Đọc truyện Kiếm Xuất Hàn Sơn – Chương 157: Sinh tử tồn vong
Ánh trăng hạ xuống quá nhanh, mọi người chẳng kịp làm gì, trong lòng chỉ thoáng qua hai ý nghĩ: Tiếu Đình Vân hẳn chắc chắn phải chết; tại sao Thánh nhân đột nhiên ra tay muốn giết một vãn bối?
Dựa vào cảnh giới của Quy Thanh, phán đoán cát hung lệ thuộc chủ yếu vào trực giác mà không phải là chứng cớ, hắn suy diễn đến biến số hung hiểm của đêm nay, cộng với khí cơ phức tạp quanh mình Tiếu Đình Vân, không rõ lai lịch, chưa biết chừng thật sự là hậu bối có quan hệ máu mủ với Tễ Tiêu.
Chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến Quy Thanh cực kỳ cảnh giác – những chuyện khác có thể từ từ bàn sau, trước mắt dù vô lý, cũng phải giết người này, hơn nữa cần một kích giết chết, quyết không thể để hắn nhiều tiến thêm một bước, nói nhiều hơn một câu!
Tễ Tiêu giương mắt, thần quang trong mắt thản nhiên.
Một luồng kiếm khí vô hình phát ra từ kiếm chỉ của hắn, va vào ánh trăng áp đỉnh, ánh trăng ầm ầm tán loạn, quanh thân hắn tựa như rơi xuống màn mưa bằng ánh sáng.
Một kích không trúng, Tễ Tiêu đứng bên dưới Chiếu Ảnh Kính.
Trong gương chiếu ra hình dáng thần hồn của hắn, toàn trường chớp mắt yên tĩnh.
Chỉ thấy một gương mặt với đường cong sắc bén, mày kiếm mắt sáng, cao ngạo mạc hàn, không phải Tiếu Đình Vân, mà là một nhân vật quen thuộc khiến người ta kính trọng, sợ hãi, tôn sùng, căm ghét.
Trước khi Quy Thanh Hồ Tứ thành Thánh, bóng lưng cao lớn của hắn bao phủ tu hành giới hơn một trăm năm.
Đệ tử Hàn Sơn có người run rẩy hô: “Là Kiếm Tôn!”
Ai nấy giật mình kinh hãi.
Đám tu sĩ trố mắt nghẹn họng: “Đây là, Kiếm Tôn Tễ Tiêu chưa chết?!”
Quy Thanh không ngờ kiếm khí ánh trăng bị đánh tan, đang định toàn lực ra tay, nhưng liếc thấy bóng hình Tễ Tiêu, nhất thời quên mất phong độ Thánh nhân, đứng dật quát: “Không thể nào, Tễ Tiêu chết ở Giới Ngoại Chi Địa, thi cốt vô tồn!”
Dựa vào đâu Tễ Tiêu còn sống? Chẳng lẽ tất cả những gì mình làm, đều là công cốc?
Thái Hành chân nhân phản ứng giống y như hắn, dù sự thật đã ở ngay trước mắt, cũng không muốn, hoặc là nói không dám tin.
“Tễ Tiêu sao có thể cải tử hồi sinh? Hẳn là ảo thuật yêu tộc của Mạnh Tuyết Lý, chư vị đừng bị y mê hoặc!”
Tuyệt đại đa số mọi người chỉ lo nhìn chằm chằm Tễ Tiêu, trong đó tu sĩ lịch duyệt phong phú, tâm tư kín đáo cũng cau mày: Minh Nguyệt Hồ, Hoài Thủy Chu gia vì sao chắc chắc Tễ Tiêu đã chết, mà không phải ngạc nhiên mừng rỡ khi thấy Tễ Tiêu còn sống?
Chẳng lẽ trước đây bọn họ ngay tại Giới Ngoại Chi Địa, tận mắt chứng kiến Tễ Tiêu chết đi? Cái chết của Tễ Tiêu quả nhiên có ẩn tình khác?
Đệ tử Hàn Sơn chỉ nghĩ, sư đệ Tiếu Đình Vân của Trường Xuân Trong lại là Tễ Tiêu chân nhân, chẳng trách Trọng Bích Phong chủ trong lòng có dự tính nghe theo sự chỉ thị của hắn.
Một ít đệ tử trẻ tuổi của những môn phái khác thì nghĩ, hóa ra mình từng được Tuyết Sơn Đại Vương, Kiếm Tôn Tễ Tiêu dạy dỗ. Thất bại ở Trung Ương Thành, giờ lại trở thành một loại vinh quang. Sự trải nghiệm này, một lần đủ ba hoa cả đời.
Tễ Tiêu bình tĩnh nói: “Đoạt xác sống lại, may mắn thôi.”
Một câu giải thích hời hợt, đối với một số người mà nói là kích thích cực lớn.
“Ầm!” Uy áp của Quy Thanh bùng nổ, đánh bay trưởng lão hầu hạ xung quanh, bóng người của hắn chợt lóe, giống một trận gió táp, nhảy lên chóp nhọn của đình giữa hồ. Đám người Vân Hư Tử cầm kiếm, Quy Thanh hơi giơ tay lên, tỏ ý bọn họ đừng động.
Hắn đứng trên nóc đình, tay áo tung bay, từ trên cao nhìn xuống Tễ Tiêu, khí thế thắng một nước.
Hai vị Thánh nhân cũ mới, hai đại môn phái nhân gian đối lập. Minh Nguyệt Hồ tĩnh mịch không tiếng động. Gió thu xào xạc, hồ núi bát ngát, mọi người chỉ cảm thấy không khí ngột ngạt, không gian chật chội, Thánh nhân thế như núi cao áp đỉnh, ép tới mức khó thở.
Duy chỉ có Mạnh Tuyết Lý vỗ vỗ bả vai Ngu Khởi Sơ, thấp giọng nói: “Tiểu Ngu, sau này ngươi đối trận với người ta, nếu gặp ai bày ra loại tư thái này, càng muốn từ trên cao nhìn xuống, chính là càng chột dạ.”
Ngu Khởi Sơ ngoan ngoãn gật đầu: “Ta nhớ rồi.”
Mạnh Tuyết Lý rất hài lòng: “Cảnh giới như bọn họ đấu pháp, ngươi có thể xem không hiểu, đợi lát nữa đánh nhau, nếu như ta rảnh rỗi, sẽ giải thích cho ngươi, nếu ta không rảnh, ngươi cứ nhìn kiếm quỹ.”
“Vâng Mạnh ca, cảm ơn Mạnh ca!”
Mạnh Tuyết Lý lại giới thiệu Xích Sơ, Phi Vũ với Ngu Khởi Sơ, dặn dò: “Còn có Thái Hành, Vân Hư Tử bên kia, nếu bọn họ xuất kiếm đối phó ngươi, chẳng may ta không chú ý tới, ngươi hãy núp sau lưng Xích Sơ, Phi Vũ, đừng để bị bắt làm con tin. Trưởng bối không nên ra tay với vãn bối, vốn là quy tắc ngầm được thừa nhận! Nhưng hiện tại không chắc chắn được, thói đời mà, không tuân thủ cũng thường có, không phải ai cũng hòa ái dễ gần như sư phụ sư huynh ngươi…”
Thái Hành chân nhân còn tưởng rằng bọn họ thấp giọng mưu đồ bí mật gì đó, vội vàng tập trung chân nguyên ở tai, ngưng thần lắng nghe, lại nghe thấy trận đối thoại này, giận đến thất khiếu bốc khói: “Nhãi ranh phách lối!”
Một luồng kiếm quang bay vút, sát cơ tịch diệt trong kiếm bao phủ đám người Mạnh Tuyết Lý.
Kiếm của Thái Hành chân nhân được đặt tên là Tịch Hải, lúc này hắn nén giận xuất kiếm, không phải bị lửa giận thiêu mờ đầu óc, mà muốn mượn ý tứ tiêu điều xơ xác của hồ nước thu lạnh lẽo, phá vỡ thế giằng co bế tắc giữa Quy Thanh và Tễ Tiêu.
Trong lòng hắn biết Quy Thanh đa mưu túc trí, năm đó lên kế hoạch giết Tễ Tiêu, ban đầu Quy Thanh núp trong bóng tối, chưa nắm chắc chưa chịu ló mặt. Lúc này hắn sợ đối phương sau khi suy diễn, phát hiện tối nay chỉ có thể lưỡng bại câu thương với Tễ Tiêu, không có lợi với tông môn, sẽ tạm thời hòa giải với Tễ Tiêu, nhiều năm sau lại phân cao thấp.
Nếu hai Thánh thu tay lại, những môn phái khác không cần chọn phe, nguy cơ tối nay hóa giải, cũng coi như tu hành giới gặp may.
Nhưng hòa giải thế nào? Tễ Tiêu đoạt xác sống lại, trong lòng nhất định muốn báo thù rửa hận, căm giận ngút trời, việc này dù sao phải có người chịu trách nhiệm. Quy Thanh để tỏ thành ý hòa giải, chưa chắc không đẩy hắn ra ngoài làm dê thế tội.
Việc đó đối với Thái Hành và gia tộc sau lưng hắn, chắc chắn là tình huống xấu nhất, Thái Hành không thể để nó xảy ra, cho nên hắn giành trước xuất kiếm.
Tịch Hải Kiếm ra khỏi vỏ, nơi kiếm quang trải qua, Minh Nguyệt Hồ như biển sâu nổi giận, sóng to gió lớn. Đường trúc trên hồ lay động căn cơ, như từng chiếc thuyền cô độc trên mặt biển. Sóng nước hội tụ, tựa như một tấm rèm bằng nước, che trời lấp đất, nâng thân hình Thái Hành lên cao năm sáu trượng, dồn về phía đài trúc.
Mọi người không ngờ hắn nói ra tay liền ra tay, còn là thần thông mạnh nhất. Mạnh Tuyết Lý không dám khinh địch, vừa đẩy Ngu Khởi Sơ về phía Xích Sơ, Phi Vũ, vừa cầm Quang Âm Bách Đại, phi thân nhảy cao, đạp lên sóng nước. Y hiện nay mang theo tu vi của nhân tộc, sức mạnh vạn yêu do Linh Sơn bố trí mà có, sức mạnh tinh thần từ vũ trụ bên ngoài, nhưng hai loại sức mạnh sau cùng còn chưa sử dụng tự nhiên được.
Nơi Mạnh Tuyết Lý đi qua, nước hồ bị nấu sôi, bốc lên từng đợt khói trắng.
Mọi người chốc thì thấy lạnh, chốc lại thấy nóng.
Mạnh Tuyết Lý nghịch lưu mà lên, nhảy nhót linh hoạt uyển chuyển, lần lượt né tránh kiếm khí bay tới, không ngừng áp sát Thái Hành, tình cảnh của y nhìn qua rất nguy hiểm, nhưng cực kỳ tiết kiệm sức lực. Thái Hành đánh không trúng đích, sợ hãi và lửa giận càng thịnh, kiếm khí trút xuống như mưa bão.
Mạnh Tuyết Lý đã bước lên đầu sóng cao nhất, triền đấu với Thái Hành, Thái Hành muốn rút lui cũng không được.
Đệ tử Hàn Sơn xem mà sốt ruột, nhất là ba đệ tử của Trọng Bích Phong, bọn họ một lần nữa kêu lên khẩu hiệu trong Hãn Hải bí cảnh: “Trưởng lão cẩn thận!”
Lập tức khiến con cháu Chu gia trợn mắt nhìn: “Thông đồng làm bậy với yêu tộc, không xứng làm người!”
Sóng lớn ngút trời bọn họ không lên nổi, chỉ sợ còn chưa đến gần sẽ bị gió mạnh hất bay, không thể tham dự trận đấu trên kia, chỉ có thể tranh chấp với đồng bối cảnh giới tương tự.
Hai phe rút kiếm chờ đợi, mắt thấy Hàn Sơn hai phái lần thứ hai binh nhung tương kiến, Tễ Tiêu hành động trước.
Hắn chủ động phá vỡ thế giằng co uy áp với Quy Thanh, một đạo kiếm khí ra sau tới trước. Sóng nước bị kiếm khí cắt rời, tách ra hai bên.
Kiếm uy bức bách, biển giận không thể không bãi bình.
Tịch Hải kiếm ý vừa vỡ, Thái Hành ngã xuống, ho khan ra búng máu, oán độc nhìn chằm chằm Tễ Tiêu: “Ngươi…”
Mạnh Tuyết Lý nhìn Tễ Tiêu, hóa giải Quang Âm Bách Đại thành song kiếm, ném cho đối phương một chuôi.
“Đánh hay lắm!” Chợt nghe có người cười nói. Thì ra là Quy Thanh, vẻ mặt hắn tựa như giễu cợt tựa như đắc ý, thấy Hàn Sơn huynh đệ tương tàn chính là thỏa mãn cực lớn, ánh mắt hắn vượt qua Tễ Tiêu, nhìn về phía xa xa, cười lạnh nói:
“Các ngươi từng làm gì, cho rằng hắn không biết sao? Chỉ cần tối nay hắn không chết, ngày sau tất sẽ không bỏ qua các ngươi. Sớm muộn gì các ngươi cũng có kết cục như Thái Hành!”
Thật ra Thái Hành đã nghĩ sai một chuyện, Quy Thanh căn bản không định hòa giải. Tễ Tiêu đã thành tâm ma, thành trở ngại lớn nhất trên còn đường chứng đạo của hắn, phải hòa giải thế nào?
Lời này hắn không nói với Tễ Tiêu, mà là ý có điều chỉ. Hơn nữa vừa cho người ta thấy sợ hãi, rồi lại đưa đến hy vọng, Quy Thanh xoay chuyển đề tài:
“Ban nãy ta quan sát kỹ, hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục cảnh giới. Chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực giết hắn một lần, là có thể giết hắn lần thứ hai! Hắn ra một kiếm, nhưng không gây hại được đến tính mạng của Thái Hành, tại sao tu hành giới vẫn là thiên hạ của hắn?!”
Lời này cũng không hẳn vô dụng. Dục vọng cầu sinh sẽ chèn ép nỗi sợ. Hơn mười bóng đen nhảy lên đài trúc, khí tức dẫn mà không phát, rục rà rục rịch.
Những người từng tham dự vào âm mưu giết chết Tễ Tiêu, không thể không đứng ra, chuẩn bị hợp lực liều mạng, lại giết hắn lần nữa.
Ánh mắt của Tễ Tiêu quét qua bọn họ. Các môn các phái đều có, có người khiêu chiến thua dưới tay hắn, có người xin hắn giúp đỡ mà không được, còn có người vô vọng đột phá, hao tổn thọ nguyên. Bọn họ từng là đại nhân vật chấn nhiếp một phương, bối phận cực cao. Nhưng ở trong lòng Tễ Tiêu, đều đã không nhớ rõ tên tuổi, đạo hiệu của họ.
Đồng môn thấy bọn họ ra sân, hoặc kinh ngạc không hiểu, hoặc bóp cổ tay than thở, hoặc yên lặng không nói.
Quy Thanh lại nói: “Các ngươi xuất hiện rồi, còn có hậu bối đệ tử, con cháu gia tộc của các ngươi, sau tối nay nếu Tễ Tiêu không chết, hắn há sẽ bỏ qua?”
Mạnh Tuyết Lý vốn tưởng rằng, âm mưu giết Tễ Tiêu, đa phần là Thái Hành chân nhân và Minh Nguyệt Hồ trong ứng ngoài hợp, nhiều nhất cộng thêm sư huynh Tễ Tiêu mắt lạnh đứng ngoài cuộc, nhưng không ngờ các môn các phái ở tu hành giới đều có phần, xấp xỉ hai mươi người.
Y nhìn về phía bầu trời đêm, trăng tròn trong sáng, vô hạn thê lương. Rút kiếm nhìn xung quanh lòng đầy mờ mịt.
“Ta không muốn đi đến bước này.” Tễ Tiêu lẩm bẩm.
Cường địch như hổ rình mồi, hắn không tức giận, chỉ cảm thấy không biết làm sao, thậm chí đau xót.
Hắn trọng tu lần này, kiếm ý càng thêm tinh thâm, ngược lại không muốn dùng kiếm giải quyết vấn đề, nhưng luôn có người buộc hắn rút kiếm.
Quy Thanh trong trẻo lạnh lùng cười, quát lên: “Mở!”
Theo câu nói của hắn, ánh trăng như từng tia sét đánh xuống, đánh thẳng Tễ Tiêu, rực rỡ chói mắt, vụn bạc tung tóe.
Nước hồ vọt lên thành bức tường nước cao hơn mười trượng, núi đồi bốn phía sụt lở, đá rơi gỗ lăn ầm ầm.
Minh Nguyệt Hồ đại trận mở, trời long đất lở, tựa như tận thế.
Mượn uy phong của trận pháp, hơn chục bóng người đồng loạt phát động, dùng các loại thần thông đánh về phía Tễ Tiêu. Tễ Tiêu khi ẩn khi hiện, khi thì ở đỉnh núi, khi thì ở đầu sóng.
Hộ sơn đại trận, có hai tác dụng quan trọng, một là dựng lên bình phong che chở, bảo vệ tông môn nhà mình; hai là mượn dùng sức mạnh thiên địa, đánh giết kẻ địch.
Đại trận của Minh Nguyệt Hồ bị Quy Thanh sửa đổi, mất đi tác dụng làm lá chắn, tất cả sức mạnh tập trung vào giết chết.
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ hỏng bét, nơi này còn có đệ tử bổn phái của bọn họ, nhưng Quy Thanh mượn uy lực trận pháp tru diệt Tễ Tiêu, chẳng thèm ngó ngàng tới ai, hơi sức đâu quan tâm khách mời tới dự hội?
Thần tiên đấu pháp, tiểu quỷ gặp họa. Cuồng bạo chân nguyên đối lập, uy áp hào hùng nghiền ép, trong lúc đất rung núi chuyển, một ít đệ tử trẻ tuổi cảnh giới thấp vất vả chống đỡ, nếu sư môn trưởng bối không kịp trở về bảo vệ, sẽ rơi xuống nước hồ giá rét, hoặc bị kình khí hất vào núi rừng bên hồ.
Mạnh Tuyết Lý cao giọng hô: “Phàm là Tiểu Thừa cảnh trở xuống, mau lên pháp khí phi hành rời đi, không có pháp khí phi hành, không câu nệ môn phái, đi cùng với ta.”
Đại môn phái nghe vậy, như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng gọi ra pháp khí phi hành, dựng lên lá chắn, chở đệ tử nhà mình thoát ly chiến trường kịch liệt, lơ lửng trên không trung xa xa xem cuộc chiến.
Môn phái nhỏ và tán tu không may mắn như vậy, Mạnh Tuyết Lý lệnh Xích Sơ, Phi Vũ hiện ra yêu thân to lớn, hồ ly tím chạy về phía núi rừng, đem đệ tử bị thương quẳng lên lưng. Ngu Khởi Sơ cưỡi hạc trắng, phủ phục chuẩn bị kéo người.
Thân hình Mạnh Tuyết Lý linh hoạt, giữa sóng lớn điểm nước vút bay, trường thương móc lấy cổ áo đệ tử bị rơi xuống nước, ném về phía Ngu Khởi Sơ, Ngu Khởi Sơ chính xác bắt được.
“Ngồi vững! Chúng ta sắp bay!” Thật ra Ngu Khởi Sơ với việc “bay” có bóng ma tâm lý rất lớn, hắn nói như vậy, là để những đệ tử khác tin tưởng, không có vấn đề gì lớn.
Hạc trắng giương cánh, hồ ly tím nhảy cao, lưng chở các đệ tử, né tránh đá lăn và sóng lớn, tụ tập mọi người ở một chỗ. Mạnh Tuyết Lý dựng lên lá chắn, bảo vệ mọi người.
“Mạnh trưởng lão, chúng ta lại gặp nhau!” Trong hỗn loạn có ngươi hô, danh hiệu Tuyết Sơn Đại Vương quá hung hãn, bọn họ không gọi được, vẫn gọi y là trưởng lão.
Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra: “Các ngươi là…”
Đám người kia làm tư thế đào mỏ, còn thuận miệng đọc mấy câu vè. Mạnh Tuyết Lý bừng tỉnh hiểu ra: “A, thì ra là các ngươi!”
Đội đào mỏ bên bờ Hãn Hải!
“Ban nãy nghe nói, Tễ Tiêu chân nhân còn chưa khôi phục…”
Mạnh Tuyết Lý: “Ta tin hắn có thể thắng!”
Đây là cuộc chiến của Tễ Tiêu. Sớm muộn gì hắn cũng phải đánh trận này.
Bỗng nhiên Mạnh Tuyết Lý sắc mặt kịch biến, lòng khẽ rỉ máu. Chỉ thấy Quang Âm Bách Đại chịu đựng ánh trăng liên kích, bỗng chốc gãy lìa, đó là bảo kiếm y cực yêu quý!
“Không tốt! Kiếm của Tễ Tiêu chân nhân gãy!”
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ, đối phương còn có vài người, còn có mấy thanh kiếm, Kiếm Tôn hai tay trống trơn, tiếp theo phải đánh thế nào?
Kẻ mạnh tranh đấu, chỉ hơn kém nhau một ly, Quy Thanh muốn dùng ngôn ngữ dao động tâm ý của Tễ Tiêu: “Tễ Tiêu, ngươi cho rằng mình sẽ thắng sao?!”
Quy Thanh phát quan nghiêng ngả, đạo bào tàn tạ, hình dáng như kẻ điên, không còn uy nghiêm, hắn ngông cuồng cười nói: “Ngươi nhìn ngươi bây giờ đi, là kẻ địch của tất cả mọi ngươi. Ai chẳng muốn giết ngươi, ngay cả sư huynh ngươi cũng muốn giết ngươi, trên đời chỉ có người hận ngươi, không ai đối xử với ngươi thật lòng. Cái gì mà nhân gian vô địch, chỉ là kẻ cô độc thôi!”
Vốn nên là bí mật sâu nhất, nhưng giờ phút này, bí mật gì cũng không có ý nghĩa.
Địa vị tông môn, hy vọng phi thăng, hắn đã mất đi tất cả.
Người cách đó xa chút, chỉ nghe thấy đất đá nổ ầm ầm, chỉ có Mạnh Tuyết Lý nhận ra được điều gì đó, sắc mặt khẽ biến.
Quy Thanh chân nhân giơ tay lên, Vân Hư Tử kêu thảm thiết, Minh Nguyệt Kiếm bay ra khỏi tay hắn. Hắn không cam lòng hô: “Sư thúc, ngươi đã nói thần binh trấn sơn này ban cho ta!”
Quy Thanh chân nhân giả điếc không quan tâm, rót chân nguyên vào thân kiếm. Minh Nguyệt Kiếm trên tay hắn, rực rỡ chói lọi, giống như bóng trăng chân chính.
Quy Thanh lại nói: “Sau khi ngươi chết, Ma nguyên của Thiên Ma chuyển thế liền rơi vào tay sư huynh ngươi. Nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi hắn, nhưng ngươi không dám hỏi, ngươi chỉ biết lừa mình dối người, ngươi căn bản không dám hỏi!”
Tễ Tiêu nhàn nhạt nói: “Là ta không muốn hỏi.”
Quy Thanh lớn tiếng hò hét: “Chư vị nghe ta nói!”
Tễ Tiêu lại nói: “Ta không muốn nghe.”
Quy Thanh liệt kê “tội trạng” của Tễ Tiêu, xúi giục mọi người quần công.
Tễ Tiêu không để ý tới hắn, hắn lơ lửng giữa không trung, đưa tay phải ra, năm ngón tay khẽ nhếch. Nếu Ninh Nguy ở đây, có thể nhận ra được tư thế quen thuộc – Kiếm Tôn muốn mượn kiếm, muốn thực sự ra tay.
Trọng Bích Phong chủ lại nghĩ, Sơ Không Vô Nhai ở Hàn Sơn áp trận, từ phương bắc Hàn Sơn đến phương nam Minh Nguyệt Hồ, đâu chỉ vạn dặm, dù sao phải chờ kiếm bay một lúc. Còn kịp không?
Vì vậy hắn tháo xuống bội kiếm, giơ tay ném đi: “Tễ Tiêu sư huynh, dùng kiếm của ta trước!” Chuôi kiếm của hắn không tính là tuyệt thế hảo kiếm, nhiều nhất chỉ đứng hàng nhất lưu, nhưng hắn muốn tranh thủ chút thời gian cho Tễ Tiêu, chờ Sơ Không Vô Nhai đến.
Trường kiếm hóa thành một vệt sáng, bay thẳng về phía Tễ Tiêu.
Tễ Tiêu động tác tay khẽ biến, nhưng không cầm kiếm, chỉ làm kiếm lơ lửng trước mặt hắn. Thân kiếm lấp lánh hào quang, súc thế đợi phát.
Tễ Tiêu nói: “Đa tạ.”
Kiếm tu Hàn Sơn khẳng khái đến đâu, cũng không dễ dàng đưa bảo kiếm cho người khác mượn sử dụng, giống như người phàm có thể vay tiền, nhưng sẽ không cho mượn vợ.
Kiếm của kiếm tu, là con mắt, là mạng sống, vì vậy Trọng Bích Phong chủ thản nhiên nhận lấy câu cảm ơn này của Tễ Tiêu.
Đệ tử của hắn thấy sư phụ nhà mình ném kiếm đi, đánh bạo bắt chước: “Kiếm của ta không phải danh kiếm, nếu Kiếm Tôn không chê, cũng xin cầm nó dùng đi!”
Những đệ tử Hàn Sơn khác thấy Tễ Tiêu không cự tuyệt, rối rít ném ra bội kiếm tùy thân.
“Còn có ta nữa!”
Kiếm của Hàn Sơn lơ lửng sau lưng Tễ Tiêu, tạo thành một lá chắn lác đác bằng kiếm, lập lòe trong bóng đêm.
Ngoại trừ Hàn Sơn, đệ tử trẻ tuổi các phái cũng tranh nhau noi theo. Bọn họ trải qua Hãn Hải bí cảnh, ban nãy lại thấy Kinh Địch chặt tay rời đi, dưới sự kích động, không tiếc dâng lên bội kiếm.
“Kiếm Tôn, thêm kiếm của ta nữa.”
Vô số thanh kiếm từ bốn phương tám hướng bay về phía Tễ Tiêu, hoặc dài hoặc ngắn, hoặc tốt hoặc xấu, hoặc sáng hoặc tối, lá chắn bằng kiếm càng ngày càng dày đặc, đan thành một tấm lưới lớn, ùn ùn kéo đến.
Bọn chúng đều không phải là kiếm của Tễ Tiêu. Nhưng đồng thời đều là kiếm của Tễ Tiêu.
Nhân gian vạn sự, lợi kiếm vạn chuôi, nhiệt huyết vạn khang.
“Biết bao may mắn, đời này còn có thể thấy Kiếm Tôn xuất kiếm!”
Rất nhiều người đều hiểu, cuộc chiến đêm nay sẽ không xuất hiện nữa, chỉ có Tễ Tiêu mới khiến người ta cam tâm tình nguyện hiến kiếm, chỉ có Tễ Tiêu mới điều khiển được cùng lúc nhiều thanh kiếm như vậy. Cái thứ nhất cần danh vọng, cái thứ hai cần thực lực.
Ngu Khởi Sơ thấy cảnh tượng này, nhớ tới lúc mình mới đến Trường Xuân Phong, sư huynh Tễ Tiêu ở Quan Cảnh Đài giảng giải đạo tâm chi chiến, từng nói “Tâm ý kiên định là quan trọng nhất, thần thông đạo pháp là thứ yếu, binh khí đứng sau cùng.” Ngu Khởi Sơ khi ấy cái hiểu cái không, phản bác sao lại nói binh khí ở sau cùng, Sơ Không Vô Nhai chính là thần binh trên đời, một kiếm vừa ra chư kiếm cúi đầu. Tối nay hắn mới thật sự hiểu.
Quy Thanh ban nãy châm chọc Tễ Tiêu cô độc, trước mắt lại có lá chắn bằng kiếm do mọi người đồng tâm hiệp lực mà thành.
Trung thu đêm trăng tròn, bên bờ thu thủy, Kiếm Tôn trọng lâm nhân gian.
Vạn kiếm cùng đi, như mặt trời mọc ở phương đông, kim quang vạn trượng nhô lên.
Nhật nguyệt tranh huy, quần tinh ảm đạm.
Tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, trong thiên địa hết thảy quy về yên lặng.