Kiếm Vũ Càn Khôn

Chương 7: Diêm Thần


Bạn đang đọc Kiếm Vũ Càn Khôn – Chương 7: Diêm Thần

Bóng hư ảnh dần hiện rõ, một luồng uy áp thiên uy cực kỳ khủng bố khuếc tán rộng ra xung quanh. Mặt đất kêu lên ầm ầm, linh khí tựa như bị bạo tạc mà kêu lên lách tách.
“Ầm”
Hư ảnh chân dậm mạnh xuống đất, mặt đất run lên, nhưng vẫn không hư hại gì. Nó đi đến bên người Hạ Phàm, phía sau toát ra hàng chục hư ảnh dị thú khủng bố, có cự long, có ma ngưu, có hàn viên…tất cả đều là cực phẩm siêu cấp hung thú thời man cổ, thời đại còn lâu hơn cả thời Vạn Cổ mà Hạ Phàm biết đến.
Hư ảnh tay phẩy nhẹ, linh khí liền tụ lại, một đóm linh khí màu lục hiện ra, như một viên cầu nhỏ xoay trên hư không. Rồi phút chốc liền vờn lượn, bay đến bao phủ thân thế thiếu niên bên dưới.
“Úc”
Một ngụm máu được phun ra, Hạ Phàm từ từ mở mắt, cảm thấy cơn đau bỗng biến đâu mất, cả người dường như hữu lực hơn thường gấp mấy lần.
Hắn tay chống thân, đứng dậy, nhưng chưa được lâu, thì đã té ngược ra sau, nửa ngửa người sợ hãi, trừng mắt nhìn hư ảnh khủng bố trước mặt. Thân thể bất giác truyền đến một cảm giác rét run, hai chân suýt nữa kìm chế không nổi mà quỳ xuống, muốn vấn bái hư ảnh không rõ này.
Hư ảnh xao động, nó di lui một bước, thú ảnh sau lưng cũng biến hoá thu liễm đi một phần.
Hạ Phàm bớt run, nhưng nỗi sợ vẫn còn đó.
Hư ảnh bỗng loé lên quang mang tà dị, bao bọc Hạ Phàm vào bên trong một phiến không gian kỳ lạ.
Phiến không gian này nhìn không khác bên ngoài là bao, nhưng Hạ Phàm biết rõ, nó vốn cùng bên ngoài không có liên hệ gì. Vì hắn thấy trên trời, rõ là không có mặt trời nhưng lại sáng trong, gió không thổi nhưng lại thấy mát, linh khí hắn thử thu nhập cũng không thấy đâu nhưng cơ thể vẫn cảm nhận được những tán linh khí đó.

Hắn bình thường toàn sống trong Vạn Linh sơn, sự việc bên ngoài tất cả đều nhờ Y Y giảng giải cho, nên đối với những sự việc như này, hầu như là hoàn toàn mù tịt.
Nghĩ đến đây, hắn lại thầm nói đến lúc đi đến Già Nam kiếm học viện, nhất định phải nạp một lượng kiến thức thực lớn vào, không thể cứ mãi ngốc thế này được.
Con đường tu luyện, muốn thành cường giả, phải trải qua rất nhiều thứ, từ kỳ ngộ cho đến thiên phú, rồi từ việc kinh lịch hung hiểm cho đến việc trui rèn kiến thức tu luyện phong phú. Hết thảy đều không thể thiếu thứ nào.

Hư ảnh ánh mắt bị tử khí phủ dày đặc, đưa mắt nhìn thiếu niên trước mặt, sau chậm rãi cất tiếng, âm giọng có chút khàn:
– Tiểu tử, ngươi thật khá!
Đây là lời khen? Khen cái gì? Hạ Phàm khó hiểu nghĩ, nhưng cũng không nói gì, cánh môi hắn tới giờ vẫn còn run.
Hư ảnh nói tiếp:
– Vạn Thú linh hồn trận do Liệt Di thú hoá hình, lực công kích tựu là Thú Vương ngũ tinh, tốc độ công kích cũng ngang với Phong Viên thú, ngươi có thể tránh đến như thế mới bị trúng đòn, đã là không tồi, hơn nữa trí óc của ngươi cũng khiến ta có chút hài lòng, nghĩ không ra, ngươi lại biết cách dùng tiểu khí châu làm đạn nổ để công kích, thật không tồi, không tồi!
Đầu óc mơ màng, nhưng trong lòng Hạ Phàm lại mãnh liệt chấn động. Vạn Thú linh hồn trận là do một linh thú hoá ra ư? Thực lực Thú Vương, tựa hồ là Kiếm Vương đi! Hơn nữa bóng hư ảnh này nói chuyện giống như hắn là kẻ bày ra mấy trò phong ấn này vậy?
Hạ Phàm không hiểu suy nghĩ!
Nhìn thiếu niên cau mày suy nghĩ, hư ảnh cũng không phàn nàn, chỉ lẳng lặng đánh giá thiếu niên này, lúc lại khẽ gật gù, lúc lại thở dài cảm thán…
Hạ Phàm sau thoáng do dự, mở miệng hỏi:
– Ta còn chưa biết người là ai?
“Ân”
Gật gật đầu, nhưng tử khí quá dày, Hạ Phàm chỉ thấy phần đầu của hư ảnh chuyển động.
Hư ảnh đáp:
– Thời đại ta sống không thuộc kỷ nguyên này, gọi là Man Cổ, mà ta là thủ lĩnh của Thú Thần tộc…

“Ách…”
Sững sờ, Hạ Phàm lau mồ hôi lạnh. Người này muốn nói chính là hắn sống còn lâu hơn cả đại năng thời Vạn Cổ nha! Vạn Cổ là thời đại cách đây xa bao nhiêu chứ? Gần một trăm vạn năm, tía ơi! Nếu vậy thì người trước mặt mình, không phải đã sống hơn một trăm vạn năm rồi sao?
Khiếp!!!
Thấy thiếu niên lộ ra vẻ sợ hãi, hư ảnh lại nói tiếp:
– Ta tên là Diêm Thần…
Nói rồi, không khí trước mặt hư ảnh bỗng chuyển thành mông lung..
“Tăng tăng”
Hạ Phàm đơ người, nhìn tràng cảnh này.
“Ờ, ta đang hồi tưởng…!”
Diêm Thần khẽ ho khan, nói.
Sau lại quay vào vấn đề chính:
– Ngươi chắc đang muốn hỏi xem, ta làm thế nào mà lại xuất hiện nơi này? Vì sao và tại sao đúng không?
“Ân”

– Ngươi, có phải có một tên long tộc đưa ngươi vào đây không?
“Ân”
– Hắn là thủ hạ của ta, bất quá ta lấy đi một phần trí nhớ của hắn về ta, rồi phong ấn hắn vào trong giới này, từ đó nhờ hắn tìm ra một số tên như ngươi, đưa vào đây…
“…”
– Bọn thú trong đây cũng là do ta bắt vào, bất quá nó được sống tự do, không bị gò bó gì cả! Chỉ là, bản thể thần thú của ta lại đang nằm trong một không gian khác, gần như là cách biệt hoàn toàn với không gian này…
“…”
– Ngươi đang tò mò phải không? Ta thực sự thật ra cũng không phải là người trong không gian này, mà vốn ở không gian khác. Hai không gian, cùng tồn tại song song trên một đại lục rộng lớn. Một tên là Thứ Nguyên, một là Bão Nguyên…!
“…”
– Thứ Nguyên, do năng lượng pháp tắc thiên cổ tạo ra, ở đó có Lục Thanh, là Vĩ Thanh, Thượng Thanh, Lôi Thanh, Thái Thanh, Liên Thanh, Phong Thanh cùng Liệt Thanh, Lục Thanh này lại đối lập với Ngũ Hành Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ của Bão Nguyên không gian…
– Được rồi, tóm lại là ta đưa ngươi vào đây, là muốn ngươi tiếp nhận Vạn Thú giới này…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.