn cưới con gái mình cho con trai nhà bên đó thì cũng gật đầu chịu, tại vì ngó cậu Hải cũng đẹp trai sáng láng, gia sản tương lai cũng về tay cậu hết. Nếu gả con gái về đó cũng không sợ không được ăn sung mặc sướng, vì vậy bà chưa kịp hỏi Khuê chịu hay không mà đã gật đầu luôn.
Khuê hồi nãy được báo là ra tiễn khách về, cô cũng nghe lời bước ra nhẹ giọng nói hai bác với anh về mạnh giỏi xong thì trở vô nhà. Và bắt đầu hỏi bà Liên vì sao lại gật đầu gả luôn trong khi cô có chịu đâu.
Cậu Hải hậm hực ngồi trên xe trở về nhà, sau khi về xong rồi thì cậu đã được thả đi đâu thì đi và vị trí duy nhất cậu tới chính là làng Tân An nơi cô hai Lành đang sinh sống và mang trong người giọt máu của cậu.
Đi thêm một chuyến đò nữa thì mới qua được làng bên đó, cậu để xe đạp lên chiếc đò rồi nới với người chèo đò là hãy đưa cậu qua sông. Em Lành với cậu gặp mặt nhau hồi cỡ vài ba năm trước nhưng xác định tình cảm chỉ cỡ một năm nay, nhìn em hiền hậu lại nết na nên cậu đã phải lòng, ngày nào cũng tới chăm sóc cho em nên em ấy từ từ có rung động.
Vì em mồ cô cha mẹ từ nhỏ được một người thợ may già đem về nuôi dưỡng rồi dạy cho cái nghề này, chưa bao lâu thì người đó cũng mất. Em lại phải tự gồng gánh nên mới có được một cái tiệm may nho nhỏ, từ khi mà cậu Hải tới quan tâm em thì nơi trái tim non nót của thiếu nữ mới lớn chưa từng được ai quan tâm thì mần sao mà có thể không động lòng với cậu.
Hai người bắt đầu sống với nhau như vợ chồng và em ấy có con với cậu, cậu mừng khôn xiết bắt đầu đi làm luôn cái giấy hôn thú cho đường hoàng đặng mấy người xung quanh không bàn ra tán vào nữa.
Cha má của cậu không hề chấp nhận có đứa con dâu này nên đã năm lần bảy lượt tới đe dọa em Lành, nhưng mà có cậu ở đó nên cũng không làm gì quấy lắm, cả đời cậu thương có một mình em Lành. Giờ bắt cậu cưới người khác thì sao cậu chịu, trừ phi em Lành lên làm vợ lớn thì cha má bắt cậu cưới ai cậu cũng cưới.
Lành ngồi ở cái bàn may của Pháp bắt đầu cầm lên thước dây đo một khúc vải gấm để may cho bà phu nhân của ông chủ vựa gạo một cái áo dài mới, nàng sống ở làng Tân An này cũng mười bảy năm trời, mới lọt lòng là má đã bị băng huyết mà chết còn cha thì vì buồn đi uống rượu cũng té sông chết theo má khi mà má của nàng chưa mãn thất tuần. Nàng còn đỏ hỏn sống lay lất qua ngày nhờ những người hàng xóm tốt bụng nuôi dưỡng, sau này có người thợ may già từ Sài Thành về đây để dưỡng già thì gặp nàng và truyền dạy lại cho nàng cái nghề may này.
Cô Lành xinh đẹp sáng dạ, được dạy tới đâu là nhớ tới đó nên từ đồ Tây cho tới đồ ta nàng đều có thể may một cách thuần thục. Bởi vậy cái tiệm may mang tên Hoa Tím cũng dần dà nổi tiếng, vang tới làng bên và nức tiếng tới Sài Thành. Ai cũng tới đây để nàng đo và may áo dài cho vì dáng áo của nàng may rất riêng, không hề đại trà và giống cách may của bà Mộc chính là nhấn ba đường chỉ ở phần cổ áo, bà là một người rất nổi tiếng về mảng may mặc này. Nhưng mà bà bỗng mất tích cho tới khi vài năm nay lại đây có người khoác lên người kiểu áo giống y đúc của bà Mộc thì người ta mới tò mò tìm tới đặt may thử và rồi nàng có tiếng tới tận bây giờ.
Chiếc bụng chỉ mới mang thai nên vẫn chưa hề có dấu hiệu tròn trịa, nàng sau khi đo xong thì bắt đầu cắt từng mảnh vải của những phần riêng áo dài đặng vài bữa nữa sẽ may chúng lại. Do áo dài là một loại áo đòi hỏi sự kỳ công từ người thợ, là một người thợ có tâm và yêu thích nghề may này, nên Lành vô cùng kỹ lưỡng tới từng đường kim mũi chỉ. Vì vậy, một cái dài hoàn chỉnh có thể mất một thời gian kha khá để hoàn thành nó.
“Nhớ em quá đa.” Hải vòng tay ôm lấy Lành từ sau lưng, cậu đã mấy ngày chưa tới thăm nàng nên đã có chút nhớ, cha với má luôn kiếm chuyện sai cậu mần cái này rồi mần cái kia đặng cậu không có thời gian tới gặp nàng. Bởi vậy vừa gặp lại em ấy là cậu đã ôm chặt vào lòng để thỏa mãn sự nhớ mong, cậu hứa sẽ đưa em về làm vợ chứ không phải cái cô gái vừa gặp mặt kia.
Lành xoay mặt lại, nụ cười trên khóe môi cũng dần rõ hơn. “Em cũng nhớ cậu.”
Hải đem em ấy ngồi xuống ghế, áp một bên tai vào bụng rồi nói chuyện với cái bào thai còn đang định hình trong đó khiến nàng phải bật cười, “Con nó còn nhỏ lắm, cậu nói mần sao nó nghe.”
“Phải nghe chứ, cha nó nói mà. Đương nhiên nghe hết phải hông con?” Hải cười hì hì nói với cái bụng còn xẹp lép từ nàng, cậu có vẻ vẫn muốn khẳng định rằng đứa nhỏ này khi cậu nói chuyện nó sẽ nghe thấy, nên là cậu cứ thao thao bất tuyệt dặn con là phải nghe lời má không được hành má ốm nghén thế này thế kia khiến Lành cũng phải cười lên thành tiếng.
“Cậu nói gì cũng phải, em không cãi cậu đâu. À mà cậu ăn cơm chưa, em vô trong dọn cơm ra rồi mình ăn.” Lành sực nhớ lại chuyện không biết Hải ăn cơm chưa nữa nên là nàng hỏi cậu một tiếng, nếu chưa ăn thì nàng dọn ra ăn chung luôn.
Hải mặc dù bụng vẫn còn no vì đã ăn ở nhà của ông cai tổng, nhưng vì người muốn cậu ăn cơm là em Lành nên cậu cũng gật đầu nói mình chưa ăn và cùng với em ấy đi vô trong bếp bắt đầu bày đồ ăn ra, hai người vô cùng hạnh phúc bên nhau, tới chén cơm ly nước cũng san sẻ khiến cho kha khá người phải ghen tỵ.