Đọc truyện Kiếm Xuất Hàn Sơn – Chương 151: Thu thủy xa xăm
Trong lương đình ở rừng trúc, Tước Tiên Minh và Phi Vũ, Xích Sơ, Thận thú đánh bài.
Cho dù là nhân gian hay Yêu giới, hình thức giải trí như đánh bài, vui thú nhất không phải chăm chú tập trung tinh thần, mà là vừa đánh vừa trò chuyện, rảnh rỗi khoác lác, mới có lợi cho phát triển hữu nghị.
Tước Tiên Minh thuần thục xào bài, hạ thấp giọng hỏi: “Các ngươi đồng hành đoạn đường này, có nhận ra chút gì hay không? Hai người kia rốt cuộc khi nào thì ở bên nhau?” Hắn nghiêng đầu, dùng ánh mắt tỏ ý về phía lầu trúc.
Phi Vũ thờ ơ đáp: “Rất lâu rồi. Ngươi không biết sao?”
Tước Tiên Minh tính hóng chuyện nhất thởi nổi lên: “Con điêu kia có từng nói, rốt cuộc thích Tễ Tiêu hay là thích Tiếu Đình Vân không? Thích già hay thích trẻ?”
Vấn đề giống vây, ở trong Hãn Hải bí cảnh hắn đã từng hỏi bản thân Mạnh Tuyết Lý, nhưng bị Mạnh Tuyết Lý đuổi theo đánh cho một trận.
Xích Sơ mười ngón tay như bay xếp bài, buồn bực nói: “Già trẻ có gì khác nhau sao?”
Tước Tiên Minh phản ứng không kịp: “Có ý gì?”
Xích Sơ thấy hắn không hiểu, sờ soạng tay áo, quăng ra cái bộp một xấp thoại bản, đầu ngón tay chọc chọc mặt bìa: “, đây là hắn,, đây cũng là hắn, , đây vẫn là hắn…Những thứ này tất cả đều là hắn! Ngươi từng đọc cái gì? Lấy ra đây chia sẻ với huynh đệ!”
Phi Vũ khoan thai nói: “Nhân gian mạnh nhất, mạnh là mạnh ở thân phận thay đổi, chuyện xưa không giống nhau, ngươi có phục hay không?”
Tước Tiên Minh đột nhiên đứng phắt dậy, hắn quá hốt hoảng, ống tay áo quét ngọc bài trên bàn xuống, tán loạn đầy đất: “Đừng đùa!”
Xích Sơ: “Ai đùa với ngươi?”
Tước Tiên Minh: “Ta là người cuối cùng biết?!”
Phi Vũ lộ vẻ đồng tình: “Đúng, là ngươi.”
Xích Sơ dặn dò: “Đây chính là bí mật kinh thiên động địa. Ngươi là bạn thân của Tuyết Sơn Đại Vương, phải giữ bí mật nha.”
Tước Tiên Minh ngây ngốc sợ run tại chỗ, cảm thấy thế giới cực kỳ huyền bí. Tễ Tiêu chưa chết? Hắn còn lẻn vào Trường Xuân Phong Hàn Sơn, định bắt cóc Mạnh Tuyết Lý chạy trốn?
Thận thú nhặt ngọc bài trên đất lên, nhẹ kéo tay áo Tước Tiên Minh: “Cho nên ván này coi như ta thắng đi.”
Trong túi cậu không có tiền, mỗi lần thua sẽ bị ba yêu còn lại bóp mặt một cái, Tước Tước nói rằng cái này gọi là “lấy mặt trả nợ”.
Tước Tiên Minh hồi thần, cúi đầu cười: “Ngươi thắng. Nhưng ta cũng không có tiền.”
Dứt lời thuận thế nắm lấy tay Thận thú, sờ lên gò má mình: “Như vậy là xong.”
Thận thú khóc không ra nước mắt: “Ta không chơi nữa.”
Hội bài tan cuộc, ba yêu ngáp ngắn ngáp dài. Chỉ có mình Tước Tiên Minh cả đêm không chợp mắt, sáng sớm hôm sau, quả thực không nhịn được, đi tìm Mạnh Tuyết Lý hỏi kết quả.
Nắng ban mai mờ ảo. Mạnh Tuyết Lý ngồi trước gương, tóc đen nhu thuận bù xù như thác, Tễ Tiêu cầm ở trong tay, cẩn thận chải.
Lúc Tước Tiên Minh tới thăm, trông thấy một màn này. Ánh nắng mặt trời màu vàng nhạt bao phủ lấy bọn họ, Mạnh Tuyết Lý một đầu tóc đen mềm mại tựa cẩm, hai người kẻ đứng người ngồi, một lạnh lùng một ấm áp, thần tiên quyến lữ, vô cùng hài hòa.
Sau khi Mạnh Tuyết Lý trọng tố thân người, thay đổi lớn nhất chính là màu tóc, từ trắng bạc rực rỡ thành đen thui như mực. Tước Tiên Minh trước đây luôn nhìn không vừa mắt, giờ phút này lần đầu tiên cảm thấy, thân thể này cũng không tệ lắm.
Hắn không nhịn được nở nụ cười.
Bạn thân làm người, có nhân duyên, cũng không tệ lắm.
“A Tước, ngươi tới rồi.” Mạnh Tuyết Lý dường như không ngờ khổng tước sẽ đến, cười cười với mặt gương.
Tễ Tiêu buộc dây cột tóc cho y, thả xuống lược gỗ, cùng trong gương y nhìn nhau cười cười.
Tước Tiên Minh đáp lại, vẫn quan sát Tễ Tiêu. Người này sắc mặt vẫn dửng dưng như cũ, trạng thái lại hoàn toàn khác với ngày hôm qua, nếu phải hình dung, thì giống như mình ở bờ sông nướng cá suốt đêm ăn cá, sáng sớm thu dọn chỉnh tề lại xuất phát – ăn uống no đủ, thần thanh khí sảng.
Tước Tiên Minh nhíu mày, thầm nghĩ Mạnh Tuyết Lý đã dùng cách gì khiến nhân gian vô địch Kiếm Tôn ngoan ngoãn như vậy?
“Ta và A Tước trò chuyện một lúc chuyện của Yêu tộc, hôm nay ta còn phải triệu tập cuộc họp đại yêu, ngươi không tiện lộ mặt.” Mạnh Tuyết Lý giơ tay ra, câu lấy ngón út Tễ Tiêu, nhẹ nhàng lay động.
Tễ Tiêu hơi gật đầu, tỏ ý đã biết, hắn cũng có những chuyện khác phải làm: “Ta lên trời nhìn xem.”
Mạnh Tuyết Lý: “Ngươi cẩn thận đấy.”
Tước Tiên Minh cạn lời. Nói lên trời liền lên trời, giống như nói ăn cơm uống nước vậy.
Mắt thấy Tễ Tiêu ra cửa, hắn không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, giãn ra thân thể ngồi phịch xuống ghế: “Ôi, hai ngươi chẳng phải là đạo lữ sao? Còn bất tiện cái gì?”
Yêu tộc lần này bị thương nặng, cần nghỉ ngơi lấy sức. Thời gian này, e sợ gặp phải hai giới còn lại xâm phạm, gặp tai nạn liên tiếp. Đám cưới của Yêu Vương và Kiếm Tôn, Ma tộc sẽ cố kỵ, không dám lấy một chọi hai, tam giới duy trì được hòa bình. Yêu tộc có não đều biết, điều này có lợi với Yêu giới.
Mạnh Tuyết Lý không đáp, rót ly trà, đẩy tới trong tay Tước Tiên Minh, thả ra thần thức cảm giác, chắc chắn Tễ Tiêu đã đi xa, mới mở miệng hỏi: “Kinh Hồng Kính kia, ngươi lấy được từ đâu?”
Tước Tiên Minh nụ cười biến mất: “Nói ra rất dài, bắt đầu từ lúc ta và ngươi mỗi người một ngả sau Hãn Hải bí cảnh…”
Ngay sau đó uống trà nhuận họng, kể lại những trắc trở mà bản thân đã trải qua. Bị Hồ Tứ nhốt vào lồng vàng, bị nhồi béo, không bay nổi thì bỏ qua không nhắc tới.
Mạnh Tuyết Lý vỗ bàn: “Lẽ nào có lý đó! Các ngươi không thù không oán, hắn dựa vào đâu bắt nạt ngươi? Vì ngươi là bạn ta? Ta nhẫn nhịn hắn lâu rồi!”
Tước Tiên Minh than thở: “Hắn là Tiểu Viên.”
“Cái gì Tiểu Viên?”
Tước Tiên Minh vội la lên: “Hồ Tiểu Viên, ngươi không nhớ sao? Nghiệt ta tạo lúc còn trẻ ấy.”
“Ngươi…” Mạnh Tuyết Lý vô ngữ, tâm tình vô cùng phức tạp, Hồ Tiểu Viên tại sao lại thành Hồ Tứ, tại sao?!
Cũng không biết rằng Tước Tiên Minh đang có cùng cảm nhận với y: Tiếu Đình Vân tại sao lại thành Tễ Tiêu, tại sao?!
Mạnh Tuyết Lý truy hỏi: “Sau đó thì sao? Ngươi trộm bảo kính của hắn, chạy tới Yêu giới tìm Linh Sơn báo thù?”
Tước Tiên Minh lại than thở: “Ta bị xích nhốt trong lồng vàng, có thể chạy đi đâu? Là hắn để ta tới. Linh Sơn phát Vạn Yêu Đại Hội thiệp mời cho hắn. Hắn phái Xuân Thủy, Thu Quang mang theo bảo kính, nhân tiện xách ta, không, ta nói là xách cái lồng tham gia đại hội.”
Mạnh Tuyết Lý trầm giọng nói: “Không phải nhân tiện, hắn sớm đã biết ngươi sẽ trộm bảo kính.”
Hai đại trận phức tạp khổng lồ của Phong Nguyệt Thành, chỉ dựa vào Linh sơn không thể hoàn thành, ai đang chỉ điểm hắn?
“Ngươi nói, hết thẩy đều nằm trong dự tính của hắn?!” Tước Tiên Minh đứng dậy, thấy Mạnh Tuyết Lý gật đầu, lập tức phóng ra ngoài.
“Làm gì vậy!” Mạnh Tuyết Lý túm lấy bả vai Tước Tiên Minh.
“Ta đến nhân gian, tìm hắn hỏi cho ra nhẽ! Hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì.”
Tước Tiên Minh nghĩ, cùng lắm lại bị nhốt lần nữa. Huống hồ Xuân Thủy, Thu Quang đối xử với hắn không tệ. Hắn trộm bảo kính không từ mà biệt, khiến hai cô nương thương tâm lo lắng, gặp lại dù sao cũng phải giải thích.
“Khoan đã. Có yêu tới.” Mạnh Tuyết Lý ngăn cản Tước Tiên Minh, ngoài cửa vừa hay vang lên giọng nói của Xích Sơ:”Đại Vương, huyết đằng yêu cầu kiến.”
Mạnh Tuyết Lý hắng giọng: “Cho hắn vào.”
Tước Tiên Minh hít sâu một hơi, bình phục tâm tình sửa sang lại dáng vẻ, tư thái mất tự nhiên đi mở cửa.
Ngoài cửa, Xích Sơ và Tước Tiên Minh ra vẻ đứng đắn, một lòng vì Mạnh Tuyết Lý nâng cao uy nghiêm của Yêu Vương.
Huyết đằng yêu cẩn trọng hành lễ, thấp mi rũ mắt: “Chuyện ngày hôm qua Đại Vương dặn dò, thuộc hạ đã làm xong.”
Hắn là tổng quản cung đình của Linh Sơn, tự biết thân phận lúng túng, vì tỏ lòng trung thành với tân vương, làm việc phá lệ ra sức, sáng sớm đã tới báo cáo.
Huyết đằng yêu trình lên sổ sách: “Mời Đại Vương xem qua.”
Tước Tiên Minh giật mình, hôm qua bọn họ bận rộn cứu trợ tiểu yêu bị thương, dọn dẹp phế tích, an trí nguuwoif bị thường, mai táng tàn thi, trong thành nhốn nháo hoảng loạn. Mạnh Tuyết Lý phân thân thiếu phương pháp, vẫn còn có tinh lực chỉnh đốn bộ hạ cũ của Linh Sơn?
Lại nghe huyết đằng yêu nói: “Đây mới là số lượng sơ lược. Yêu vương các nơi phô trương khác nhau, tôi tớ mang vào thành đếm không xuể, nhưng nhiều nhất là một nghìn, ít nhất là ba trăm, trung bình khoảng năm trăm.”
Tước Tiên Minh mới nhận ra mình nghĩ lầm rồi, Mạnh Tuyết Lý là phái con yêu này đi thống kê đại chiến thương vong.
Mạnh Tuyết Lý lướt nhanh như gió lật xem sổ sách, bình tĩnh nói: “Ngươi làm tốt lắm, lui xuống đi.”
Huyến đằng yêu cung kính bái tạ, Xích Sơ đóng cửa phòng, dẫn hắn lui ra. Trong Yêu Vương Cung chỉ còn lại cảnh tượng đổ nát, Trúc Lý Quán vắng vẻ không bị ảnh hưởng đến, tạm thời sung làm hành cung của tân vương. Nếu đại yêu nào có chuyện bẩm báo, bèn tới nơi này gặp mặt Tuyết Sơn Đại Vương, do Xích Sơ truyền lời, dẫn đường.
Mạnh Tuyết Lý lại làm Yêu Vương, mặc dù tình thế cấp bách, bất đắc dĩ, nhưng nếu y đã làm, trách nhiệm liền đè nặng lên vai y.
Trong Phong Nguyệt Thành có bao nhiêu cư dân, Vạn Yêu Đại Hội phát ra bao nhiêu thiệp mời, mời tới bao nhiêu yêu tiến vào trong thành….Không có yêu nào rõ ràng hơn tổng quản cung đình – huyết đằng yêu về số lượng này. Nghe nói hắn có thể dẫn ra dây leo, đồng thời viết hơn mười tấm thiệp mời. Xem hôm nay có bao nhiêu yêu tộc may mắn sống sót, sẽ biết số lượng thương vong đếm hôm trước.
“Sao vậy?” Tước Tiên Minh hỏi.
“Trong một đêm, ba chục ngàn yêu chết, sáu chục ngàn trọng thương. Trận Vạn Yêu Đại Hội này, so với “Bình nguyên chi chiến” năm đó của chúng ta còn thảm hại hơn.” Mạnh Tuyết Lý thở dài, tâm trạng nặng nề.
Tuyết Sơn Đại Vương từng vì thống nhất Yêu giới chinh chiến tứ phương, mỗi đến một vùng đất, trước hết một mình khiêu chiến yêu địa phương, đối phương có thể chọn ra mười vị yêu tướng dưới trướng đi trợ trận, mà y lấy một chột mười một, đánh cho đối phương tâm phục khẩu phục. Vì vậy tuy nhiều năm chinh chiến liên tục, yêu binh dưới quyền thương vong cũng không nhiều, trái lại tiểu yêu đầu hàng dựa vào y càng ngày càng tăng.
Cho đến khi các yêu vương phản đối y liên hiệp, tạo thành một liên quân khổng lồ, có yêu nói: “Con điêu này xuất thân từ Tuyết Sơn, e rằng am hiểu nhất tác chiến trên núi cao, sông băng, không giỏi chiến đấu ở bình nguyễn rộng lớn, chúng ta ước chiến ở bình nguyên, sẽ có phần thắng.”
Trận đại chiến bình nguyên này, đánh bảy ngày bảy đêm, Tuyết Sơn Đại Vương giành được thắng lợi cuối cùng, chính thức xác lập địa vị Yêu Vương. Khi đó Tuyết Sơn Đại Vương nói: “Yêu giới trong vòng mười năm, không thích hợp diễn ra chiến sự đại quy mô.”
Ai ngờ sau đó Linh Sơn làm phản, tàn sát bộ hạ cũ của Tuyết Sơn; hai đại trận của Vạn Yêu Đại Hội phát động, một đêm kinh biến, tình trạng so với cuộc chiến ở bình nguyên thảm thiết hơn.
Tước Tiên Minh nghĩ đến đây, trong lòng trĩu nặng, hắn chính mắt trông thấy, vô số tiểu yêu chết đi trong đau đớn, thậm chí chẳng biết tại sao lại chết. Bọn họ từ bốn phương tám hướng chạy tới Phong Nguyệt Thành, ôm trong lòng mong đợi tốt đẹp, đắm chìm trong hương hoa mùi rượu, muốn chứng kiến yêu tộc đi về phía huy hoàng, thật tâm tin tưởng tương lai tươi sáng mà Linh Sơn miêu tả,
Linh Sơn đưa đến tai nạn khủng khiế này, nhưng Linh Sơn đã chết. Tan thành mây khói, hài cốt vô tồn.
Tước Tiên Minh cắn răng nói: “Sao Tiểu Viên có thể trợ trụ vi ngược?!”
“Không phải trợ trụ vi ngược, là biết thời biết thế.” Mạnh Tuyết Lý nghiêm túc nói, “A Tước, nghe ta nói, hắn không phải là Tiểu Viên của ngươi.”
“Không”. Tước Tiên Minh chán nản ngã ngồi, giống như bị rút đi sức lực toàn thân, “Ngươi không cho ta đi tìm hắn hỏi rõ, vậy ta còn có thể làm gì?”
Mạnh Tuyết Lý thật sâu nhìn Tước Tiên Minh: “Cho dù mục đích của hắn là gì, yêu tộc gặp họa đã thành sự thật. Dù ngươi đi hỏi hắn, có thể hỏi cái gì? Ngươi lại không giết được hắn.”
“Đúng.” Tước Tiên Minh bị lời này khiến cho đau nhói, khàn giọng nói: “Chỉ hận ta không giết được hắn.”
Mạnh Tuyết Lý thấp giọng nói: “Có lẽ ta có thể.”
Tước Tiên Minh giật mình, tâm loạn như ma: “Ngươi, ngươi muốn giết Hồ Tứ?”
Mạnh Tuyết Lý giơ ngón trỏ lên, làm ra động tác giữ im lặng: “Đừng nói ra. Chuyện này không thể một sớm một chiều, cần đạo lữ ta khôi phục thân phận, đợi ta đem yêu lực mạnh mẽ trong cơ thể có thể tùy ý sử dụng, đợi thế cục ở Yêu giới ổn định….Chúng ta sẽ thảo luận kỹ hơn.”
Mạnh Tuyết Lý đêm qua mới cùng Tễ Tiêu mây mưa, sáng nay rửa mặt chải đầu nhẹ nhàng khoan khoái, đã lên kế hoạch muốn giết sư huynh hắn. Chuyện này nghe qua rất hoang đường, thậm chí có chút lãnh khốc tuyệt tình.
Nếu bàn về ân oán giữa Mạnh Tuyết Lý và Hồ Tứ, có thể xưng là kết oán đã lâu.
Y hoài nghi Hồ Tứ tham dự vào âm mưu giết Tễ Tiêu, mặc dù y không có chứng cớ, hơn nữa bản thân Tễ Tiêu cũng không muốn đào sâu tìm hiểu. Nếu chỉ như vậy, y vẫn có thể để Tễ Tiêu đưa ra lựa chọn, tôn trọng quyết định của đạo lữ.
Nhưng chuyện ở Phong Nguyệt Thành giúp Linh Sơn bố trí, dính dáng đến tính mạng của chục ngàn yêu tộc, Mạnh Tuyết Lý không thể nhẫn nhịn nữa!
Y rất yêu Tễ Tiêu. Nếu cần thiết, thậm chí bằng lòng hy sinh tính mạng mình, đổi lấy tính mạng của Tễ Tiêu.
Đúng như lựa chọn y đã đưa ra trong đại trận ở Yêu Vương Cung. Cố nhiên vẫn có suy nghĩ xả thân thành nhân, cứu yêu tộc, nhưng khoảnh khắc cuối cùng, “lời trăn trối” y muốn nói nhất không phải hy vọng nhân tộc như thế nào, yêu tộc như thế nào, tam giới như thế nào, mà chỉ mong kiếp sau lại làm đạo lữ cùng Tễ Tiêu.
Nhưng mà tình yêu bỏng cháy sau nặng này, cũng không thể tiêu trừ đi suy nghĩ nguy hiểm trong lòng y.
Y muốn giết Hồ Tứ. Dù cho Tễ Tiêu biết được sẽ tức giận, đau khổ, dù cho bọn họ không thể trở về như trước.
Tước Tiên Minh chưa hoàn hồn: “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”
“Bàn về suy diễn mưu cục, ta không bằng hắn. Ta chỉ có thể giết hắn!” Mạnh Tuyết Lý đưa tay ra: “Lại là hai chúng ta ngươi sẽ giúp ta sao?”
Tước Tiên Minh nhìn ánh mắt y. Mạnh Tuyết Lý từ yêu biến thành người, con ngươi thay đổi, nhưng ánh mắt lại tái hiện kiên định năm đó.
Vô thức, Tước Tiên Minh nhớ tới thật lâu trước đây, khi đó không có Tễ Tiêu, không có Hồ Tứ, thậm chí không có Linh Sơn, không có hàng ngàn hàng vạn yêu binh yêu tướng.
Chỉ có hai người bọn họ.
Cùng nhau cười to làm loạn, cùng nhau chiến đấu, giao phó sau lưng cho nhau.
“Bộp!”
Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, Tước Tiên Minh cầm thật chặt tay y: “Đương nhiên rồi. Ta sẽ giúp ngươi.”
…
Nhân gian đầu thu, bầu trời trong xanh, rừng sâu cỏ tốt.
Hàn Sơn ở phía bắc, Minh Nguyệt Hồ ở phía nam. Cách nhau vạn dặm, xa xa tương ứng, non nước xa xăm.
Cách “Thu Thủy Tiên Trà Hội” còn hơn một tháng, đệ tử Hàn Sơn tham gia đại hội cũng bắt đầu lên đường.
Lâu không xuống núi, không biết nhân gian bên ngoài rực rỡ.
Đội ngũ do Trọng Bích Phong chủ dẫn đầu, chúng đệ tử trẻ tuổi không mặc đạo bào môn phái, chỉ ăn mặc theo lối tầm thường; không ngồi pháp khí phi hành, chỉ dùng Khinh thân thuật vượt núi bằng đèo, giống một đám kiếm khách giang hồ ôm kiếm viễn du.
Nghỉ chân ở thành thị đi ngang qua, thường nghe người ngoài nghị luận Hàn Sơn thế nào thế nọ, các đệ tử hứng thú dồi dào, cũng không quá mức để ý. Gặp chuyện bất bình, thì rút kiếm tương trợ, đi đi dừng dừng, nửa tháng sau mới rời khỏi địa phận phương bắc.
Càng đi về phía nam, sông ngòi càng xuất hiện nhiều, mọi người đổi sang đường thủy, càng tới gần địa giới của Minh Nguyệt Hồ, không khí càng ẩm ướt, linh khí đậm đà, sơn thủy hữu tình.
Hai bờ sông núi xanh liên miên, ngàn dặm nước gợn mênh mang, thuyền lướt đi trên sông, tạo ra từng đợt nước gợn, rồi mau chóng tan biến không còn dấu vết. Đàn chim trắng vỗ cánh, lên xuống giữa non xanh nước biếc.
Thuyền nhỏ lắc lư lảo đảo, sớm ngắm sương mờ, chiều gối yên hà. Quang cảnh hoàn toàn khác với cao ngạo Hàn Sơn.
Còn như vết nứt bạc phía chân trời kia, tu sĩ cũng vậy, người phàm cũng thế, dần dần cũng quen với nó. Dù sao nó ở chỗ đó, không đau không ngứa, có thể coi là một phong cảnh kỳ dị.
Thời tiết lạnh hơn, bóng trăng tiệm tròn. Đệ tử Hàn Sơn bắt đầu gặp được những tu sĩ ở các môn phái khác.
Đi thuyền tới, phần lớn là tán tu nghèo, môn phái nhỏ, không nỡ ngồi, hoặc là không ngồi nổi pháp khí phi hành.
Tán Tu Minh không được coi là nghèo nhất, còn đang nợ tiền Tiền Dự Chi, nên không tiện phô trương lãng phí, bèn cũng đi thuyền.
Ngu Khởi Sơ đứng ở đầu thuyền ngắm phong cảnh, trông thấy cách đó không xa, một hình bóng quen thuộc trên một con thuyền gần đó- vị cô nương trong ngõ hẻm ở Hàn Môn Thành, hình như tên là Thanh Đại.
Ba lần vô tình gặp gỡ, coi như hữu duyên đi. Ngu Khởi Sơ vui vẻ vẫy vẫy tay.
Thanh Đại còn chưa đáp lại, ba bốn tán tu bên cạnh nàng đã thay đổi sắc mặt:
“Ôi chao! Các ngươi xem, lại là thằng nhãi kia! Sao hắn không mặc đạo bào Hàn Sơn?”
“Tu vi của hắn là sao vậy, tiến bộ cũng nhanh quá đi? Lán trước gặp hắn ở ngõ hẻm, rõ ràng còn không phải như vậy!”
“Gọi hắn tới, chúng ta thử hắn một phen!”
Thanh Đại thấp giọng cảnh cáo: “Chú ý chừng mực, trước đại hội, đừng gây rắc rồi.”
Một vị tán tu cao giọng gọi: “Đạo hữu cũng đến tham gia hội sao? Đạo hữu từ đâu tới?”
Ngu Khởi Sơ đáp: “Phía bắc.”
“Vậy cũng thật xa, tới một chuyến không dễ dàng. Lại đây ăn con cá nướng, uống hai ly rượu.”
Bên này đệ tử Hàn Sơn nghe thấy vậy, truyền âm với Ngu Khởi Sơ:”Ngu sư huynh cẩn thận, những tán tu kia không rõ lai lịch.”
“Không sao đâu, có đạo hữu quen biết ở đó.”
Ngu Khởi Sơ không nghi ngờ hắn, đề khí tung người, hai lần lên xuống, nhảy ra ngoài hơn hai mươi trượng, nhẹ nhàng rơi xuống thuyền đối phương. Mũi thuyền dửng dưng bất động.
Thủy vực linh khí đậm đà, cá cũng mập mạp ăn ngon. Sau khi nướng chín ngoài giòn trong mềm, mùi thơm theo gió phiêu tán.
Mấy vị cao thủ của Tán Tu Minh, thay đổi thủ đoạn thăm dò tu vi của Ngu Khởi Sơ, không mò ra sâu cạn, vừa sợ vừa nghi hoặc. Nhưng Ngu Khởi Sơ thật sự tới đây ăn cá, ăn xong lau miệng liền đi.
“Đa tạ khoản đãi, không có gì hồi báo, cái này tặng cho các ngươi.” Ngu Khởi Sơ sờ soạng trong tay áo, lấy ra một cành hoa đào tơ vàng, “Một chút đặc sản quê nhà.”
Chúng tán tu cầm cành hoa đào, trợn mắt há mồm, không biết làm sao.
Từ lúc Hàn Sơn chia rẽ, thân phận của Mạnh Tuyết Lý trở thành câu đố, lượng tiêu thụ hoa đào của Trường Xuân Phong có hơi sụt giảm. Tiền Dự Chi chân nhân vì Ngu Khởi Sơ làm cẩm y hoa phục, bảo kiếm quý giá, là để cho hắn thừa dịp đại hội mang hàng, còn cố ý dặn dò hắn, chỉ cần kết bạn hoặc thấy ai thuận mắt, thì đưa tặng một cành hoa đào, tuyên truyền cho hoa đào tơ vàng.
Vì vậy đợi Hàn Sơn Kiếm Phái đến Minh Nguyệt Hồ, đại hội còn chưa bắt đầu, Ngu Khởi Sơ đã nổi danh trước.
– “Nhị đệ tử của Mạnh Tuyết Lý, là kiếm tu anh tuấn gặp ai sẽ tặng người đó hoa đào.”
Thu thủy xa xăm, nổi danh phong lưu.