Đọc truyện Kiếm Tầm Thiên Sơn – Chương 11: Ta Nguyện Cùng Hoa Thiếu Chủ Về Tây Cảnh
Kiếm?
Sao lại phải hỏi nàng biết dùng kiếm không?
Hoa Hướng Vãn bị câu hỏi này dọa hết hồn, vô thức lắc đầu: “Không biết.”
Bàn tay cầm kiếm của Tạ Trường Tịch khẽ siết chặt nhưng hắn đã nhanh chóng khắc chế lại cảm xúc của chính mình.
Một lát sau, hắn xoay người đi tới chỗ tu sĩ còn sống kia như thể chưa từng hỏi nàng về chuyện này.
Tạ Trường Tịch cất bước, lúc này Giang Ức Nhiên mới nhận thức được là chuyện gì đang xảy ra, vội dẫn người cùng Linh Bắc vọt tới bên cạnh Hoa Hướng Vãn và Thẩm Tu Văn, bắt đầu kiểm tra vết thương cho bọn họ.
Vết thương của Hoa Hướng Vãn không nghiêm trọng, trong lúc Linh Bắc băng bó thì nàng quan sát “Tạ Vô Sương” đang đi đến đằng kia.
“Tạ Vô Sương” đi đến trước mặt tu sĩ kia, cả người tên nọ không thể nhúc nhích, hắn không nói nên lời, giương đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Tạ Trường Tịch, tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Hoa Hướng Vãn vừa muốn nghe xem người này sẽ nói cái gì, ai ngờ “Tạ Vô Sương” căn bản không định cho đối phương cơ hội mở miệng.
Hắn ngồi xổm xuống, giơ tay điểm lên giữa hàng lông mày của tu sĩ.
Hành động này làm Hoa Hướng Vãn kinh ngạc.
Hắn…… không định thẩm vấn, mà định trực tiếp soát thần?
Soát thần đối với tu sĩ mà nói là một thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Rất nhiều tu sĩ thà rằng tự hủy cũng không chịu soát thần, cho nên bình thường thì danh môn chính đạo sẽ không dùng phương thức thẩm vấn này.
Còn về các môn phái không khác tà ma ngoại đạo là mấy ở Tây Cảnh như Âm Dương Tông, Ngũ Độc Tông, Khối Lũy Tông, họ sẽ dùng pháp thuật khống chế tu sĩ trước rồi mới từ từ soát.
Nhưng Tạ Vô Sương là đệ tử Thiên Kiếm Tông, chưa xét đến tâm tính có lương thiện hay không, cũng không sợ đối phương tự hủy sao?
Hoa Hướng Vãn kinh ngạc nhìn “Tạ Vô Sương” nhắm mắt lại, sau đó tu sĩ điên cuồng giãy giụa, chẳng qua bao lâu, người kia đột nhiên trợn mắt rồi chỉ nghe “ầm” một tiếng, cả người gã đã nổ tung.
Nhưng Tạ Trường Tịch đã thiết lập kết giới đâu ra đó từ lâu, mọi người chỉ thấy một màn sương máu bao phủ bên trong rồi rơi xuống theo kết giới.
“Tạ Vô Sương” đứng dậy, y phục bê bết máu.
Hắn vung vẩy tay, tra kiếm lại vào vỏ.
Toàn bộ đám người có mặt đều vô cùng sốc trước hành vi của hắn, đệ tử của Thiên Kiếm Tông càng không thể chấp nhận nổi, ngơ ngác nhìn chằm chằm “Tạ Vô Sương”.
Tạ Trường Tịch cũng không thèm để ý ánh mắt người khác, chẳng nói chẳng rằng xoay người rời đi.
Hoa Hướng Vãn thấy hắn cất bước, cuối cùng phản ứng lại, vội nói: “Tạ đạo quân!”
Tạ Trường Tịch quay đầu, Hoa Hướng Vãn đi thẳng vào vấn đề: “Không biết mới vừa rồi Tạ đạo quân đã thẩm vấn được gì?”
“Không liên quan đến cô.” Tạ Trường Tịch nói, Hoa Hướng Vãn nhíu mày.
“Bọn họ rõ ràng là người Tây Cảnh, đến nhằm vào ta thì sao lại không liên quan đến ta?” Hoa Hướng Vãn nói một cách nghiêm nghị, “Nếu không liên quan đến ta thì chính là liên quan đến Thiên Kiếm Tông, vậy giờ đây bọn ta song hành cùng quý tông, e là hung hiểm trập trùng.
Nếu quý tông không thể đối xử thẳng thắn chân thành với nhau, thì chi bằng chúng ta đường ai nấy đi ngay tại đây, tránh cho đệ tử của bọn ta bị liên lụy, lại còn chẳng biết sẽ bị liên lụy vào những chuyện gì.”
Tạ Trường Tịch phớt lờ lời nói của Hoa Hướng Vãn, hắn nhìn nàng, chỉ nói: “Cô đi không được.”
“Ngươi nghĩ rằng ta sợ bọn chúng?”
“Không,” Tạ Trường Tịch giương mắt, ngữ khí bình đạm, “Là ta không cho cô đi.”
Hoa Hướng Vãn nhíu mày, Tạ Trường Tịch bình tĩnh căn dặn đệ tử chung quanh: “Xử lý thi thể, dựng trại đóng quân bên bờ sông phía trước.”
Nói xong thì lập tức đi vào sơn cốc phía trước, xa khuất tầm mắt của mọi người.
Chờ Tạ Trường Tịch rời đi rồi, phía sau Hoa Hướng Vãn đột nhiên truyền đến tiếng ho khan dồn dập, mọi người vội quay đầu lại thì thấy Thẩm Tu Văn nôn ra một ngụm máu đen, khí đen bủa vây dày đặc quanh thân, dường như có con trùng đang bò qua bò lại dưới da, trông cực kỳ đáng sợ.
Linh Bắc nhanh chóng tiến lên, giơ tay rót linh lực vào cơ thể Thẩm Tu Văn, quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, ngữ khí hơi trầm xuống: “Là cổ thuật của Ngũ Độc Tông và chú thuật của Âm Dương Tông.”
Nghe thấy thế thì Hoa Hướng Vãn hít sâu một hơi, cũng không có thời gian so đo gì với “Tạ Vô Sương” nữa, Thẩm Tu Văn vì nàng mà bị thương, bây giờ cứu người mới là quan trọng.
Nàng bảo Linh Bắc ngăn chặn cổ độc cùng chú thuật trên người Thẩm Tu Văn trước, sau đó sai người nâng hắn lên trên xe ngựa, bắt đầu chẩn trị.
Nơi đây cũng không an toàn nên mọi người cũng không dám nán lại thêm, chỉ có thể đi theo Tạ Trường Tịch về phía trước.
Hoa Hướng Vãn nhờ vào linh lực của Linh Bắc nhanh chóng rút cổ trùng trên người Thẩm Tu Văn ra, sau đó lại hạ một tầng thuật pháp chữa trị lên chú thuật trên miệng vết thương của hắn.
Vì có chú thuật nên tạm thời miệng vết thương của Thẩm Tu Văn rất khó khép lại, Hoa Hướng Vãn sai Linh Bắc băng bó cho Thẩm Tu Văn xong, lau rửa một chút thì dọn chỗ cho hắn nghỉ ngơi trên giường của nàng.
Thẩm Tu Văn mơ mơ màng màng tỉnh lại, dường như có cảm giác bản thân đang nằm ở trên giường.
Hắn hơi mờ mịt một lát, ngay khi nhìn thấy Hoa Hướng Vãn ở bên cạnh, hắn bỗng ý thức được đây là đâu, cuống quít đứng dậy.
Hoa Hướng Vãn đỡ lấy hắn, biết hắn muốn làm gì thì vội mở miệng: “Vết thương của cậu quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi ở chỗ của ta trước đi, không cần phải cố thể hiện.”
“Hoa thiếu chủ……” vẻ mặt của Thẩm Tu Văn tràn đầy lo âu, “Không thể…”
“Ta nói có thể thì có thể.”
Hoa Hướng Vãn đè hắn lại, bình thản nói: “Không có nam hay nữ trước mặt người hành y, Thẩm đạo quân vì ta nên mới bị thương, không cần để ý như vậy.
Nếu Đạo quân đã tỉnh rồi thì ta châm cứu cho cậu, Đạo quân tự vận chuyển linh lực, thương thế sẽ khỏi nhanh hơn một chút.
Chờ châm cứu xong rồi thì ta sẽ đi xuống gác đêm, Đạo quân không cần lo lắng.”
“Nhưng…”
“Nếu Đạo quân làm chậm trễ hành trình vì chuyện vặt vãnh này,” Hoa Hướng Vãn giương mắt nhìn hắn, “thì chính là tạo thêm phiền phức cho tất cả mọi người.”
Vừa dứt lời thì động tác của Thẩm Tu Văn cuối cùng cũng dừng lại.
Hoa Hướng Vãn ngồi ở bên cạnh, cầm ngân châm, thần sắc bình tĩnh: “Nằm sấp xuống, ta châm cứu cho cậu.”
Thẩm Tu Văn hơi quẫn bách, nhưng vẫn nghe lời Hoa Hướng Vãn bò lên giường.
Nàng kéo quần áo xuống cho hắn, Thẩm Tu Văn lập tức chôn vùi khuôn mặt đỏ bừng trong khuỷu tay.
Hoa Hướng Vãn biết là hắn xấu hổ, năm đó khi nàng châm cứu cho Tạ Trường Tịch lần đầu, hắn cũng như thế này.
Thậm chí còn thẹn thùng mắc cỡ hơn kìa.
Khi đó nàng còn chưa hiểu chuyện, trong lúc châm cứu còn tiện bình phẩm dáng người của Tạ Trường Tịch, nói đến lời cuối cùng thì hắn cũng giãy nảy lên.
Cũng may là lúc đó tu vi của nàng cao nên lập tức đè chặt không cho hắn nhúc nhích nửa phần.
May là bây giờ nàng đã là nữ tu sĩ quen tay chăm sóc người khác rồi, biết Thẩm Tu Văn đang xấu hổ nên cố ý dẫn dắt trò chuyện với hắn, muốn để cho hắn thả lỏng một ít.
“Hôm nay cảm tạ Thẩm đạo quân cứu giúp, còn đồ ăn đưa tới hôm nay nữa, cũng làm phiền Thẩm đạo quân lo lắng rồi.”
Giọng nói của nàng bình đạm khiến Thẩm Tu Văn thả lỏng rất nhiều, hắn đỏ mặt, nhỏ giọng mở miệng: “Là bổn phận thôi, còn về đồ ăn……”
Thẩm Tu Văn mở miệng, rồi lại đột nhiên nhớ tới cái gì thì dừng lời, không nói thêm nữa.
Hoa Hướng Vãn cảm thấy hơi kỳ quái, ngẩng đầu nhìn hắn: “Thẩm đạo quân?”
“Ồ, không có việc gì.” Thẩm Tu Văn hoàn hồn, thấp giọng nói, “Đồ ăn cũng không tốn nhiều công sức.”
“Nhưng cũng là lo lắng cho ta.
Các cậu săn sóc ta ân cần như vậy mà ta lại còn liên lụy các cậu, thật là xấu hổ.”
Thẩm Tu Văn nghe vậy cũng không đáp lời, sau một lúc lâu, hình như hắn có hơi áy náy, thấp giọng nói: “Cũng không tính là liên lụy.”
Hoa Hướng Vãn không nói gì, nàng châm trên lưng Thẩm Tu Văn.
Không phải liên lụy, đây là chuyện của Thiên Kiếm Tông, cũng tức là đã xảy ra chuyện gì để cả Thiên Kiếm Tông và Tây Cảnh đều tới.
Có lẽ Tần Vân Thường đến đây chính là vì chuyện này.
Tuy Thẩm Tu Văn so với Tạ Vô Sương thì nói chuyện khách sáo dễ nghe hơn nhiều, nhưng nàng cũng không nghĩ sẽ hỏi thêm được gì từ chỗ thanh niên này.
Nàng rũ mắt, chuyển chủ đề: “Ta vẫn luôn cho rằng tu sĩ Vân Lai lương thiện nhân từ, mà sao vị Tạ sư huynh này của các cậu lại trông có vẻ như sát nghiệt nặng nề đến thế?”
“Ta cứ nghĩ……” Thẩm Tu Văn chần chừ, “Thiếu chủ sẽ còn hỏi tiếp nữa.”
Hoa Hướng Vãn nghe vậy thì cười cười, nàng ngước mắt lên nhìn hắn: “Cũng không thể cứ mãi chăm chăm kiếm lợi ở một chỗ, ta nào có xấu xa như cậu nghĩ chứ?”
Thẩm Tu Văn nghe vậy cũng nhịn không được mà bật cười, Hoa Hướng Vãn thấp giọng: “Nói chút chuyện râu ria vặt vãnh thôi, Tạ Vô Sương trông không giống người tốt lắm.”
“Thiếu chủ không biết,” Thẩm Tu Văn lắc đầu, “Đệ tử Vấn Tâm Kiếm đã trấn thủ Sinh Tử Giới qua nhiều thế hệ, mấy đời Vấn Tâm Kiếm chủ trước đều luôn tìm cách gia cố phong ấn, không cho tà ma xâm nhập.
Nhưng đến đời Thanh Hoành Thượng Quân này lại đi ngược lại, người một thân một mình vào Sinh Tử Giới, một người gần như tàn sát sạch sẽ cả một giới.”
Nghe thấy vậy thì tay của Hoa Hướng Vãn khẽ run, Thẩm Tu Văn kêu “hự” một tiếng, nàng vội ấn vào chỗ đang chảy máu, giả vờ bình tĩnh: “Thanh Hoành Thượng Quân tàn sát sạch sẽ một giới thì liên quan gì đến Tạ Vô Sương?”
“Phong cách tu luyện của Thanh Hoành Thượng Quân ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến đệ tử, có lẽ cũng chính bởi lẽ đó, đệ tử Vấn Tâm Kiếm hiện giờ đều được rèn luyện bằng cách dấn thân vào chốn nguy hiểm.
Trải qua mấy phen sống chết, có lẽ sát nghiệt sẽ trở nên nặng nề.
Nhưng Thiếu chủ yên tâm,” Thẩm Tu Văn quay đầu lại cười cười, định trấn an nàng, “Thiên Kiếm Tông không giết người vô tội.
Tuy lời nói của Tạ sư huynh không mấy tốt lành, nhưng sẽ không có ác ý.”
Hoa Hướng Vãn không nói lời nào.
Thẩm Tu Văn tuổi còn trẻ nên không biết gì, nhưng nàng thì biết.
Lấy sống chết làm cách thức rèn luyện là chuyện thường thấy ở Tây Cảnh, nhưng lại hiếm gặp ai mang sát nghiệt nặng đến độ này.
Tạ Vô Sương còn như thế thì Tạ Trường Tịch tàn sát sạch sẽ một giới kia…
Cái tên này vừa xuất hiện thì nàng đã dừng ngay ý nghĩ lại, không nghĩ ngợi gì thêm.
Nàng chỉ cúi đầu châm cứu, nhẹ giọng dò hỏi: “Thanh Hoành Thượng Quân cũng thật kỳ quái, Vấn Tâm Kiếm đã canh giữ phong ấn nhiều năm như vậy, sao hắn lại nghĩ đến chuyện đi vào dị giới? Một thân một mình xông vào dị giới, hắn không muốn sống nữa sao?”
“Chuyện này…… Ta cũng không rõ lắm.”
Thẩm Tu Văn nghĩ nghĩ, do dự nói: “Nhưng có một lời đồn ở Thiên Kiếm Tông rằng thật ra Thượng Quân có một vị thê tử.
Năm đó, nàng bị rơi vào dị giới cho nên hắn mới đi tìm thê tử của mình.”
“Sao lại có lời đồn này vậy? Vấn Tâm Kiếm mà cũng có một người thâm tình đến thế sao?”
Hoa Hướng Vãn cảm thấy buồn cười nhưng Thẩm Tu Văn hơi ngượng ngùng: “Ta cũng không tin, xét cho cùng thì nếu Thượng Quân thật sự tình thâm đến vậy, cũng không tu Vấn Tâm Kiếm đến bậc Độ Kiếp.
Nhưng các đệ tử đồn đại thế này là bởi vì trước khi vào dị giới, Thanh Hoành Thượng Quân đã làm ra một việc.”
“Ồ?”
“Trước khi Thượng Quân vào giới đã chính miệng hạ lệnh cho đổi toàn bộ cây tùng xanh trên khu núi của Thiên Kiếm Tông thành hoa đào.”
Động tác của Hoa Hướng Vãn khựng lại, Thẩm Tu Văn không cảm thấy được gì khác thường, lại tiếp tục nói: “Bây giờ Thiếu chủ tới vừa đúng lúc, khi đến Thiên Kiếm Tông vừa hay có thể ngắm hoa đào nở rộ rực rỡ.”
“Vậy thì hay quá,” Hoa Hướng Vãn cười cười, “Ta rất thích ngắm hoa đào.”
Nói rồi nàng giơ tay gỡ ngân châm ra rồi dặn dò Thẩm Tu Văn: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, sau hai ngày thì chú thuật sẽ bị pháp thuật chữa thương của ta tiêu trừ rồi cậu sẽ khỏe hơn.
Từ giờ đến đó thì cậu không được vận động, nằm trong xe ngựa đi, kẻo miệng vết thương lại bị rách toạc ra.”
“Đa tạ Thiếu chủ.”
“Ta xuống gác đêm trước, cậu ngủ đi.”
Hoa Hướng Vãn từ biệt với hắn xong thì lập tức vén rèm bước xuống xe.
Mới vừa ra ngoài, nàng đã thấy có người đứng ở bên cạnh xe ngựa, Hoa Hướng Vãn hoảng sợ, sau đó mới nhìn rõ là “Tạ Vô Sương”.
Hắn đã thay thành y phục màu lam thường ngày, Hoa Hướng Vãn đảo mắt một vòng thì phát hiện ra trên người hắn còn bị hạ chú thuật nghiêm trọng hơn so với Thẩm Tu Văn.
Chú thuật sẽ gây ảnh hưởng đến việc vết thương được chữa lành, hắn một thân lam y thế này cũng chỉ là che giấu vết máu trong bóng đêm.
Hoa Hướng Vãn muốn hỏi thăm thương thế của hắn một chút trong vô thức, nhưng nhớ tới mâu thuẫn lúc ban nãy, nàng lại dừng lời gật đầu: “Tạ đạo quân.”
Tạ Trường Tịch lên tiếng, không hề nhiều lời, Hoa Hướng Vãn cất bước rời đi.
Hắn nhìn theo bóng dáng nàng đang đi đến phía bên cạnh, mở miệng nhắc nhở: “Ta đã thiết lập một kết giới bên đống lửa, cô ở đó sẽ an toàn.”
Hoa Hướng Vãn khựng lại, sau đó gật đầu cảm ơn: “Đa tạ.”
Tạ Trường Tịch thấy nàng không muốn nói gì nữa, đành phải tự ép mình thu hồi ánh mắt nhìn sang nơi khác.
Hắn xoay người bước lên xe ngựa, vén rèm đi vào thăm Thẩm Tu Văn.
Thẩm Tu Văn đang ngây ngốc nghĩ gì đó, nghe thấy Tạ Trường Tịch đi vào, cuống quít đứng dậy: “Thượng Quân!”
“Nằm xuống đi.”
Tạ Trường Tịch dặn dò, Thẩm Tu Văn biết Tạ Trường Tịch là người nói một không hai, lại bò trở về.
Tạ Trường Tịch nhìn lướt qua vết thương đã được xử lý xong xuôi của Thẩm Tu Văn, dò hỏi chuyện xảy ra hồi buổi tối, sau khi hiểu rõ tình hình, hắn gật gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói rồi Tạ Trường Tịch đứng lên, Thẩm Tu Văn thấy Tạ Trường Tịch muốn ra ngoài, nhịn không được mở miệng: “Thượng…… Thượng Quân!”
Tạ Trường Tịch xoay người nhìn sang thì thấy vẻ mặt của Thẩm Tu Văn hơi mơ hồ, hắn chần chừ mở miệng: “Chuyện là…… Nếu…… Nếu Hợp Hoan Cung quả thật là không có liên quan gì đến chuyện của vực linh, thì chuyện nàng liên hôn với Thiên Kiếm Tông…… Trưởng bối…… Các trưởng bối có đồng ý không?”
“Là ý gì?”
Tạ Trường Tịch mở miệng, giọng nói hơi lạnh lẽo.
Thẩm Tu Văn nói ra được thành lời thì cảm thấy có dũng khí hơn một chút, hắn nắm chặt chăn, giọng nói đầy căng thẳng: “Đệ tử… đệ tử cảm thấy Hoa thiếu chủ là người tốt, nếu tông môn không phản đối, đệ tử… đệ tử muốn thử xem.”
Vừa dứt lời, Tạ Trường Tịch đột nhiên siết chặt kiếm.
Thẩm Tu Văn cảm thấy bầu không khí không ổn: “Thượng Quân?”
“Ngươi……”
Lời cảnh cáo của Côn Hư Tử xẹt qua tâm trí Tạ Trường Tịch, giọng nói của hắn khô khốc: “Chờ trở về thì hỏi sư phụ ngươi.”
Nghe thấy tông môn cũng không phải là tuyệt đối phủ nhận, Thẩm Tu Văn yên lòng.
Hắn cười cười: “Thượng Quân nói chí phải, chờ khi ta trở về tông môn thì lại bẩm báo sư phụ.”
“Chỉ cần sư môn đồng ý,” Thẩm Tu Văn rũ mắt, trong mắt mang theo vài phần ôn nhu, “Ta nguyện cùng Hoa thiếu chủ về Tây Cảnh.”
– Hết chương 10-
【 Vở kịch nhỏ 】
Thẩm Tu Văn của ngày hôm nay: “Lại là một ngày được Thiếu chủ sủng ái.
Ngủ trên giường Thiếu chủ, ăn đồ ăn của Thiếu chủ còn được Thiếu chủ trị thương cho nữa.”
Tạ Trường Tịch của ngày hôm nay: “Lại là một ngày chưa khỏi đỏ mắt.”.