Bạn đang đọc Kiến Lộc FULL – Chương 14
Bất luận là thật hay giả, nhưng những chuyện xảy ra hôm nay giống hệt như bị kề dao lên cổ, thấp thỏm lo sợ.
Ta sai nha hoàn lấy ô cho mình, khoác thêm áo choàng rồi lên xe ngựa.
Còn chưa ra khỏi phủ đột nhiên xe chao đảo làm ta sợ hãi.
Ta vén rèm hỏi: “Sao thế?”
Tùy tùng bị nước mưa hắt vào mặt không mở nổi mắt, y lau mặt nói: “Nguyên Nguyên chủ tử, trời mưa to quá, lại có băng đá nên xe ngựa bị trơn trượt.”
“Nguy hiểm thật, đợi trời ngớt mưa rồi đi tiếp vậy.” Ta nhìn lướt qua hai bên đường mới bảo tùy tùng: “Ở đây là gần biệt viện nhất, vào đây tránh trước đi.”
Xe ngựa dừng ở biệt viện, còn mưa vẫn chưa ngừng.
Tên tùy tùng ấy đội mưa khom lưng làm đệm cho ta bước xuống, ta cũng không nỡ lòng.
“Đứng lên đi, đứng dậy đỡ tay là được rồi.” Ta vừa dứt lời thì nhìn thấy một bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, lờ mờ dưới màn mưa đang đi vào phía sau hòn non bộ, ta lỡ trượt chân, loạng choạng trật chân.
“Chủ tử tha tội! Chủ tử tha tội!”
Tên tùy tùng sợ hãi vô cùng, nhưng ta cũng sợ hãi không kém gì hắn.
Ta không cần hắn đỡ nữa, tự mình che ô đi vào phòng của Chức Hoan.
Chức Hoan đang ngồi trong phòng, trông thấy ta, nàng hỏi: “Trời mưa to thế này, Nguyên Nguyên, sao muội lại đến đây?”
“Hoan tỷ, muội vốn định ra ngoài nhưng không cẩn thận trật chân e là không đi được nữa.” Ta nắm tay nàng ngồi xuống: “Trong phòng có thuốc xoa bóp không?”
“Có đấy, đợi ta đi lấy cho muội.” Nói xong nàng đi vào phòng lấy thuốc.
Ta ngồi trên ghế nhìn quanh quất, nền nhà còn dấu giày dính nước mưa, ô dựng ở ngoài cửa đã dùng vải bố cuốn kỹ, ta thử thò người ra sờ thử, ô còn ẩm.
Ắt hẳn nàng vừa ra ngoài, hơn nữa mới về cũng chưa lâu, còn không bỏ ô ra hong khô e là vì không muốn người khác biết.
Lại nghĩ đến bóng dáng mờ ảo xuất hiện lúc nãy, bất giác ta rùng mình một cái.
“Nguyên Nguyên, thuốc mỡ phủ phát hết mất rồi, ta chỉ tìm thấy một ít rượu xoa bóp, muội dùng tạm vậy.”
Ta nhận lấy, nói cảm ơn, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Tỷ tỷ, trong phòng không có ai sao?”
Nàng sững người: “Cái gì?”
“Trong phòng tỷ tỷ không có nha hoàn hầu hạ sao?”
“À, mưa to, ta cho bọn họ đi nghỉ hết rồi.”
Ta không nói nữa, nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ.
Ta cảm thấy thật sự có chuyện không bình thường bèn hỏi tiếp: “Tỷ tỷ…biết võ?”
“Muội dính mưa nên không tỉnh táo nữa à, nói gì thế?” Nàng cười nói: “Tay ta cầm kim thêu sợ là còn không chắc bằng muội ấy.”
“Vậy,” Ta thở hắt ra, không biết làm như vậy có đúng không nữa: “Vậy rượu xoa bóp quân dụng này là ai đưa tỷ vậy?”
Nàng lặng người, rõ ràng là đang không biết phải đáp như thế nào.
Ta vững tâm, quyết định đã hỏi phải hỏi cho ra nhẽ, giả vờ thử nàng: “Tỷ tỷ, vừa nãy hình như muội trông thấy Nghiêm đại nhân ở bên ngoài.”
“Muội…chắc muội là nhìn nhầm thôi.” Sắc mặt nàng có vẻ vẫn bình thường, nhưng giọng nói hơi hoảng loạn: “Nghiêm đại nhân phải ở chỗ Vương gia chứ, sao lại đến chỗ ta làm gì? Tiểu nha đầu này, đừng có dọa ta.”
Nàng lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: “Rượu thuốc này lần trước Vương gia đem tới.”
Nàng không nói câu này còn đỡ, nói ra khiến ta càng cảm thấy nàng đang lừa ta: “Tỷ tỷ, muội cũng hay nhiều chuyện, để muội đi hỏi xem.”
Tay nàng run rẩy: “Nguyên Nguyên, muội…”
Sắc mặt nàng nhợt nhạt cả đi, do dự rất lâu mãi sau nàng mới thốt ra một câu: “Nguyên Nguyên, vương gia yêu mến muội như vậy, hà cớ gì muội cứ phải làm khó ta?”
Ta thầm cả kinh – nghĩa là Chức Hoan đang thừa nhận lời ta sao, không ngờ ta thực sự tìm ra chân tướng.
Ta sửng sốt không nói gì, bỗng Chức Hoan quỳ sụp trước mặt ta, ta sợ hãi nhanh chóng đỡ nàng dậy: “Tỷ tỷ đừng thế, muội…muội không nghĩ gì đâu.”
Nhưng Chức Hoan không đứng dậy, mồ hôi thi nhau túa ra khắp trán: “Không, Nguyên Nguyên, ta xin muội…”
Nàng cố chịu đựng, mãi sau bật khóc, run run khe khẽ nói: “Nguyên Nguyên, ta đến bước đường cùng rồi, ta có thai rồi.”
“Choảng” một tiếng, ta làm rơi lọ thuốc trong tay, hoảng hốt mãi không nói nên lời, lúc ấy ta chỉ cảm thấy mình lại vướng phải rắc rối lớn rồi.
Đã biết chuyện không nên biết vậy chuồn là thượng sách.
Ta nóng mặt, lê cái chân cà nhắc lảo đảo chạy đi, nhưng khi vừa đẩy cửa ra lại nhìn thấy bản mặt Nghiêm Phong chình ình ở cửa, nhìn hắn như pho tượng La Sát.
Ta sợ hãi lùi về sau, vướng chân ngã xuống đất.
“Nghiêm đại nhân, Nghiêm đại nhân, ngài đừng giết ta.” Ta lùi ra sau, trốn sau lưng Chức Hoan: “Ngài đừng giết ta, ta không biết gì hết, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, cạy miệng cũng không nói gì.”
Nghiêm Phong không nói, hắn cứ lầm lì đi đến chỗ ta.
“Nghiêm đại nhân, ngài coi như tích đức cho đứa bé đi, đừng giết ta.” Ta dần bình tĩnh lại: “Quanh đây có người, không nên ầm ĩ, Nghiêm đại nhân, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, được không?”
Nghiêm Phong quắc mắt nhìn ta, im lặng đỡ Chức Hoan dậy, lấy ghế cho nàng ấy ngồi.
Ta đang định nói thì hắn xua tay ngắt lời, hắn nói: “Nguyên Nguyên cô nương, khi cô vừa bước vào trong sân, cô nhìn thấy ta, ta cũng nhìn thấy cô.”
Hắn ngừng một chút, lại nói: “Ta không tin cô, nhưng Chức Hoan từng nói, nàng ấy tin cô, ta chỉ tin nàng ấy.
Bây giờ ta có hai việc muốn hỏi cô.”
Ta không dám thở mạnh, yên lặng chờ đợi.
“Một là, Chức Hoan nói cô có thể bảo vệ cho đứa bé, cô làm được không?”
Đến nước này rồi, không làm được cũng phải làm được, ta gật đầu trong sự não nề.
“Hai là, cô có từng gian dối vương gia không?”
Nếu ta mà là thanh niên sức dài vai rộng, nghe hắn hỏi câu này ta sẽ đá cho hắn một cái! Cướp nữ nhân của người ta lại còn giả bộ đứng đắn, dám hỏi ta có gian tình không, cái thứ gì đâu!
___
Người dịch: “Ta không quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười, nói: “Nô tì có người hẹn, vội đi đến gặp.”” Trích chương 12, ở đây “có người hẹn” từ gốc là 偷人,Hán Việt là “thâu nhân”, có ý chỉ nam nữ vụng trộm sau lưng, Nguyên Nguyên giả vờ vậy để Nghiêm Phong tưởng bả hỗn xược, ngu xuẩn.
(Thêm một cái nữa là giờ thời thế thay đổi rồi, Nguyên Nguyên được sủng nên Chức Hoan cũng phải khách khí hơn nên xưng hô thay đổi nhé!).