Đọc truyện Kiếm Xuất Hàn Sơn – Chương 109: Muốn hôn thì hôn
Cua tướng ra sức chà vỏ sò, ra tay quá mạnh, Bạch Hà Đại Vương hừ nhẹ: “Đừng chà nữa, đổ thêm nước đi.”
Theo chỉ thị của nàng mà thay đổi, các thị yêu vội vàng mang tới hơn mười thùng gỗ đựng nước đổ vào trong ao, khẩn trương giống như đánh giắc vậy.
“Các ngươi muốn ta chết nóng à?!”
“Đại Vương bớt giận-” lũ yêu bên cạnh ao nơm nớp lo sợ, đồng loạt quỳ xuống xin thỉnh tội. Bồn tắm sương khói mù mịt, đột nhiên bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Bạch Hà Đại Vương nghe tiếng càng cảm thấy phiên muộn: “Ra ngoài hết cho ta!”
Các thị yêu cáo lui, trong điện chỉ còn lại một con sò khổng lồ, cô độc ngâm mình trong ao lớn.
Lát sau, con sò nhô lên từ trong nước, cao dần cao dần, hóa thành một mỹ nhân nhỏ nhắn mảnh khảnh. Váy trắng của nàng dài đến mắt cá chân, hai tay kéo lụa mỏng, mái tóc bạch kinh mềm mại, phủ đầy vai, đoan trang xuất trần.
Đôi chân trần của mỹ nhân hạ xuống bên ngoài bồn tằm, làn váy chập chờn, giống như Bạch Hà vỗ vào bờ, văng lên bọt nước.
Bạch Hà Đại Vương đi về phía bên ngoài cung điện, cung điện tắm rửa của nàng tuy ở đáy sông, nhưng vẫn ngăn cách với nước. Ra đến cửa điện, đi qua màn nước, mái tóc bạch kim của nàng mới tản ra trong nước. Cá chép tổng quản tiến lên trước hỏi: “Đại Vương xuất hành, có cần xe kéo?”
Bạch Hà Đại Vương khoát tay: “Không cần đi theo.”
Dọc theo đường đi, các yêu Thủy tộc đều khom người hành lễ với nàng.
Bạch Hà vào đêm, thế nước càng mạnh hơn so với ban ngày. Sông lớn cuồn cuộn, tiếng động vang dội như sấm, thế như vạn thú đang chạy trốn.
Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, làn nước như bể ngọc tuyết tan, tầng tầng lớp lớp. Mỹ nhân mảnh khảnh nổi lên mặt nước, chân trần ngồi trên tảng đá lớn ven sông.
Nơi này cách Bạch Hà Thành bốn mươi dặm, đã không thấy được đèn ngư long sáng trưng trong thành.
Hai bờ sông không nghe thấy tiếng yêu, chỉ có dãy núi trập trùng, một dòng sông một vầng trăng.
Nước sông cuồn cuộn chảy về đông, đã đi là không thể quay trở lại. Ngồi ngắm sông chảy, rất dễ dàng liên tưởng đến “thời gian trôi qua”. Về điểm này, người cùng yêu, ma kỳ dị mà giống nhau.
Nhưng nàng thấy, không phải sông chảy, mà là một tòa tháp bất động.
Bạch Hà chảy về phía đông, sau khi vào núi cao thâm cốc, bị địa hình chia nhỏ, biến thành mấy nhánh, không còn là sông lớn, hoặc thành đầm suối nhỏ, hoặc thành thác nước. Thế nước so với thế núi yếu, tự nhiên sẽ không bị Bạch Hà Đại Vương quản chế.
Đó chính là ranh giới giữa lãnh địa Bạch Hà và lãnh địa Hắc Sơn.
Nơi đó núi cao trập trùng, nhưng có một tòa tháp cao đột ngột mọc lên.
Dưới bầu trời đêm quang đãng, đỉnh tháp nhọn hoắt giống một thanh kiếm sắc, từ dãy núi đâm ra, xông thẳng lên bầu trời, không vào trong mây.
Bạch Hà Đại Vương nhìn đỉnh tháp đằng xa, mày liễu khẽ nhíu, lập lại lời lẩm bẩm trong sông: “Không còn nhiều thời gian nữa.”
Giọng nói không nóng nảy bất an nhu trước, chỉ có phiền muộn nhàn nhạt.
“Nếu như, ngươi vẫn còn sống thì tốt rồi, ngươi nhất định có thể giúp ta…”
Đôi môi anh đào của nàng hé mở, tên của người đó bị nước sông cuồn cuồn nhấn chìm, mịt mờ trong gió đêm, thoáng cái đã tan biến không còn dấu vết:
“Tuyết Sơn Đại Vương.”
…
Mặt trăng đã lưng chừng giữa trời, phố phường trong Bạch Hà Thành đèn đuốc vẫn sáng choang.
Mạnh Tuyết Lý vì đạo lữ mua một vòng hạt châu, đang đắm chìm trong ngọt ngào, dường như gió sông quất vào mặt cũng trở nên êm ái, y truyền âm nói:
“Đây là món quà đầu tiên ta tặng ngươi, ngươi đừng chê. Hai ta lần này tới Yêu giới, đến nơi nào, ta sẽ mua một món đồ cho ngươi, coi như quà kỷ niệm. Bạch Hà mua châu, Hắc Sơn mua ngọc, Hồng Lâm mua hoa…”
Tễ Tiêu gật đầu, vuốt ve gáy y: “Ta rất thích.”
Mạnh Tuyết Lý nghe vậy càng thêm vui vẻ. Ban nãy ở Trân Châu Lầu y có uống rượu, dưới tác dụng chậm của rượu mạnh, cảm thấy đạo lữ được đèn ngư long bên đường chiếu sáng, càng xem càng đẹp. Mà ánh mắt đạo lữ đang nhìn mình, cũng tình thâm ý nồng như mình vậy.
Dị giới tha hương, chợ đêm rộn ràng. Bên người yêu đến yêu đi, đèn đuốc mờ mịt. Duy chỉ có người trước mắt là hoàn toàn thuộc về y
Mạnh Tuyết Lý ngẩng đầu lên, ôm lấy cổ Tễ Tiêu: “Ta tặng quà cho ngươi, có qua có lại, ngươi để ta hôn một cái.”
Tễ Tiêu thấy tiểu đạo lữ mặt như hoa đào, mắt hàm xuân thủy, trong lòng rung động, nhưng phát hiện trên đường có một số tầm mắt theo dõi như có như không.
Hắn hơi cau mày, ánh mắt trầm ngâm lướt qua bốn phía: “Đừng nghịch.” Vừa nói vừa muốn kéo tay Mạnh Tuyết Lý xuống.
Hơi rượu làm lớn gan chồn, Mạnh Tuyết Lý không thuận theo: “Ngươi có cho hôn hay không? Ta bây giờ là đại yêu ngang ngược, muốn hôn thì hôn!”
Tễ Tiêu dỗ dành nói: “Chúng ta tìm nhà trọ đã, nên nghỉ ngơi rồi. Quà ngươi tặng ta, dùng trên người ngươi, mới là có qua có lại.”
Mạnh Tuyết Lý nghe không hiểu nửa câu sau, nửa câu đầu nhưng rất rõ ràng – đạo lữ ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
Cũng phải, từ lúc hai người đến Yêu giới, cả đường phong trần, còn chưa từng nghỉ ngơi dưỡng sức.
“Được, chúng ta đi!”
Mèo nhỏ mua một bình cá khô, Bích Du mua một vại sao biển khô, Nguyễn Khô mua một cái chuông gió vỏ sò.
Mạnh Tuyết Lý sợ bọn họ cẩn trọng, mua ít, liền tự chủ trương, cho mỗi bán yêu mua thêm ba lần. Vì vậy Chử Hoa có ba vại cá khô, cảm thấy mình có thể vui vẻ đến sang năm.
“Các ngươi chuyến này là đi công vụ, coi như ta thay Tiền chân nhân phát tiền công đền bù.”
Đoàn người và bán yêu ngồi xe cua xanh, hớn hở ra mặt, lưng ưỡn thẳng tắp đến khách sạn tốt nhất Bạch Hà Thành-Vọng Giang Lầu.
Hai tiểu nhị cá vàng yêu ngửi thấy yêu khí nồng đậm liền tiến lên nghênh đón, một con trong đó tươi cười nịnh nọt: “Quý yêu ở trọ sao?”
Một con khác đi dắt xe cua: “Ta giúp ngài trông xe!”
Mạnh Tuyết Lý vẫn còn đang hưng phấn: “Ta muốn căn phòng tốt nhất.”
“Quý yêu, tốt nhắt là phòng ngắm cảnh. Đứng ở ban công trong phòng, có thể nhìn xuống nước sông Bạch Hà cuồn cuộn, trông về Hắc Sơn liên miên phía xa. Cho ngài một gian nhé?”
Mạnh Tuyết Lý vung tay: “Cho năm gian.”
Tiểu nhị không ngờ y hào phóng như vậy, ngược lại làm khó: “Chỉ còn lại hai gian cuối cùng, phòng của chúng ta, ở cùng lúc năm yêu vẫn rộng rãi…”
Mạnh Tuyết Lý: “Vậy thì hai gian. Nhanh lên.”
Đạo lữ ta mệt mỏi, phải lập tức đi ngủ.