Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 146: Phủ nhận tất cả


Đọc truyện Kiếm Xuất Hàn Sơn – Chương 146: Phủ nhận tất cả

Tước Tiên Minh cũng không biết, tại sao mọi chuyện lại đi đến bước này.

Khí tức nguy hiểm, âm lãnh quanh thân Linh Sơn tràn ra, hoàn toàn xua tan đêm hè oi bức, xuyên qua quần áo của hắn, thấm vào mỗi một tấc da thịt, giống như bị một dây leo, không, một con rắn độc quấn quanh, cứng ngắc không thể nhúc nhích. Nếu như hắn là nguyên hình khổng tước, giờ phút này nhất định lông chim toàn thân dựng đứng hết cả lên.

Tước Tiên Minh cho đến đêm nay mới nhận ra, yêu lực của Linh Sơn đã thâm hậu đến vậy.

“Sợ không?” Giọng nói của Linh Sơn rất nhẹ, “Ngươi đang run.”

Một luồng khí lạnh phả tới, theo lời nói chui vào tai Tước Tiên Minh.

Tước Tiên Minh rốt cuộc không nhịn được nữa, rùng mình, lập tức rũ mắt, giả vờ nhu thuận: “Đại Vương uy thế sâu nặng.”

Hắn cũng không phải sinh lòng sợ hãi, nhưng phản ứng sinh lý bản năng khi tiểu yêu đối mặt đại yêu, căn bản không thể khống chế.

Theo như kế hoạch ban đầu, sau điệu múa mở màn, Hồng Lâu chủ sẽ tiến cử hắn với Linh Sơn. Nhưng ngay vào lúc chư vương vào cung, Tước Tiên Minh lại nghe người hầu trong cung tin tức linh thông nói, Hồng Lâu chủ thân thể không khỏe, đêm nay vắng mặt tại yến hội, trái lại người bạn tốt của lâu chủ là Côn Sơn Đại Vương mang theo thị sủng tới đây.

Thiếu mất chim bảo yêu dẫn mối, làm thế nào bộc lộ tài năng giữa một đám vũ cơ, hấp dẫn Linh Sơn đặc biệt chú ý? Tước Tiên Minh suy nghĩ một lát, quyết định chủ động ra mặt.

Đội nghi thức tuần thành trở về, Linh Sơn xuống xe, tiền hô hậu ủng đi về phía vườn hoa.

Mấy người hầu gan to hóng hớt núp sau cây hoa, xa xa mà nhìn, nhỏ giọng nghị luận:

“Đó chính là Đại Vương, thật oai phong.”

“Đừng nhìn nữa, mau trở về làm việc, coi chừng bị tổng quản trách phạt.”

Tước Tiên Minh xen lẫn trong đám người hầu yêu, xem chuẩn thời cơ, giả vờ như vô tình bị đẩy một cái, ngã ra bên ngoài. Bầy yêu phía sau kinh hãi, như chim rời tổ vội vàng hiện thân, quỳ đầy đất, trong miệng liên tục cáo lỗi, oán giận nhìn Tước Tiên Minh.

“Yêu nào?! Dám can đảm va chạm nghi giá của Đại Vương!” Lũ yêu binh vây xung quanh Tước Tiên Minh.

Tước Tiên Minh ngẩng đầu, dung mạo thanh thuần tuyệt tục, vẻ mặt nửa kinh hoàng nửa đáng thương: “Đại Vương thứ tội, ta tên là Tân Tuyết, là tiểu yêu vào cung hiến nghệ. Là ta thất nghi, không liên quan đến bọn họ.”

Lỗi do vô tâm, không đáng tội chết, hắn chỉ muốn để Linh Sơn xa xa liếc nhìn, lưu lại ấn tượng: “Con nam yêu này ta từng thấy.”

Ai ngờ Linh Sơn không chỉ nhìn, còn cất bước đi đến. Ra ngoài dự liệu của bầy yêu, nhất thời xung quanh yên lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.


Tước Tiên Minh cúi đầu, nhìn chằm chằm vạt áo lễ phục hoa lệ chấm đất của đối phương.

Tay áo màu đen hơi lắc lư, một bàn tay thon dài tái nhợt vươn ra, Linh Sơn từ trên cao nhìn xuống nói: “Lại đây.”

Vô số ánh mắt khiếp sợ, hâm mộ ghen tỵ hận bắn về phía Tước Tiên Minh, cơ hồ hóa thành lưỡi dao, lăng trì hắn từng tấc.

Sự tình không ổn. Tước Tiên Minh mơ hồ ý thức được, bước cờ này đi nhầm. Nhưng hắn chỉ có thể nhắm mắt làm liều, trước người là vách đá, sau lưng là vũng bùn, không thể quay đầu.

Hắn đưa tay ra, phủ lên ngón tay lạnh lẽo của Linh Sơn: “Tạ Đại Vương.”

Linh Sơn khẽ cười, năm ngón tay thu lại, bỗng nhiên kéo một cái, Tước Tiên Minh bất ngờ không kịp đề phòng, bổ nhào vào trong ngực hắn. Ở trong mắt bầy yêu, cú ngã này giống như tiểu yêu Tân Tuyết không kịp chờ đợi, đầu hoài tống bão.

Tước Tiên Minh hận cực.

Sau đó như những gì Mạnh Tuyết Lý thấy, sau tấm màn giao sa, bạn tốt khổng tước bị giam cầm bên người Linh Sơn, cùng ngồi trên ngai vàng.

Tước Tiên Minh nhìn bầy yêu bên dưới, so với Mạnh Tuyết Lý càng sốt ruột hơn. Tính tình hắn vốn nóng nảy, áp chế bản thân diễn lâu như vậy, đã tới gần cực hạn, huống hồ còn phải chịu đựng uy áp sâu nặng, khí lạnh âm u của Linh Sơn.

Cũng may không phải không thu hoạch được gì, hắn cảm giác được Linh Sơn đang ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, yêu khí quanh thân không hề có sơ hở. Thì ra Linh Sơn đối với yêu bên người cực kỳ cảnh giác, hơn nữa cách càng gần càng phòng bị.

Hắn cần một cơ hội khiến đối phương thư giãn, dù chỉ là thoáng qua. Buông tay đánh một trận, còn lại giao cho số mệnh.

Yêu vương các nơi nâng ly cùng uống với Linh Sơn Đại Vương, ca ngợi Phong Nguyệt Thành tráng lệ, ca ngợi Yêu Vương Cung tinh xảo, ca ngợi Đại Vương khẳng khái.

Sau khi bầy yêu vào chỗ, ban nhạc chuẩn bị ổn thỏa, ba tiếng trống vang lên, âm nhạc hòa vang, vũ cơ, ca cơ nối đuôi nhau mà vào, váy dài chập chờn.

Tân Tuyết thấp giọng nói: “Nguyện vì Đại Vương hiến vũ.”

Linh Sơn nhếch miệng nở nụ cười châm biếm, vỗ nhẹ hông đối phương: “Đi đi.”

Ánh mắt hắn dò xét toàn trường, thầm nghĩ Mạnh Tuyết Lý đang nấp ở đâu? Thấy Tước Tiên Minh, còn che giấu nổi sao?

Mất đi yêu thân, còn dám tới Yêu giới, dám vào Yêu Vương Cung. Nếu đã đến, còn muốn đi sao?


Bên ngoài Yêu Vương Cung, đèn hoa diễm hỏa sáng ngời như ban ngày. Tiểu yêu được Linh Sơn Đại Vương ban rượu, ra sức uống gào giọng hát, cả thành chung vui.

Chỉ có lao ngục ở thành tây, như thường lệ thanh tịch, phòng vệ sâm nghiêm, giống như khán giả mắt lạnh nhìn hí kịch hoang đường bên cạnh.

Phong Nguyệt Thành hội tụ tam giới thắng cảnh, nói “hội tụ” không chính xác, hẳn là tận lực mô phỏng bắt chước. Ngay cả đại lao trong thành, cũng xây dựng theo vực sâu Ma giới, tổng cộng mười tám tầng, đục thang đá hình xoắn ốc kéo dài đến tận sông ngầm dưới lòng đất.

Tễ Tiêu không quá hiểu loại thẩm mỹ “bắt chước” này. Đạo lữ của hắn chỉ cần bếp lửa nhỏ ấm áp thân thể, bình đài có thể ngắm sao, so ra thì, yêu cầu quả thật rất thấp.

Dưới lòng đất không khí vẩn đục âm lãnh, yêu binh khứu giác bén nhạy cầm đuốc tuần tra, thần sắc cảnh giác. Tễ Tiêu đi ngang qua bọn họ, giống như ít ngày trước đi dạo Phong Nguyệt Thành vậy.

Nếu như chỉ có một mình hắn, khí tức có thể hòa nhập với vạn vật, đương nhiên tới lui thuận lợi, nhưng hắn là đến cướp ngục.

Trấn Yêu Tháp chỉ nhốt hạc trắng, hồ lỳ tím, ý nghĩa tượng trưng cao hơn giá trị thực dụng. Thủy lao thì chen chúc, mỗi một lồng giam bị ngăn cách bởi hàng rào sắt, yêu tộc hóa thành nguyên hình khốn khổ ở trong đó, phát ra tiếng kêu đau mỏng manh, làm bạn với tiếng nước chảy róc rách của sông ngầm.

Nhân tộc duy nhất, có đặc thù đãi ngộ độc chiếm tầng dưới cùng. Hắn bị hai sợi xích sắt xuyên thấu xương bả vai, hai châm ngâm ở trong nước đen lạnh lẽo có tính ăn mòn, búi tóc tán loạn, đạo bào hư hại.

Tễ Tiêu lướt nước mà đi, người nọ nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.

Tễ Tiêu trông thấy mặt thiếu niên, quả nhiên không phải Kinh Địch, so với Kinh Địch nhỏ tuổi hơn, khuôn mặt trẻ trung ngây thơ, ánh mắt lại âm trầm lạnh lùng, tạo thành tương phản cực lớn.

Tễ Tiêu đút cho hắn một viên linh đan chữa thương, dùng kiếm khí chặt đứt xiềng xích. Thiếu niên suýt chút nữa ngã xuống nước, Tễ Tiêu đỡ đối phương dậy, thuận thế thăm dò mạch môn của hắn, không khỏi khẽ cau mày. Da thịt bị thương có thể nhờ thuốc khép lại, kinh mạch bên trong còn cần điều dưỡng từ từ.

“Đi.” Tễ Tiêu lời ít ý nhiều.

Thiếu niên cũng không hỏi nhiều chậm trễ thời gian, trực tiếp lấy trường kiếm từ túi trữ vật, dùng kiếm chống đất, đi theo sau lưng hắn.

Chớp mắt, trong bóng tối vang lên tiếng bước chân lung tung, tiếng binh khí áo giáp va chạm, chỉ nghe một tiếng quát chói tai từ trên cao:

“Đại Vương từng nói, cứ nhốt lại không giết, có người sẽ đến cứu hắn, quả nhiên không giả! Đại Vương anh minh!”


Vô số cây đuốc được thắp lên, thủy lao tối tăm bỗng nhiên sáng ngời. Bốn bề là địch, đến nỗi cửa ra duy nhất, thềm đá hình xoắn ốc dẫn lên phía trên, đã đứng đầy yêu binh hung ác.

Yêu tướng cao giọng gọi hàng: “Cửa ra đã khóa kín, các ngươi chắp cánh khó thoát!”

Hắn ngửa đầu cười to, nhưng phát hiện hai nhân tộc kia không có biểu tình gì.

Thiếu niên nhìn về phía Tễ Tiêu, giọng nói khàn khàn: “Ngươi biết ta sao?”

Tễ Tiêu lắc đầu, đúng là không tính quen biết.

“Ngươi không quen ta, nhưng ta biết ngươi. Ta từng thấy kiếm quỹ của ngươi, ở bầu trời bí cảnh. Ta biết ngươi là ai.”

Tễ Tiêu không nói gì, tay trái giấu sau lưng, tay phải vươn ra.

“Bộp.” Ninh Nguy chẳng hề do dự, đưa lên chuôi kiếm – Kiếm Tôn đưa tay, dĩ nhiên muốn mượn kiếm. Nếu không thì mượn tiền chắc?

Sân điện ở Trung Ương Thành bí cảnh, một kiếm phá vỡ tận trời, trọng thương đám người Chu gia. Có thể sử dụng kiếm như vậy, không thể chỉ là Tiếu Đình Vân- đệ tử của Trường Xuân Phong.

Ninh Nguy đã hưởng thụ qua nhân tình ấm lạnh, thế đạo hiểm ác, trở nên thông minh mà sắc bén. Vốn chỉ lên tiếng dò xét, thấy phản ứng của đối phương, càng thêm vài phần xác định.

Cho dù Tễ Tiêu thay hình đổi dáng, đoạt xác chuyển thế, hay là tình huống nào khác, tóm lại Kiếm Tôn còn sống.

Cho nên giờ phút này tuy vòng vây trùng trùng, tùy không biết tại sao đối phương bằng lòng tới cứu hắn, nhưng hắn thầm thấy an tâm. Có người dù chỉ còn lại một luồng du hồn, cũng mang đến cảm giác “không gì không làm được”.

Yêu tướng thấy hai người không coi ai ra gì tán gẫu, cả giận nói: “Lên!”

Tễ Tiêu rút nửa tấc kiếm, lưỡi kiếm mỏng lại sáng ngời, như rút ra một luồng ánh trăng, chiếu sáng mặt nước đen.

Ninh Nguy nói: “Kiếm này được đặt tên là “Ngân Câu”.

Tễ Tiêu nhàn nhạt nói: “Lần trước thấy nó, còn chưa lấy tên này.”

Ninh Nguy không hiểu, đang định hỏi lại, bỗng nhiên một tia sáng từ vỏ kiếm bắn ra, khiến hắn phải chớp mắt.

Kiếm khí như cuồng phong quá cảnh, yêu binh xung quanh thậm chí không kịp kêu thảm, chỉ thấy hoa mắt, đột nhiên bay ngược rơi xuống nước, tạo thành từng đợt sóng bắn tung tóe.

Ngân Câu ở trong tay Tễ Tiêu, không giống ánh trăng, giống như ánh chớp.

Tễ Tiêu một tay cầm kiếm, vừa đi vừa giết, tay còn lại bảo vệ vãn bối. Chuôi kiếm Ngân Câu lạnh lẽo, khiến hắn nhớ lại chuyện xưa.


Đó là chuyện của hơn hai trăm năm trước. Tễ Tiêu còn trẻ, kiếm đạo mới thành lập, thanh danh mới hiện, xuống núi cũng không phải để nêu cao tên tuổi, phân nửa là dò tìm bí bảo, lục soát các loại điển tịch, giải đáp những nghi ngờ trong lúc tu hành của mình, nhân tiện tìm tài liệu luyện khí, luyện đan cho Hồ Tứ.

Nhớ lần đó, linh thảo Hồ Tứ cần rất khó bảo tồn, hái được phải dùng ngay, hắn đành phải mang Hồ Tứ cùng đi, ai ngờ trên đường chạm trán kiếm tu của Minh Nguyệt Hồ.

Hàn Sơn và Minh Nguyệt Hồ, kiếm pháp chiêu số khác nhau, tranh chấp từ lâu đã có. Kiếm tu đồng bối gặp nhau, mười có tám chín muốn so kiếm.

Nhưng đội ngũ Minh Nguyệt Hồ này, đông người, lớn tuổi, cảnh giới cao, nếu đánh nhau khó tránh khỏi truyền ra tiếng xấu ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều địch ít. Nhưng cứ như vậy mà bỏ qua hai người Hàn Sơn, lại khiến bọn họ không cam lòng, bèn sử dụng công phu ngoài miệng, ra vẻ ta đây. Vì vậy tiến hành một trận “luận kiếm bằng miệng, hữu hảo so tài”.

Đệ tử cầm đầu Minh Nguyệt Hồ mở miệng câu thứ nhất, tự giới thiệu: “Thanh kiếm này của ta, được đặt tên là “Chiêm Ngọc Thố”.

Tễ Tiêu tay cầm kiếm gỗ “Kinh Phong Vũ”, nhàn nhạt gật đầu.

Hồ Tứ lại như nghe được truyện hài, đột nhiên cười to: “Ngươi lặp lại lần nữa, tên gì?”

Chim tước trên cành cây giật mình bay đi, hoàn toàn phá hỏng không khí trang nghiêm, trang nghiêm luận đạo.

Đệ tử kia cả giận: “Chưa từng nghe đến “Đăng lầu chiêm ngọc thố” sao, ý là lên lầu ngắm trăng sáng, ta luyện Minh Nguyệt kiếm pháp, kiếm tên “Chiêm Ngọc Thố”, có gì không đúng!”

Đối phương đã nghiêm túc giải thích, Hồ Tứ nhưng vẫn cười to, vừa cười vừa lấy tay ôm bụng, ôm vai Tễ Tiêu, gập cả người lại: “Thỏ ngọc nhỏ a, sư đệ, ngươi nhẫn tâm đánh được sao?”

Đối diện mắng: “Ngươi sao xứng cười? Ai mà chẳng biết, ngươi là sỉ nhục của Hàn Sơn, kiếm quyết một chữ không biết, cả ngày suy nghĩ đường ngang ngõ tắt, chỉ biết núp sau lưng sư đệ ra vẻ ta đây!”

Hồ Tứ: “Ngươi không có sư đệ, ghen tỵ ta à.”

Đệ tử Minh Nguyệt Hồ cảm giác bị vũ nhục sâu sắc, từ bỏ tranh chấp bằng miệng, giận mà khiêu chiến, Tễ Tiêu đành phải rút kiếm ra. Sau khi đánh xong nói với Hồ Tứ, sau này đứng tùy tiện giễu cợt người khác, cho dù kiếm của người ta tên là gì.

Hồ Tứ: “Ngươi sợ đánh không thắng?”

Tễ Tiêu: “Đánh thắng dễ dàng, nhưng không cần phí thời gian.”

Bây giờ Tễ Tiêu nhìn lại, năm đó mình chưa phân biệt trò đời, xử sự có nhiều chỗ không ổn. Lời như vậy, không nên nói ngay trước mặt những đệ tử của Minh Nguyệt Hồ kia. Bọn họ còn trẻ, nếu đạo tâm không kiên định, sẽ ám ảnh cả đời.

Sau đó, hắn không còn gặp lại những đệ tử thảm bại kia nữa, chỉ nghe nói thanh kiếm kia bị đổi tên, đổi thành “Ngân Câu”, vẫn mang hàm nghĩa trăng sáng.

Chẳng hay là ý xóa bỏ thù cũ trước đây, hay là ý thù cũ như cây kim, đừng quên mối nhục khi ấy. Sợ rằng chỉ có Quy Thanh chân nhân của Minh Nguyệt Hồ mới biết.

Nếu như không gặp bất trắc, tên của kiếm sẽ không dễ dàng thay đổi, giống như tên người, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Tiếc rằng số mệnh con người khó lường, kiếm cũng như vậy.

Ngày hôm nay, một vị đệ tử bị ruồng rẫy, một quân cờ bị vứt đi, cầm một thanh kiếm bị đổi tên. Kiếm và người, đồng mệnh tương liên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.