Đọc truyện Kiếm Sống Nơi Hoang Dã – Chương 87: Gặp tranh đấu, cứu chữa báo nhân
Editor: ChieuNinh
Mưa to lại rơi hơn bốn mươi ngày sau mới ngừng. Nhưng mà bầu trời cũng không có trong, mây đen vẫn tích tụ như cũ. Lỗ Đạt Mã biết, đây là ông trời mệt mỏi, lấy hơi rồi sẽ tiếp tục.
Chỉ là, nàng vẫn rất quý trọng thời gian ngừng mưa không dễ này, rất nhiều ngày ở suốt trong sơn động đã làm nàng khó chịu hỏng rồi.
Đợi Dạ săn bắt trở lại, ăn xong bữa cơm, Lỗ Đạt Mã năn nỉ Dạ mang nàng ra ngoài đi dạo. Cũng bảo đảm sẽ không đi xa, chỉ ở cửa nhà hóng gió một chút sẽ trở lại.
Nếu như bình thường, một mình nàng ở trên địa bàn nhà mình đi một vòng cũng không có gì, nhưng bây giờ là thời kỳ không ổn. Bởi vì tránh né nước lũ mà có quá nhiều mãnh thú di chuyển đến, không biết chính xác lúc nào thì sẽ nhảy ra một con coi nàng như thức ăn ngon mà ăn mất.
Dạ suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Chung sống lâu như vậy, Dạ cũng biết tính tình Lỗ Đạt Mã là hoạt bát hiếu động, để cho nàng trong động buồn bực lâu như vậy thật sự rất làm khó nàng.
Trải qua lễ rửa tội mấy chục ngày mưa to, bởi vì địa thế mà dù chưa có hiện tượng bị ngập nước, nhưng cũng nhiều hơn chứ không ít nước từ đỉnh núi chảy xuống tới con sông, chia cắt rừng núi sườn dốc thành từng mảnh từng khối.
Mặt đất rất là trơn trợt, cũng có không ít hố nước đọng.
Lỗ Đạt Mã nắm bàn tay Dạ mấy bước vừa trợt vừa đi.
Dĩ nhiên, phía trước là đứa nhỏ Tiểu Báo chỉ mặc cái yếm da thú đang chạy. Có thể ra ngoài hóng mát một chút, làm một tiểu báo nhân đang tuổi bướng bỉnh hiếu động tự nhiên cũng muốn đi theo. Cái mông nhỏ của nó uốn uốn éo éo chạy ở trước mặt, động tác linh hoạt, tuyệt không giống như hài đồng ba tuổi.
Chỉ là, suy nghĩ một chút cũng đúng, đứa bé loài người thực sự cũng sẽ không mới sinh ra gần một trăm ngày là có bộ dạng trưởng thành ba tuổi.
Sau cơn mưa bùn đất tràn lan một loại mùi thơm thoang thoảng, Lỗ Đạt Mã hít thật sâu một hơi. Đột nhiên phát hiện, bàn tay Dạ dắt tay mình có chút căng thẳng. Hắn dừng lại, cũng nhỏ giọng kêu Tuyết trở lại.
Từ trên nét mặt căng thẳng của hắn, Lỗ Đạt Mã biết có tình huống.
“Chít chít……”
Tiếng cười ré làm người ta rợn cả tóc gáy không biết từ phương hướng nào truyền đến. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d
Sau đó ——
“Oa ô…… Oa oa ô oa……”
Đây là tiếng Tiểu Báo rít gào.
Mà tiếng cười ré âm u mới vừa rồi, Lỗ Đạt Mã đã từng nghe qua ở trên thảo nguyên, là linh cẩu.
Đồng thời nghe được âm thanh này, thì Dạ đã hóa thân hắc báo, bảo hộ Lỗ Đạt Mã ở sau lưng, cảnh giác nghe động tĩnh.
Có lẽ là báo nhân đối với nguy hiểm có cảm giác nhạy cảm bẩm sinh, tiểu báo nhân cũng trong nháy mắt biến thành báo tuyết nhỏ.
Nhưng mà, theo thói quen bảo vệ đối với nhỏ yếu, Lỗ Đạt Mã ôm nó ở trong ngực.
Gào thét……
Cười gằn……
Kêu rên……
Từ trong âm thanh truyền tới thì có thể đoán được tại một chỗ nào đó trong rừng núi đang tiến hành đọ sức kịch liệt.
Hơn nữa chiến trường vật lộn hình như đang không ngừng biến hóa, âm thanh kia cách mấy người Lỗ Đạt Mã càng ngày càng gần.
Phản ứng đầu tiên của Lỗ Đạt Mã chính là lôi kéo Dạ rời đi. Nàng đã từng nghĩ tới, nếu như có cơ hội sẽ khiến cho nhóm báo nhân học được đánh “hội đồng” tới đối kháng ngoại địch, nhưng mà, cái này không bao gồm để cho Dạ tự mình làm mẫu. Nàng thừa nhận mình ích kỷ, vào lúc này ngay cả ý niệm giúp một tay nàng cũng không có.
Linh cẩu là động vật bầy đàn, ở trên thảo nguyên gặp qua một đám bọn chúng không phân cao thấp với Dạ, có lẽ Dạ có thể đối mặt mấy con, thậm chí mười mấy con hung tàn xấu xí như thế, thì Lỗ Đạt Mã cũng không tự chủ được mà lo lắng, nàng không muốn thấy Dạ bị thương.
Cho nên, nàng có chút tàn nhẫn coi nhẹ sự sống còn của một báo nhân khác, nàng chỉ muốn Dạ của nàng an toàn hoàn chỉnh, hoàn hảo vô khuyết.
Nhưng mà, lần này hình như Dạ không có ý muốn rời đi. Hắn chỉ phát ra tiếng “khúc khích” từ trong cổ họng giống như tiếng cưa gỗ, khiến Lỗ Đạt Mã mang theo tiểu báo nhân về nhà.
Mới đầu Lỗ Đạt Mã còn có chút không hiểu, lấy thói quen lạnh nhạt của Dạ, trừ mình và một nhà dưỡng mẫu Cự Lang của hắn ra, hắn gần như đều là thờ ơ. Hôm nay biểu hiện của hắn cũng là muốn gia nhập chiến đấu, như thế thật khác thường…..
Đột nhiên nghĩ lại, Lỗ Đạt Mã hiểu.
Là lãnh địa.
Chiến trường vật lộn đang đến gần lãnh địa của Dạ.
Làm một giống đực kiêu ngạo, lãnh địa của hắn giống như tôn nghiêm của hắn, không cho phép xâm phạm.
Lỗ Đạt Mã không muốn rời đi, nàng lo lắng.
Nhưng mà, một khi Dạ cũng gia nhập chiến đấu, như vậy tồn tại của mình và Tuyết, không giúp được gì ngược lại là gánh nặng.
Lỗ Đạt Mã nhìn chằm chằm hai mắt Dạ, để cho hắn cẩn thận, sau đó ôm Tuyết thật nhanh chạy vào trong nhà. Nàng muốn trước tiên đưa tiểu báo nhân về nhà, cầm lửa và mỡ trở ra giúp hắn.
Thời điểm khi Lỗ Đạt Mã cầm mỡ và cây đuốc trở lại lần nữa, Dạ và một báo nhân khác đã cùng linh cẩu triền đấu lại với nhau.
Cũng may, số lượng linh cẩu không coi là nhiều, chỉ có năm con.
Lấy lực chiến đấu của Dạ, không phải Lỗ Đạt Mã như Vương bà buôn dưa (nói quá), mình hắn đánh ba là không có vấn đề. Chỉ là không biết báo nhân kia thì như thế nào.
Chỉ là, Lỗ Đạt Mã nhìn trạng thái báo nhân kia thể lực đã có chút cạn kiệt, bắt đầu liên tục bại lui. Hơn nữa, trái chân sau của hắn có một mảng lớn máu thịt be bét, bị thương thật nặng.
Nếu như hắn không có lực chiến đấu, Dạ lấy một đấu năm, tuyệt không có cơ hội thắng.
Chỉ là, nàng phải thế nào đến giúp Dạ đây?
Dạ và linh cẩu là triền đấu khoảng cách gần, đổ mỡ đốt lửa tất nhiên cũng sẽ lan đến gần hắn.
Trước đốt chút lửa đi, về phần công việc đổ mỡ, nghĩ biện pháp để Dạ làm.
Nhánh cây cành cây tùy tiện kéo một cái chính là một đống, chỉ là, mới vừa mới mưa xong, không có một cái nào được, tất cả đều vô cùng ẩm ướt. Lỗ Đạt Mã đang lo lắng không nhóm được lửa, nàng tưới chút mỡ lên trên đống củi, nhưng mà không dám dùng nhiều, sợ một lát không đủ dùng đi đối phó linh cẩu.
Mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng Lỗ Đạt Mã đốt được đống củi. Ngọn lửa nho nhỏ mơ hồ toát ra từ ở trong đống cành cây ẩm ướt, lại có mảng lớn khói dầy đặc cuồn cuộn theo gió thổi tới.
Theo hướng cơn gió, khói dầy đặc rất nhanh sẽ bao phủ chiến trường kịch liệt.
Lỗ Đạt Mã không biết thế này có tính là chó ngáp phải ruồi hay không.
Dạ từng bị hun khói qua, cũng dùng khói hun qua người khác, chứng kiến Lỗ Đạt Mã đã đi mà quay lại thì hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra, không chút kinh hoảng.
Mà chân cẳng đám linh cẩu bắt đầu có chút luống cuống, theo khói dầy đặc càng lúc càng lớn, bọn chúng như có dấu hiệu chạy trốn.
Mặc dù báo nhân cũng bị khói dầy đặc hù đến, vẫn bất chấp kiên trì như cũ.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, nàng lại phát hiện một khuyết điểm của báo nhân, ương bướng, không biết biến hóa. Cũng đã đến lúc này rồi, còn không mau rút lui.
Ừ, Dạ cũng có cái tật xấu này, về sau nàng nhất định phải dạy hắn cái gì gọi là: thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Tình huống không ổn thì bỏ chạy nha, có cái gì mà mất mặt chứ, bảo vệ tánh mạng mới quan trọng nhất, mặt mũi gì, có thể làm cơm ăn không?
Cuối cùng linh cẩu không có đương đầu lo lắng trong lòng, bỏ chạy.
Dạ muốn đuổi theo.
“Dạ! Trở lại!”
Nghe được tiếng kêu, Dạ nhìn linh cẩu chạy mất bóng một chút, trở lại bên cạnh Lỗ Đạt Mã. Hắn không yên lòng bỏ một mình nàng ở chỗ này.
Lỗ Đạt Mã ôm cổ của hắn cọ xát, tỏ vẻ khen ngợi đối với hắn nghe lời. Sau đó xoay trở hắn đi qua kiểm tra một phen, chỉ phát hiện một vài vết thương nhỏ bị móng cào, không thấy vết thương lớn thì yên lòng.
Mới vừa rồi lúc ra cửa, tiểu báo nhân cũng muốn theo tới, kết quả để cho nàng nhốt vào trong bồn tắm, vào lúc này nàng phải nhanh chóng trở về thả tiểu tử ra.
Hơn nữa, vết thương của Dạ, tuy nhỏ, có thể đếm được không phải số ít, dài dài ngắn ngắn cũng có mười vết thương, phải về nhà đi xử lý, bó thuốc.
Lỗ Đạt Mã và Dạ chuẩn bị về nhà, con mắt nhìn quét qua báo nhân cách đó không xa.
Hắn bị thương không nhẹ, nằm sấp thở dốc ở trên mặt đất.
Lỗ Đạt Mã nhìn Dạ bên cạnh một chút, chỉ chỉ báo nhân đó.
“Hắn bị thương, thật nặng.”
Trần thuật chính là sự thật, lời nói bên ngoài cũng là: ta muốn cứu hắn.
Lỗ Đạt Mã biết Dạ là một hủ dấm chua, lòng dạ cực kì hẹp hòi, bình thường còn muốn tranh cưng chiều với tiểu báo nhân. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d Lúc này nếu nàng không được Dạ đồng ý cứu báo nhân này mà nói, còn không biết mặt người này sẽ đen thành cái dạng gì đâu đấy.
Dạ ăn nói vụng về, sẽ không gây gổ với nàng, tức giận thì chiến tranh lạnh, Dạ làm cật hóa tiêu chuẩn, có hai bữa cơm ngon liền nộp khí giới đầu hàng. Vốn Lỗ Đạt Mã cũng không cần phải sợ.
Nhưng mà, từ lúc ăn mặn (khai trai), được ngon ngọt, tên Dạ này bắt đầu ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, đặc biệt là dưới tình huống tranh thủ tình cảm bị thua thiệt, ban đêm đều sẽ lấy phương thức nào đó đòi hỏi trở lại.
Đáng giận nhất là, Lỗ Đạt Mã cự tuyệt không có hiệu quả.
Người này học xong Bá Vương ngạnh thượng cung. Vừa đấm vừa xoa, ăn vạ làm nũng, dù sao luôn có thể đắc thủ.
Hơn nữa không ép buộc đến hừng sáng, sẽ không bỏ qua.
Thể lực cách xa, loài người và phi nhân loại là không so sánh được!
Mỗi lần Lỗ Đạt Mã đều không ngừng kêu khổ. Còn nữa nàng cũng lo lắng vấn đề mang thai. Cho nên có thể không trêu chọc hắn thì vẫn không nên trêu chọc thì tốt hơn.
Dạ ngó ngó Lỗ Đạt Mã, lập tức đã hiểu tin tức lời bên ngoài của nàng.
Hắn thay đổi hình người, đi xem tình huống báo nhân đó. Nhíu mày một cái, là thật nặng, trái chân sau cũng thấy xương trắng, không thể đi săn như bình thường. Nếu như không cứu chính là tình cảnh chờ chết.
Dạ quay đầu lại liếc mắt nhìn Lỗ Đạt Mã tha thiết mong đợi, hướng về phía bị thương báo nhân “Ô oa” đôi câu, liền vác hắn lên đầu vai.
Lỗ Đạt Mã biết, đây là Dạ đồng ý cứu hắn ta.
Có vài vết thương thì không nên di động, Lỗ Đạt Mã vốn muốn nói, để cho Dạ đặt báo nhân xuống, kiểm tra vết thương trước rồi lại đi. Sau đó thoáng suy nghĩ, cho dù là vết thương không nên di động, mà Dạ vung mạnh vác lên như vậy, cũng kém không nhiều lắm rồi. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Còn nữa, nhìn dáng vẻ hung ác báo nhân lúc mới vừa rồi triền đấu, có lẽ cũng không đáng ngại, có thể là vết thương sâu một chút, hoặc bị cắn rớt da thịt.
Dạ khiêng báo nhân trên bả vai, trong tay lôi kéo Lỗ Đạt Mã về nhà.
Lỗ Đạt Mã chuyển guồng quay tơ bên cửa sổ ra, lót một tấm đệm da thú trên mặt đất. Kêu Dạ đến buông báo nhân xuống.
Đối diện cửa sổ ánh sáng tốt, nàng dễ dàng kiểm tra tình huống vết thương.
Miệng vết thương khác cũng không gấp, chỉ là chân trái thì lợi hại, không chỉ là mất một mảng da lớn, còn gảy xương.
Cái này đối với Lỗ Đạt Mã mà nói, có chút khó giải quyết.
Thật ra thì xử lý gảy xương, phương pháp khẩn cấp nàng đều hiểu. Nhưng nàng sẽ không nối xương đúng vị trí được.
Xương bắp chân của báo nhân rõ ràng đã lệch vị trí rồi. Không biết là thời điểm đánh nhau cũng đã như vậy, hay là bị Dạ vác về mới bị. Trước khi trở lại nàng nên kiểm tra một chút, chỉ là, bây giờ nói gì cũng đã trễ. Cũng may, chỉ là sai chỗ, cũng không có tổn thương mạch máu và dây thần kinh, vận khí không tệ. Lỗ Đạt Mã nhắm mắt động thủ, trước nối lại rồi nói.
Lỗ Đạt Mã kêu Dạ nói rõ ràng với báo nhân trước, trấn an tốt hắn.
Đừng để đến một lát mình làm đau hắn, hắn nhảy dựng lên cắn mình một cái, vậy thì nàng lại thật sự thành Lã Động Tân rồi. (Lã Động Tân: trích trong câu “Cẩu giảo Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm”, tức là nói chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người, đây không chỉ là một điển cố thú vị, mà còn hàm ẩn ý nghĩa sâu xa.)
Để Dạ ở lại đó “Ô oa oa” giải thích, Lỗ Đạt Mã đi lấy miếng gừng gây tê, lại đun chút nước ấm.
Trở về lại, Dạ đã nói xong, dựa vào bên cạnh.
Đưa miếng gừng gây tê cho Dạ, để hắn đưa cho báo nhân ăn. Chờ báo nhân mệt mỏi mơ hồ đi, Lỗ Đạt Mã bắt đầu động thủ.
Trước rửa sạch vết thương, phòng ngừa trong vết thương ở chỗ xương gảy nối lại bị nhiễm trùng.
Sau đó, cái gì mà thủ pháp chính xác, thì Lỗ Đạt Mã không hề hiểu, chỉ bằng cảm giác hai cái tay đi qua nối lại, sau đó vuốt theo xương sờ soạng xuống, không phát hiện địa phương lồi ra hoặc lõm xuống, thật trôi chảy, cũng đành phải như vậy thôi.
Hiệu quả có được gì đó hay không, nàng thật sự không để ý tới, cũng không hiểu. Dù sao khác nghề như cách núi, ngươi kêu một sinh viên học pháp y đi làm công việc bác sĩ khoa chỉnh hình, thật lòng Lỗ Đạt Mã vô lực, nàng chưa từng học qua nha.
Nối xong xương cốt cho báo nhân, thoa thảo dược tiêu viêm cầm máu lên trên vết thương. Lấy thêm khúc gỗ bóng loáng làm cái nẹp, cố định tốt chỗ gảy xương, phòng ngừa lệch vị trí lần nữa. Sau đó dùng mặt trái da thú mỏng mà mềm mại, cắt thành băng đeo dài rộng cột chắc lại.
Làm xong tất cả, Lỗ Đạt Mã thở dài ra một hơi, rốt cuộc tốt rồi. Trên đầu đã toát ra mồ hôi lấm tấm, nàng giơ tay lên lau đi một cái, lại thấy, không biết từ lúc nào thì báo nhân đã tỉnh lại, một đôi mắt màu vàng óng đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Lỗ Đạt Mã phản xạ có điều kiện giật mình một cái.
Lúc nào thì người này tỉnh rồi? Nhìn mình đã bao lâu, cặp mắt to kia đủ rợn người, vẫn là mắt Dạ đẹp hơn.
Dạ đã thật sự ăn sâu bén rễ ở trong lòng của nàng, lúc nào thì thậm chí đã không quên được mà lấy ra mà so sánh, cuối cùng khẳng định ở trong lòng, vẫn là Dạ của nàng tốt nhất.
Lỗ Đạt Mã hướng về phía báo nhân mím môi “hắc hắc” hai tiếng, tỏ vẻ hữu nghị, quay người gọi Dạ tới khai thông với hắn.
Sau đó nàng lại sắp xếp ổn thỏa những vêt thương khác trên người báo nhân, đắp thuốc lên, liền bắt đầu thận trọng xử lý vết thương cho Dạ.
Vừa dọn dẹp, vừa nhỏ giọng hỏi hắn có đau hay không, hơn nữa thỉnh thoảng nhẹ nhàng thổi hai cái. Đau lòng hỏng rồi.
Chờ xong hết thảy, Lỗ Đạt mã mới nhớ tới, tiểu báo nhân còn bị nàng nhốt ở trong bồn tắm chưa có thả ra đấy.
Từ lúc trở về vẫn không nghe thấy động tĩnh, sẽ không bị buồn bực chết đi chứ.
Tim Lỗ Đạt Mã lỡ nhịp một cái, vội vàng chạy đi phòng tắm vén cọc gỗ bồn tắm lên.
Vừa nhìn, tiểu tử thịt múp míp một đoàn, cong cái mông nhỏ trắng trắng lên, nằm ở bên trong đang “o o” ngủ say sưa.
Chờ Lỗ Đạt Mã ôm nó, nó mới mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nháy một hồi, đợi thời điểm thấy rõ là ai, Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh liền bắt đầu lấy cái đầu nhỏ của nó không ngừng vừa cà xát lung tung vào ở trước ngực Lỗ Đạt Mã, cũng “Ưmh ưmh” làm nũng, giống như là đang oán trách Lỗ Đạt Mã nhốt nó ở địa phương tối đen thùi lùi, rất dọa người.
Dĩ nhiên, cọ xát không được năm giây, một bàn tay to liền xách nó tới một bên.
Không cần suy nghĩ cũng biết, trừ cái vại dấm Dạ ra thì không có ai khác.
Tiểu báo nhân bị Dạ chộp trong tay, lập tức hóa thành hình thái Tiểu Báo, bốn cái móng vuốt nhỏ lông lá quơ múa trên không trung, muốn cong người giơ lên đến cánh tay của Dạ. Trong miệng còn không ngừng “Ô oa”. Bộ dáng nhỏ bé giương nanh múa vuốt, manh không chịu nổi.
Lỗ Đạt Mã phát hiện, gần đây tiểu báo nhân càng ngày càng không sợ Dạ.
Thời điểm mới vừa vào ở, chỉ cần Dạ có một chút gió thổi cỏ lay, nó sẽ lập tức chạy đến bên người Lỗ Đạt Mã tìm kiếm sự che chở. Sau đó có thể là biết Dạ sẽ không làm thương tổn nó, thì sẽ không nhạy cảm đối với từng cử động của Dạ như vậy nữa.
Hiện tại, Lỗ Đạt Mã lại cảm thấy, có thể tiểu tử phát hiện Dạ chính là một con cọp giấy, nó có chút tư thái khiêu khích với Dạ, cũng không thể nói là khiêu khích, nói như thế nào đây, có chút giống với chơi đùa.
Dạ không thích nó đi theo dính ngấy bên cạnh Lỗ Đạt Mã, thì nó cứ mãi dính ngấy cho Dạ nhìn, vừa dính ngấy còn vừa phát ra âm thanh “Ưmh ưmh” đưa tới chú ý của Dạ.
Bị Dạ xách lên vứt đi qua một bên, không bao lâu sau, tiểu tử còn có thể chạy trở về.
Ngày ngày như vậy, làm không biết mệt, giống như là chơi trò chơi vui vẻ nào đó. Làm cho Lỗ Đạt Mã dở khóc dở cười.