Bạn đang đọc Kiến Lộc FULL – Chương 16
Hôm qua có nhiều chuyện bất ngờ quá ta trở tay không kịp, cộng thêm Cảnh Yến gây nhiễu làm ta không có thời gian suy xét sự tình.
Bây giờ, yên lặng ngẫm nghĩ ta mới phát hiện ra có rất nhiều chuyện bất thường.
Đầu tiên là mới sáng ra bỗng dưng Cảnh Yến lại nói với ta chuyện của Nghiêm Phong và Chức Hoan.
Tiếp đó là trời mưa to còn là mưa đá, thế nhưng ngài ấy cứ nằng nặc bắt ta ra ngoài.
Vừa đến biệt viện ngựa bỗng trơn trượt, vừa hay ta lại bắt gặp Nghiêm Phong đi ra từ phòng Chức Hoan.
Trên đời có nhiều chuyện trùng hợp thế sao?
Chức Hoan nói nàng mang thai đứa con của Nghiêm Phong, Nghiêm Phong cũng thừa nhận.
Chức Hoan vốn khôn ngoan, sao lại vụng trộm ngay trước mắt Cảnh Yến được? Nghiêm Phong vốn ngay thẳng, sao lại phản bội chủ nhân, phạm phải sai lầm nghiêm trọng như thế được?
Trong vở kịch này, rốt cuộc Cảnh Yến đang diễn vai nào?
Suy đi tính lại, mấu chốt là ta phải bảo vệ được đứa bé.
Mà đứa bé ấy muốn sống thì nhất định không thể là con của Nghiêm Phong mà phải là con của Cảnh Yến.
Trong lòng nặng trĩu tâm tư, ta giở người sang thấy Cảnh Yến đã thức giấc tự bao giờ.
Lúc này, ngài đang nhìn ta.
Ta hơi hoảng hốt.
“Nguyên Nguyên lại đang suy nghĩ gì thế?” Ngài hỏi ta, giọng nhẹ bẫng như đang nói đôi ba câu chuyện thường ngày.
Ta lắc đầu, thò chân ra khỏi chăn đạp ngài một cái: “Nghĩ cách làm cho ngài sợ.”
Ngài ấy cười, tóm lấy chân ta, lại hỏi: “Không phải hôm qua nàng bảo là bị trẹo chân sao, còn đau không?”
“Trật chân nhẹ thôi, đi lại một chút là khỏi.” Ta ghé vào lòng ngài: “Vương gia, Nguyên Nguyên gặp phải vấn đề hóc búa.”
Ngài không nói gì nhưng ánh mắt ra hiệu cho ta cứ tiếp tục nói.
Ta cân nhắc, phải đặt thận trọng lên hàng đầu, thế là ta thử đánh tiếng: “Vương gia, hôm qua sao ngài lại nói muốn ban Chức Hoan cho Nghiêm Phong đại nhân?”
“Nói vu vơ thôi, sao vậy?”
“Vương gia không chịu nói thật!” Ta làm bộ làm tịch quay đi không nhìn ngài nữa: “Thôi, không có gì đâu.”
Ngài ấy nằm đó, mãi lâu vẫn không nói gì.
Cuối cùng, ta đành đầu hàng, không chịu nổi nữa, ấm ức quay sang nhìn ngài: “Vương gia, ngài không dỗ thiếp!”
Cảnh Yến lại cười, cứ cười mãi rồi thở dài.
Ngài dang tay ra kéo ta vào lòng: “Biết nàng đang làm bộ rồi, thôi qua đây đi.”
Thế là ta bèn thuận nước đẩy thuyền, nhún nhường nhích sang, nhẹ nhàng nói một câu: “Vương gia, ngài thương tình chỉ bảo cho thiếp.”
“Cũng không có gì, chẳng là ta thấy Nghiêm Phong hơi khác thường.
Hắn quan tâm Chức Hoan trên mức bình thường.” Ngài ôm chặt lấy ta, khẽ nói: “Chức Hoan không phải người tối dạ, đến nay bổn vương còn chưa đến phòng nàng ấy mà nàng ấy cũng im lặng không nói năng gì.”
“Ngài chưa từng đến phòng nàng ấy?” Ta khá bất ngờ, cũng hơi chột dạ: “Vậy hay là…ngài xem hôm nào đến thăm nàng ấy đi?”
Cảnh Yến khẽ nhéo ta, giọng ngài rất trầm: “Làm gì mà cứ muốn đẩy bổn vương ra thế?”
“Vương gia, Nguyên Nguyên mỏi mệt, ngài cho Nguyên Nguyên nghỉ đã nhé.” Ta ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Vậy còn Lăng Nghi thì sao?”
“Từng đến vài lần.
Nàng ấy không phải người dễ chịu yên, nếu không đến chắc chắn nàng ấy sẽ làm ầm cả lên.” Cảnh Yến khẽ cười, vừa quở trách cô ấy, vừa cắn nhẹ vành tai ta, giọng điệu mập mờ: “Nguyên Nguyên, đừng vòng vo tam quốc nữa, rốt cuộc nàng muốn hỏi điều gì?”
Ta không đáp.
Ta vẫn đang nghĩ nên nói thế nào nên một lúc sau mới lên tiếng: “Vương gia, Chức Hoan là tai mắt thái hậu cài cắm, ngài bỗng nhiên ban nàng ấy cho người khác, e là sẽ gặp phải rắc rối.”
Ta chớp chớp mắt, nói tiếp: “Thực ra không cần thiếp nói, ngài chắc chắn cũng hiểu.
Hôm ấy, ngài từng nhắc đến quà mừng thọ cho thái hậu, thiếp nghĩ…hay là, ngài để Chức Hoan sinh một đứa bé đi?”
“Nàng nói sao?”
Lòng ta bồn chồn, nhưng vẫn kiên quyết nói tiếp: “Nếu Chức Hoan mang thai nghĩa là nàng ấy đắc sủng, như vậy sẽ khiến thái hậu an tâm.
Chức Hoan là người thông minh, nếu đã có đứa bé, vì con vì cái nàng ấy sẽ tự biết chừng mực.
Còn về Nghiêm đại nhân, vương gia, đợi đến khi ngài lấy Vãn Thược quận chúa về rồi mới ban Chức Hoan cho Nghiêm đại nhân, như vậy thái hậu nương nương cũng sẽ không nói gì.”
“Nguyên Nguyên, nàng sắp xếp mọi chuyện thật đâu ra đấy.
Dẫu vậy, bổn vương lại cảm thấy mùi bạc bẽo.” Ngài xoa đầu ta, giống như đang vuốt ve con mèo: “Nguyên Nguyên, nàng nói cũng có lý.”
Ngài dừng lại, ánh mắt ngài sâu thăm thẳm, đôi mắt ấy toàn ý cười.
Ngài nghiêng người, ghé vào tai ta thủ thỉ: “Nguyên Nguyên, đây là cách nàng nghĩ ra để cứu đứa bé ấy sao?”
Nghe ngài ấy nói vậy, ta chột dạ, tim nhói một cái, ngay sau đó bắt đầu đập dồn dập trong lồng ngực.
“Vương…vương gia” Ta khó nhọc ngồi dậy, tay bám vào mạn giường để xuống dưới đất, lo lắng quỳ xuống: “Thiếp…”
Cảnh Yến xê người ra, chống tay nhìn ta cười: “Không sao, nàng cứ bình tĩnh, từ từ biên từ từ diễn.”
“Thiếp không diễn nổi, vương gia, Nguyên Nguyên không diễn lại được ngài.” Ta càng nói càng lí nhí, tiếng nhỏ dần như cánh muỗi đập: “Nguyên Nguyên không có ý hại ngài, thật đấy! Trong chuyện này, Nguyên Nguyên thấy vương gia đáng thương, không phải không phải, không phải đáng thương, là thấy thương…”
“Nàng thương bổn vương?” Ngài ấy cất tiếng hỏi lại, khẽ hừ nhẹ, không rõ cười hay không: “Nguyên Nguyên, nhưng bổn vương không cảm nhận được tình cảm của nàng.”
Ngài vươn tay ra định chạm vào ta, nhưng trong vô thức ta tránh ngài.
Ngài khựng lại, nghiêm giọng: “Nguyên Nguyên!”
Ta cúi đầu, cứ nhìn đầu gối mình mãi, giọng nói yếu ớt: “Vương gia, Nguyên Nguyên biết, đến đây là hết rồi…”
“Nguyên Nguyên.” Ngài chìa tay ra kéo ta trở lại giường: “Nàng không lạnh sao?”
Ta lặng người, càng thêm hoảng loạn: “Vương gia, ngài rốt cuộc muốn làm gì? Ngài bày bẫy gạt thiếp?”
“Nàng cũng đâu oan uổng gì, Nguyên Nguyên.” Ngài vuốt ve gò má ta: “Đêm qua Nghiêm Phong đã nhận tội, hắn nói hắn và Chức Hoan mến mộ lẫn nhau trước cả khi vào phủ nên không phải là cố tình thông gian.
Hắn biết mình không ra gì, phạm phải tội không thể tha nên ầm ĩ sống chết trước mặt bổn vương.
Hắn còn khai rằng nàng đã biết chuyện của hai người bọn họ, nghe nói nàng sợ hãi xanh lét mặt mày cầu xin hắn đừng giết nàng?”.