Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 148: Cảnh tượng địa ngục


Đọc truyện Kiếm Xuất Hàn Sơn – Chương 148: Cảnh tượng địa ngục

Gió đêm thổi bay trường bào màu mực của Linh Sơn, giống như mây đen sôi trào.

“Ta điên? Ngươi nói muốn nhất thống yêu giới, dẫn yêu tộc đi về phía cường thịnh. Ta tin ngươi đi theo ngươi, nhưng ngươi đã làm gì? Đại yêu không được ăn tiểu yêu, ngươi không cảm thấy buồn cười?”

Mạnh Tuyết Lý nói: “Toàn bộ yêu tộc tiến hóa, là đại kế ngàn năm, không thể chỉ dựa vào sự tiến bộ của một hai con đại yêu. Khi nào mỗi một tiểu yêu đều có cảm giác an toàn, yêu giới mới có thể chân chính phồn vinh, có trật tự. Chỉ dựa vào mình ngươi, có thể mạnh mẽ đến mức nào, mở được thiên môn sao?”

Linh Sơn ngửa mặt lên trời cười to: “Chuyện ngươi không làm được, thì cho rằng ta cũng không thể? Ngươi nhìn đi!”

Dứt lời, thanh âm xa dần, bóng dáng đã cách đó mười trượng, bay ra khỏi tường cung.

Mạnh Tuyết Lý trực giác không tốt, giẫm lên Linh khí tuyến đuổi theo hắn.

Lại thấy Linh Sơn đáp xuống ven Lưu Ly Hồ, hất một cành liễu ra, hỏi: “Một trăm năm trước, chúng ta du ngoạn ở Ma giới, chơi thuyền trên Lưu Ly Hồ, ngươi còn nhớ không?”

Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, lấp la lấp lánh. Nơi đây cách Yêu Vương Cung khá xa, biến cố trong cung còn chưa truyền tới chỗ này, vẫn có tiểu yêu dạo chơi nô đùa, chợt thấy hai hình bóng từ trên trời hạ xuống, hoảng sợ chạy tứ tán.

Mạnh Tuyết Lý cau mày không hiểu: “A Tước chèo thuyền, ngươi bắt cá, ta nấu rượu ở đầu thuyền.”

Sau đó chớp mắt một cái, Linh Sơn lại biến mất, Mạnh Tuyết Lý đuổi theo. Hai thân ảnh xuất hiện ở đầu cầu.

Quanh co cầu nhỏ nước chảy, tường hồng ngói xanh liên miên, mặt nước phản chiếu ánh trăng.

Linh Sơn nói: “Nơi này, cũng là nơi chúng ta từng đến ở nhân gian. Chúng ta đến từng con phố ngõ hẻm biểu diễn ảo thuật “Hái sao trên trời”. Ngươi diễn tiểu điêu, ta diễn sợi dây, ngươi còn nhớ không?”

Mạnh Tuyết Lý: “Ta nhớ.”

Bọn họ lên lên xuống xuống, nghênh gió đêm bay khắp cả tòa Phong Nguyệt Thành.

Hồi ức như nước thủy triều vọt tới, như ngày hôm qua rành rành ngay trước mắt, Mạnh Tuyết Lý vẻ mặt lạnh lùng: “Rốt cuộc ngươi muốn cho ta xem cái gì?”

Linh Sơn cười nói: “Ta xây tòa thành này, không phải hội tụ thắng cảnh tam giới, mà để kỉ niệm những hồi ức tốt đẹp giữa chúng ta, ngươi thích không?”

Mạnh Tuyết Lý á khẩu không trả lời được.

Y tới gặp Linh Sơn, vốn có một số vấn đề muốn hỏi, tỷ như tại sao đối phương lại phản bội, đối với việc xây dựng yêu giới có suy nghĩ gì, hiện tại chẳng muốn hỏi gì nữa. Bởi vì y nhận ra rằng, căn bản không thể hiểu được đối phương.

Linh Sơn nụ cười tiệm nồng, giọng nói cũng trở nên êm ái. Giờ khắc này, hắn lại là họa sĩ dịu dàng mà ưu buồn, là nghệ thuật gia lãng mạn mà tài hoa bộc lộ.

Hắn nói: “A Điêu, ta có làm sai chỗ nào, ta bồi thường cho ngươi được không. Thù cũ trước đây, chúng ta xóa bỏ đi….”


Hắn muốn giết Mạnh Tuyết Lý là thật, muốn gặp lại Mạnh Tuyết Lý cũng là thật. Đợi hắn chân chính đứng ở chỗ cao nhất, lại cảm thấy giang sơn buồn tẻ, anh hùng tĩnh mịch.

Tĩnh mịch đến nỗi một mình trong đêm ngắm bích họa phơi trăng sáng, đùa giỡn nói chuyện với chim loan nhỏ bay lầm vào cung điện, hoài niệm quá khứ tốt đệp cùng bạn bè đồng du. Sau khi mất đi, mới cảm thấy trân quý.

Yêu bình thường không xứng làm bạn với hắn, Tuyết Sơn Đại Vương lại khác.

Tiếc rằng linh điêu cao ngạo uy nghiêm, chỉ có mất đi tất cả, cùng đường mạt lộ, núi lở nước khô, mới có thể an tâm ở lại bên cạnh hắn.

Linh Sơn muốn quyền lực chí cao vô thượng, muốn sức mạnh không thể ngăn trở, còn muốn cả chân tình thực lòng. Hắn muốn có tất cả, cũng cho rằng mình xứng đáng.

Dạo một vòng quanh thành, hắn trở lại bầu trời phía trên Yêu Vương Cung.

Khói đặc cuộn cuộn. Ao rượu, rừng hoa bốc cháy nghiêng đổ, châu ngọc, tinh khí tán lạc vỡ vụn. Trong làn gió tanh hôi nhơ bẩn, đại yêu hiện ra nguyên hình to lớn, bởi vì say rượu thần trí mơ hồ, đấu đá bừa bãi. Đất rung núi chuyển, vô số tiểu yêu bị dẫm thành thịt nát, hoặc bị đánh bay ra xa, rên rỉ giãy dụa trong biển lửa.

Tước Tiên Minh thấy vậy ảo não không thôi, hắn học múa với chim cực lực yêu, mặc dù thường xuyên bị mắng, nhưng vẫn vui đùa có thêm, với các vữ cơ nhạc sĩ cũng có giao tình nông cạn, sao có thể nhẫn tâm đứng bên cạnh nhìn bọn họ bỏ mạng. Lúc chim cực lạc và các yêu khác được cứu ra khỏi biển lửa, chỉ biết cảm ơn lòng tốt của khổng tước đại yêu, không hề liên tưởng đến “khổng tước mập.”

Chỉ có Thận thú nhận ra Tước Tiên Minh, bèn giúp hắn một tay, dùng thận khí ngưng tụ thành nhiều đám mây mềm, nâng tiểu yêu bị thương đưa ra ngoài. Nhưng tiểu yêu quả thực quá nhiều, Thận thú yêu lực yếu dần, sắp chống đỡ hết nổi.

Linh Sơn không quan tâm đến cảnh tượng thê thảm hỗn loạn trước mắt, thân ảnh màu đen rơi xuống trước cung điện, đứng thẳng trên bậc thềm.

Nóc điện hình vòng cung, nhìn từ xa giống như lồng chim, hoặc một ngôi mộ lớn. Mây mù đỏ thắm hội tụ, giống như một cơn ác mộng, bao phủ nóc điện, không ngừng lăn lộn sôi trào.

Linh Sơn đứng trước cửa cung điện, khẽ nghiêng người, nhàn nhạt cười với Mạnh Tuyết Lý vừa đuổi tới: “Đến bên cạnh ta, ta có thể cho ngươi những gì tốt nhất!”

“Ngươi đừng hòng!” Một luồng yêu hỏa màu xanh da trời bắn về phía Linh Sơn, lại bị hắn lắc mình né tránh, yêu hỏa đánh trúng cửa điện, cửa điện ầm ầm sụp đổ. Tước Tiên Minh một kích không trúng, tay cầm Kinh Hồng Kính từ khói mù dày đặc lao ra.

Linh Sơn lạnh lùng nói: “Không biết tự lượng sức mình. Bảo kính tới đây!”

Hắn vung tay lên, ống tay áo đón gió căng vọt, như một con rắn nước màu đen, nháy mắt trườn đến quấn quanh hai tay Tước Tiên Minh, như muốn đồng thời giựt đứt cánh tay đối phương và bảo kính!

Chợt hắn hô lên đau đớn, chỉ thấy một cây trường thương vắt ngang trước mắt, Mạnh Tuyết Lý chém ra một thương, cắt đứt ống tay áo của Linh Sơn, cùng hắn đối chiến.

Tước Tiên Minh bị dư âm yêu lực của Linh Sơn đánh trúng, bay ra ngoài, hung hăng ngã xuống, lại không thấy đau đớn, dưới thân mềm mại, có chút trơn nhẵn.

Thì ra Thận thú yêu lực khô kiệt, đã không cách nào ngưng tụ đám mây, bèn giãn ra yêu thân, làm đệm lưng cho hắn.

Tước Tiên Minh nhảy dựng lên, ôm Thận thú vào lòng: “Phế thú, sao lại là ngươi!”

Thận thú đau đến mức nói không ra lời.


Tước Tiên Minh sờ cái đuôi bị đè gãy của nó, oán hận nói: “Ta phải giết hắn!”

Đang định hóa thành nguyên hình khổng tước, vỗ cánh bay cao, lại nghe Thận thú non nớt nói: “Ta cảm thấy rất khó chịu, ta sắp chết sao?”

Thận thú cảm thấy gân cốt cả người bị cưỡng ép rút ra, yêu lực không chịu khống chế tràn ra ngoài, tựa như phải đêm yêu thân căng phồng đến nổ tung.

Nó ở Yêu giới bị xua đuôi xa lánh, lang bạc kỳ hồ, chỉ có ở địa cung Hãn Hải nhân gian và ổ chuột trên Trường Xuân Phong là trải qua cuộc sống an ổn nhất.

Nó từng thề cố gắng tu luyện, tiếc rằng cho đến khi kết thúc yêu sinh, cũng không thể trở nên uy phong bát phương như lão thận tiền bối vậy….

Tước Tiên Minh nghe vậy, lật đật đút linh thảo cho nó: “Nói bậy, ngươi sẽ không chết!”

Chỉ gãy đuôi mà thôi, sao chết được? Nhưng linh thảo vào bụng như đá chìm đáy biển, Thận thú hơi thở yếu dần.

Tước Tiên Minh sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Ta buồn ngủ quá.” Thận thú nhẹ giọng nói, “Ta một lần nữa, nở hoa cho ngươi xem đi.”

Trong địa cung Hãn Hỉ bí cảnh, Thận thú bị người vây giết gần chết, Tước Tiên Minh kịp thời xuất hiện cứu tính mạng nó. Dưới sự vui sướng, cảm kích, Thận thú hóa ra trăm hoa đua nở tặng cho khổng tước.

Hiện nay ở Yêu Vương Cung, nhân duyên tế hội, sinh tử luân hồi, bọn họ lần nữa gặp nhau, Tước Tiên Minh lại thúc thủ vô sách, trơ mắt nhìn thận khí bồng bềnh, ngọn lửa xung quanh hóa thành hoa tươi, luyện ngục thành biển hoa. Bươm bướm bay lượn, khoe màu đua sắc, biển hoa kéo dài đến tận chân trời.

Thận thú hai mắt nhắm lại.

Tước Tiên Minh gào lên: “Ta không cần hoa, ngươi tiết kiệm khí lực. Ta cũng không mắng ngươi là phế thú nữa! Ngươi tỉnh lại đi!”

Hắn trong lòng hốt hoảng, chợt thấy đuôi Thận thú lóe yêu quang, sắc mặt biến đổi: “Phế thú, ngươi không phải sắp chết, là muốn hóa hình!”

Thận thú mờ mịt mở mắt ra: “Hóa cái gì?”

Tước Tiên Minh cảm thấy vừa tức vừa buồn cười: “Ngươi nhìn ta kỹ vào, bảo đảm ngươi hóa hình thật xinh đẹp!”

Bên kia, Linh Sơn và Mạnh Tuyết Lý triền đấu, thờ ơ vừa đánh vừa lui, nhảy vào trong đại điện.

Trong điện thắp vô số ngọn đèn, Mạnh Tuyết Lý vào điện, không thấy bóng dáng Linh Sơn, chỉ thấy khí lạnh âm u, thấm đẫm xương tủy-


Bích họa nhiều màu ùn ùn kéo đến, muôn hình vạn trạng các loại yêu vật. Giống y như thật, rõ ràng đến từng cọng lông tơ.

Bầy yêu trong bích họa bốn bề ngửa đầu, như đang quỳ lạy. Sau đó y ngẩng đầu nhìn lên, nóc điện cong cong như bầu trời, mây đen giăng đầy, tia chớp xé rách trời đêm. Một con mãng xà khổng lồ vắt ngang nóc điện, vảy màu đen hiện lên vẻ lạnh lão như sắt thép. Nó thò đầu ra từ trong mây, há to miệng máu, răng độc xuất hiện, lưng mọc hai cánh, như muốn từ trong bích hóa nhảy ra ngoài tàn sát.

Linh khí tuyến vô hình liên hệ vạn yêu, cuối cùng hội tụ đến đỉnh đầu mãng xà.

Linh Sơn từ trong bóng tối đi ra, giọng nói vang vạng trong đại điện trống trải: “Ta vì đêm nay, đợi ba năm. A Điêu, đừng ngu ngốc nữa. Mấy trăm năm tình nghĩa, ai có thể so với ta có tình cảm sâu nặng hơn với ngươi?”

“Ở đâu ra lời này?” Mạnh Tuyết Lý vừa nói chuyện cùng hắn, vừa âm thầm quan sát những Linh khí tuyến kia, lòng sinh cảnh giác.

Linh Sơn mở ra một bức tranh: “Ngươi xem bích họa làm gì? Đây là tranh ta vẽ cho ngươi, là tác phẩm ta hài lòng nhất. Từng có một con chim loan, nói đây là “đầy giấy thật lòng”. Nàng có một tia huyết mạch phượng hoàng, ca hát rất hay. Ôi, ta quên mất, nàng hẳn đã chết rồi.”

Mạnh Tuyết Lý cau mày: “Nàng vì cứu ngươi thức tỉnh huyết mạch, chặn một kích toàn lực của Tước Tiên Minh, ngươi không quan tâm đến tính mạng của nàng sao?”

“Có liên quan gì tới ta? A Điêu, ta chỉ quan tâm ngươi, ngươi xem.”

Tay hắn cầm Tinh dạ tuyết sơn đồ. Dưới ánh nến mông lung, tiểu bạch điêu trong tranh ngây thơ đáng yêu.

Mạnh Tuyết Lý linh cơ khẽ động, dứt khoát vung tay, một bức tranh từ trong tay áo bay ra.

Thần hi trúc hải đồ, Tinh dạ tuyết sơn đồ. Hai bức tranh vốn không liên quan lại kỳ diệu gặp nhau, bị đặt ở cùng một nơi so sánh.

Mạnh Tuyết Lý nói: “Ta không hiểu tranh, nhưng ta thích bức vẽ của đạo lữ ta hơn.”

Linh Sơn nhìn chằm chằm tiểu điêu bên cửa sổ trúc kia, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười khinh thường. Rất nhanh nụ cười của hắn biến mất, sắc mặt hoàn toàn âm trầm.

Mực là mực mới, giấy là giấy mới, chứng minh tên kiếm tu đáng chết kia còn chưa chết. Quá đáng hơn là, tài vẽ tranh hắn đắc ý nhất, lại không bằng kiếm tu kia.

Hắn tuyết đối không thừa nhận!

Linh Sơn tay áo xoay chuyển, một tia lửa bắn ra. Hai bức tranh và giá cắm nến cùng nhau rơi xuống nền gạch bóng loáng như gương soi, tí tách cháy.

“Ta tha thứ ngươi. Chờ ta giết hắn, ngươi vẫn là của ta.” Linh Sơn đi về phía trung tâm đại điện, bình tĩnh nói: “Đến lúc rồi, trận thế đã thành. Ta lấy được sức mạnh vô thượng.”

Vừa dứt lời, bích họa vạn yêu ùn ùn kéo đến bỗng chốc rực sáng chói lọi!

Mạnh Tuyết Lý híp mắt lại, dưới chân phát lực nhảy lên thật cao, trường thương không đâm về phía Linh Sơn mà đâm thẳng về phía đầu mãng xà khổng lồ trên nóc điện.

Tốc độ y cực nhanh, tựa như tia chớp.

“Ầm!” Nóc điện run rẩy, hiện ra vết rách, như mặt băng rạn nứt, nhanh chóng lan tràn.

Nhưng bích họa xung quang kim quang càng thịnh, giống như mặt trời thiêu đốt trong đêm. Tiếng gào thét các loại từ bốn phương tám hướng liên tiếp vang lên, như vạn yêu trỗi dậy. Trong bích họa tựa như có đại quân vạn yêu muốn vũng vẫy lao ra.

Mạnh Tuyết Lý trong lòng trầm xuống, kim quang chói mắt khiến trước mắt y mờ mịt không thấy rõ, tiếng yêu kêu gào khiến y choáng váng ù tai không phân biệt được phương hướng.


Chỉ có giọng nói của Linh Sơn xuyên thấu nổ tung: “Vô dụng. Người nọ đã lường trước, ngươi sẽ phá mắt trận. Trận này một khi đã mở, không thể đóng lại.”

“Ai?” Mạnh Tuyết Lý trong lòng lướt qua vô số ý niệm, nhưng không rảnh suy xét kỹ càng, trên tay biến trường thương thành song kiếm. Một kiếm ném ra ngoài điện, do thần thức của y thao túng, hóa thành độn quang bay ra cửa điện; một kiếm đâm thẳng về phía phát ra giọng nói của Linh Sơn, y chống cự lạ sức mạnh của đại trận, chân nguyên như biển sông tràn ra.

“Phập”, đoản kiếm hung hăng đâm vào ngực Linh Sơn.

Trong ánh vàng chói lọi, Mạnh Tuyết Lý tóc dài rối tung, áo khoác tàn tạ, thất khiếu chảy máu. Y đã không nghe được tiếng kêu gào bốn phía, xung quanh yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt.

Linh Sơn nở nụ cười quỷ dị: “Ta nuốt ăn vạn yêu, mở ra Thông Thiên Môn, thành công sẽ bất tử.”

Hắn vươn ra bàn tay thon dài tái nhợt, nhẹ nhàng vỗ về đầu vai Mạnh Tuyết Lý, giống như chào hỏi với bạn cũ.

Mạnh Tuyết Lý xương vai đau nhức, bay ra ngoài.

Linh Sơn cầm lưỡi kiếm sắc bén, mặc cho bàn tay máu tươi giàn dụa. Hắn từng tấc một rút ra, nháy mắt máu phun như suối, lúc mũi kiếm rời khỏi thân thể kèm theo thịt nát, rơi đầy đất.

Kim quang đầy trời nhào về phía vết thương trước ngực hắn, giống như lấp vào động không đáy. Linh Sơn hiện nguyên hình, mãng xà hai đầu bay lên không, xông phá nóc điện, vảy sau lưng nứt ra, sinh thành một đôi cánh dài hơn mười trượng.

Kim quang trong điện theo mãng xà tràn ra, như hồng thủy cuốn trôi Yêu Vương Cung. Kim quang ngưng tụ thành từng con yêu vật to lớn, đại quân vạn yêu trong bích họa sống lại, đáp xuống các nơi trong Phong Nguyệt Thành.

Bọn chúng không sợ biển lửa, không biết đau đớn, hai mắt đỏ sẫm, há mồm cắn xé, nuốt chửng bầy yêu, cùng mãng xà lộ ra vẻ mặt say sưa.

Ánh trăng bị mây đỏ che lấp, sấm chớp rền vang, gió bão nổi lên, bóng rắn bao phủ cả Phong Nguyệt Thành, còn đang nhanh chóng mở rộng.

Cảnh tượng trong bích họa trên nóc điện trở thành sự thật.

Trên đất kim quang, ánh lửa, trên trời tia chớp, bóng rắn, tiếng gào rung trời, kêu thảm thiết, khóc lóc thê lương. Máu chảy thành sông, chân tay cụt khắp nơi, như chốn địa ngục.

Từ lúc Mạnh Tuyết Lý xuất kiếm đến khi Linh Sơn hiện hình, ước chừng một cái chớp mắt, Phong Nguyệt Thành trở thành thức ăn cho mãng xà.

Thận thú mới vừa hóa hình, mở mắt thấy được cảnh tượng xung quanh, lại ngẩng đầu nhìn trời, không nhịn được kinh hãi run rẩy: “Đây là quái vật gì?!”

Tước Tiên Minh thấy nó tỉnh lại, thu hồi bình phong che chắn chống đỡ yêu lực, đứng dậy hạ quyết tâm: “Ngươi chạy đi, đừng quay đầu lại.”

“Vậy còn ngươi?”

Tước Tiên Minh ôm lấy Kinh Hồng Kính: “Ta đi giết rắn!”

Bỗng chân trời bay xuống một bóng hình, thoáng qua liền tới: “Mượn kính dùng một lát.”

“Tiếu Đình Vân?” Tước Tiên Minh giật mình, ở trong ấn tượng của hắn, người này là đệ tử của Mạnh Tuyết Lý, hiện tại đang cầm đoản kiếm của Mạnh Tuyết Lý, có thể tin được.

Nói là “mượn”, nhưng tốc độ ra tay của người này không khác “cướp” là bao, Tước Tiên Minh trơ mắt nhìn bóng lưng hắn biến mất, hô: “Ngươi biết dùng không?!”

Thận thú vội vàng nói: “Hắn không phải Tiếu Đình Vân! Không đúng, hắn chính là Tiếu Đình Vân, ý ta là, hắn không chỉ là Tiếu Đình Vân!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.