Đọc truyện Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp – Chương 17: Tướng Nhạc sơn trung
Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng trút xuống, chiếu rọi đình viện phong nhã, rõ ràng gần như ban ngày, phàm nhân cũng có thể thấy rõ việc xảy ra trong phòng kia, huống chi là thiếu chủ Kiếm Nguyên tông.
Dưới ánh trăng, La Hạo Nhiên cũng lộ ra vài phần ngọc thụ lâm phong, chỉ là thần sắc âm trầm, tổn hại khí chất trích tiên, có dấu hiệu lâm vào Ma Đạo.
Hắn thấy phòng Lâm Phương Sinh không có động tĩnh, liền lặng yên rời đi không một tiếng động, trở về phòng mình.
Lúc đó đã thấy trên bàn đặt một phòng thư, mở ra xem bên trong, hắn cười lạnh một tiếng, “Người này hóa ra đã tính kế được như thế.” Lập tức đốt thư đi, tro cũng không lưu lại.
Ngày hôm sau, chúng tu sĩ lại tề tụ tại chính đường. Diêu Đan Thanh nói, “Các vị đạo hữu, gia phụ đã quảng phát thiệp mời, mời các phái tiên sư đến tụ lại Liễu trấn, cùng thương ứng kế sách. Thỉnh các vị đạo hữu lưu lại mấy ngày.”
Ngũ Hành tông là đại tông pháp tu, truyền thừa ngàn năm, tích lũy thâm hậu, quan hệ sâu rộng với nhiều môn phái. Việc trọng đại thế này có Ngũ Hành tông đứng ra, đương nhiên không thể tốt hơn.
Việc này Lâm Phương Sinh cũng phải dựa vào chỉ thị sư tôn, những tu sĩ khác cũng không thể tự quyết.
Lâm Phương Sinh nói, “Đêm qua sư tôn đưa tin, huyết chú kia có tên này, chắc là lấy máu làm vật dẫn, cho nên truyền xuống cho các gia tộc làm việc cẩn thận, tránh bị thụ thương, để người khác lợi dụng.
Không Phá tuyên một tiếng Phật hiệu, “Hách Liên trưởng môn trạch tâm nhân hậu, quả đúng là có phúc.
La Hạo Nhiên cười lạnh, “Vạn Kiếm môn biết rõ chuyện huyết chú như thế, quả nhiên là có phúc. Lại không biết ai ở sau lưng làm trò phá rối khiến người gièm pha, trước mặt người khác thì ra vẻ đạo mạo, giả chút hư danh.”
Lời ấy của thiếu tông chủ, từng chữ đâm vào tim, Lưu Tử Huy định lên, lại bị Lâm Phương Sinh ngăn lại.
Lâm Phương Sinh sắc mặt cũng không tốt. Lời của La Hạo Nhiên một câu hai nghĩa, cũng không biết có phải do y nghĩ nhiều hay không. Chuyện đêm qua bên cửa sổ đúng là đã kéo được La Hạo Nhiên đến, khiến y không khỏi oán giận với Diêm Tà.
Tuy chột dạ, nhưng thay mặt chưởng môn đương nhiên không thể khinh thường.
“La đạo hữu sao lại nói lời ấy? Ta tu đạo vốn là nhân tu trường sinh, cầu là đại đạo, thế tục tổn hại cũng chỉ như mây khói, đều không cần để ý. Ngươi ta đều là kiếm tu, chuyện chém giết không thể tránh. Thế nhưng nếu chỉ biết giết với giết, lòng người vô tình, lạm sát kẻ vô tội, nghịch với Thiên đạo, chỉ sợ tâm ma bùng lên, tiên đồ khó lên!”
Lời này nghe thật nặng nề, La Hạo Nhiên sắc mặt kịch biến, vung linh kiếm chém xuống, nhưng nay tu vi Lâm Phương Sinh lại tương đương hắn, kiếm trận rất khó giải quyết; mặt khác đây là quý phủ của Diêu Đan Thanh, không tiện hành động, đành nuốt hết giận dữ xuống. Lấy việc tối qua để hạ nhục y, thứ nhất là không có chứng cứ, thứ hai là không rõ người tư hội với y trong phòng lúc ấy là ai, không có cớ nhắc đến, chỉ phá hỏng hình tượng bản thân. Một cỗ huyết khí tràn lên ngực, chực trào ra, cuối cùng nhịn không được, hắn một chưởng nện xuống cột đá ngoài phòng.
Triệu Tiêu chỉ đành ngẩng đầu lên khuyên nhủ, “Thiếu chủ, đó cũng chỉ là một tên tiểu nhân, không cần quá chú trọng đối phó mà hỏng đại sự.”
La Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi, “Người này không diệt được, tâm ma khó tiêu. Bảo người nọ mau hành động một chút!”
Triệu Tiêu còn định khuyên nữa, nhưng thấy thiếu chủ mình lửa giận ngút đầu, đành đi phân phó mọi chuyện.
Lâm Phương Sinh không để ý đến hắn nữa, thu lấy khí thế bức người, quay sang nói chuyện với các tu sĩ khác, “Tuy là suy đoán, nhưng cẩn thận một chút cũng không sao, thỉnh các vị đạo hữu đừng trách ta nhiều lời.”
Những người khác đều đồng ý, cũng không muốn cuốn vào hai phái xấu xa. Diêu Đan Thành âm thầm thở dài. Nàng biết Kiếm Nguyên tông có ý kết thân, nhưng La Hạo Nhiên này tính tình hẹp hòi, có thù tất báo, đừng có nói nàng vô tình, cho dù có tâm đi nữa La Hạo Nhiên cũng không xứng. Nếu kết đạo lữ là không thể, đệ tử trẻ tuổi của Vạn Kiếm môn ngược lại….
Diêu Đan Thành mang theo tâm tư như vậy quay đầu lại, thấy Lâm Phương Sinh đang phân phó đệ tử. Mấy người đang nghĩ cách ứng đối, vốn đã nhiều ngày điều tra nên cũng tán đi một phần.
Lâm Phương Sinh rời đi vừa lúc gặp Chiến Dực, thấy hắn cô đơn bóng chiếc, không khỏi sinh vài phần hiệp nghĩa, “Chiến đạo hữu lẻ loi một mình, nếu có chỗ không tiện, có gì cứ nói với ta, Vạn Kiếm môn sẽ tận lực giúp đỡ.”
Thiên Tông môn danh điều không lớn, chỉ mới được lập hơn một trăm năm trước bởi một vị tán tu, uy danh thực lực gì đó đều không có, giờ lại được một đại môn phái che chở, Chiến Dực không giấu nổi vẻ cảm kích, “Lâm đ*o hữu cao thượng, Chiến Dực lĩnh tâm.”
Mặt cũng nổi lên vài phần thích sắc, “Chiến Dực nguyên cùng đồng môn tới đây, ai ngờ trên đường gặp kẻ thù đánh lén, chỉ có một mình ta liều chết thoát được… Chỉ nguyện ở đây, báo thù cho sư huynh muội”.
Chuyện liên quan đến tư ẩn nội môn người khác, Lâm Phương Sinh cũng không nhiều lời, chỉ an ủi vài câu mới về khách phòng. Y lấy ngọc phù mà Diêm Tà lưu lại ra, vuốt ve một lát, bắt đầu trầm ngâm.
Vừa nãy y giả danh sư tôn, uyển chuyển nhắc tới chuyện ngọc phù cũng là do biết được từ chính ngọc phù này.
Thiên Ma chú kia đúng là lấy máu để dẫn, phụ vào lấy chú pháp. Thế nên người bị chú phải có họ hàng với nhau. Chỉ tiếc mỗi tộc đều không lưu lại chút thần hồn nào, muốn truy xét cũng vô dụng.
Tính ra, Ma Tu kia quả nhiên thận trọng, thủ đoạn chu toàn.
Về phần phương pháp phá giải, Lâm Phương Sinh có hơi buồn bực. Trong ngọc phù này có ghi:
Thứ nhất, thi triển nghịch hướng pháp chú Thiên Ma chú, có thể gây phản phệ. Khó xử chính là, không biết được chú này được vận hành theo cách nào.
Thứ hai, lấy người trúng chú thay huyết toàn thân. Đây là phương pháp tổn hại âm đức, tức là lấy mệnh đổi mệnh.
Thứ ba, hai người có tu vi đạt mức cảnh giới áp chế huyết chú phát tác. Chỉ tiếc cách này trị ngọn không trị gốc, thậm chí nếu người trúng chú tu vi cao, như Kim Đan hay thậm chí Nguyên Anh thì không thể làm được.
Thứ tư, giết chết người hạ chú, huyết chú sẽ tự nhiên giải được.
Từ trên xuống dưới, chỉ có cái cuối cùng có thể làm được.
Thế nhưng ngọc phù này nói sai thì sao?
Lâm Phương Sinh trái lo phải nghĩ cũng không ra cách gì, chỉ đành ghi lại mấy phương pháp trong ngọc phù, cả lý do vì sao mà biết đều viết ra, gửi cho sư tôn.
Một thanh kiếm phù đưa tin màu đỏ vừa vút ra ngoài, đã nghe thấy tiếng của Bạch Thuật ngoài cửa.
Trong lòng hoảng hốt, lại nhớ đến cảnh tượng xấu hổ tối qua, Lâm Phương Sinh nhắm mắt liễm thần, thở sâu mấy tiếng, bình ổn tâm tình, lúc này mới mở miệng gọi Bạch Thuật vào.
Bạch Thuật cũng không thấy gì khác thường, đi vào hành lễ, “Sư huynh, ta vừa mới nghe được tin, dưới chân núi Tướng Nhạc thường có Ma Tu lui tới.”
Hắn kể hết mọi chi tiết ra..
Hóa ra dưới chân núi Tướng Nhạc vốn có một thôn dân, địa thế xa xôi, không được người chú ý đến, người dân ở đây cũng ít ra ngoài. Mấy ngày trước có một hunter* đến truy tìm con mồi, đến gần thôn trang kia, gặp nơi tịch tĩnh vô thanh, nổi lòng hiếu kì đi vào; mới phát hiện ra thôn kia không một bóng người, chẳng có thi thể, càng không có vết đánh nhau; nhân khẩu toàn thôn như đột ngột biến mất, gia cầm gia súc người dân ở đây tự nuôi lâu ngày không được cho ăn đã chết phân nửa.
*Nguyên văn bản gốc là tiếng anh.
Hunter lập tức báo cho trấn trưởng, phái người đến tra cũng không ra một đầu mối, chỉ tìm được một chút ma khí ít ỏi, cho nên phỏng đoán chuyện có liên quan đến Ma Tu.
Từ đó trở đi cũng có người qua lại núi, nhưng cũng không có thu hoạch gì.
Bạch Thuật cũng mới nghe được tin tức này, lập tức đến bẩm báo.
Lâm Phương Sinh nói, “Tả hữu không có manh mối gì, không bằng chúng ta điều tra thử một phen.”
Lúc ra phủ vừa đúng gặp Chiến Dực. Hắn thấy y ra ngoài, tinh thần cũng rung lên, “Lâm đ*o hữu, ta nghe được tin phụ cận núi Tướng Nhạc có Ma Tu lui tới, không bằng đi cùng nhau thăm dò?”
Lâm Phương Sinh ôn hòa cười, “Ta cũng đang có ý này, vậy liền đi thôi.”
Chiến Dực cũng ôn hòa thân thiện cười nói, “Vậy thì rất tốt.”
Hai người cùng Bạch Thuật đều là ba đệ tử danh truyền, cùng lấy phi kiếm ra, hướng về Tướng Nhạc mà đi.
Chưa đến hai canh giờ, ba người đã đến chân núi, hạ xuống bên cạnh thôn dân không một bóng người.
Trải qua một thời gian như vậy, ma khí đương nhiên đã tiêu trừ, toàn bộ sơn thôn yên tĩnh vô thanh, không một bóng người, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, mang vài phần quỷ dị thanh u.
Lâm Phương Sinh đảo mắt nhìn một hồi, không khỏi thất vọng. Quả nhiên không tìm ra manh mối.
Chiến Dực đề nghị, “Ma Tu này chọn nơi này, ắt có dụng ý. Chi bằng tách ra điều tra.”
Núi Tướng Nhạc phạm vi trăm dặm, Lâm Phương Sinh cũng đồng ý. Năm người liền tự nhận phạm vi của mình, hóa thành kiếm quang, lần lượt rời đi.
Lâm Phương Sinh hạ xuống sườn đông núi Tướng Nhạc. Trong núi cổ mộc che khuất trời, lại có mãnh thú hoành hành, thợ săn phàm nhân không dám lui tới, nên mấy loài sóc, kê trĩ gì đó đều không sợ người, chỉ núp sau vòm lá thò đầu ra quan sát.
Lâm Phương Sinh nghe tiếng chim hót véo von, cũng không lấy kiếm, chỉ dùng tay khẽ vén tán lá dày rậm rối rắm, cất bước đi qua, nâng cao cảnh giác.
Y thong thả tiến lên, bất giác sắc trời dần dần nặng xuống, ngược lại tìm được mấy loài linh dược. Lâm Phương Sinh thu lấy một ít, còn phần Ma Tu hay thôn dân ngược lại không một bóng dáng.
Lâm Phương Sinh không vội vàng xao động, vẫn thong thả tiến lên, cẩn thận điều tra, bỗng nhiên khí tức xung quanh có điều bất thường. Y lập tức dừng lại, xoay người đi về phía một góc sơn tùng bên trái. Gốc sơn tùng vốn chúc hàn, một cỗ âm hàn khí đánh tới, nhưng không hề tổn hại đến Lâm Phương Sinh.
Y rút ra một thanh linh kiếm, gạt bụi rậm dưới gốc tùng ra, chỉ thấy một cục lông trắng như tuyết đang cuộn tròn, run lên vì lạnh. Ra là một ấu lang.
Ấu lang kia chiều dài có chút bất thường, hơi thở mỏng manh, thấy Lâm Phương Sinh đến gần thì khẽ gầm nhẹ, chỉ đợi y lại sát nó sẽ cắn, chẳng qua quá nhỏ, một chút uy hiếp ngược lại giống như làm nũng, âm thanh tiếng gầm cũng mang vài phần non nớt, khiến người ta buồn cười.
Lâm Phương Sinh ra tay nhanh như chớp bắt lấy túm lông sau gáy nó, nhấc lên, “Ngươi chắc cũng đói rồi đúng không, cũng cần phải béo lên nữa mới giết được, đừng sợ.”
Ấu lang không hề để ý lời nói của y, khẽ gầm gừ trong họng, tứ chi ngắn củn cùng đuôi trắng quẫy lên không ngừng, cố gắng cắn tay y, chẳng qua sức lực không đủ, một chút đã kiệt sức, mở to đôi mắt màu xanh trừng y.
Lâm Phương Sinh thấy sói con lông da xơ xác, bụng còn hơi lép, chân sau hình như bị thương, còn đang chảy máu, lòng thương dâng lên, bèn lấy linh đan cho nó ăn. Ấu lang này cũng là linh thú, ngửi ngửi thấy vị dược trong đan, liền biết là bảo bối, không chút khách khí mà nuốt vào, lại liếm liếm ngón tay Lâm Phương Sinh.
Lâm Phương Sinh gãi gãi tai nó, hòa nhã nói, “Dược này tác dụng không lớn, ngươi thể hư mạch yếu, cẩn thận bạo thể mà chết.” Sói con vẻ như nghe được, liền cong chân trước, tiêu hóa viên dược. Lâm Phương Sinh lấy thêm một viên đan dược chữa thương, một nửa cho nó ăn, một nửa bóp nát rắc lên chân nó.
Linh đan thượng phẩm quả nhiên bất phàm, vết thương liền lại nhanh chóng.
Hiển nhiên sói con đã ổn, Lâm Phương Sinh trong lòng có chuyện, định đứng dậy rời đi, góc áo lại bị kéo lấy, liền quay đầu nhìn lại, thấy sói con đang cắn lấy áo mình, một đôi mắt xanh lam trong veo, giờ ngập ý không muốn xa rời.