Đọc truyện Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp – Chương 67: Phiên ngoại 1. Một buổi bình minh (Hạ)
Hai người cùng vào phòng, nhưng không thấy sư phụ mình đâu, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy tại ôn tuyền phía sau, trong khoảnh khắc, không khí kiều diễm tỏa ra khiến người ta thỏa mãn.
Trần Minh ho khan một tiếng, chỉnh lại quần áo, định bước vào hậu viện, lại bị Trần Thiên giữ vai, lạnh nhạt nói, “Không thể tự tiện xông vào, cẩn thận sư phụ giận.”
Trần Minh không vui, nhướn một bên mày nhìn huynh trưởng, “Đường đường là Ma tôn, sao khi chuyển thế lại nhát gan vậy?”
Trần Thiên hừ lạnh, vươn hai ngón tay búng lên trán vị ngày xưa là hoàng đế, hiện tại là em trai mình kia, ngạo nghễ nói, “Bổn tọa khi xưa ngạo mạn, nhưng cũng được khích lệ. Hiện giờ ta và ngươi ngưng mạch chỉ có nhường này, Phương Sinh… Khụ khụ, sư phụ đã đạt kết Anh nhiều năm, nếu làm việc không cẩn thận, chọc cho sư phụ ghét bỏ, thì đợi mấy trăm năm nữa đi.”
Trần Minh nghe vậy thì ủ rũ, “Thế thế thì làm sao bây giờ?”
Trần Thiên nở nụ cười biểu hiện của sự tính toán kỹ càng, nhỏ giọng nói, “Sơn nhân tự có diệu kế, đưa lỗ tai ra đây.”
Hai kẻ lặng lẽ bàn luận, theo kế mà hành sự.
Lâm Phương Sinh tắm rửa xong quay lại sương phòng thì thấy hai đồ đệ mình trưng ra vẻ mặt ân cần. Trần Minh dùng hai tay nâng chén trà bằng ngọc, cung kính nói, “Sư phụ cả đường phong trần đã vất vả rồi, đệ tử thay sư phụ pha một ấm trà.”
Lâm Phương Sinh tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn nhận chén trà phẩm một ngụm. Trà đậm mùi linh khí, mùi hương thanh nhã, vào miệng lại thấy ngọt. Y gật đầu khen ngợi, “Trà là trà ngon, khó cho ngươi có tâm.”
Trần Minh đương nhiên rất mừng rỡ, “Không dám nhận, đệ tử một lòng sở cầu, chỉ là muốn sư phụ thoải mái hơn thôi.”
Trần Thiên lúc này từ đâu đi vào, mang theo một cái khăn mềm đến, lau mái tóc ướt cho Lâm Phương Sinh. Có điều Ma Tu này sống qua hai đời, nhưng chưa từng hầu hạ ai, động tác hiện giờ không biết nặng nhẹ, tay chân vụng về.
Lâm Phương Sinh thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, có phần lấy lòng, thì tâm mềm nhũn, nhưng bề ngoài thì nghiêm mặt, “Vô sự lấy lòng, phi gian tức đạo. Nói, hai đứa lại gây họa gì rồi?”
Lời ấy của Lâm Phương Sinh, dù không trúng cũng không chệch.
Nhưng hai kẻ cùng bày ra vẻ mặt vô tội, Trần Thiên nói, “Sư phụ nghĩ nhiều rồi, hai huynh đệ chúng con chẳng qua là hơn hai tháng chưa được gặp sư phụ, mong nhớ đã lâu, khó kìm lòng nổi.”
Trần Minh cũng gật đầu phụ họa, nói tiếp, “Sư tổ giờ dốc hết lòng vì kiếm đạo, những kẻ tầm thường không trông thấy được, sư bá cũng bận rộn xoay sở đủ việc cao thấp trong môn. Hai huynh đệ con tuy không thể giúp sư bá phân ưu, nhưng cũng không dám quấy rầy… Việc tu luyện cũng gặp rất nhiều vấn đề, cần sư phụ chỉ điểm.”
Trong lời nói đúng là có chút ủy khuất chịu vắng vẻ.
Lâm Phương Sinh giờ mới hơi hòa hoãn, lại có ý muốn bồi thường, “Có nghi vấn ở đâu?”
Trần Minh và Trần Thiên liếc nhau, nói, “Đệ tử đã dừng ở ngưng mạch năm tầng đã lâu, chậm chạp không có đột phá, cứ hễ vận công là lại thấy linh lực tụ tại Quan Nguyên, Trung Cực, Khúc Cốt, tắc lại khó đi, không cách nào đả thông. Cho nên linh lực vận hành không theo được tiểu Chu Thiên.”
Lâm Phương Sinh thấy hắn nói nghiêm trọng như vậy thì nhíu mày, ngón tay đặt lên cổ tay hắn, dùng một luồng linh lực để dò theo kinh mạch, đến huyệt Quan Nguyên thì càng thêm cẩn thận.
Trần Minh rên lên một tiếng, sắc mặt chuyển trắng, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt.
Thế càng khiến cho Lâm Phương Sinh lo lắng, “Nằm xuống giường mau lên, vi sư muốn kiểm tra.”
Thế là đã thành công quá nửa, Trần Minh không hề tỏ chút vui mừng nào trên mặt, vẫn là vẻ trắng bệch suy sụp, ” Không dám làm phiền sư phụ, gọi sư huynh đến làm là được rồi.”
Trần Thiên thấy hắn có ý thoái thác thì bất mãn, trên mặt vẫn là vẻ vâng lời, tiến lên đứng cạnh giường, “Sư phụ, để đệ tử kiểm tra cho đệ đệ, thỉnh sư phụ đứng bên chỉ điểm.”
Lâm Phương Sinh cau mày, “Chuyện đại sự thế này đừng có khinh thường, ngươi đứng ở một bên, chỗ nào không rõ hỏi lại cũng không muộn.”
Lại bảo Trần Minh nằm sấp trên giường, nhấc ống tay áo lên, ngón tay hữu lực mà nhẹ nhàng, đặt lên lưng thiếu niên.
Trần Minh tuy vừa mới mười chín, nhưng mỗi ngày đều tu luyện chăm chỉ, kiếm tu nặng về rèn luyện thân thể, cho nên cơ thể này cũng cao ngất thẳng tắp, vân da cũng rắn chắc như khảm sắt.
Lâm Phương Sinh cảm giác như cách một tầng vải bố, mình vừa chạm phải một khối sắt nung, y cau mày, “Sao phải hồi hộp như vậy, vi sư sẽ đả thông huyệt đạo cho ngươi.”
Trần Minh không nói gì, úp mặt vào đệm chăn, giữa mái tóc rối lòa xòa chỉ lộ ra vành tai hơi ửng đỏ.
Lâm Phương Sinh vẫn giữ sắc mặt trầm tĩnh ôn hòa, đầu ngón tay điểm linh lực, nhập vào huyệt Thần Khuyết ở thắt lưng, kéo thẳng xuống chạy xuống dưới, qua Khí Hải, chuẩn bị đến Quan Nguyên, lại nghe Trần Minh thở dốc khe khẽ, “Sư phụ…. Không…”
Trong giọng nói là áp lực thống khổ.
Lâm Phương Sinh đành dứt luồng linh khí, “Làm sao thế?”
Đúng lúc này Trần Thiên lại tiến đến, ngồi ở phía sau Lâm Phương Sinh, “Sư phụ, hãy cho đệ tử thử một lần.”
Thấy Lâm Phương Sinh cho phép, hắn giơ tay lên, miết lên thắt lưng Lâm Phương Sinh, linh lực nơi đầu ngón tay xuyên qua quần áo da thịt đến huyệt Quan Nguyên, do lực đạo nắm giữ chưa cân bằng được nên thọc vào rất sâu, đâm cả vào phù văn.
*Huyệt này nằm ở dưới rốn ba tấc, trên đường giữa bụng.
Huyệt Quan Nguyên vốn mẫn cảm, phù văn lại bị giáng một đòn như vậy, khiến sóng tình bất ngờ ập đến mãnh liệt. Lâm Phương Sinh bấu chặt nắm tay, da thịt ửng hồng, hơi thở hỗn loạn.
Trần Thiên vẫn dán lòng bàn tay lên lưng Phương Sinh, tay còn lại ôm y vào lòng, thấp giọng cười khẽ, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, giọng nói khàn khàn, trần thấp như cầm thương ra trận, “Sư phụ, đồ nhi có thể làm không?”
Trần Thiên tuy ngưng mạch còn thấp, nhưng đã có kinh nghiệm ngàn năm tu luyện, vận dụng linh khí rất linh hoạt, có thể nói là đến cực hạn. Linh lực nóng như lửa ở đầu ngón tay hệt như kim châm, xuyên thấu cả da thịt, không nặng không nhẹ mà chọc vào phù văn, càng gợi nên dục niệm tham lam của phù, khiến vị sư phụ hàng ngày nghiêm túc hóa thành một vũng nước xuân ngã vào lòng.
Lâm Phương Sinh muốn tránh ra, lại bị Trần Thiên giữ lấy eo, ném ngã lên giường. Trần Minh cũng đứng dậy, hai huynh đệ một trước một sau cùng cưỡng ép sư phụ mình.
Hai vật cứng nóng như lửa cũng một trước một sau, đỉnh vào cả trên lẫn dưới của Lâm Phương Sinh, khiến y vừa thẹn vừa bực, bất hạnh là phù văn đã tỉnh, dục niệm lan ra khiến tay chân không còn chút lực.
Hai huynh đệ đã đắc thủ, đương nhiên không khách sáo, lột sạch quần áo của Lâm Phương Sinh, lộ ra cơ thể thon gầy.
Lâm Phương Sinh trông hai kẻ kia từ khi còn nhỏ đến lớn, từ tiểu đồng mười tuổi đến nay đã thành nam tử trai tráng, từng giọt ngây thơ non nớt cứ nhỏ dần ra khỏi gương mặt hai đứa. Giờ chúng lại dùng tư thế ái muội như vậy mà ôm, cảm giác như bị phản bội, y không ngại dùng sức giãy dụa, muốn thoát ra khỏi lồng ngực hai người, giận dữ nói, “Nghiệt đồ! Sao có thể làm thế với sư phụ… Á…”
Lời trách cứ mới tuôn một nửa, đã bị miệng lưỡi của Trần Minh chặn lấy, càng không kiêng nể gì mà liếm cắn, càng hôn sâu.
Trần Thiên cũng nắm chặt lấy năm căn sư phụ mà thưởng thức, hôn chi chít lên da thịt y, thấy trên lưng y là một dấu răng còn mới thì nhíu mày, “Yêu nghiệt kia dám để lại vết thương trên người sư phụ!”
Không để Lâm Phương Sinh nói gì, hắn đã há miệng hắn xuống ngay đúng vị trí ấy, da thịt vỡ tan, máu tươi trào ra.
Lâm Phương Sinh đau đến bật thốt ra, trong đau đớn lại có tê dại khó hiểu, ngay cả phù văn cũng hoan hỉ cực độ, tự động làm ướt thông đạo; ngay cả khi có ngón tay của ai đó xâm nhập vào cũng không có cảm giác khô khốc mà chỉ thấy ngứa ngáy, từ bụng dưới lan theo xương sống. Cảm giác ngứa ngáy khó nhịn khiến y chỉ có thể bấu lấy tay Trần Minh, thở hổn hển.
Trần Minh dừng tay lại, nhìn Lâm Phương Sinh đang bấu lấy mình, kiểu dùng sức như vậy khiến hắn hơi đau đau, nhưng lại càng giống như đang yêu cầu, khiến hắn càng thêm nhiệt tình.
Miệng lưỡi giao triền, hơi thở nóng bỏng cũng cuộn vào nhau, thật lâu sau mới tách ra. Đôi môi rời khỏi khóe miệng Lâm Phương Sinh, lướt qua bên gáy, xương quai xanh, lồng ngực, hôn lên từng tấc da thịt y.
Hôn môi dịu dàng như vậy, hàm chứa cả thương tiếc, ẩn nhẫn cùng tình nhiệt, càng gợi lên ham muốn mãnh liệt cho Phương Sinh, y bị trêu chọc đến cực hạn, đến khi bị hung khí của Trần Thiên thô lỗ đâm vào từ phía sau, y mới thở một hơi thật dài, phát ra thành tiếng.
Trần Thiên đương lúc trầm mê, lộ ra vẻ mặt khó phân vui giận, chỉ giữ chặt lấy hông Lâm Phương Sinh, mãnh liệt thả người, hung hăng va chạm vào nội bích yếu ớt, cắn răng gằn từng tiếng, “Nhược điểm này của sư phụ, thật khiến để đắn đo. Nếu để những tên đồ đệ tâm địa bất chính biết được thì làm sao cho phải?”
Phù văn ban đầu bị hắn dùng linh lực trêu chọc, sau lại bị va chạm hung bạo cùng chút ít an ủi thì nóng lên, nhục nhận thô bạo tiến xuất, nhiều lần như muốn đâm sâu vào xương tủy, Lâm Phương Sinh phát hiện ra, cảm giác đau đớn do va chạm ấy lại xoa dịu rất nhiều ngứa ngáy trong cơ thể.
Trần Minh nắm lấy cả nam căn của mình và của sư phụ, cầm lấy mà xoa nắn, lại cúi đầu hôn lên vòng xuyến nơi ngực y. Hơi thở nóng như lửa phả lên ngực, khiến y run run. Hắn ta cũng xen miệng, “Sư phụ nếu không muốn để lộ sợ hở của mình nữa thì hãy ít ra ngoài đi. Nếu cẩn thận thì có huynh đệ ta bảo vệ là vừa.”
Lâm Phương Sinh vừa vươn tay ra đã bị Trần Thiên nắm lấy, đặt lên môi mà hôn. Trước sau trong ngoài, mọi nơi yếu hại đều bị hai huynh đệ nhà này nắm giữ, ngay cả giãy dụa cũng không được, đành cố chịu đựng những trêu chọc khiêu khích, thô bạo đỉnh nhập, ngón chân cuộn tròn, nam căn căng đau, eo bủn rủn, tình triều chồng chéo, y chỉ có thể mở miệng nói nửa câu, “Kẻ rắp tâm bất lương chẳng phải hai ngươi sao?”
Trần Thiên lập tức thô bạo tiến xuất, nhiều lần nện vào phù văn, khoái cảm ngập đầu, y rên lên một tiếng, tiết vào tay Trần Minh, thông đạo yếu ớt phía sau cũng co rút ôm chặt lấy nghiệt căn.
Trần Thiên chung quy vẫn còn nhỏ tuổi, sau khi chuyển thế chưa được trải nhiều, bị phù văn lộn xộn thì nhịn không nổi, tiết nguyên tinh.
Thể yêu lữ quả nhiên là tuyệt hảo để song tu, Trần Thiên phát hiện ra nơi hai người kết hợp, linh lực nóng hổi dần đi vào kinh mạch, chậm rãi lưu chuyển, hai vòng Chu Thiên lớn nhỏ cũng vận hành, tu vi của hắn có dấu hiệu đột phá.
Đợi hành công xong, Trần Thiên có vẻ tinh thần sung mãn nhưng Lâm Phương Sinh lại khá mỏi mệt, không nhúc nhích gì, chỉ cố bài tiết tạp vật trong cơ thể ra. Trần Thiên rất tự giác, biết bản thân mới nếm thử cảm giác mây mưa, không nên loạn dục, chỉ ôm lấy nửa người trên của Lâm Phương Sinh vào ngực, để sư phụ nửa nằm nửa ngồi, rồi mới nhìn qua đệ đệ.
Trần MInh chịu đựng đã lâu, giờ cúi người đè xuống, tách hai đầu gối Lâm Phương Sinh ra.
Lâm Phương Sinh đang nửa tỉnh nửa mê, bị đồ đệ làm vậy thì không vui lườm một cái. Trần Minh thấy sắc mặt y không tốt thì ngừng lại, “Sư phụ, đồ đệ nhất định sẽ giống ca ca, khiến sư phụ thật thoải mái.”
Nói vậy lại càng khiến Phương Sinh cả giận, “Làm gì thì làm nhanh lên, còn dài dòng nữa…”
Trần Minh nào để y nói hết, đương nhiên phải biết nghe lời, nghiêng người nhấn vào.
Phù văn tuy đã thỏa mãn, nhưng ai đến vẫn không cự tuyệt, giờ có khách đến lại càng vui mừng quấn lấy.
Trần Minh hơi thở nặng nhọc, động tác thô lỗ, không kiên trì lâu lắm đã tước khí giới đầu hàng.
Hai kẻ này tuy vẫn còn ký ức kiếp trước, nhưng đã chuyển thế rồi, thân thể mười chín tuổi dẻo dai, lại chưa từng hưởng chuyện phong nguyệt, cảm giác tiêu hồn thực cốt này càng mê người hơn so với trong trí nhớ, không trụ được lâu đã tinh quan thất thủ.
Mặc dù vẫn còn muốn tái chiến, nhưng đã bị Lâm Phương Sinh nhấc tay lên, ném cả ra ngoài.
Hai huynh đệ lăn tròn thành đống, không dám làm càn nữa, yên lặng bò dậy, tiếc nuối rời đi.
Huyên náo cỡ ấy trong viện, Hách Liên Vạn Thành lẳng lặng đứng ngoài nghe.
Đợi khi tất thảy yên tĩnh lại, mới truyền cho Bạch trưởng lão đứng bên, “Giải huynh đệ Trần thị vào Bách Lục đường, sám hối trăm ngày.”
Bạch trưởng lão Bạch Thuật vâng lệnh rời đi, bẩm báo với Lâm Phương Sinh. Lúc này y đã mặc quần áo xong, ngồi trong viện, cẩn thận rèn linh kiếm, nghe vậy cũng không buồn nhấc mắt, “Tùy Bạch sư đệ.”
Tiền đồ tu viễn, năm tháng dài lâu, hai huynh đệ này vẫn còn nhiều lần phải tới Bách Lục đường, suy nghĩ sám hối.
Có điều đây không hề là điều mà hai người này mong đợi vào mỗi buổi bình minh lên.