Bạn đang đọc Kiếm Vực Vô Địch Dịch – Chương 389: Nam Tử Kỳ Lạ! 1
Dương Diệp xoay người, khi thấy người vừa nói, hắn hơi ngẩn người ra, nói:- Tiêu tiêu thư?Người gọi hắn lại không phải là ai khác mà là Tiêu Ngọc Nhi trước đây thi Phù Văn Sư cùng hắn, bên cạnh Tiêu Ngọc Nhi còn đứng một người thanh niên.
Tiêu Ngọc Nhi cùng người thanh niên đi tới trước mặt Dương Diệp, Tiêu Ngọc Nhi quan sát Dương Diệp, sau đó chắn động nói:- Dương huynh, không nghĩ tới thật sự là huynh, lúc trước ta còn tưởng rằng mình nhận nhằm người.
Huynh tự nhiên lại đi tham gia Thanh Vân Bảng, ta càng không nghĩ tới huynh vẫn sống sót trở về, nhưng huynh mới Phàm Nhân cửu phẩm mài Lẽ nào huynh đã thăng cấp Tiên Thiên rồi?Dương Diệp khẽ gật đầu, nói:- Trước đây không lâu ta vừa bước vào Tiên Thiên!Tiêu Ngọc Nhi nghe vậy thì hít vào một hơi khí lạnh, trong mắt đầy chắn động, phải biết rằng lần trước nàng gặp mặt Dương Diệp cách đây mới bao lâu? Dương Diệp lại thăng cấp đến Tiên Thiên! Thiên phú như vậy.
.
Tiêu Ngọc Nhi đang chuẩn bị nói gì, lúc này người thanh niên bên cạnh Tiêu Ngọc Nhi đột nhiên nói:- Vừa thăng cấp Tiên Thiên sao?Dương Diệp nghe vậy lại nhìn về phía người thanh niên, khi nhìn thấy trong mắt người thanh niên này rõ ràng có sự thù địch, Dương Diệp thoáng ngẩn người ra, nhưng rất nhanh hắn đã hiểu rõ, sự thù địch này hơn phân nửa là vì Tiêu Ngọc NhiNgười thanh niên liếc mắt nhìn Dương Diệp nói:- Ngươi vừa thăng cấp Tiên Thiên lại dám đi tham gia Thanh Vân Bảng, không thể không nói lá gan của ngươi không tệ, không cđúng, là vận khí của ngươi cũng không tệ, không ngờ lại có thể từ Thập Vạn Đại Sơn trở về, ngươi không phải không giết nổi một con huyền thú Vương cấp chứ?- Dương Dũng!Tiêu Ngọc Nhi không hài lòng nói:- Ngươi nói vậy là có ý gì?Người thanh niên nghe vậy, mỉm cười, nói:- Ngọc Nhi, ta không ý gì khác, ta là đang khen hắn!Tiêu Ngọc Nhi nhíu mày, nói:- Dương Dũng, nếu như ngươi còn làm vậy, ta cũng chỉ có thể mời ngươi rời đi!Nam tử tên là Dương Dũng nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, hắn giơ tay chỉ về phía Dương Diệp, tức giận nói:- Nàng tự nhiên lại vì hắn mà muốn đuổi ta đi sao? Ngọc Nhi, nàng thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc hắn và nàng có quan hệ như thế nào, có phải hắn tà người nàng thương hay không?Tiêu Ngọc Nhi thoáng biến sắc, tức giận nói:- Dương Dũng, ngươi nói vậy là có ý gì?- Ta có tứ gì à?Dương Dũng nhìn Dương Diệp, lại nhìn Tiêu Ngọc Nhi, sau đó tức giận nói:- Ta nhìn hai người các ngươi có mờ ám, Ngọc Nhi, nàng không thể đối xử với ta như thế được, nàng biết tình cảm của ta đôi với nàng, ngoại trừ ta ra, nàng làm sao có thể có ý với người khác được chứ? Nàng như vậy không phải làm cho ta thất vọng sao?Dương Diệp nghe vậy lại thoáng ngẩn người ra, người trước mắt này thật kỳ lạ? Dương Diệp lắc đầu, không muốn tham dự vào cuộc nói chuyện giữa Tiêu Ngọc Nhi cùng đôi phương, bởi vì Tiêu Ngọc Nhỉ cùng đối phương rõ ràng có quen biết, có thể còn có quan hệ gì đó.
Cho nên Dương Diệp mở miệng nói:- Ngọc Nhi cô nương, ta còn có việc, ta đi trước một bước!Tiêu Ngọc Nhi đang chuẩn bị nói gì, người thanh niên ở bên cạnh nàng đột nhiên phẫn nộ quát với Dương Diệp:- Ngươi đứng lại đó cho ta!Dương Diệp không dừng bước mà vẫn đi về phía trước, đối với loại người kỳ lạ này, hắn thật sự không muốn để ý tới, hiện tại hắn chỉ muốn đi tới cửa hoàng cung để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó quay về công hội Phù Văn Sư gặp Tiểu Dao!Nhìn thấy Dương Diệp không đề ý tới mình, Dương Dũng tức giận, thân hình hắn thoáng động, tay phải nắm chặt thành quyền và đánh về phía sau lưng của Dương Diệp.
Dương Diệp cảm giác được kình phong phía sau, hắn nhíu mày và dừng bước, xoay người lại đánh một quyền vào trên nắm đắm của Dương Dũng!- Rắc rắc!Một tiếng xương vỡ vang vọng, sắc mặt Dương Dũng nhất thời trắng bệch và kêu tên thảm thiết, sau đó trực tiếp bay ra ngoài vài chục trượng sau đó mới rơi xuống đất.
Nhìn thấy Dương Dũng bị đánh bay, mọi người ở cửa thành lập tức nhìn lại, khi thầy Dương Dũng nằm dưới đất, có người nhất thời hít vào một hơi khí lạnh!.