Đọc truyện Kiếm Tôn – Chương 20: Đối Chiến An Lan Tú!
Diệp Huyền cười nói:
– Tộc trưởng, đám người Đại trưởng lão cùng Diệp Lang này chèn ép ta như vậy, đồng thời âm thầm hủy đan điền ta, tộc trưởng ngươi không có ý xử trí sao? Hay là, Diệp Huyền ta đã là phế nhân, định trước không thể đi xa, cho nên căn bản không có giá trị? Không đáng để ngươi vì ta mà đắc tội đám Diệp Lang, đúng không?
Diệp Thương gắt gao nhìn Diệp Huyền, không nói, nhưng trong mắt đã ẩn hiện sát ý!
Diệp Huyền dù từng là thiên tài Diệp gia, thế nhưng, không phải cháu Đại trưởng lão, cũng không phải dòng chính của Diệp Thương hắn, như Diệp Huyền nói, hắn thực sự có kiêng kỵ!
Mà vừa rồi, hắn bế quan không ra, cũng chính như Diệp Huyền nói, thực sự muốn để Diệp Huyền cùng Đại trưởng lão đối đầu, sau đó hắn xuất hiện làm suy yếu cả hai bên!
Cân bằng chi đạo!
Là một gia chủ, hắn không hề thấy bản thân làm sai, thế nhưng hiện tại, Diệp Huyền trực tiếp xé rách tấm màn che, cũng có nghĩa, tất cả đã không còn đường quay về!
Bốn phía, im tới mức nghe được cả tiếng kim rơi, tất cả cùng nhìn về phía Diệp Huyền!
Giờ khắc này, cho dù là mấy người Lý Ngọc, cũng cảm thấy không đáng cho Diệp Huyền!
Mặc dù hiện thực tàn khốc như thế, nhưng đối với một công thần gia tộc, quả thực khiến người thất vọng đau khổ, cũng khiến người cảm thấy khinh thường!
Diệp Huyền cười, cười tới bi thương cực điểm. Hắn quay người nhìn qua Diệp phủ, sóng mắt gợn lên, dường như đang nhớ lại chuyện cũ:
– Diệp Huyền ta mười hai tuổi thành thế tử, vì Diệp gia chiến không biết bao nhiêu lần, nhưng, tất cả, lại đổi lấy kết quả hôm nay.
Nói xong, hắn liền gỡ tiêu chí Diệp gia trên ngực, ném xuống đất:
– Diệp Huyền ta tuyên bố, từ giờ phút này, Diệp Huyền ta cùng muội muội Diệp Linh, đời này không còn là người Diệp gia, sinh tử huynh muội ta, không quan hệ tới Diệp gia, chết, cũng không táng nhập Diệp gia tổ từ!
Nghe vậy, đám người cùng biến sắc!
Đặc biệt là đám người Diệp gia!
Rời khỏi gia tộc!
Chuyện này chưa từng có tiền lệ ở Thanh thành!
Cho dù là đám Lý Ngọc, cũng cảm thấy cực kỳ khó tin, Diệp Huyền này thực sự muốn quyết tuyệt với Diệp gia?!
Diệp Thương nhìn Diệp Huyền:
– Đây là lựa chọn của ngươi!
Diệp Huyền không nói gì, xoay người rời đi!
Ngay lúc này, Đại trưởng lão đột nhiên nói:
– Chậm đã!
Diệp Huyền dừng bước.
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó nhìn về phía Diệp Thương:
– Tộc trưởng, dù đan điền người này đã bị phá, nhưng chiến lực của hắn cũng không tầm thường, mà hiện tại, hắn đã ghi hận Diệp gia ta, nếu giờ không trừ bỏ hắn, ngày sau nhất định sẽ trở thành đại họa trong lòng Diệp gia ta!
Một trưởng lão hắc bào trầm giọng bồi:
– Tộc trưởng, Diệp Huyền công nhiên phản bội Diệp gia, nếu giờ không giết hắn, ngày sau khó tránh khỏi sẽ có người bắt chước làm theo, hơn nữa, chiến lực người này không tầm thường, nếu bị những nhà khác mời chào, đối với Diệp gia ta mà nói, tất thành đại họa!
Nghe vậy, đám trưởng lão khác cũng phụ họa!
Diệp Thương đưa mắt nhìn Diệp Huyền, đột nhiên, tay phải nâng lên, đám thị vệ bên dưới lập tức giương cường nỏ, nhắm thẳng tới Diệp Huyền!
Ngay lập tức, thanh âm băng lãnh của Diệp Thương vang lên:
– Diệp Huyền công nhiên phản bội gia tộc, dựa theo gia quy, lập tức xử tử. Giết!
Ngay khi đám thị vệ muốn động thủ, một thanh âm đột nhiên vang lên:
– Chậm đã!
Đám người theo tiếng nhìn lại, cách đó không xa, một nữ tử cầm thương bước tới!
Nhìn thấy nữ tử này, đám người Đại trưởng lão khé biến sắc!
Không chỉ Đại trưởng lão, ngay cả đám người Khương Niệm cũng biến sắc, đặc biệt là Khương Niệm, lão vội chạy tới trước mặt nữ tử kia, thi lễ thật sâu:
– Thuộc hạ Thanh thành thành chủ, bái kiến Quốc sĩ!
Quốc sĩ!
Người tới chính là An Lan Tú!
Quốc sĩ trẻ tuổi nhất Khương quốc!
Mà Quốc sĩ, đã là đại thần Nhất phẩm, thậm chí ngay cả Quốc chủ cũng khôn có quyền ước thúc bọn hắn, còn dưới Quốc chủ, bất luận quan viên nào gặp Quốc sĩ, đều phải hành lễ cúi chào!
Lúc này, hai người tới từ Viêm thành cùng La thành cũng vội vàng chạy tới, hơi hơi thi lễ:
– Tại hạ Mạc Hành, đại biểu Viêm thành Mạc gia bái kiến Quốc sĩ!
Mỹ phụ kia cũng theo sát:
– Tại hạ đại biểu La thành Vu gia, bái kiến Quốc sĩ!
Cá nhân bọn hắn không có tư cách tới nói, chỉ có thể dùng danh nghĩa gia tộc mới có thể nói một câu!
An Lan Tú khẽ gật đầu:
– Ta còn có việc cần xử lý.
Ba người vội nhường qua một bên.
Trong ánh mắt của vô số người, mũi chân An Lan Tú điểm nhẹ một cái, thân hình nhẹ nhàng phiêu phù, sau đó tiêu sái đáp lên Sinh Tử đài!
Lăng Không cảnh!
Đám người cùng hít một ngụm khí lạnh!
Lăng Không cảnh trẻ nhất Khương quốc!
An Lan Tú chậm rãi tới trước mặt Diệp Huyền:
– Ước hẹn hai ngày của chúng ta đã tới!
Bốn phía, đám người ngây ra như phỗng, đặc biệt là đám Đại trưởng lão, càng như mất hồn mất vía.
– Nàng muốn khiêu chiếu Diệp Huyền?!
Bên dưới, có người kinh hô.
– Trời ạ, nàng thực sự muốn khiêu chiến Diệp Huyền! Chuyện này… sao có thể?
Cách đó không xa, Đại trưởng lão thì thào như mất hồn:
– Sao… sao có thể khiêu chiến một tên đã bị phá đan điền… tuyệt đối không có khả năng này!
Diệp Thương xiết chặt nắm đấm, gắt gao nhìn Diệp Huyền cách đó không xa.
Trong ánh mắt đám người, Diệp Huyền nhìn về phía An Lan Tú:
– Được!
Thanh âm vừa dứt, lòng bàn tay hắn mở ra, nháy mắt, một thanh kiếm bạc xuất hiện!
Linh kiếm!
Giờ khắc này, đám người xung quanh cùng hóa đá.
– Hắn là một tên kiếm tu…
Một thanh âm đột nhiên vang lên.
Thanh âm này vừa hiện, khung cảnh lập tức yên tĩnh trở lại, tiếng muỗi bay cũng trở nên rõ mồn một.
Cả đám ngơ ngác nhìn Diệp Huyền trên đài, trong mắt đầy vẻ khó thể tin!
Mà sắc mặt Diệp Thương kia, lúc này cũng triệt để tái nhợt, xiết chặt nắm đấm, tựa như mất hồn!
Đến mức, đám Đại trưởng lão cũng triệt để hóa đá!
Kiếm tu!
Thanh thành chưa bao giờ có kiếm tu!
Diệp Huyền sao có thể trở thành kiếm tu?
An Lan Tú đang muốn nói, Đại trưởng lão đã hét lên giận dữ:
– Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, ngươi không thể là kiếm tu!
Diệp Huyền nhìn Đại trưởng lão phát cuồng:
– Ngại quá, ta thực sự là kiếm tu, tức chết lão cẩu ngươi!
“Phốc!”
Đại trưởng lão thổ huyết, đưa tay chỉ Diệp Huyền, sắc mặt dữ tợn tới cực điểm!
Như nghĩ tới điều gì đó, vội quay đầu nhìn về phía Diệp Thương:
– Tộc trưởng, người này tuyệt không thể giữ, nếu không ngày sau tất thành đại họa!
Ngay lúc này, An Lan Tú cau mày:
– Kẻ này tâm tính quá kém, chuyện như thế, ta cũng lần đầu nhìn thấy!
Nghe vậy, Đại trưởng lão khẽ biến sắc, đang muốn nói, An Lan Tú đã lên tiếng:
– Ngươi còn nói thêm một chữ, hôm nay ta nhất định lấy cái đầu trên cổ ngươi!
Sắc mặt Đại trưởng lão liền trắng bệch, không dám hé răng nói thêm.
Bởi đám Khương Niệm cách đó không xa, cũng đã nhìn hắn bằng ánh mắt bất thiện!
An Lan Tú không quản đám người Diệp gia, chỉ nhìn về phía Diệp Huyền:
– Xuất kiếm đi!
Diệp Huyền hơi hơi thi lễ, cầm Linh Tiêu kiếm chỉ xéo xuống đất.
Đối diện, An Lan Tú khẽ gật đầu, nàng cũng bước lên một bước, mà đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên phóng lên, tốc độ nhanh chóng, lại tựa như một làn thanh phong!
Linh Tiêu kiếm trực chỉ An Lan Tú!
Chỉ một kiếm!
Rất đơn giản, trực tiếp!
An Lan Tú hơi nghiêng người, trường thương trong tay cũng đâm thẳng, một đâm này, trực tiếp đâm trên mũi kiếm Diệp Huyền.
Keng!
– ————
Phóng tác: xonevictory