Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 132: Ngoại Truyện 9
Với đôi mắt thâm quầng không chút sức sống, Lam ngồi thẩn thờ ở bàn khiến Minh Anh mới thức dậy thấy cô nhìn như con ma nên là đã giật mình tới độ bật người sát vô vách tường. Nàng trợn tròn mắt nhìn Lam mà không nói được lời nào.
Lam xoay mặt lại thấy Minh Anh đã tỉnh, cô ngáp một hơi uể oải đi tới hỏi nàng rằng có đau bụng hay không để cô nấu nước đường đỏ, tại con gái tới kỳ kinh nguyệt hay bị đau bụng lắm, thêm nữa Minh Anh bị lần đầu nên cô sợ nàng sẽ không chịu đựng nổi.
“Hai!”
“Hả?”
“Như con ma.” Minh Anh tự nhiên nói ra một câu khiến Lam nhất thời câm nín. Cô đã có lòng hỏi Minh Anh đau bụng hay không để pha nước đường cho uống vậy mà nàng còn chê cô như con ma.
“Tôi biết tôi xấu quắc hà. Cô út mau ngồi dậy súc miệng rồi ăn sáng.” Lam bất lực, cô kéo Minh Anh lại nhõng nhẽo nằm ườn ra giường không chịu ngồi dậy. Trời sáng trưng rồi, không thức dậy thì má Lành rầy cho coi.
Lam ra sức kéo nhưng Minh Anh vẫn không chịu ngồi dậy, nàng cười như được mùa bởi đã trêu chọc Lam thành công. Bỗng Lam đang kéo Minh Anh như vậy thì bị mất đà, cô chúi nhủi người xuống người của Minh Anh, theo phản xạ Minh Anh đưa tay ra đỡ và vừa hay chạm trúng cái chỗ mềm mềm của Lam làm cho cô đơ người. Minh Anh bàn tay chạm vào chỗ đó của Lam còn bóp bóp hai cái khiến gương mặt xanh xao vì một đêm không ngủ cũng trở nên đỏ bừng. Lam đứng dậy, cô không nói lời nào bỏ đi một mạch ra sàn nước để rửa mặt súc miệng cho tỉnh táo. Từ hôm qua tới nay mỗi khi mà tiếp xúc gần với Minh Anh là Lam luôn thấy kỳ cục.
Nhúng bàn tay vô nước lạnh xong vỗ lên mặt vài cái, Lam thở phì phò bởi nước lạnh vẫn chưa xua được cái nóng lẫn bức bối trong người cô. Suốt mấy ngày sau, hễ Lam gặp Minh Anh là né, cô hạn chế tiếp xúc nhất có thể khiến Minh Anh nghĩ nàng đã làm gì sai để cho Lam giận hay sao.
Ngồi ăn một cái bánh tét nước tro to tổ chảng, Minh Anh ảo não vừa nhai vừa dùng ánh mắt đượm buồn nhìn vào xa xăm làm Khuê mắc cười lắm mà không dám cười tại nhìn Minh Anh bây giờ không giống ai hết. Ngồi một chân thả xuống còn một chân gác lên ghế, bánh thì bự cỡ hơn cùm tay mà Minh Anh ngồi cạp nguyên cái và đặc biệt là cái vẻ mặt này, ngồi ăn thôi mà có thể được nét mặt đào thương như vậy đúng chỉ có thể là con gái cô làm được.
24
“Mình sao vậy?” Lành thấy Khuê bụm miệng rồi đứng vặn vẹo với gương mặt đỏ bừng nổi cả gân xanh gân đỏ thì nàng tưởng cô bị gì nên lo lắng hỏi thử. Ai mà có ngờ khi vừa thấy Lành là Khuê không nhịn được nữa, cô cười phát ra âm thanh khẹt khẹt như khỉ rồi chỉ về phía Minh Anh đang không màng những thứ xung quanh và vẫn tập trung vô cái bánh tét trên tay. “Em thấy nó chưa, cái mặt. Trời ơi cái mặt, há há há!”
“Đấm nhau không Khuê?” Lành thấy Khuê cười con nàng mà còn cười một cách mất nết như vậy vẻ mặt nàng tức thời trở nên nhăn nhó, nàng giở thói cà chớn bắt đầu xắn tay áo lên rủ Khuê đánh lộn làm nụ cười trên môi Khuê tắt ngúm nhưng vì dư âm nên cô vẫn phụt ra vài tiếng. Chỉ có điều nàng vừa nghiêm túc chưa được bao lâu thì cũng bật cười bởi Minh Anh bữa nay lạ lắm, khác hoàn toàn mọi ngày.
Lành kéo Khuê ra một góc quan sát rồi hai người bắt đầu thảo luận về Minh Anh. Không phải hai người thấy lạ do Minh Anh ăn bánh, mà lạ bởi biểu cảm của Minh Anh kia kìa, nhìn nó ngộ ngộ. Không phải cô chê con cô, mà nhìn ngộ thiệt. Con cô ít nói ít cười, ít biểu lộ cảm xúc thì cô quen rồi, chỉ có điều bữa nay có một cái gì đó rất khác mọi hôm mà Khuê không biết phải diễn tả thế nào. “Em thấy chưa, cái mặt nó kì lắm.”
“Kỳ thiệt.” Lành quan sát sắc mặt của Minh Anh. Nhìn Minh Anh cứ rầu rầu kiểu gì, mọi hôm ít nói nhưng cái mặt vẫn tươi lắm chứ có héo queo kiểu này đâu. “Để em ra hỏi.” Lành đi tới bên cạnh Minh Anh, nàng ngồi xuống xoa đầu con gái, “Con gái nay thấy buồn buồn vậy ta?” Lành dùng giọng điệu ngọt ngào nói với Minh Anh bởi Minh Anh vô cùng thích cách nói chuyện như vậy, Minh Anh sợ ai lớn tiếng lắm, nếu như ai mà ăn nói lớn tiếng bặm trợn là Minh Anh đều quy chụp họ là người xấu.
“Hai Lam giận con!” Minh Anh xụ mặt, tới bánh trên tay cũng bị quăng qua một bên.
“Sao giận con, con làm gì hai Lam mà hai Lam giận?”
“Con lại gần là hai Lam cứ vầy!” Minh Anh bắt đầu diễn tả lại hành động của Lam mỗi khi gặp Minh Anh, đó chính là Lam né Minh Anh như né tà, mỗi khi Minh Anh tới gần là Lam chạy xa tám thước, có khi còn quên luôn lấy nón lá rồi đi mất hút ra quán nước ngồi cả buổi trời tới khi Minh Anh ngủ trưa thì mới thấy về.
Thấy Minh Anh vừa kể vừa rưng rưng thì Lành thấy tội nghiệp con gái cưng, nàng xoa đầu Minh Anh dỗ dành một hồi thì Minh Anh mới bớt rầu, khuôn mặt cũng tươi tắn hơn một chút rồi đi kiếm con trai của Adalie chơi. Không phải con trai của Adalie muốn chơi với Minh Anh là dễ đâu, hồi đó nhờ thằng nhóc đánh lộn với đám con nít chọc Minh Anh một trận tơi bời thì mới được Minh Anh cho vào danh sách những người được chơi chung đó chứ.
1
Ngồi đối diện Phúc mà Lam cứ chống cằm thơ thẩn, cô bận suy nghĩ chuyện khác tới độ không để ý xung quanh và phớt lờ luôn câu nói của Phúc, tới khi Phúc kêu Lam mấy tiếng cô mới giật mình hỏi ngược lại Phúc kêu cô cái gì khiến anh ta có chút giận hờn. “Hiếm khi nào anh thảnh thơi để đi chơi với em một bữa, vậy mà em cứ để tâm trí ở đâu đâu á.”
“Thôi em xin lỗi.” Lam cười hì hì nắm lấy tay Phúc.
“Buông tay ảnh ra!” Chợt có người nào đó nhào tới giật tay Lam ra khỏi tay Phúc. Tự dưng bị người nào lạ hoắc làm như vậy nên Lam có chút giật mình, cô ngồi ở ghế còn chưa kịp hoàn hồn là bị mắng té tát vô mặt với những câu từ thậm tệ. “Cái đồ giật chồng người khác. Làng nước lại đây coi nó giật chồng người ta mà nó còn ngồi nắm tay giữa thanh thiên bạch nhật đây nè.” Người phụ nữ ước chừng hơn Lam một hai tuổi gì đó bắt đầu hô hào cho những người xung quanh tới để bôi nhọ cô, còn Phúc thì đang muốn nhào tới bụm họng cô ta lại thì đã bị nhét vô tay đứa nhỏ cũng cỡ bốn năm tuổi nên anh ta chỉ đành đứng im như trời trồng. “Anh là cái đồ quất ngựa truy phong, anh ăn nằm với tôi có con cho đã rồi anh đi cặp kè với nó. Cái đồ gian phu dâm phụ. Bữa nay tôi sẽ vạch mặt anh với nó ra cho xóm giềng biết.”
Cô ta khua khoắng tay chân hò hét để kéo sự hiếu kỳ rồi bắt đầu bêu rếu Lam đủ thứ khiến Lam im lặng từ nãy giờ đã bộc phát cơn giận. Cô tát một cái vô thẳng mặt con đàn bà kia muốn nháng cục lửa trước sự chứng kiến của tất cả những người ngóng chuyện nãy giờ. “Nói đi Phúc, ai đây?” Lam hướng ánh mắt về Phúc đang ôm đứa nhỏ trong lòng, cô hiện tại chỉ cần một câu giải thích rõ ràng.
“Lam, nghe anh giải thích. Cô ta không phải vợ anh!” Phúc níu lấy cánh tay Lam xuống giọng năn nỉ.
“Không phải vợ anh thì sao mà kiếm tới đây?” Lam gạt bàn tay Phúc đang níu cô ra, “Nếu anh không giải thích rõ tường tận mà để tôi mang tiếng oan thì chưa kịp để tôi xử lý anh là hai má của tôi đã xé xác anh với cô ta ra rồi.” Cuộc đời của Lam không còn người thân ruột thịt nhưng vẫn còn có hai người má hết sức thương yêu cô và hiển nhiên khi cô bị người khác lăng mạ bằng những chuyện thất thiệt cùng lời lẽ tục tĩu thì sao hai má cô để yên?
“Cô ta với anh hồi trước có quen nhau, nhưng mà chia tay cũng lâu rồi.”
“Vậy đứa nhỏ này con ai?” Lam nhìn đứa nhỏ trong tay Phúc rồi lại lườm sang cái con đàn bà ban nãy còn oang oang cái miệng vì bị cô tát một cái nên đã im thin thít như cần thêm một câu trả lời nữa từ phía cô ta đồng thời cũng là má của đứa nhỏ.
“Anh không biết.” Phúc nhìn đứa nhỏ chỉ biết lắc đầu.
“Con của anh mà anh nói không biết, anh có phải con người không?” Người phụ nữ đó lên tiếng.
“Tự dưng ở đâu bưng đứa nhỏ lại rồi nói con tôi, cô nghĩ tôi tin hay sao. Tôi với cô không còn quan hệ từ lâu rồi.” Phúc trả đứa nhỏ lại cho má nó xong anh ta tới đứng cạnh Lam, “Tôi với Lam sắp đám cưới, cô đừng có mà xàm ở đây, xớ rớ tôi bắt về đồn cho ngủ muỗi.”
“Lúc tôi với anh chia tay là mấy ngày sau tôi biết mình có bầu được gần ba tháng. Anh biết tôi kiếm anh biết bao lâu thì mới biết anh đi lính ở đây không, bây giờ anh lại chối bỏ phũ phàng như vậy!” Cô ta gào khóc lên, kể lể bản thân đã cực khổ thế nào khi vừa nuôi con vừa kiếm Phúc.
“Ở đây mà diễn tuồng bỏ con tiếp đi, tôi về nhà ăn cơm. Mà nói cô nè, làm con gái ai mượn dễ giải quá làm chi, trai nó ăn xong nó bỏ thì ráng chịu chứ trách ai. Thôi, chúc cô hạnh phúc, tôi trả cha cho con cô đó, tôi không xài hàng qua tay.” Lam không muốn đứng đây gián đoạn cảnh gia đình gặp nhau của Phúc nên cô trở về nhà chứ ở lại chi cho mệt. Bản thân cô không rảnh tới mức độ đó, cô còn phải về cho Minh Anh ăn cơm.
2
“Lam, Lam à!” Phúc thấy Lam bỏ đi thì đuổi theo, nhưng mà do bị níu tay níu chân thêm nữa Lam leo lên xe chạy cái vèo nên chẳng bao lâu Phúc đã bị bỏ lại giữa đường rồi.
Dựng xe vô một góc ở sân nhà, Lam bình thản như không có chuyện gì xảy ra, cô rót cho mình ly nước uống một hơi. Lam nghĩ rằng chuyện xàm láp này cũng không nên kể cho hai má biết làm gì bởi cô cũng không bận tâm gì mấy. Cô với Phúc cũng chưa có cưới hỏi gì nên chuyện này cũng dễ giải quyết thôi, kết thúc hết là được. Một năm hơn đối với cô cũng chưa sâu đậm lắm nên dễ dứt thôi, thêm nữa dạo gần đây tiếp xúc với Phúc cô cứ thấy khó chịu kiểu gì đó.
——–
Chương sau là chương cuối rồi, chào thân ái và quyết thắng mấy đồng chí👍👍👍👍