Đọc truyện Kiếm Tôn – Chương 330: Tới Ninh Quốc?
Lục lâu chủ khẽ lắc đầu:
– Ta nhận được tin tức, Trung Thổ Thần Châu thiếu nhân thủ, nên Hộ Giới minh đã triệu hồi Hộ Giới giả của Thanh châu cùng Thương Lan châu về Trung Thổ Thần Châu, chính bởi vậy, các thế lực của Trung Thổ Thần Châu mới đem mục tiêu nhắm vào Thanh châu cùng Thương Lan châu. Mà Túy Tiên lâu, chính là đối tượng chủ yếu bị nhắm tới.
Thác Bạt Tiểu Yêu gật nhẹ:
– Đúng vậy, Túy Tiên lâu ngươi rất có tiền, ta còn muốn đánh cướp một phen a!
Lục lâu chủ: “…”
Diệp Huyền im lặng, nha đầu này nên yên lặng thì hơn!
Thác Bạt Tiểu Yêu hoàn toàn không cảm thấy lời bản thân có vấn đề gì, nàng chỉ nói thật lòng mà thôi. Thế là, nàng lại hỏi:
– Túy Tiên lâu ngươi ở Trung Thổ Thần Châu cũng không tệ, sao không phái cường giả tới đây trấn thủ?
Diệp Huyền nhìn Lục lâu chủ, điều Thác Bạt Tiểu Yêu hỏi cũng là điều hắn thắc mắc.
Lục lâu chủ cười khổ:
– Giờ tổng lâu ở Trung Thổ Thần Châu còn có chút không tự lo được, nào có tinh lực để ý tới phân bộ ở Thanh châu cùng Thương Lan châu? Ta cùng Thất lâu chủ, Ngũ lâu chủ đã thương nghị, nếu cần thiết, có thể tạm đóng của Túy Tiên lâu ở Thanh châu!
– Đóng cửa?
Diệp Huyền nhíu mày:
– Như vậy e là tổn thất không nhỏ?
Lục lâu chủ cười càng đắng chát:
– Bất đắc dĩ a, giờ các tông môn thế lực… thậm chí là một số tồn tại trên Yêu Nghiệt bảng đều tới Thanh châu cướp đoạt, đối với những người này, Túy Tiên lâu ta không thể chống lại được.
Diệp Huyền nghĩ một hồi, nói:
– Tiền bối, thế này đi, Túy Tiên lâu ở Khương quốc cứ mở như thường, còn vật chất, nhân lực Túy Tiên lâu ở các nước khác có thể chuyển về Khương quốc, an toàn của Túy Tiên lâu cứ giao cho Thương Lan học viện ta!
Lục lâu chủ nhìn Diệp Huyền:
– Diệp tiểu hữu, ngươi có biết nếu làm như thế, rất có thể khiến Khương quốc thành mục tiêu công kích, thậm chí trở thành đối tượng của vô số tông môn thế gia hay không?
Diệp Huyền gật đầu:
– Ta biết!
Lục lâu chủ có chút không hiểu:
– Vậy ngươi?
Diệp Huyền cười nói:
– Túy Tiên lâu không chỉ giúp ta một hai lần, lần này Túy Tiên lâu gặp khó, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Ta không dám nói nhất định có thể cam đoan an toàn cho Túy Tiên lâu, nhưng Diệp Huyền ta, nguyện cùng tiến cùng thối với Túy Tiên lâu.
Đối với Diệp Huyền mà nói, làm người không thể quên thù, càng không thể vong ân.
Người có ý đồ với hắn, hắn sẽ nhớ, người đối tốt với hắn, hắn càng thêm nhớ!
Lục lâu chủ nhìn Diệp Huyền, ánh mắt có chút phức tạp, kỳ thực lúc trước hắn vẫn luôn phản đối Túy Tiên lâu ủng hộ Diệp Huyền, bởi Diệp Huyền thân trong vòng xoáy, Túy Tiên lâu nhúng tay vào sẽ rất có thể kéo tới tai họa ngập đầu.
Mặc dù phản đối, nhưng khi tất cả mọi người quyết định ủng hộ, hắn cũng không nói nhiều. Mà hiện tại, sự thực chứng minh, quyết định ban đầu của Túy Tiên lâu là đúng đắn. Cũng không phải do lần này Diệp Huyền quyết định tương trợ, mà là thiên phú cùng tiềm lực của Diệp Huyền, ngày sau nhất định có thể bước xa.
Diệp Huyền đi được càng xa, Túy Tiên lâu liền có thể lấy được càng nhiều lợi ích.
Không nói tương lai, chỉ riêng hiện tại Túy Tiên lâu ở Thanh châu đã được lợi. Bởi hai đại thế lực lớn nhất Thanh châu hiện tại, chính là Đại Vân đế quốc cùng Thương Lan học viện. Thương Lan học viện có Diệp Huyền, có Thương Lan đạo binh, nếu tổng lâu Túy Tiên lâu không phái người tới, tại Thanh châu này, Túy Tiên lâu xa xa không bằng Thương Lan học viện.
Thương Lan học viện hiện tại, thực sự rất mạnh, đặc biệt là Thương Lan đạo binh, tuyệt đối không kém đạo binh của Túy Tiên lâu ở Trung Thổ Thần Châu!
Thương nghị với Diệp Huyền một hồi, Lục lâu chủ lập tức thông báo tới các phân lâu khắp Thanh châu, để tất cả cùng chuyền người chuyển đồ tới Khương quốc.
Mà Diệp Huyền, mang theo Thác Bạt Tiểu Yêu lên vân thuyền, đi thẳng về Khương quốc.
Boong thuyền, Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu đứng trên đầu thuyền, bên dưới là một con sông lớn, hai bên sông là núi cao liên miên bất tuyệt, thỉnh thoảng còn có phi điểu từ trong núi lượn qua.
Diệp Huyền kéo ống tay áo Thác Bạt Tiểu Yêu:
– Nghĩ gì đấy?
Thác Bạt Tiểu Yêu lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Huyền:
– Ta đã xuất hiện mấy ngày, cha ta còn chưa tới tìm nữa, có phải hắn sinh thêm người khác rồi?
Diệp Huyền: “…”
Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên cả giận:
– Nhất định là thế! Ta biết ngay mà, hắn nhất định đã sinh thêm em bé! Hừ, ta biết, hắn đã sớm nhìn ta không vừa mắt! Ngày ngày nói ta phá của, phá của phá của, nhà của hắn không phải là nhà của ta sao? Ta phá của nhà mình có vấn đề gì sao? Ta còn không tức giận, hắn tức giận cái gì?
Diệp Huyền lắc đầu, tư duy của nha đầu này thực đáng sợ!
Theo không kịp, theo không kịp!
Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên thấp giọng thở dài:
– Cha ta có nữ nhi ưu tú như vậy, thế mà còn ngại này ngại kia, ta thực sự bi ai thay hắn.
Diệp Huyền: “…”
Thác Bạt Tiểu Yêu lắc đầu:
– Không nghĩ tới nữa!
Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền:
– Tiểu Diệp tử, Trung Thổ Thần Châu cũng có mấy cái Thương Lan học viện, Thương Lan học viện của chúng ta có quan hệ gì với bọn hắn không?
Diệp Huyền lắc đầu:
– Không có quan hệ, chúng ta là chúng ta, bọn hắn là bọn hắn!
Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn:
– Ngươi muốn làm riêng?
Diệp Huyền cười nói:
– Xem như thế đi!
Thác Bạt Tiểu Yêu giơ ngón cái với Diệp Huyền:
– Có quyết đoán, khó trách ngay lần đầu đã có thể thấy được sự ưu tú của ta! Sự thực chứng mình, bằng hữu của Thác Bạt Tiểu Yêu ta, mặc dù không ưu tú đươc như ta, nhưng cũng không kém bất cứ ai.
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, nha đầu này, nhìn thì như khen người khác, kỳ thực đều là gián tiếp khen bản thân! Thế nhưng bản thân nàng lại không hề cảm nhận thế, chỉ cho rằng so người khác với bản thân là một loại khen ngợi đối với người ta! Nội tâm của Thác Bạt Tiểu Yêu, thực sự không phải mạnh một cách bình thường!
Đúng lúc này, trước vân thuyền đột nhiên xuất hiện một tên nam tử, phía sau đối phương còn có một đôi hắc dực lớn, rất lớn, tựa như cánh đại bàng.
Nam tử đánh giá nhìn Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu:
– Hai vị đến từ Trung Thổ Thần Châu?
Diệp Huyền đang muốn nói, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên có chút hưng phấn:
– Ngươi tới để cướp hả?
Diệp Huyền: “…”
Nam tử nhìn qua Thác Bạt Tiểu Yêu, ánh mắt hiện một tia kiêng kỵ:
– Các hạ nói đùa.
Nguy hiểm.
Đây chính là cảm giác mà Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu khiến hắm cảm thấy!
Thấy nam tử không tới để cướp, Thác Bạt Tiểu Yêu lập tức mất hứng thú, nàng tựa lên lan can thuyền, vuốt thiết chùy trong tay, thỉnh thoảng lại nhìn qua nam tử một cái, không biết là có ý gì.
Từ khi theo Diệp Huyền, nàng đã có chút nghiện đánh cướp!
Lúc này, nam tử đột nhiên nói:
– Hai vị tới Ninh quốc sao?
– Ninh quốc?
Diệp Huyền nhíu mày:
– Tới đó làm gì?
– ————
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)