Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp

Chương 58: Con côi tiền triều


Đọc truyện Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp – Chương 58: Con côi tiền triều

Công Dã Minh Kính cùng Hạ Tiến trấn thủ Chu Tước môn như trước, nơi đây vẫn đang chực chờ bị Vô giới xâm lấn, mà ma vật tụ tập bên ngoài vẫn nhăm nhe muốn vào. Chính là cửa Chu Tước khá hẹp, nếu chỉ có thủ vệ, không thâm nhập thì liên quân tam phương vẫn duy trì được.

Công Dã Minh Kính phái ra vô số thám tử đi điều tra, nhưng vẫn bị cách phía ngoài Trấn Ma tháp đến mười dặm, không cách nào lại gần.

Bên ấy đang ma khí ngập trời, Ma vật nhốn nháo, dùng bóng tối để ngụy trang, chỉ chờ những người kia ra khỏi tháp là sẽ cướp lấy Thần Long lệnh.

Trần Xương hôm nay lại đưa mật báo đến, mỗi ngày đều đọc, sắc mặt vẫn như cũ, tức là hôm nay cũng sẽ không thu hoạch được gì. Ông khẽ nói, “Bệ hạ, Vạn Kiếm môn ai cũng tuấn kiệt. Chưởng môn đã là Hóa Thần, thêm Kiếm Thần thương trong tay thì cũng ngang Độ Kiếp, không dễ dàng động vào ông ấy. Mà đệ tử thân truyền cũng đều rất xuất sắc, nếu mà Vạn Kiếm môn không đoạt nổi Thần Long lệnh, chỉ sợ…” Ông thấy sắc mặt của Công Dã Minh Kính sầm lại thì hơi do dự, nhưng vẫn dồn hết gan nói tiếp, “Thỉnh bệ hạ hãy sớm ra quyết định.”

Công Dã Minh Kính đáp, “Thiên Mục sơn trang hãy tiếp tục nghĩ cách, ta ở bên này sẽ theo dõi kì biến tiếp. Ngươi hãy lui ra đi.”

Trần tướng quân ngày nào cũng cố chấp như vậy, đành ngậm miệng rời quân trướng. Ông nhìn ra bóng đen mơ hồ phía chân trời xa kia, trong lòng như đeo một tảng đá nặng trịch, càng ngày càng trĩu xuống.

Bên ngoài Trấn Ma tháp hiện giờ là quần ma loạn vũ, mây đen dày đặc, nếu dõi mắt ra xa cũng có thể thấy phía chân trời cũng có một vệt đen, đúng là Vô giới đang ăn mòn. Bên ngoài vệt đen ấy là khoảng không, thiên địa vạn vật đều biến mất.

Mục Thiên Hàng cũng nhập tháp, trên đường đi chém giết ma vật, lại xông lên đến tầng thứ tư, chỉ thấy giữa sảnh kính trống trải chỉ một Lục Đạo tiên nhân đang miễn cưỡng ngồi dựa vào một chiếc nhuyễn tháp phủ da thú màu đen. Mấy trăm mặt kính bát quái trên đầu đang vờn bốn phía, lúc thấp lúc cao. Ngân quang trong kính rạng rỡ, ẩn ẩn có bóng hình lóe qua.

Chợt có một tấm kính bát quái lóe lên ánh sáng mãnh liệt, vang lên một tiếng nứt thanh thúy.

Mà giữa tiếng vỡ nát là một Ma tướng mặt mũi hung tợn rơi ra, Nguyên Thần cũng đã bị hủy hết, hai mắt mờ mịt mở to, hoàn toàn không chút hơi thở.

Đúng là Ma tướng Sao La Hầu, có lẽ lúc này hắn ta chết mà cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chết không nhắm mắt.

Thế giới trong gương kia nếu bị đánh tráo cũng không mấy ai nhận ra, tâm trí cùng thần hồn đều bị cắn nuốt, sống cũng không vẹn.

Ảo mộng đều là do lòng tham con người tạo ra, nếu mộng đẹp thành sự thật, mấy ai sẽ chịu tỉnh lại?

Trận pháp kính mộng này của Lục Đạo tiên nhân, tức Đại La Kim Tiên, đương nhiên rất khó phá giải.

Ngàn năm trước, Mục Thiên Hàng cũng đã được lĩnh giáo sự lợi hại của nó rồi, nếu chẳng phải trước đó đã trải qua biết bao cực khổ, tâm tính kinh người, chấp niệm lại sâu, nếu không cũng đã chẳng qua nổi.

Mà giờ… Rồi lại phải trải qua một lần nữa.

Mục Thiên Hàng chậm rãi đi vào kính trận, mặc dù không có ý cười nhưng ngữ điệu lại có vẻ hòa hoãn, như thể gặp được cố nhân, “Ngàn năm không gặp, Lục Đạo tiên nhân vẫn xinh đẹp như trước, Mục mỗ thật may mắn.”

Lục Đạo thấy hắn lại gần cũng cười nói, “Ngày xưa còn ngây thơ, giờ đã luyện được trò dẻo miệng rồi, thời gian thật đúng như thoi đưa. Thần Long kia vô dụng với ngươi rồi, còn nhập tháp làm gì?” Lục Đạo mắt phượng khép hờ, chậm rãi nở nụ cười, thật đúng là phong tình vạn chủng, “Là vì vị cố nhân kia sao?”

Mục Thiên Hàng cũng thẳng thắn, “Đúng thế.”


Lại nghe nữ tu kia thở dài, “Ngày xưa ngươi nhập tháp, thất tình còn chưa tiêu, toàn tâm toàn ý chỉ vướng bận một người. Nhưng giờ đây người nọ tơ tình quấn quanh, khó mà làm rõ; ngươi lại đoạn tuyệt thất tình, trần nghiệt đã hết, dốc lòng tu hành, mong đạt Thiên Kiếp. Tại sao còn cố hãm vào bùn lầy thêm lần nữa?

Mục Thiên Hàng thấy lời nói của nàng thấm thía, tự ngẫm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không chút dao động, “Lục Đạo tiên nhân, vì sao thủ tháp?’

Lục Đạo vốn là tiên nhân thượng giới, chỉ vì một lời hứa hẹn mà đã thủ ở Trấn Ma tháp mười vạn năm qua, chưa bao giờ dao động. Ngày xưa cũng vì thấy Mục Thiên Hàng tuổi trẻ nhiệt huyết, bướng bỉnh đơn thuần, lại quyến luyến sâu đậm, cho nên có chút hảo cảm.

Bị Mục Thiên Hàng hỏi như vậy, không hề khoan nhượng, nàng ta hất mặt, mày liễu dựng lên, “Tên tiểu nhi nhà người, ta chỉ là hảo tâm khuyên nhủ đôi câu, ngươi lại uy hiếp ngược lại ta. Thôi thôi, tùy ngươi chấp mê bất ngộ, đâu có can hệ gì ta.”

Mục Thiên Hàng biết nàng ta lại nhớ đến chuyện cũ thương tâm, không quấy rầy nữa, chắp tay nói, “Đắc tội.”

Thân hình lóe lên, đã đi vào bên trong một mặt kính bát quái.

Lục Đạo tiên nhân chuyển tầm mắt, nhìn lên nóc sảnh kính. Mặt gương bóng loáng bên trên từ từ hiện ra một bộ hài cốt cự thú, trải qua năm tháng phong sương đã dần hóa đá, nào thấy được thần uy của cự long xưa, chỉ là một bãi đá màu xám nhạt.

Kinh đô Thiên Vân hiện tại đang lúc hoàng hôn, ánh dương tà tà, nhuộm một màu vàng cam lên cây lá bên ngoài.

Lâm Phương Sinh không ngờ mình lại mệt đến thế, ngủ một mạch đến lúc hoàng hôn, thấy có hơi xấu hổ.

Y miễn cưỡng ngồi dậy, mặc dù trong lúc hôn mê đã được tẩy rửa sạch sẽ, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng eo vẫn còn rất đau nhức, mà ngay cả bước đi thôi cũng rất gian nan.

Có nội thị gần đó thấy y đi cũng không xong, vội vàng bước lên trước một bước đỡ lấy cánh tay y, “Quốc hậu cẩn thận dưới chân.”

Lâm Phương Sinh trong lòng rất khổ sở, giờ y chỉ là một kẻ yếu ớt dường này… Ngày xưa cho dù….

Cũng là ngày gì?

Lâm Phương Sinh cố nhớ lại, nhưng chỉ thấy ánh sáng lòa trước mắt, đâu lại đau dội lên.

Y đành để cho cung nữ tùy thị mặc quần áo cho mình, hỏi, “Quốc chủ đâu rồi?”

Tổng quản nội thị đứng bên đáp, “Khởi bẩm Quốc hậu, Quốc chủ đang ở ngự thư phòng, chỉ nói Quốc hậu bao giờ tỉnh thì tìm đến.”

Lâm Phương Sinh gật đầu, “Dẫn đường.”

Nội thị tiến đến chực nâng, y lại xua tay đẩy ra, cố nén cảm giác đau nhức từ chân và thắt lưng mà đi ra khỏi cung. Đúng là tiết trời mùa hạ, buổi chiều tà, cảnh trí xung quanh bày bố rất đẹp, bóng cây lay động, trăm hoa rực rỡ.


Ngoài cửa đã chuẩn bị nhuyễn kiệu, Lâm Phương Sinh thấy vậy thì nhíu mày, “Nếu đường xa thì sao không chuẩn bị ngựa?”

Tổng quản nội thị đáp, “Khởi bẩm Quốc hậu, ngự thư phòng cách Vinh Thụy cung không xa.

“Nếu vậy thì đi bộ được rồi.” Lâm Phương Sinh liếc một thị về gần đấy, hạ lệnh, “Dẫn đường.”

Đoàn người từ từ đi vào ngự hoa viên, đón làn gió mát lướt qua mặt, một hồ sen ngàn khoảnh đập vào mắt.

Hiện giờ lá sen đang phủ kín mặt hồ, nổi bật mấy bông sen trắng hồng xen giữa lá xanh.

Lâm Phương Sinh đi tới gần hồ, bỗng nhiên nước động, lá sen rẽ sang hai hướng, một cái đầu rắn đỏ tươi ngoi lên từ dưới nước.

Con rắn kia trông rất kì quái, đỏ rực như bảo thạch, đôi mắt vàng kim mang theo ánh sắc lạnh, hai bên đỉnh đầu hơi hở ra, như thể sẽ mọc lên hai cái sừng rồng ngay tại đó. Thân mình nó to bằng cổ tay người, đang vươn cao mình trên mặt nước, đôi mắt rắn vàng tươi nhìn y chằm chằm.

Lâm Phương Sinh giật mình lui về sau hai bước, con rắn kia cũng di chuyển lên trước như thể muốn đến gần y hơn.

Lập tức có mười bảy mười tám cái côn dài vươn ra từ sau Lâm Phương Sinh, xua con rắn kia trở lại hồ. Xà phu trưởng tiến đến quỳ xuống, sợ hãi nói, ”Ty chức đáng tội chết, khiến Quốc hậu sợ hãi. Còn đây là linh thú trấn quốc của Thiên Vân ta, linh xà xích hỏa, rất có linh tính, chẳng qua hơi dữ dằn…”

Lâm Phương Sinh nói, “Không sao. Thánh thú này có tên không?”

Xà phu trưởng cũng khá thông minh, nghe vậy liền đáp, “Thánh thú chưa tên, cầu Quốc hậu ban cho.”

Lâm Phương Sinh trầm ngâm rồi nói, “Không bằng gọi Tư Tiểu Quân.”

Xà phu trưởng mừng rỡ, “Chữ này tặng tựa ngàn cân, rất hợp với linh thú trấn quốc, tạ Quốc hậu ban cho.”

Lâm Phương Sinh vuốt cằm, cũng rời khỏi hồ sen, theo nội thị dẫn đầu mà đi qua cầu, vào nơi khác.

Ngẫu nhiên quay đầu lại, thấy con rắn kia nhô đầu lên, chăm chú nhìn y, không chịu dời mắt sang chỗ khác.

Bất giác lại thấy mềm lòng, y cao giọng nói với nó, “Tiểu Quân, hôm nào ta sẽ quay trở lại thăm ngươi.”

Lúc này con rắn mới chịu lặn xuống, mất tăm bóng dáng.


Nhóm thị hầu thấy cảnh lạ như vậy đều cảm thán, Quốc hậu không hổ là người trời tuyển đến, ngay cả linh thú mới gặp cũng đã thân thiện quyến luyến. Chuyện này đồn ra ngoài rất ồn ào, nhưng hãy để đó nói sau.

Qua hồ sen, lại đi qua một mảnh rừng trúc mới đến ngự thư phòng.

Đã có nội thị chờ ở ngoài điện từ lâu, thấy Lâm Phương Sinh đến thì lập tức vào trong bẩm báo, chỉ một khắc đã sung sướng đi ra ngoài, “Quốc chủ cho mời.”

Lâm Phương Sinh theo y vào trong phòng, những người khác đều đợi ở bên ngoài.

Hách Liên Vạn Thành vận một bộ trường bào màu lam, ngồi sau long án, tay đang cầm bút lông sói viết thoăn thoắt.

Mái tóc đen được buộc rất cẩn thận, dùng trâm bạch ngọc để cố định. Thứ trâm hệt như băng tuyết đông lại, gọt dũa cẩn thận, mà cũng lãnh liệt tới tận xương.

Thấy Lâm Phương Sinh tới gần hắn mới buông bút ra, “Có từng thấy không?”

Ánh mắt Lâm Phương Sinh lập tức dừng trên tấm giấy tuyên trắng.

Từng chữ này đều rất quen, nghiêm chỉnh đoan chính, nhưng cũng kiên định bức người: Thái tố hạo hạo, mệnh chi nhật đạo. Thái tố chi thì, thần vãng doanh chi, đạo nãi sinh chi……

Trong lòng y chấn động, mơ hồ nhớ tới ngày còn bé, hai đứa nhóc tóc để trái đào, một đứa chín tuổi, một đứa quá lắm lên bảy, rung đùi đắc ý, mồm miệng non nớt nhẩm bài “Thái Tố kinh” này đây.

Hách Liên Vạn Thành thấy y trầm ngâm thì hỏi, “Sao?”

Lâm Phương Sinh lắc đầu, nhìn thêm lần nữa, “Bệ hạ có bút lực khỏe khoắn, khiến người thán phục.”

Khí tức băng hàn của Hách Liên Vạn Thành hơi hoãn lại, vươn tay vuốt ve đỉnh đầu y, “Giờ đã lập gia, gọi ta là phu quân.”

Lâm Phương Sinh nóng bừng cả tai, né tránh tầm mắt Quốc chủ, “Quốc, phu, quốc, quốc chủ gọi ta đến làm gì?”

Hách Liên Vạn Thành thấy y luân phiên sửa miệng thì mỉm cười, như thể đỉnh núi băng được ánh mặt trời làm tan chảy, khiến Lâm Phương Sinh nhìn đến thất thần.

Giật mình nhìn lại, đã thấy mình bị Quốc chủ kéo vào lòng. Nội thị hiểu ý, lặng yên không chút tiếng động mà thu lại chỗ giấy Tuyên Thành trên long án, rời khỏi thư phòng.

Hách Liên Vạn Thành đặt y lên long án, ngón tay lành lạnh nắn lấy cằm y, đôi môi mềm mại kề ngay đến, khẽ nói, “Không sao.”

Lâm Phương Sinh eo đau nhức cứng ngắc, bị đặt lên long án thì nhíu mày hít sâu, nắm chặt lấy cánh tay Hách Liên Vạn Thành, mặt mũi trắng bệch, “Quốc, Quốc chủ, không thể túng dục.”

Hách Liên Vạn Thành cũng đã cởi đai lưng y, tuột tiết khố xuống ném sang một bên, “Vừa mới tân hôn, túng chút cũng không sao.”

Sau đó không chịu nghe y cự tuyệt, đầu lưỡi cạy mở môi răng, quyến triền câu liếm, một bàn tay lại vươn đến nắm lấy nam căn Lâm Phương Sinh, thưởng thức vuốt ve.

Chỗ bị trói lúc trước còn để lại một vết ứ, giờ lại bị Hách Liên Vạn Thành rờ đến khiến cảm giác tê đau ập tới, không rõ là tư vị gì.


Lâm Phương Sinh đứng thẳng thì không ổn, đành phải nằm ngửa lên long án, lại bị Hách Liên Vạn Thành nâng hai chân lên, quấn lấy sau lưng. Y rên buột ra một tiếng, vành tai đỏ ửng, Hách Liên Vạn Thành hôn lên khóe môi y, tình dục lên cao, vật cứng nóng như lửa đã kề bên đùi, vận sức chờ phát động.

Giữa không gian yên tĩnh mà phiếm tình này, một tiếng chói tai chợt vang lên ngoài cửa, “Báo—! Chinh Mạc tướng quân truyền đến cấp báo, phản tặc đột ngột tập kích, nay đã công phá ba thành tòa trì!”

Động tác của Hách Liên Vạn Thành dừng lại, khí tức toàn thân như đông cứng.

Hắn hôn cố thêm một nụ hôn thật dài với Lâm Phương Sinh rồi mới lùi lại. Y mặt đỏ tai hồng, đi tìm tiết khố mặc vào, định cáo từ.

Hách Liên Vạn Thành nói, “Có thể ở lại.” Hai người phân xong vị trí ngồi chính và thứ xong mới lệnh cho tướng sĩ truyền tin kia vào.

Một binh lính khôi ngô đi vào, thiết giáp toàn thân rung rung, huyết tinh sát khí đầy mình, nồng tới mức như thể sắp làm người ngã xuống. Mày kiếm mắt sáng, dung mạo anh tuấn, quỳ một gối dưới chân hai người đang ngồi, ôm quyền nghiêm mặt nói, “Mạt tướng Viêm Dạ tham kiến Quốc chủ, Quốc hậu.”

Ngôn từ hơi trúc trắc, phát âm nghe khá lạ, dường như không phải tiếng mẹ đẻ.

Hách Liên Vạn Thành nói, “Không cần đa lễ. Chiến sự ra sao rồi?”

“Chiến sự… Không ổn.” Viêm Dạ khó xử đầy mặt, không biết phải thuật lại như thế nào, dứt khoát lấy một phong như ra dâng. Nội thị nhận lấy, rồi trình lên cho Hách Liên Vạn Thành.

Lâm Phương Sinh thấy hắn ngưng thần đọc tín, liền chuyển sang Viêm Dạ, “Ta thấy ngươi không phải nhân sĩ bản thổ, nói cũng không tốt lắm, sao lại sai ngươi đi truyền tin?”

Viêm Dạ nhìn sang Lâm Phương Sinh, lồng ngực thẳng tắp, đầu ngẩng cao, ngạo mạn nói, “Thần có võ công cao nhất.”

Tướng sĩ này có vẻ thản nhiên, Lâm Phương Sinh còn chực hỏi nữa nhưng Hách Liên Vạn Thành đã đọc xong, đưa tờ giấy cho y, “Trẫm muốn ngự giá thân chinh.”

Lâm Phương Sinh vội vàng đảo mắt qua lá thư, tuy thấy bút tích kia quen thuộc, nhưng cũng không bận tâm lắm.

Trong thư nói phản tặc khỏi binh, lấy lý do ủng hộ con côi tiền triều. Lại kể, ngày xưa nơi đây không tên Thiên Vân quốc, mà là Huyền Xương, vương thất họ Mục. Huyền Xương diệt vong, Thiên Vân kiến quốc, thay đổi triều đại là chuyện tự cổ đã có.

Chỉ là trong đám phản quân kia có một kẻ tên Mục Thiên Hàng, tự xưng là con côi Huyền Xương quốc, ngày xưa lúc vương thất họ Mục sụp đổ đã được một thị vệ liều chết cứu ra, lưu vong Ma giới ngàn năm, nay Ma công cáo thành, trở về báo thù.

Thời gian một nghìn năm, với Ma Tu mà nói thì không ngắn ngủi, cũng chẳng tính là dài lâu; ba tòa thành kia thì hai tòa do cựu dân nhớ mong tiên vương mà phát phản, theo Mục Thiên Hàng lên án Hách Liên Vạn Thành.

Nay khắp nơi đều rục rịch, khiến Chinh Mạc tướng quân lâm vào khốn cảnh, không thể không ra thư cầu viện.

Con côi tiền triều, thế tới ào ạt như vậy, Hách Liên Vạn Thành ngự giá thân chinh là điều tất yếu.

Lâm Phương Sinh buông thư, nhìn về phía hắn, “Ta đồng ý với Quốc chủ.”

Bởi vì trong khoảnh khắc nào đó, y cảm giác như mọi chuyện trước mắt lúc ảo lúc thật, khó mà phân rõ. Có lẽ kẻ tên Mục Thiên Hàng vừa xuất hiện kia có thể giải thích được nghi hoặc này, vậy hãy như thế đi.

Hách Liên Vạn Thành nhìn về phía Lâm Phương Sinh, vẫn chưa trả lời, ánh mắt lại hơi tối xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.