Đọc truyện Kiếm Vương Triều – Chương 426: Bình thản rời thành
Dịch: trongkimtrn
Đằng sau một vấn đề giản đơn mà bị xem nhẹ tất có rất nhiều câu hỏi.
Chỉ một niệm thông ☆ thì tất cả thông ☼. Trong quá trình không cần suy nghĩ này, chỉ cần rõ ràng một điểm thôi thì rất nhiều câu hỏi ẩn chứa trong đó rốt cuộc đều có thể giải thích được.
Làm thế nào mà Đinh Ninh tu hành nhanh như vậy.
Vì sao Đinh Ninh có thể sống sót khi đồng hành với lão tổ Chu gia!?
Vì sao trong nháy mắt hắn chỉ liếc nhìn qua mà có thể thông hiểu vô số kiếm kinh.
Tại sao Đinh Ninh lại nghiêm túc như vậy.
Và tại sao hắn có thể chiến đấu vượt cảnh giới.
…
Trong chớp mắt này, trong đầu Hoàng Chân Vệ giống như có vô số người đang tụng kinh, tất cả đều vang vọng cái tên Đinh Ninh và ba chữ Cửu Tử Tằm.
Cả người như ngưng đọng, dưới ánh nắng mai càng ngày càng sáng, thì y càng ngày càng cảm thấy hoang đường và nực cười biết bao, cơ hồ muốn khóc lên.
Nhân sinh thực sự buồn cười đến vậy sao?
Khi ta cất công tìm kiếm lại chẳng thấy tăm hơi, đến khi chuyện đã rồi thì nó lại lặng lẽ xuất hiện trước mặt ta. (Đi mòn gót sắt tìm không thấy, lúc gặp được lại chẳng tốn chút công phu)
Bỗng có một chiếc lông vũ màu đen nhẹ rơi xuống dưới màn nắng sớm.
…
Nói cách khác, sư phụ của y khôn ngoan hơn y, nhìn xa trông rộng, biết rằng dù y có vào cung cũng không thay đổi được gì.
– Thầy ơi!
Y kêu lên trong đau đớn, hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn của mọi người xung quanh, và có những giọt nước mắt như pha lê trượt dài trên khuôn mặt.
……….
Bản demo
☆☆☆
Hoàng Chân Vệ lúc này đứng giữa con phố dài.
Một số thuộc hạ của y không muốn người xung quanh nhìn thấy sự thất thố đó của y nên đã ra tay biến con phố dài trở nên vắng vẻ.
Nhưng đứng trên con phố im ắng này, bức tranh trước mặt y lại không ngừng biến hóa.
……….
Bản demo, full sẽ cập nhật sớm
Vì dùng quá sức mà máu chảy ra từ kẽ răng, chảy xuống khóe miệng mà y không hề hay biết.
☆☆☆
Khi Hoàng Chân Vệ đưa ra lựa chọn, thì Đinh Ninh đang thản nhiên chuẩn bị hành trang.
Hắn đã thông báo cho Binh Mã ti.
Theo quy định, bất kỳ một người tu hành nào chưa có quân công thì khi tham gia quân đội sẽ là một binh sĩ bình thường. Tuy nhiên, vì thân phận đặc thù và bởi vì thỏa hiệp với Mân Sơn Kiếm Tông, nên hắn được đãi ngộ như một vị tướng lãnh bình thường, được Binh mã ti phân phối cho ba cỗ xe ngựa, nghênh đón hắn lên đường.
Vì chưa trở về Mặc Viên, nên không có cuộc chia tay đặc biệt nào.
Ngoài ba gã đánh xe được Binh Mã ti phân cho, một người tỳ nữ linh hoạt để sai vặt, thì chỉ còn bốn người bọn hắn bao gồm hắn và Trưởng tôn Thiển Tuyết, Nam Cung Thải Thục và Diệp Tránh Nam.
Một cuộc chia ly như vậy có vẻ hơi lạnh lẽo, nhưng với Đinh Ninh thì tình cảnh rời thành thị như thế này lại là sự nhẹ nhõm.
Cho nên bất kỳ Cành mọc trên cành* nào đương nhiên sẽ khiến hắn không vui.
Vì vậy việc ngăn cản khi hắn chuẩn bị lên xe ngựa, khi hắn nhìn thấy một người thiếu niên xuất hiện trong tầm mắt, thì sắc mặt hắn đột nhiên biến lạnh, như là bị phủ lên một tầng băng lạnh.
Nam Cung Thải Thục vốn là con nhà tướng, đã từng thấy rất nhiều cuộc viễn chinh kiểu như này, nên cô đã lo liệu hết những thứ cần mang theo, khiến ba gã binh lính đánh xe của Binh Mã ti rất khâm phục.
Vào lúc cô đang kiểm tra một số loại thuốc dự phòng, thì cảm nhận được hơi thở lạ lùng, cô quay lại nhìn.
– Là An Bão Thạch?
Chỉ thoạt nhìn qua, cô liền quay sang hỏi Đinh Ninh cách đó không xa mà nhẹ giọng hỏi.
Người thiếu niên đang tới có dáng người không cao lắm.
Nhưng cảm giác mà hắn ta mang đến lại cao hơn bất kỳ tài tuấn trẻ tuổi nào mà Nam Cung Thải Thục từng thấy.
Ngay cả cảm giác mà Tịnh Lưu Ly tác động lên cô cũng không mạnh mẽ bằng.
Đinh Ninh chưa từng chính thức nhìn thấy An Bão Thạch, nhưng lại biết người thiếu niên trông như đám mây bay lơ lửng trên bầu trời này chỉ có thể là An Bão Thạch.
– Ta tới là muốn nói cho ngươi một số chuyện.
Không có bất kỳ lời dạo đầu nào và không có lễ nghi, An Bão Thạch đi đến cách nơi chỉ cách Đinh Ninh vài bước chân rồi dừng lại, mỉm cười với hắn và biểu:
– Tịnh Lưu Ly đã bại trong tay ta.
Đinh Ninh nhìn hắn ta mà không đáp.
– Bây giờ ngươi là đối thủ duy nhất của ta. Ta hy vọng sau khi thắng cung nữ họ Dung, ngươi sẽ không lười biếng. – Hắn ta mỉm cười với Đinh Ninh và tiếp tục:
– Và ta cũng sẽ đi đến biên quan Đông Hồ.
– Ngươi có nghĩ rằng ta sẽ buông lỏng à? – Đinh Ninh chăm chú đối mặt với hắn ta mà hỏi lại.
An Bão Thạch cười nói: – Sẽ không là rất tốt.
Nam Cung Thải Thục và Diệp Tránh Nam nghe vậy thì đồng thời cau mày, đều không vui.
Cái vẻ không thích của hai người không phải vì An Bão Thạch kiêu ngạo và tự phụ, mà là vì phản ứng của Đinh Ninh. Bọn họ đều cảm thấy hắn đáp lại câu này có vẻ yếu thế, không có lợi hại như trước đây.
Nhưng mà, tiếp đó, Đinh Ninh lại chêm vào một câu:
– Chỉ là ta lười biếng thì liên quan (quái) gì đến ngươi?
An Bão Thạch hơi giật mình.
– Đối thủ của ngươi là Tịnh Lưu Ly.
Đinh Ninh không hề để mắt đến An bão Thạch nữa mà bắt đầu lên xe, nói hết ý:
– Tịnh Lưu Ly sẽ đánh bại ngươi, căn bản không cần ta.
Đến lượt An Bão Thach cau mày, thật sâu.
Nhưng hắn ta không cãi, chỉ đáp nhẹ:
– Đã vậy thì hẹn gặp lại ở biên quan Đông Hồ.
Nam Cung Thải Thục bật cười.
Cô cũng bắt đầu lên xe, sau đó đồng thời nghiêm túc nói với An Bão Thạch:
– Đừng cứ treo bên miệng là lão tướng biên quan Đông Hồ. Ngươi chắc hiểu rằng đây vẫn còn là cơ mật của Binh Mã ti.
An Bão Thạch không quan tâm đến sự khiêu khích này, mà chỉ cười nhẹ rồi quay người bỏ đi.
Ba cỗ xe ngựa bắt đầu di chuyển và bắt đầu rời khỏi Trường Lăng.
*****
(*) 节外生枝: Cành phụ trên cành. Đây là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là trồng ghép cành ở những nơi cành không nên sinh ra. Nó là một phép ẩn dụ để chỉ những vấn đề mới phát sinh bên cạnh những vấn đề ban đầu, cũng thường ám chỉ việc cố tình thiết lập chướng ngại để ngăn cản việc giải quyết vấn đề cách suôn sẻ.