Kiếm Vũ Càn Khôn

Chương 9: Già Nam thành


Bạn đang đọc Kiếm Vũ Càn Khôn – Chương 9: Già Nam thành

“Tiểu tử, những thứ này lần lượt là Hoàn Khí linh dịch, Tụ Khí linh dịch cùng Trúc Tử linh dịch. Nó rất có lợi cho ngươi trong việc tu luyện kiếm sĩ, hơn nữa ta còn có ba bộ bí tịch khí công cao giai là Huyền Tinh công, Ám Kình công cùng Hộ Liên công, tất cả ta tặng cho ngươi xem như cũng là chút tài vật mà ta dùng để cảm ơn ngươi vì việc kia! Nếu bên ngoài ngươi có bị gì nguy trắc, thì cứ đem cái này ra…”
Vừa nói, Hoàng Long vừa phun ra một viên long châu mà đen, đưa cho Hạ Phàm, nói tiếp:
– Đây là Truyền Âm Nhân Long châu, khi ngươi có gì nguy hiểm, cứ trút vào nó một ít linh khí, rồi niệm tên của ta ra, thì ta sẽ lập tức tìm đến nơi mà giúp đỡ ngươi ngay!
Hạ Phàm gật đầu, gom những thứ này vào trong Không gian giới chỉ, rồi một lời cáo biệt lão Long Hoàng, sau đó cùng với con rồng vô sỉ Y Y rời khỏi nơi này!
Hoàng Long trầm ngâm nhìn bóng lưng hai người, khẽ cảm thán:
– Tuổi trẻ bây giờ lắm tiền của thật, ngay cả một tên Kiếm Sĩ năm giai mà cũng mua được một cái Không gian giới chỉ, đúng là, Ai…mình già mất rồi sao?
..OoO…
Già Nam thành.
Kiếm Khách chu du hội.
Kiếm Khách chu du hội là hiệp hội của những người chu du trên khắp đại lục Khí Thần, là nơi tập hợp của vô số cường giả trên đại lục, nghe đâu, ở trong hiệp hội này dường như có tới mười gã thành viên cấp bậc Kiếm Vương, hơn nữa còn có một gã phó hội chủ cấp bậc Kiếm Hoàng, thực lực cực kỳ khủng bố. Ở Già Nam thành này, e là ngoại trừ Thần Ảnh hội cùng Già Nam kiếm học viện ra, thì ít có thế lực nào có thể cùng đối kháng trực diện được.
Trong đại sảnh Kiếm đường, lúc này là đầy ắp các bóng thân ảnh đi ra vào, ở giữa sảnh đường có một bức tượng đá to lớn, tuy chỉ là tượng đá nhưng uy áp nó toả ra, không kém gì một vị cường giả đại năng đang trực tiếp hiện thế.

Tượng đá này ba trăm năm trước, do một vị Khí Vương cụ chế tạo ra, nghe nói phải dùng đến tài lực của cả một quốc gia mới có thể tạo ra được một bức tượng như thế, nhưng chút tài lực ấy, chỉ vừa đủ nhét kẻ răng của Kiếm Khách chu du hội mà thôi.
Bức tượng mô phỏng lại hình ảnh của hội trưởng công hội là Thần Phá, hơn ba trăm năm trước thực lực bước vào Kiếm Hoàng lục giai, trên đại lục danh chấn trùng thiên, thập địa mười phương của Khí Thần đại lục hầu như không ai không biết đến tên của ông ta.
Một thân Chiến Kiếm, giáp Hồng Lân, giày Lôi Lân đánh khắp thiên hạ gần như vô địch, kinh diễm trác tuyệt, hữu danh hữu pháp gần như không đủ để tán dương thực lực vô địch của vị này!
Bức tượng có bảo lưu ba phần kiếm khí của Thần Phá Kiếm Hoàng để lại, tựu nhiên khí thế nó phát ra là không hề bình thường.
Hạ Phàm chen chúc trong đám người đông đúc, một thân lam y, hắn chen vào cũng không quá gây chú ý, người ta có liếc nhìn hắn, cũng chỉ đành liếc trở lại, bất quá những kiếm nữ hiệp khách nhìn tới hắn, đồng dạng ai nấy cũng đều hơi sáng mắt cả.
Hạ Phàm vốn từ nhỏ chỉ sống trong Vạn Linh sơn, bốn bề là thực vực xanh tốt, trước nhà lại có một dòng suối xanh linh khí nhàn nhạt chảy, vì vậy mà làn da của hắn nhìn chẳng khác thiếu nữ là bao, trắng nõn nhưng không quá trắng, mịn màng nhưng lại không thiếu phần rắn chắc.
Gương mặt tuấn tú, tụ với một thân thể hoàn mỹ, vóc người Hạ Phàm tuy không cao, nhưng với một thân thể vốn đã hoàn hảo, vừa vẹn tạo ra một thân thể cực kỳ tinh tế.
Một người như hắn, đối với những thiếu nữ quả là một đòn hấp dẫn trí mạng. Bất quá Hạ Phàm không quá để tâm đến những ánh mắt đầy hoả diễm đó, mà chỉ nhẹ nhàng luồn lách qua đám người đông đúc…
Hạ Phàm đi lần này cũng không có mang Y Y theo, vì nó có nói lão Long Hoàng đã chỉ điểm một nơi tu luyện thích hợp với Long tộc bọn nó, vì vậy nó muốn có một chuyến kinh lịch. Thực lưc Y Y có thể tăng cao lên, Hạ Phàm cảm thấy rất hưng phấn, dù sao thì một tộc nhân trong Long Tộc như Y Y, một khi đến độ trưởng thành, thực lực vượt tới một mức nào đó, thì hẳn là một sự trợ lực không hề nhỏ cho hắn!
Việc tiếp nhận Vạn Thú giới, hắn cũng không có nói cho Y Y nghe, cơ bản điều này cũng không thực sự cần thiết, đến một lúc nào đó nói cho nó nghe cũng không phiền hề chi. Hơn nữa linh dịch và dược thảo trong Vạn Thú giới, cũng không phải là thứ một tên Long Tộc như Y Y có thể thoả mãn sử dụng được. Long tộc xưa nay thể chất vốn hoàn mỹ vô khuyết, thân thể có thể tụ lôi phóng sét, ma pháp gần như là không học cũng có thể tinh thông. Như thế thì cần gì dược thảo để tẩm bổ, tẩy tuỷ đây? Hạ Phàm cũng chẳng phải ích kỷ, nhưng nếu cái gì không cần thiết thì tốt nhất là đừng quá quan tâm, phóng rắm làm gì, như thế cũng là thừa!


Hạ Phàm đi đến một quầy đấu giá của Kiếm Đường, mở miệng hỏi:
– Khách chủ, ở đây có tiếp nhận đấu giá tài vật không?
Khách chủ là tên chung của những kiếm khách chịu trách nhiệm tiếp nhận sinh ý ở phòng đấu giá của Kiếm Đường, chức vụ này cũng không quá quan trọng, nhưng lại rất cần thiết.
Khách chủ mặc một bộ áo bào màu lục, thân thể hơi mập, nhoài người nhìn Hạ Phàm, đánh giá hắn một lúc, rồi nói:
– Ở đây chúng ta chỉ tiếp nhận đấu tài vật, tài liệu, bí tịch, dược liệu trung giai trở lên, ngươi có hay là không có?
Ánh mắt lộ ra chút khinh thường, dù sao thì tên thiếu niên trước mặt tuy vẻ ngoài có hơi tuấn tú hơn hắn một chút, nhưng xem ra vẫn là một tên tu luyện giả nghèo nàn, áo quần trên người đều được làm từ vải thô rẻ tiền, thử hỏi như thế hắn có khinh thường hay không? Hắn còn cảm thấy nói chuyện với tên này là một việc khá mất mặt, hắn là ai chứ? Khách chủ nha? Ở trong Kiếm đường này có ai mà không khép nép với hắn? Chức tuy không cao nhưng trăm người vẫn kính trọng hắn đấy thôi!
Hạ Phàm trầm ngâm, mỉm cười:
– Có chứ!

“Ồ”
Khách chủ hơi ngạc nhiên, ngẫm lại cũng không tin lắm, nên hỏi:
– Vậy ngươi đem thứ đó ra cho ta xem!
“Ách”
Hạ Phàm nhìn nghiêng ngó dọc, chỗ này quá đông người, thứ hắn muốn đem đấu giá lại là thứ quá trân quý, nghĩ vậy nên hắn nhẹ giọng:
– Chỗ này dường như không được!
Khách chủ có vẻ hiểu, nhưng vẻ khinh thường ngày càng nặng, tên này không phải là muốn cướp mình đấy chứ? Bộ hắn tưởng thứ mà một tên nghèo nàn như hắn có là quý lắm sao? Trung giai trở lên cũng tuỳ loại, hắn dám chắc tên thiếu niên kia cùng lắm chỉ có một món đồ trung giai rẻ tiền mà thôi. Một vật như thế mà vẫn ra dáng như thế kia, thì rõ ràng một là hắn muốn cướp, hai là hắn đúng là có đồ quý giá thật. Nhưng tên Khách chủ lại nghiêng về loại thứ nhất hơn.
Khẽ ho khan, hắn cố ý to giọng nói:
– Ngươi cứ đem thứ đó ra đây, ta đảm bảo sẽ không có ai nhảy lên cướp của ngươi đâu!
Hạ Phàm không sợ như vậy, hắn chỉ sợ hắn lấy ra, rồi có tên ác bá nào đó lẻn đi theo, tàn độc ám sát sau lưng hắn thì khổ.
Hạ Phàm cảm thấy khá uất ức, nói:
– Nhưng ta thực là không thể đem nó ra đây mà…

Lời hắn chưa dứt, Khách chủ đã cắt lời, hừ giọng:
– Có đem ra không vậy? Nếu ngươi không có tài vật trung giai trở lên thì xin mời ra khỏi phòng đấu giá này ngay cho! Ta còn nhiều người khác phải giải quyết lắm!
Lúc này những tu luyện giả xung quanh cũng đã chú ý đến tràng cảnh đối thoại này, nên rất nhiều người tò mà bu đông lại, những tên Khách vệ tuy cũng có cấm cản, nhưng khi nhìn thấy vị Khách chủ nổi tiếng khinh người đang tranh cãi với một tên thiếu niên thì cũng có hứng thú đứng xem, vì vậy mà số lượng tu luyện giả bu lại xem ngày càng đông.
Hạ Phàm cắn răng, kiên định nói:
– Ta đem nó ra cũng được. Nhưng ngươi phải hứa là sẽ cho người bảo vệ ta sau khi ta rời khỏi? Được chứ?
Khách chủ có hơi ngây người, cảm thấy tên này có vẻ đang nói rất thật. Chỉ là hắn lại cường thế nói:
– Yên tâm, nếu vật ngươi nói quả là quá quý, thì ta sẽ cho người bảo vệ ngươi an toàn trong Già Nam thành này, một cộng tóc cũng không mất!
Địa vị tuy không cao, nhưng chí ít điều động Khách vệ đi làm việc như thế này thì tên Khách chủ vẫn có chút quyền quyết định.
Những tên tu luyện giả há hốc mồm, cảm thấy tên thiếu niên này nếu như có vật quý như lời hắn nói, thì quả là hời lắm rồi. Được người của Kiếm Khách chu du hội bảo vệ an toàn trong toàn bộ địa phận của Già Nam thành, đây là ý gì chứ?
Đó có nghĩa là ngươi có thể tuỳ tiện chém giết một tên tu luyện giả tự do nào đó mà không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào! Hơn nữa khi ngươi thực hiện các giao dịch thuộc chi nhánh của Kiếm Khách chu du hội, thì những khoản phí sẽ được giảm tới ba phần…!
Nghĩ mà nuốt nước bọt, bọn tu luyện giả nhìn thiếu niên với một ánh mắt sùng bái, nếu như bọn được nghe một lời như vậy của tên Khách chủ thì thoả mãn quá rồi…!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.