Đọc truyện Kiếm Vũ Càn Khôn – Chương 19: Du Nhã Ny (!!!)
Đám thủ hạ của Du Hà lao lên, tay ai nấy đều cầm kiếm to lớn, cơ thể nhìn kỹ cũng thấy được một mảng linh khí nhàn nhạt màu lam, chứng tỏ đây là một đám kiếm giả có tu vi Kiếm sư. Hộ vệ kiểu này đối với một gia tộc lớn như là Du gia, tuyệt đối có nhiều vô kể.
Hạ Phàm lúc này nhận ra mình không đem theo vũ khí, hai tay liền hoá trảo, nhưng khi thấy một màn nọ thì sắc mặt lập tức co rút.
Một đám này đều có tu vi Kiếm sư trở lên, hắn vỏn vẹn chỉ là một tên kiếm giả có tu vi Ngũ giai Kiếm sĩ, muốn đối chiến với người ta, xem như là hắn không có phần thực lực đó.
Tám tên Kiếm sư đuổi đánh một tên Kiếm sĩ, sự tình này quá mức trào phúng. Bất quá Du Hà nhìn cảnh này, mày nhướng cười to không dứt, bộ dáng mười phần đắc ý cùng kiêu ngạo.
Muốn nói lý với bổn công tử ư? Đi xuống gặp diêm vương mà hành sự!
Đám dân chúng ngao ngán lắc đầu, nhưng không ai dám lên lên tiếng khuyên can.
Muốn chết sao? Lên là nhập bọn với tên thiếu niên kia luôn đấy!
Hạ Phàm nhìn tám tên Kiếm Sư xông lại, người nào người nấy sắc mặt đều vô cùng dữ tợn, mắt nhìn Hạ Phàm cứ như nhìn một con ma thú béo bở, chỉ hận không được lập tức phóng kém bổ ra làm đôi.
“Vút” “Vút” “Vút”
Ám kình mãnh liệt xuất ra liên miên, tám tên Kiếm Sư đồng loạt thi triển ra tuyệt chiêu công kích, cùng một lúc chém kiếm về phía Hạ Phàm, phân biệt ra những chỗ hiểm nhưng không tẫn mà chém.
Hạ Phàm cả người bỗng phát run, ám kính như có tích tụ hàn băng, chưa chạm đến người hắn mà đã làm cho cơ thể hắn nhịn không được mà trở nên rét lạnh. Cố gắng né đòn, bất quá thực lực hai bên quá cách biệt, chỉ trong phút chốc cả thân thể Hạ Phàm đã bị chém tới mấy kiếm. May mắn là hắn cũng không phải triệt để bị động, nên kiếm chém vào, rất vừa vặn chém hụt những nơi yếu hiểm, xem như chỉ là bị thương hơi nặng, không đến nỗi gần mức có thể bị tàn phế.
Bất quá máu tươi lại thi nhau tuôn trào, làm Hạ Phàm gần như là suýt ngất xỉu.
Du Hà mặt khẽ nhăn lại, không ngờ tên thiếu niên này vậy mà lại không chết bởi tám kiếm này của những tên hộ vệ.
Hắn cau mày trầm tư, xem ra cũng có chút bổn sự, có điều hắn cũng chẳng phải nghĩ nhiều, người đắc tội hắn, một là chết hai là tàn phế, tuyệt không có kết quả thứ ba. Cho dù tên thiếu niên này có bổn sự cỡ nào đi nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị làm thịt mà thôi.
Đám hộ vệ tiếp tục xông lại, nhưng lúc này từ trong đám người bu đông, một bóng thân ảnh thiếu nữ được hai tên hộ vệ cao lực lưỡng hộ tống chen qua đám người. Ban đầu là nhìn về phía thiếu niên, sau đó nhìn về phía Du Hà, cặp mắt trừng to giận dữ.
Người thiếu nữ tuổi không quá lớn, nhưng diện mạo lại rất xinh đẹp. Chiếc sóng mũi thon dài, cao nhưng không vút, cặp mi lấp lánh tinh quang mê người, đôi hàng mi cong đầy uỷ mị lại kết hợp với đôi môi đỏ mộng mê người cùng làn da trắng sữa, hợp lại tạo nên một gương mặt tuyệt diễm khuynh sắc khuynh thành, tóm lại là mĩ nữ tuyệt luân.
Thân thể trong bộ áo dài màu lam thướt tha, làm lộ ra những đường cong mê người, chỗ cần “vút cao thật cao” thì liền “vút cao thật cao”, chỗ cần “e lệ thu liễm” thì liền tận lực “thu liễm” mười phần. Nói dáng người này là cái dáng của ma quỷ cũng không phải sai, nhưng tuyệt nói dáng người thiên sứ cũng chẳng phải không đúng.
Đồng dạng trên hông còn có mang một món bảo vật kỳ lạ, có hình thù của một chiếc sáo thon dài, màu lục lam tao nhã.
Băng tâm sáo, bảo vật tuyệt phẩm, có tác dụng làm cho bất cứ tu luyện giả nào dưới cấp bậc Đại kiếm sư đều phải lâm mơ mộng, giống như đang nằm mơ, tuỳ lúc có thể bị người khác đạp ngã bất cứ lúc nào.
Vật này chuyên dùng đối phó những tên nhân loại được “Tôn” là sắc lang, cực kỳ hữu dụng trong mọi tình huống.
Thiếu nữ nhìn đám hộ vệ sắp đánh tới, lập tức cau mày quát khẽ:
– Dừng lại.
Đám hộ vệ sững sờ, còn định xoay sang chém về phía kia một chém. Bất quá khi nhìn thấy người đến là ai thì liền lập tức ủ ê mày mặt, bất đắc dĩ lui về sau, kiếm cũ dẹp luôn vào vỏ.
“Tiểu thư”
“Tỷ”
Cùng lúc Du Hà cũng hô to, bất quá lại nhận được một cái trừng mắt của tỷ tỷ mình là Du Nhã Ny thì liền co đầu rụt cổ, bất giác di lùi ra sau vài bước.
Tỷ tỷ này của hắn bình thường bản tính rất hiền hậu, nhưng hễ làm nàng tức giận thì đối mặt với nàng lúc đó cũng đồng dạng như đối mặt một con mẫu bạo long cực phẩm vậy.
Du Nhã Ny trừng mắt nhìn đệ đệ mình, sắc mặt khó coi liếc nhìn về phía thiếu niên đang nhăn nhó, cả người đầy máu ở đằng xa, tức giận nói:
– Du Hà, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, tuyệt ngươi không bao giờ nghe ta hả?
Đối với những việc ác ôn mà Du Hà làm, Du Nhã Ny tất nhiên là biết rõ hết thảy. Chỉ bảo, giáo huấn đến dùng tay chân khuyên bảo đều đã sử dụng, nhưng bản tỉnh ngang ngược vốn đã ăn sâu vào trong tâm can khiến tên đệ đệ này của nàng ngày càng không biết phải trái, làm chuyện xấu khắp nơi. Mà cũng nhờ những việc như vậy, danh tiếng của nàng cũng vì thế mà bị kéo xuống theo tên đệ đệ này. Hết thảy nàng đều rất muốn phẫn nộ một đao chém chết luôn tên đệ đệ này, nhưng dẫu sau cũng là người trong một nhà, nàng không thể nào làm như vậy được.
Du Hà mặt co rút, lộ vẻ sợ hãi. Hắn đối với ai ngang ngược thì được, chứ đối với vị tỷ tỷ này, muốn ngang là liền bị đánh cho nằm thẳng cẳng, muốn ngược thì e rằng liền bị treo xuôi trên đại thụ. Tất cả cũng chỉ vì món bảo vật tuyệt phẩm mê hoặc kia, có nó hắn đã không biết chịu bao nhiêu uỷ khuất rồi.
Du Hà nhìn tỷ tỷ giận dữ, ấp úng trả lời:
– Tỷ tỷ, ta có làm gì đâu? Ta chỉ muốn đùa giỡn với tên thiếu niên này một chút thôi mà!
Du Nhã Ny trợn trừng mắt thành một màu trắng, suýt ngất khi nghe tin tức này.
Gì chứ, đánh người ta đến nỗi quần áo rách tả tơi, da thịt rách khắp nơi, máu chảy đầy thế kia mà kêu là đùa giỡn? Nếu vậy thì khi nào đó mình cũng thử đùa giỡn hắn như vậy mới được, xem như triệt để làm cho hắn “mê muội”, rồi tập biết đều hơn bỏ thối càng quấy ngang ngược đi.
Du Nhã Ny cau mày nhìn Du Hà, khẽ quát:
– Việc này kết thúc tại đây, ngươi mau xéo đi, đừng để ta nhìn thấy cái mặt đáng ghét của ngươi nữa. Bản thân ta làm tỷ của ngươi, nhưng ta thật sự rất muốn đem ngươi đi lăng trì đấy!
Lời nói mang đầy ý phẫn nộ, làm Du Hà không còn đường nói, chỉ biết dạ vâng lui ra sau, rồi lên tiếng dẫn theo mấy tên hộ vệ rời khỏi. Chỉ là trong đầu hắn lại âm thầm cười lạnh: “Tỷ tỷ à, đừng tưởng bề ngoài ta sợ tỷ là tỷ có thể luôn dồn ép ta như vậy. Nếu như không phải trên người ngươi có món bảo vật đó thì ta đã sớm đè ngươi ra làm chuyện rồi. Hừ, chờ đi, vài ngày nữa đại ca kết nghĩa của ta sẽ đến đây, đến lúc đó ngươi chờ xem ta làm cách nào mà thu phục ngươi. Hừ, tỷ cái gì chứ, ta đối với một từ tỷ không có chút uy hiếp, thậm chí còn có chút hưng phấn…Hahaha”
Nhìn Du Hà vẻ mặt kỳ lạ rời đi, Du Nhã Ny không có rãnh quan tâm, mà xoay người đi nhanh lại hướng người thiếu niên sắp không xong. Tay phất cho đám hộ vệ dìu hắn, nhanh chóng đi đến Y xá tiến hành chữa trị.
Hạ Phàm lúc này bị đánh uốn ngất xỉu, khí lực hầu như bị rút sạch, có điều thần trí lại cực kỳ minh mẫn. Cực Đống tâm linh trận lúc này đang vận hành điên cuồng bên trong thân thể hắn, chậm rãi tiến hành đóng băng các mạch máu cùng kinh mạch tổn thương lại, xem như làm chậm sự suy yếu của cơ thể. Hơn nữa nó còn tạo ra một luồn hư khí mát lạnh, điều hoà toàn thân của hắn làm cho hắn cảm thấy vô cùng tỉnh táo.
Bên ngoài bị thương đau đớn, nhưng bên trong lại bảo trì thanh tỉnh, trừ khi bị tổn thương về tinh thần lực thì cả tinh thần cũng sẽ mê man theo.
Đây là tác dụng của sự tu luyện Kiếm tâm trận, cũng vì nguyên nhân này nên hắn mới quyết định chủ tu Kiếm tâm trận mà không phải là Linh sư trận…
Hạ Phàm mơ màng hí mắt nhìn thiếu nữ đi trước mặt mình, âm thầm đánh giá rồi mũi liền chảy ra một dòng máu tươi…
“Zời ạ, cô nàng này tuyệt nhiên lại có vòng mông cực kỳ tròn a!!!”