Đọc truyện Kiếm Tại Thiên Hạ – Chương 23
Chờ khi đệ tử Đỗ gia phi ngựa đem mật thư của Hải Thất Lan rời đi, Nhiếp Hi nói mô phỏng theo mật thư làm đi làm lại đến mệt, đi về trước nằm nghỉ một hồi, muốn Nhiếp Cảnh nói chuyện cùng với Liễu Tiêu trước.
Tâm sự Nhiếp Cảnh nặng nề, tán gẫu vài câu với Liễu Tiêu, cuối cùng nhớ Nhiếp Hi, tìm một lý do cáo từ. Mới đi ra không được mấy bước, hai thằng bé thất kinh tiến lên đón, rối rít kêu lên: “Không xong, đi mau…” Thằng bé lớn tuổi hơn tay run rẩy chỉ chỉ tiểu viện mà hai huynh đệ ở tối qua.
Trong lòng Nhiếp Cảnh kinh hoàng một trận, mấy bước vội vã đi tới, nhớ tới ánh mắt bình tĩnh kỳ quái của Nhiếp Hi, trong lòng có một loại dự cảm đáng sợ.
Còn chưa đi vào, liền nghe một tiếng gầm điên cuồng, giống như tiếng rồng ngâm trên trời, mây trên không trung náo nức, mặt đất và tường cao cũng cộng hưởng theo, âm ỉ không ngừng run rẩy. Ngay cả nước sông ở xa xa cũng mơ hồ có cảm ứng, truyền tới tiếng sóng vỗ như sấm chớp.
Một tiếng uy dũng, sáu quân lùi xuống, đó là… đó là… làm sao có thể?
Gần như cùng lúc đó, một cột tro bụi như thanh long bay lên trời, đến nỗi đất cát bay mù trời, cây cối cũng ứng tiếng bật lên.
Nhiếp Cảnh định thần nhìn lại, thất thanh nói: “Nhị… Ngô vương… là ngươi?”
Không tới nửa canh giờ, võ công của Nhiếp Hi hình như đã khôi phục rất nhiều, đây là chuyện gì? Nhiếp Cảnh mơ hồ nghĩ đến chuyện gì đó, tâm trạng trầm xuống.
Cuồng phong và tiếng huýt gió đột nhiên dừng lại, thanh âm bình tĩnh của Nhiếp Hi lờ mờ truyền tới từ trong lớp bụi vàng đầy trời: “Là… Cận huynh à, mau đi ra, cẩn thận đả thương ngươi.” Hắn cố gắng nói thật bình tĩnh, Nhiếp Cảnh lại nghe được âm cuối run rẩy, biết Nhiếp Hi rõ ràng đang tận lực nén chịu thống khổ gì đó rất lớn!
“Đi ra ngoài!” Nhiếp Hi không nghe y rời khỏi, đột nhiên thanh âm trầm xuống, tựa hồ khó kiềm chế thêm nữa.
Chỉ thấy cột bụi như thanh long lại nổi dậy, một phen cuồng phong đột nhiên cuốn lên, Nhiếp Cảnh nhất thời giống như cưỡi mây đạp gió bị hất ra xa. Nhưng cột bụi kia cũng kỳ lạ, cư nhiên nhẹ nhàng ném y lên trên thảm cỏ, cũng không có tổn thương gì.
Nhiếp Cảnh lại càng chấn động lo sợ, chợt lớn tiếng kêu lên: “Nhiếp Hi! Ngươi làm chuyện ngốc gì vậy?” Thanh âm của y lập tức bị tiếng gió nuốt chửng.
Tiếng huýt gió trong tiểu viện càng ngày càng sắc bén thảm thiết, giống như người nọ đang trải qua hành hạ ở dưới địa ngục vậy. Gió bụi vần vũ đầy trời, tấp vào mặt như đao, người vừa mới hơi tiến lại gần liền lung lay lắc lư, Nhiếp Cảnh gọi thế nào cũng không có tiếng đáp của đệ đệ y. Y liều mạng muốn dựa vào gần tiểu viện, nhưng hết lần này tới lần khác bị cuồng phòng đẩy ngã xuống đất. Liễu Tiêu nghe tiếng chạy tới, rốt cuộc cũng không có thể bước một bước qua ranh giới.
“Điên rồi! Người này nhất định điên rồi!” Liễu Tiêu nhìn chằm chằm vào điệu vũ điên cuồng của cát bụi trong tiểu viện, không nhịn được sợ run cả người, tựa hồ dự cảm được một điềm xấu nào đó.
Không biết qua bao lâu, tiếng huýt gió bỗng nhiên dừng lại. Nhiếp Cảnh cũng không ngại nguy hiểm, giành xông vào trước.
Bên trong tiểu viện đã bị tàn phá không còn hình dáng gì, Nhiếp Hi thì nghiêng người dựa vào đống ngói vụn đổ nạt, im hơi lặng tiếng, máu tươi lẳng lặng chảy ra từ mắt, mũi, miệng, nhìn qua vô cùng thê thảm, nhưng thần tình ôn hoà và bình tĩnh đến đáng sợ.
Tay Nhiếp Cảnh run rẩy chạm nhẹ một cái trên mặt hắn, thấp giọng nói: “Ngươi… Vì sao chứ?”
—— Trong nháy mắt ấy, Nhiếp Cảnh hiểu được chuyện mới xảy ra ban nãy. Nhiếp Hi uống hết toàn bộ bình giải dược mà Chu Nhã Hoa cho, cái kia vốn là thứ lấy độc trị độc, phân lượng lớn như vậy, người bình thường e rằng sau khi dùng liền lập tức mất mạng, tuy Nhiếp Hi không chết, nhưng cũng bị hành hạ như ruột gan đứt ra từng khúc vậy.
Hai mắt Nhiếp Hi chảy máu, nhưng khoé miệng cười nhạt, tiện tay lau đi bọt máu không ngừng chảy ra, ôn nhu nói: “Ngươi sợ sao? Cận huynh.”
Nhiếp Cảnh chăm chú nhìn y, hồi lâu mới run giọng nói: “Vì sao?”
Nhiếp Hi cười không đáp, nhưng mà hơi chìa một tay ra: “Tới đây… Để cho ta sờ mặt ngươi. Ta sợ không chịu đựng nổi độc tính, thật sự chết rồi… ta phải nhớ dáng vẻ của ngươi.”
“Ngươi… thật không biết sao?” Tai Nhiếp Cảnh vù vù một tiếng, hoàn toàn không hiểu ý tứ thật sự của Nhiếp Hi, một lát sau mới gượng gạo nói.
Nhiếp Hi cười cười, cố chấp giữ vững dáng vẻ vươn tay ra kia, khẽ nói: “Qua đây. Ta phải nhớ dáng vẻ của ngươi.” Vừa mới mở miệng, máu lại chảy ròng ròng xuống. Thân thể hắn lung lay lắc lư, dường như có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào, nhưng cắn răng cố gắng không ngã.
Nhiếp Cảnh nhắm mắt lại, thật sự đi tới trước mặt hắn, chăm chú nhìn hắn.
Nhiếp Hi cười nói: “Thật tốt.” Gắng giượng ngồi thẳng người, ngón tay run rẩy nhẹ nhàng mơn trớn mặt y, từ trán lông mày, mũi, môi, cằm, đi qua từng điểm từng điểm nhỏ, giống như đang chuyên tâm đẽo gọt một kiệt tác tuyệt thế vô hình nào đó vậy.
Nhiếp Cảnh khẽ run lên, suýt nữa không thể nào nhẫn nại để hắn đụng chạm mỗi một điểm nhỏ đến đáng sợ, một lát sau khẽ nói: “Vì sao?”
Ánh mặt mông lung như sương mù của Nhiếp Hi lẳng lặng quay về phía Nhiếp Cảnh, chậm rãi nói: “Muốn phong Đỗ Kiến Vũ làm tướng quân sao? Nếu như độc của ta phát tác mà bỏ mình… Cứ làm như vậy đi. Ca ca.” Hắn cười nhạt, khẽ động đến độc tính ở lục phủ ngũ tạng, thân thể run rẩy một hồi, chậm rãi ngã xuống, khoé miệng vẫn còn mang theo nụ cười sắc nhọn đến vô tình kia.
Lỗ tai của Nhiếp Cảnh vù vù một tiếng, cả người cũng trở nên chết lặng, chỉ có tâm hồn trôi giạt bồng bềnh, trong lòng không biết là bi thương, là hoang mang, hay vẫn là hy vọng mơ hồ.