Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 91: Đại hàng xóm, nhị hàng xóm


Đọc truyện Kiếm Sống Nơi Hoang Dã – Chương 91: Đại hàng xóm, nhị hàng xóm

Editor: ChieuNinh

Hôm nay thời điểm hàng xóm báo nhân đến đổi thức ăn ngon, mang thêm một bó hoa tươi.

Ngày hôm qua thì mang tới là da thú rửa sạch.

Ngày hôm trước là cái gì tới?

Nếu như không có sự so sánh, nhận vài ba thứ lấy lòng của báo nhân hàng xóm có lẽ Lỗ Đạt Mã còn có thể coi như là thuận tiện bày tỏ thân thiện. Nhưng nếu như mỗi lần lúc hàng xóm mới tới lấy vật đổi vật tương đối bình thản, thì hành động của hàng xóm cũ sẽ để cho Lỗ Đạt Mã có chút suy nghĩ rồi.

Hai hàng xóm ở bên cạnh nhà đều là giống đực báo nhân, để cho tiện phân biệt, Lỗ Đạt Mã đều đặt tên cho tất cả bọn họ. Nói là tên, thật ra thì cũng chỉ là đánh số thứ tự.

Hàng xóm cũ gọi là: đại hàng xóm.

Hàng xóm mới gọi là: nhị hàng xóm.

Lỗ Đạt Mã nghĩ, về sau nếu như có nhiều hàng xóm, nàng thì tiếp tục ba hàng xóm, bốn hàng xóm, năm hàng xóm, sáu hàng xóm, bảy hàng xóm…… Cứ thế mà suy ra, như vậy vẫn tiếp tục sắp xếp. Đơn giản lại dễ nhớ, còn không phải phí đầu óc nghĩ tên. Mình thật là quá thông minh, thật đáng khen ngợi!

Thời điểm mỗi lần Nhị hàng xóm tới trao đổi thức ăn ngon, đều sẽ để xuống thịt tươi mang tới, sau đó lùi về sau mấy bước, giữ vững khoảng cách nhất định, chờ đợi Dạ hoặc là Lỗ Đạt Mã tới đặt thức ăn nấu chín xuống, lại lấy thịt tươi hắn mang tới đi. Trong thời gian này, trên mặt của hắn bình thường không có vẻ mặt gì. Dĩ nhiên, mỗi lần hắn xuất hiện phần lớn là hình thái Tiểu Báo, cho dù là Lỗ Đạt Mã muốn nhìn cũng nhìn không ra là nét mặt gì. Ngược lại là đôi mắt màu vàng óng kia, thường sẽ khóa chặt ở trên người bọn họ, xa xa nhìn chăm chú vào xem bọn họ đang làm gì. Lỗ Đạt Mã cảm thấy, đối với phương thức sống của bọn họ, nhị hàng xóm hẳn là tò mò.

Thật ra thì nhị hàng xóm đối với cuộc sống của nàng và Dạ không riêng gì tò mò, trong lòng còn có chút hướng tới.

Những ngày dưỡng thương ở chung một chỗ cùng bọn họ, khiến nhị hàng xóm cảm thấy trong lòng ấm áp, như có thứ gì đó đang nảy mầm. Khi thương thế của hắn tốt lên rồi rời đi, đều sẽ nghĩ, nếu như hắn cũng có thể tìm được một giống cái giống như Lỗ Đạt Mã, tạo thành một cuộc sống có hình thức như thế vậy thì cảm giác cũng thật không tệ.

Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã chỉ có một, còn để cho Dạ tốt số nhặt được. Không biết nếu như Dạ rõ ràng ý tưởng của nhị hàng xóm, có phải cũng kêu hắn đến trên thảo nguyên nằm chờ hay không, chờ từ trên trời lại rơi xuống một người nện vào hắn.

Bởi vì hướng tới loại phương thức sinh hoạt của Lỗ Đạt mã và Dạ, cho nên, nhị hàng xóm dọn đến bên cạnh nhà bọn họ, thời điểm không có chuyện gì làm, thì sẽ đứng xa xa nhìn từng hành động kỳ quái của bọn họ, cũng thật thú vị.

Khi nhìn thấy có một giống đực báo nhân khác sẽ cầm con mồi tới trao đổi với thức ăn ngon của bọn họ thì hắn cũng bắt đầu có cái ý niệm này.

Nhưng mà, tầm nhìn của nhị hàng xóm rất đơn thuần, chỉ nghĩ quan sát cuộc sống của bọn họ, hơn nữa nhân tiện có thể đổi một chút thức ăn có mùi vị không tệ.

Mà tầm nhìn của đại hàng xóm cũng chưa có đơn thuần như vậy rồi.

Mùa sinh sôi nẩy nở trước, Lỗ Đạt Mã và Dạ tới đây an cư lạc nghiệp, đại hàng xóm cùng với bầu bạn tạm thời của hắn bị mùi thơm thức ăn của hai người bọn họ hấp dẫn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Thế nhưng qua thời gian đó, hắn cũng không có quá nhiều quan tâm chú ý tới tiểu giống cái yếu ớt này, quá mức yếu ớt, không phù hợp ánh mắt chọn lựa bạn lữ của hắn.

Nhưng mà, làm hàng xóm lâu dài, nàng có rất nhiều hành động kỳ quái lại hấp dẫn ánh mắt đại hàng xóm. Mới đầu cũng chỉ đơn thuần là tò mò, nhưng mà, từ từ hắn sẽ nghĩ, những động tác, hành động này, nếu như là hắn làm sẽ như thế nào. Vì vậy, hắn bắt đầu bắt chước.

Thật ra thì báo nhân vẫn thích lấy hình thái Tiểu Báo hoạt động, trong một ngày hơn phân nửa thời gian đều là bộ dạng Tiểu Báo. Chỉ vào số ít trong thời gian sẽ hoá thành hình người, tỷ như thời điểm xuống nước tắm rửa, lại tỷ như thời điểm cần vận chuyển hàng hóa.

Đại hàng xóm bắt đầu thử giống như Dạ và Lỗ Đạt Mã, trừ săn đuổi tất cả thời gian còn lại đều bảo trì trạng thái hình người.

Từ lúc hắn lấy hình người hoạt động, Lỗ Đạt Mã còn tặng hai cái tạp dề da thú cho hắn. Dĩ nhiên, Lỗ Đạt Mã thì không có ý tứ đặc biệt gì. Chỉ là nhìn không quen hắn “dắt chim đi dạo” khắp nơi.


Nhưng mà, đại hàng xóm thật rất vui vẻ một trận.

Mỗi ngày chuyện Dạ thích làm nhất chính là ôm Lỗ Đạt Mã ở trong lòng, đi tới đâu cũng ôm. Mà Lỗ Đạt Mã sẽ hoặc dịu dàng hoặc dí dỏm cười về phía Dạ.

Giữa báo nhân thì tuyệt đối không biết làm động tác như thế. Thời điểm bọn họ bày tỏ thân mật trừ cọ cọ thì chính là liếm.

Đại hàng xóm nhìn nhiều hơn, dần dần sẽ thay thế hình tượng của Dạ thành bộ dáng của mình. Tưởng tượng cái này, nếu như là hắn, cũng rất tốt.

Mỗi khi thấy Lỗ Đạt Mã đứng ở cửa động, dùng miệng đi tiếp xúc mặt của Dạ. Đại hàng xóm sẽ nghĩ, cái miệng nhỏ của tiểu giống này nếu như áp vào trên mặt mình thì sẽ là cảm giác gì.

Dần dần, đại hàng xóm càng ngày càng có một loại kích động muốn thay thế Dạ đứng ở bên cạnh Lỗ Đạt Mã.

Vì vậy, hắn bắt đầu quan sát mong muốn của Lỗ Đạt Mã, thường xuyên lấy lòng nàng. Chỉ chờ mong ở mùa sinh sôi nẩy nở mới lại tới thì nàng sẽ rời khỏi Dạ mà lựa chọn mình.

Lỗ Đạt Mã phát hiện, đại hàng xóm càng ngày càng không thích hợp.

Ánh mắt của hắn nhìn nàng là lạ, giống như nhìn chằm chằm con mồi. Hình như cũng sẽ không giữ vững cự ly an toàn gì cùng với nàng. Trước kia thời điểm trao đổi thức ăn, đại hàng xóm và nhị hàng xóm đều giống nhau, bỏ đồ xuống rồi, liền lui về phía sau đến địa phương xa hai, ba mét chờ đợi. Mà bây giờ bình thường hắn đều lấy mấy thứ tự mình giao vào trong tay nàng, lại lấy đi thức ăn đã làm xong.

Đây là bởi vì quan hệ càng ngày càng quen thuộc sao?

Gần đây càng thêm không thích hợp, hắn còn luôn xuất hiện vào thời điểm Dạ và Tuyết cũng đi ra ngoài, sau đó đi theo bên cạnh mình. Tuy nói không có hành động vượt rào gì, nhưng cũng khiến Lỗ Đạt Mã có loại khó chịu không nói được thành lời.

Đại hàng xóm đây là muốn làm gì?

Hôm nay thời tiết có chút biến động, buổi sáng còn trời xanh mây trắng, vào lúc này lại có chút mưa nhỏ bay bay.

Lỗ Đạt Mã vội vàng thu trở về da thú đang phơi ở bên ngoài. Vật này không được thấm nước, dính nước sẽ trở nên cứng rắn, như vậy mình đặc chế nửa ngày liền mất toi công rồi.

Đang vào thời điểm Lỗ Đạt Mã bận rộn, một bàn tay to đưa tới giúp một tay, dọa nàng giật mình.

Không phải Dạ!

Lỗ Đạt Mã không biết là hoàn cảnh thay đổi để cho khứu giác của mình trở nên bén nhạy, hay là đối với với Dạ quá mức quen thuộc. Nàng có thể rất rõ ràng phân biệt ra được mùi vị khác nhau trên người Dạ và người khác.

Mãnh liệt quay đầu lại, chỉ thấy trong tay đại hàng xóm đang giơ hai tấm da thú từ trên dây phơi quần áo lấy xuống, đang muốn giao cho nàng.

Hắn đứng rất gần Lỗ Đạt Mã, gần đến nỗi Lỗ Đạt Mã cũng có thể cảm thấy hơi thở ấm áp từ mũi hắn thở ra từng phát từng phát thổi qua tóc của nàng.

Khoảng cách gần như thế làm Lỗ Đạt Mã rất không thoải mái. Nàng khách khí nhận lấy da thú, sau đó thật nhanh lui về phía sau mấy bước.

“Cám ơn!”


Mặc kệ đại hàng xóm có thể nghe hiểu hay không, Lỗ Đạt Mã đều có lễ phép nói cám ơn, lấy cái này che giấu phần lúng túng và khó chịu trong lòng.

Đại hàng xóm phát ra tiếng thở dốc như tiếng cười, xoay người tiếp tục thu da thú giúp Lỗ Đạt Mã. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

Nghe âm thanh, hình như tâm tình của hắn không tệ.

Nhưng Lỗ Đạt Mã cảm thấy hắn bị cái gì đó kích thích. Chẳng lẽ bởi vì mùa xuân không có tìm được giống cái báo nhân thích hợp?

Ừ, rất có thể.

Không cần biết người hay là động vật, nếu như ở phương diện khác không chiếm được thông hiểu, cũng sẽ trở nên không giống như bình thường, nghiêm trọng hơn thậm chí có thể bị kêu là cổ quái.

Đại hàng xóm giúp Lỗ Đạt Mã thu da thú xong rồi liền rời đi.

Để tỏ lòng cảm tạ, Lỗ Đạt Mã tặng hắn hai cái trứng muối.

Nàng cảm thấy trong quan niệm của báo nhân: “có lao động mới có thu hoạch” vô cùng có đạo lý. Nàng cũng không muốn đánh vỡ. Nếu đại hàng xóm giúp mình làm việc, như vậy thì đưa cho hắn hai cái trứng muối làm thù lao lao động chứ sao.

Lỗ Đạt Mã làm như vậy, hợp tình hợp lý.

Nhưng mà, đối với đại hàng xóm có ý tưởng khác, thì lại khác hẳn. Hắn cảm thấy Lỗ Đạt Mã cũng sinh ra hảo cảm tương tự đối với hắn, nếu không, tại sao tự nhiên lai cho hắn đồ?

Cho nên nói, thế gian có một từ gọi là: tự mình đa tình.

Đại hàng xóm đi chưa được bao lâu thì Dạ liền khiêng con mồi trở lại.

Hôm nay con mồi phong phú, một con dê sừng hươu, hai con chim mập, còn có một con thỏ bự mập.

Từ lúc Lỗ Đạt Mã dùng lông thỏ dệt ra len sợi, mỗi ngày Dạ và Tuyết đi ra ngoài cũng sẽ cố ý mang về một con thỏ.

Mà Lỗ Đạt Mã trải qua một mùa đông rèn luyện, kỹ thuật kéo tơ và đan áo len có vẻ được nâng cao. Bây giờ nàng mặc trên người chính là váy lông mình đan.

Nói là váy lông, thật ra thì cũng chẳng qua chính là dệt phía trước một tấm, lại dệt phía sau một tấm, chiều dài vừa đủ, may lại với nhau, khoác lên người, chính là váy rồi. Tay áo cái gì, tất cả đều là trước dệt thành tấm, sau đó may thành ống, sau đó lại ráp lên nơi bả vai.

Đây là sản phẩm nàng mân mê cả một mùa đông.

Nói thật, đối với nữ hài tử thích thêu hình chữ thập gì đó, đan áo len, Lỗ Đạt Mã một chút thiên phú cũng không có. Cũng may, nàng xuyên qua đến Viễn Cổ, mà không phải là cổ đại. Nếu không, riêng một chuyện nữ công, là có thể muốn mạng của nàng.

Lỗ Đạt Mã nhìn sắc mặt của Dạ có chút kỳ quái.

Sao lại giống như thời tiết hôm nay vậy, nói thay đổi liền thay đổi ngay.


Thời điểm vừa trở về còn trời trong vạn dặm không mây, thế nào lại đột nhiên một cái liền trở nên mây đen che trời như có mưa to tập kích?

“Đạt Mã? Là ai?”

Dạ vừa trờ lại đã ngửi được trên địa bàn của mình có mùi không thuộc về hắn. Khí tức này cũng không phải là tư vị về Tuyết hắn đã quen thuộc. Mà là tư vị của một mùi vị tràn đầy nam tính do báo nhân tiết ra.

Điều này làm cho Dạ nhất thời cảnh giác.

Phương diện báo nhân đang tìm bạn lữ, không có chú ý thứ tự đến trước và sau. Nếu như hai hoặc càng nhiều giống đực báo nhân coi trọng cùng một giống cái, như vậy thì mọi người tới quyết đấu đi, hoặc hội đồng, hoặc đơn đả độc đấu. Diendan~ChieuNinh Có chút giống như tỷ võ cầu hôn cổ đại, người cường hãn nhất sẽ ôm được mỹ nhân về.

Dĩ nhiên, cũng không loại trừ báo nhân xinh đẹp quyến rũ sẽ miễn trường tranh đấu này, cùng rời đi với một báo nhân nhìn thuận mắt.

Nhưng mà, tình huống như thế ít lại càng ít. Ở trong tộc đàn báo nhân tôn trọng dũng mãnh, cường hãn, giống cái báo nhân bình thường cũng sẽ lựa chọn người thắng sau cùng ở trong trận quyết đấu.

Tại mùa xuân sinh sôi, Dạ nhạy cảm phát hiện có báo nhân tới giành Đạt Mã với mình rồi.

“Hả? Ai? À…… Đại hàng xóm mới vừa rồi đã tới.”

Lỗ Đạt Mã co rút khóe mắt, cái tên hũ nút Dạ này, tích chữ như vàng, nói chuyện cùng hắn càng lúc càng giống như chơi đoán chữ.

“Không để ý tới hắn!”

Dạ ôm Lỗ Đạt Mã vào trong ngực, ôm thật chặt, môi mỏng nhẹ nhàng ma sát ở cổ của nàng, hoặc gặm cắn, hoặc hôn. Làm cho Lỗ Đạt Mã ngứa một hồi, rụt cổ lại.

“Tại sao vậy?”

Nàng nén cười, hỏi.

Đại hàng xóm vẫn luôn đang trao đổi đồ với bọn họ mà? Cũng không có ra vẻ không thân thiện gì, làm sao lại đột nhiên không để ý tới người ta?

“Không để ý tới! Ghét!”

Ở trong một mùa nhạy cảm như vậy, Dạ không thích giống đực báo nhân đến gần Lỗ Đạt Mã, giống như Lỗ Đạt Mã không thích giống cái báo nhân hấp dẫn Dạ.

“Ặc……, được, vậy lần sau đại hàng xóm đến đổi đồ có cho hay không? Còn có nhị hàng xóm cũng không cho luôn sao?”

Lỗ Đạt Mã còn chưa ý thức được, hiện tại Dạ đang ôm bình dấm chua.

“Không cho!”

“Cái này không được đâu?”

“Không cho! Ghét!”

“Ực……”

Lỗ Đạt Mã nghe ra giọng nói Dạ không tốt, đây là dấu hiệu trước khi nổi giận. Tuy nói cho tới bây giờ hắn phát giận chỉ là hờn dỗi, nhưng mà, Lỗ Đạt Mã vẫn là không muốn trêu chọc hắn. Bởi vì, tích lũy nhiều tức giận, không chỗ giải quyết, vào buổi tối Dạ sẽ tìm lấy loại phương thức khác phát tiết.


Khụ! Khụ! Nhớ tới Lỗ Đạt Mã liền buồn bực, tấm thân nho nhỏ của mình trải qua bị hắn giày vò nha!

Thật ra thì Dạ giày vò nàng cũng có đạo lý.

Nếu như không có Lỗ Đạt Mã tồn tại, Dạ chính là một tồn tại Sát Thủ Lãnh Huyết. Vui buồn giận dỗi hiếm khi có đều có liên quan với Lỗ Đạt Mã.

Nếu như là trên người ai, tức giận từ đâu ra, không phải tìm về từ nơi đó sao.

Lỗ Đạt Mã suy nghĩ, không cho thì không cho đi, dù sao nhà mình lại không trông cậy vào chút đồ trao đổi này.

Nói thật, mỗi lần trao đổi đồ từ đại hàng xóm, nhị hàng xóm, nếu như bọn họ cho nhiều hơn, ngày hôm sau, Lỗ Đạt Mã cũng sẽ bổ trở về.

Nàng cũng không muốn chiếm tiện nghi người ta cái gì, hơn nữa, lấy giỏi giang của Dạ, nhà nàng cũng không thiếu cái gì.

Sở dĩ sẽ trao đổi cùng đám báo nhân, chỉ là nàng muốn bày tỏ một chút hữu nghị làm hàng xóm với bọn họ, dĩ nhiên, cũng không phải là Lỗ Đạt Mã không có toan tính.

Dù sao “họ hàng xa không bằng láng giềng gần” những lời này không phải là không có đạo lý. Diendan~ChieuNinh Ngộ nhỡ một ngày nào đó thật sự gặp phải tình huống nguy cấp đột ngột, nàng hi vọng hàng xóm báo nhân có thể nể tình quan hệ mọi người không tệ mà giúp một tay.

Ngày hôm sau, bên ngoài vẫn rơi xuống mưa bụi mù mịt như cũ, Dạ và Tuyết cũng đi ra ngoài săn. Lỗ Đạt Mã đàng hoàng nghe lời làm việc ở trong động, ngồi ở bên cửa sổ mượn ánh sáng cắt da thú, làm quần áo về sau trời nóng mặc.

Nếu như một lát đại hàng xóm tới đây, nàng có thể làm bộ như không thấy. Như vậy thì có thể tiết kiệm không trao đổi đồ với người ta, còn không biết giải thích lúng túng như thế nào.

Bởi vì nàng cũng không thể nói: “Nhà tôi chán ghét ngươi, cho nên từ nay về sau sẽ không gia công phục vụ cung cấp ăn chín cho ngươi” đi!

Lỗ Đạt Mã len lén quan sát từ cửa sổ ra phía ngoài động.

Hôm nay tới trước chính là nhị hàng xóm, hắn ngậm con mồi ngồi chồm hổm ở khoảng cách an toàn rồi đợi trong chốc lát, không thấy Lỗ Đạt Mã ra ngoài, liền lại ngậm đồ rời đi.

Nhị hàng xóm đi không bao lâu, đại hàng xóm đã tới rồi.

Hắn khiêng một động vật khổ người rất lớn, máu tươi dầm dề, Lỗ Đạt Mã không phân biệt được là cái gì, tóm lại là rất lớn, dáng vóc xem ra không phân cao thấp với đại hàng xóm.

Lỗ Đạt Mã kỳ quái, đại hàng xóm này là đang trổ mã lần hai sao? Hay là bởi vì mùa tìm phối ngẫu, thể lực tiêu hao liền trở nên lớn theo? Trao đổi đồ càng lúc càng lớn, xem ra hắn cũng càng ngày càng tham ăn rồi.

Chỉ là, phương diện này Ddạ tiêu hao cũng thật lớn, chỉ chưa thấy lượng cơm của hắn tăng trưởng.

Đại hàng xóm khiêng con mồi để xuống, đôi mắt màu vàng óng bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Lỗ Đạt Mã.

Có lẽ là bởi vì không nhìn thấy Lỗ Đạt Mã, hắn ngồi xổm trên mặt đất đợi trong chốc lát, liền bắt đầu phát ra tiếng kêu “Ô…… Oa…… Oa…… Ô……”, đây là đang la lên để Lỗ Đạt Mã xuất hiện.

Lỗ Đạt Mã sợ bị phát hiện, đầu nhỏ vốn ở cạnh cửa sổ nhìn lén liền co rụt lại, tránh về trong động.

Đại hàng xóm đợi đã lâu, cũng chưa thấy Lỗ Đạt Mã xuất hiện, do dự một chút, liền khiêng con mồi rời đi.

Nhìn bóng dáng đại hàng xóm đi xa, Lỗ Đạt Mã kiên định muốn làm gì làm cái đó. Giác quan báo nhân đều rất nhạy cảm, nàng thật sợ bị đại hàng xóm phát hiện mình núp ở trong động, chính là vì không trao đổi thức ăn với nhà người ta.

Liên tiếp ba ngày, Lỗ Đạt Mã ở thời điểm Dạ và Tuyết đi ra ngoài săn bắt, cũng nấp ở trong động làm bộ không có ở đây.

Nhị hàng xóm đã đến mấy lần sau đó liền không xuất hiện nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.