Đọc truyện Kiếm Tầm Thiên Sơn – Chương 8: Đêm Nay Vào Mộng Đào Hoa
Nàng nhắm mắt lại đợi trong phút chốc.
Đầu tiên xung quanh chỉ là khung cảnh tối tăm vắng lặng nhưng ngay sau đó, Hoa Hướng Vãn đã ngửi thấy được mùi hương của cỏ cây xung quanh mình, cây cỏ dưới chân nàng truyền đến cảm giác ngứa ngáy.
Ánh sáng dần dần chiếu đến, nàng biết bản thân đã vào đến mộng cảnh của chính mình.
Có Nhập Mộng Ấn, nàng có thể tự dệt nên mộng cảnh của mình rồi từ đó lần theo phương hướng tìm được do Nhập Mộng Ấn gợi ý, đan xen mộng cảnh của nàng và của Thẩm Tu Văn lại với nhau.
Khi hai giấc mơ giao thoa thì hai người cũng có thể gặp được nhau trong mộng.
Một lúc sau, toàn bộ mộng cảnh đã được dựng xong.
Nàng nhìn quanh bốn phía, xung quanh cỏ xanh thành mảng, cách đó không xa là rừng cây rậm rạp, trước mặt là một cái hồ sâu không thấy đáy, vầng trăng sáng treo cao buông ánh xuống mặt hồ trông thật mát mẻ yên tĩnh.
Hoa Hướng Vãn cảm nhận được phương hướng Nhập Mộng Ấn đề ra là bên trong hồ nên cũng không chần chừ thêm nữa, nàng dùng một pháp quyết chống nước, đi lên phía trước lao mình xuống hồ, men theo dấu hiệu của Nhập Mộng Ấn mà bơi về phía trước.
Hồ nước hơi lạnh, cũng may nàng bơi được một lúc thì cũng không cảm thấy lạnh nữa, bơi về trước được một lúc, Hoa Hướng Vãn nhìn thấy phía xa xa có một vách núi.
Có một vị thanh niên đang ngồi ngay ngắn trên vách núi ấy như thể đang ngồi thiền.
Nước hồ lặng lẽ lan đến dưới chân hắn, nước cùng vách núi giao nhau tạo thành gợn sóng lăn tăn, vậy mà vách núi vẫn sừng sững bất động.
Hoa Hướng Vãn bơi tới bên vách núi, nhìn xuyên qua làn nước để thăm dò thì thấy thanh niên đội mũ bạch ngọc, lụa trắng che mắt.
Tuy ngũ quan dáng vẻ bề ngoài là Thẩm Tu Văn nhưng khí chất quanh thân lại cực kỳ giống Tạ Vô Sương.
Nàng đã nhận thấy Thẩm Tu Văn sùng bái Tạ Vô Sương từ lâu nhưng lại không ngờ hắn thế mà lại ngang nhiên không e dè gì mà bắt chước Tạ Vô Sương trong mơ thế này.
Điều này khiến nàng hơi bất mãn, nàng vẫn là thích người ôn nhu ngây thơ như Thẩm Tu Văn cơ, một cái núi băng như Tạ Vô Sương này thì có gì tốt chứ?
Nhưng bây giờ tới cũng tới rồi, nàng cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục thôi.
Hoa Hướng Vãn bơi vài vòng trong nước như một giao nhân mình người đuôi cá, nàng cố tình tạo tiếng động ồn ào để “Thẩm Tu Văn” phát hiện ra.
Nhưng mà người nọ lại vô cùng bình tĩnh, rõ ràng là biết nàng đã tới nhưng vẫn cứ ngồi sừng sững bất động tại chỗ như cũ.
Hoa Hướng Vãn nghĩ nghĩ, vươn tay lên khỏi mặt hồ, chống tay trên bãi cỏ xanh ven bờ rồi nghiêng mình rời mặt nước.
Theo động tác của nàng, một mùi thơm kỳ lạ tỏa ra xung quanh, Tạ Trường Tịch chậm rãi mở to mắt.
Đây là giấc mơ của hắn sao?
Hắn nhất thời lại hơi không phân biệt được rõ.
Rõ ràng phải là Nhập Mộng Ấn của Hoa Hướng Vãn mới đúng, tại sao cảnh tượng trước mắt……
Lại hệt như trong hồi ức của hắn.
Nữ tử trước mặt là Hoa Hướng Vãn, nhưng cảnh tượng này, hồ nước, ánh trăng, mỹ nhân rời mặt nước, tất cả lại y hệt như dáng vẻ năm đó của Vãn Vãn khi vào trong giấc mộng của hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, lớp lụa mỏng quanh thân của nữ tử đã ướt đẫm, ánh trăng dừng trên người nàng, phác họa ra đường cong tựa núi non.
Nàng bay lơ lửng lên một độ cao ngang tầm với hắn rồi dừng lại, như thể tò mò, nàng tiến nhanh về phía trước, mặt đối mặt với hắn.
Động tác giống nhau, biểu cảm giống nhau.
Hắn không khỏi có chút hoảng hốt.
Bọn họ cách nhau gần vô cùng, giữa hơi thở đan xen, mùi hương kỳ lạ trên người nữ tử vờn qua chóp mũi của Tạ Trường Tịch.
Cùng một mùi hương.
Theo mùi hương quấn quanh chóp mũi, trong mộng cảnh năm đó, bên trong sơn động, những hồi ức tươi đẹp lại được mở ra.
Có lúc là ở trong mơ, nụ hôn ngây ngô của thiếu nữ tại Sinh Tử Giới.
Có khi là trong sơn động, thiếu nữ dựa vào ngực hắn, cởi bỏ đai lưng của hắn, “Tạ Trường Tịch, ta mà còn không cứu huynh nữa là huynh sẽ chết đó.”
“Thuật song tu cũng chỉ là một loại tu hành mà thôi, huynh đừng để ở trong lòng.”
Nói rồi nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu, nàng chủ động duỗi tay ôm hắn: “Tạ Trường Tịch, ta lạnh quá, huynh ôm ta một cái đi.”
“Đạo quân,” nữ tử trước mặt giơ tay xoa yết hầu của hắn, giọng nói xen lẫn cùng thanh âm của thiếu nữ trong sơn động năm đó, “Ta lạnh quá, ngươi ôm ta một cái đi.”
Vãn Vãn……
Trong một khoảnh khắc, Tạ Trường Tịch cũng không phân biệt được người trước mặt là ai.
Hắn cẩn thận nhìn nữ tử đang gần trong gang tấc ở trước mặt xuyên qua dải lụa trắng.
Gương mặt của nữ tử giao thoa với khuôn mặt của Vãn Vãn, cả người nàng ướt sũng, đôi mắt quyến rũ tựa yêu tinh, câu dẫn hồn phách người khác.
Hoa Hướng Vãn quan sát hắn một lúc, tuy rằng hắn không nhúc nhích nhưng rõ ràng thân thể cứng đờ đã bán đứng hắn.
Hoa Hướng Vãn khẽ mỉm cười, nàng rướn người về phía trước, chủ động ịn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn.
Hô hấp của Tạ Trường Tịch nặng nề gấp gáp nhưng hắn không dám đáp lại.
Ngay cả chớp mắt hắn cũng cảm thấy sợ hãi, sợ lần này cũng giống như vô số lần trước đó, người ở trước mặt này sẽ tan biến ngay khi vừa chạm vào.
Bướm ảo mộng có thể để người ta gặp người họ muốn gặp nhất nhưng sẽ không bao giờ có thể chạm vào người đó.
Vô số lần trong quá khứ, hắn đã thấy người này tan biến trước mặt mình hết lần này đến lần khác.
Hoa Hướng Vãn đưa tay ôm mặt hắn, hôn lên gò má hắn.
Nàng thong thả giơ tay nắm dải lụa trắng phía sau hắn.
“Đạo quân có biết vì sao người sẽ mơ thấy ta không?”
Hoa Hướng Vãn nói rồi lướt môi mình sang mắt người kia, nàng dùng môi giữ lại dải lụa trắng trên mắt hắn.
Hơi thở của nàng phả vào mắt hắn, hơi hơi nóng.
“Bởi vì,” nàng nói rồi cắn lụa trắng lui về phía sau, Hoa Hướng Vãn giơ tay nhẹ nhàng gỡ nút thắt sau gáy hắn, ngữ điệu quyến luyến, ẩn ý tràn đầy, “Trong lòng người nghĩ đến ta.”
Lụa trắng rơi xuống, hai bên tóc của thanh niên cũng theo đó mà xõa ra.
Hoa Hướng Vãn cười ngước mắt lên, nhưng thứ đập vào mắt nàng lại là một đôi mắt hằn máu bình tĩnh mà trong suốt của người thanh niên.
Nụ cười của Hoa Hướng Vãn cứng đờ, nàng ngơ ngác nhìn cặp mắt kia.
Một lát sau, nàng đột nhiên phản ứng lại.
Đôi mắt hằn máu, dấu hiệu của nhập ma!
Thẩm Tu Văn thế mà lại nhập ma rồi?!
Nhập ma đối với Thiên Kiếm Tông mà nói chính là điều tối kỵ.
Tây Cảnh bao dung cho việc tu ma nhưng Vân Lai thì không!
Liên hôn cùng một đệ tử có thể bị Thiên Kiếm Tông khai trừ mọi lúc mọi nơi, chuyện này chẳng hề tốt lành gì đối với nàng cả.
Càng quan trọng hơn là, mộng cảnh của tu sĩ nhập ma cực kỳ bất ổn, nàng ở lại đây sẽ nguy hiểm muôn phần.
Nên rút lui sớm thì tốt hơn!
Ngay khi nghĩ đến điểm này, trong nháy mắt, Hoa Hướng Vãn đã không chút do dự, xoay người nhảy xuống nước!
Nhưng động tác của nàng nhanh, của đối phương lại càng nhanh hơn.
Mặt nước nơi Hoa Hướng Vãn nhảy xuống trong nháy mắt đã ngưng kết thành băng, khiến nàng ngã sõng soài trên mặt băng.
Nàng không kịp cảm nhận cơn đau đã cuống quít đứng dậy, chạy như điên về hướng mình vừa đi đến ban nãy!
Gió tuyết chợt trở nên dữ dội hơn, băng tuyết lan tràn khắp phía tựa như đang chạy đua cùng nàng, không ngừng lan ra vô tận.
Nàng điên cuồng chạy vội, chân đạp lên mặt băng, lạnh tê tái đến đau điếng.
Cảm nhận được kiếm ý ẩn dưới lớp băng tuyết này, nàng lập tức kinh hãi.
Không đúng, đây không phải kiếm ý của Đa Tình Kiếm mà là Vấn Tâm Kiếm!
Năm đó nàng không phân biệt được điểm khác nhau giữa Vấn Tâm Kiếm và Đa Tình Kiếm, nhưng nhờ phước của Tạ Trường Tịch, bây giờ nàng đã hiểu quá rõ rồi.
Thẩm Tu Văn không phải Vấn Tâm Kiếm, vậy người đang đứng kia…
“Tạ Vô Sương?!”
Hoa Hướng Vãn đột nhiên dừng bước, khiếp sợ quay đầu lại.
Thanh niên áo trắng đứng ở bờ hồ nơi xa.
Phía sau hắn đã hóa thành một mảng gió tuyết, Hoa Hướng Vãn nhận ra, đó là Sinh Tử Giới.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm, dường như không có chút cảm xúc nào.
Hắn đã phong ấn mộng cảnh này, từ lúc bắt đầu, hắn đã biết đây là mơ.
Nhưng hắn không định để nàng ra ngoài.
Phát hiện ra mộng cảnh đã hoàn toàn bị đối phương phong bế, Hoa Hướng Vãn cũng không chạy trốn nữa, nàng dần dần bình tĩnh lại, suy đoán ý đồ của đối phương.
Hắn muốn giết nàng.
Tính tình của Tạ Vô Sương quả quyết hơn so với Thẩm Tu Văn, tu vi sâu không lường được, nếu là Tạ Vô Sương, có lẽ hắn thật sự có năng lực giết chết nàng.
Nàng lạnh lùng nhìn Tạ Vô Sương, nhanh chóng nghĩ cách.
Hai người lẳng lặng đối mặt giữa gió tuyết, thật lâu sau đó, Tạ Trường Tịch mới mở miệng, thanh âm khàn khàn: “Cô là ai?”
Nghe thấy câu hỏi khó hiểu này, Hoa Hướng Vãn âm thầm ngưng tụ linh lực, vẽ một pháp trận trên tay.
So đấu trong mộng cảnh là dựa vào sức mạnh của thần thức nên nàng không sợ Tạ Vô Sương.
Nhưng dù sao cũng là nàng chủ động tiến vào mộng cảnh của hắn, Tạ Vô Sương có quyền kiểm soát giấc mơ nhiều hơn.
Đánh nhau ở đây, cực kỳ bất lợi đối với nàng.
Nàng phải nhanh chóng ra ngoài.
“Mùi hương trên người của cô là từ đâu ra?”
Tạ Trường Tịch bước xuống từ trên bờ, đi trên mặt băng.
Hắn đi rất chậm, hai người rõ ràng cách nhau rất xa, nhưng hắn dường như có thể thu ngắn khoảng cách lại thành tấc, chỉ cần vài bước là đã đi đến trước mặt nàng.
Hoa Hướng Vãn cảnh giác nhìn hắn, pháp trận trong tay hình thành.
Ngay khi Tạ Trường Tịch vừa đến trước mặt duỗi tay về phía nàng, Hoa Hướng Vãn đã giơ tay lên rồi bất ngờ đập xuống mặt băng!
Cả ngàn dặm băng nứt vỡ trong chốc lát, vụn băng bắn lên cao như thể có một bức màn trời sinh ra từ mặt đất ngăn cách hai người họ.
Tạ Trường Tịch trợn to hai mắt, nhìn mặt băng sụp đổ trước mặt, nữ tử chợt biến mất, hắn kinh hô thành tiếng: “Vãn Vãn!”
Hoa Hướng Vãn ngã xuống nước đá, ngay sau đó nàng hoàn toàn bừng tỉnh khỏi cơn mơ!
Không kịp nghĩ nhiều, nàng gần như theo bản năng mà hét lớn gọi tên Thẩm Tu Văn: “Thẩm Tu Văn! Cứu ta! Thẩm Tu Văn!”
Tạ Vô Sương rõ ràng đã nhập ma, lại còn trà trộn trong Thiên Kiếm Tông, hẳn là có ý đồ gì đó.
Người của Hợp Hoan Cung ngăn không được hắn ở đây, nàng mà kêu bọn họ tới thì cũng chỉ tăng thêm thương vong mà thôi.
Người tu ma là người của Thiên Kiếm Tông, muốn chết thì cũng nên là người của Thiên Kiếm Tông chết.
Huống hồ chi nếu là Thẩm Tu Văn, có lẽ còn có thể khiến Tạ Vô Sương có điều cố kỵ.
Nhưng Thẩm Tu Văn không tới, một trận lạnh lẽo mang theo hương tùng xanh mát lạnh đã vén rèm giường lên, ập thẳng về phía nàng đang ngồi trên giường!
Nàng nhảy sang bên cạnh, gió lạnh lập tức đuổi theo, một bàn tay như ngọc túm lấy cổ áo nàng.
Nàng cúi đầu xoay người, giơ tay đánh một chưởng, thanh niên nghiêng người nâng ngang kiếm, trường kiếm còn trong vỏ đã ngăn được pháp ấn của nàng.
Ngay sau đó, trường kiếm vừa lật lại đã ngăn bàn tay tung chưởng của Hoa Hướng Vãn, kề sát vào cổ nàng.
Hoa Hướng Vãn vội vàng lùi lại, chỉ qua hai hiệp giao tranh trong phòng, mấy viên Linh Khí Châu của nàng đã dùng hết nên lập tức bị Tạ Trường Tịch dí kiếm vào cổ, áp nàng vào sát tường.
Mạnh quá, còn mạnh hơn rất nhiều so với những gì nàng tưởng tượng.
Chỉ là bậc Nguyên Anh của Vấn Tâm Kiếm mà có thể đạt đến trình độ này sao?
Trong lòng nàng nảy sinh nghi ngờ, nhưng nghĩ đến Tạ Trường Tịch năm đó cũng không thể lấy tu vi mà xét thực lực, nên lại cảm thấy đệ tử Vấn Tâm Kiếm có thực lực cỡ này dường như cũng là một chuyện hợp lý.
Hoa Hướng Vãn không hề phản kháng, thở hổn hển nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt.
Tạ Trường Tịch một tay cầm kiếm kề ngang cổ nàng, hoa lê từ ngoài cửa sổ bay vào, lụa trắng trên mắt hắn bị gió lạnh buổi đêm thổi bay, nhẹ nhàng quẹt qua mặt Hoa Hướng Vãn khiến nàng hơi ngứa ngáy khó chịu.
“Ngươi không kịp giết ta trước khi Thẩm Tu Văn xuất hiện.”
Hoa Hướng Vãn nghe được giọng nói vang vọng từ nơi cách đó không xa, mở miệng nhắc nhở.
Vừa dứt lời, giọng nói của Thẩm Tu Văn đã vội vàng vang lên ở ngoài cửa: “Hoa thiếu chủ!”
Sắc mặt của Tạ Trường Tịch chợt lạnh lùng, trong chớp mắt khi cửa phòng bị đá văng ra, hắn liền xoay người áp nàng vào góc tường, dùng cả thân mình che nàng lại kín mít.
Hoa Hướng Vãn sửng sốt, không hiểu được là “Tạ Vô Sương” đang làm cái gì.
Muốn trốn Thẩm Tu Văn? Làm như này thì có tác dụng sao?
Mọi người cũng bị hành động này của Tạ Trường Tịch làm cho sửng sốt, ngơ ngác nhìn “Tạ Vô Sương” đứng trong góc tường cũng như góc áo lấp ló của nữ tử sau lớp áo bào trắng của hắn.
“Đi ra ngoài.”
Giằng co chưa được bao lâu, Tạ Trường Tịch đã lạnh giọng nói.
Thẩm Tu Văn không kịp phản ứng, một đám người Hợp Hoan Cung và Thiên Kiếm Tông bị đánh thức chạy theo đến đây đang đứng ở trước cửa, mờ mịt không biết phải làm sao.
Tạ Trường Tịch thấy Thẩm Tu Văn bất động, hắn giương mắt nhìn sang, giọng điệu bình tĩnh thường ngày cuối cùng cũng mang theo vài phần tức giận.
Hắn quát khẽ: “Cút ra ngoài!”
【 Vở kịch nhỏ 】
Tạ Trường Tịch: “Ta muốn nói chuyện yêu đương với nàng.”
Hoa Hướng Vãn: “Luôn có cẩu tặc muốn hại trẫm.”.