Đọc truyện Kiếm Sống Nơi Hoang Dã – Chương 27: Tính tình trẻ con của Dạ
Editor: ChieuNinh
Không có bị muỗi đốt, ngủ ở trên nệm rơm mềm mại, bên cạnh còn có đồng bạn cường đại như Dạ, một đêm này Lỗ Đạt Mã ngủ được cực kỳ an ổn.
Thời điểm tỉnh lại lần nữa thì thấy trên mặt Dạ tràn đầy uất ức giơ “váy ngắn” lên đứng ở trước mặt mình.
“Dạ?”
Lỗ Đạt Mã không hiểu ra sao, đây là thế nào?
Dạ bắt đầu huơ tay múa chân vừa ra dấu vừa “Ô oa” giải thích. Nhấc tay lên, “Tạp dề” ở bên hông liền rớt xuống, “tiểu huynh đệ cường tráng” cũng theo động tác của hắn mà gật đầu gửi lời chào với Lỗ Đạt Mã.
Được rồi, Lỗ Đạt Mã hiểu, đây là thời điểm biến thân làm hư cái váy. Làm sao bây giờ, nơi này cũng không có cái gì tương tự như dây thun, cũng không thể để cho hắn cả đời không biến thân được, nếu không, để cho hắn cởi trần? Hiển nhiên, Dạ cũng sẽ không đồng ý.
Lỗ Đạt Mã nhìn trên người Dạ vậy mà cũng tam giác ngược với cơ bụng sáu múi, còn có hai chân thon dài kiện mỹ thì ngẩn người ra. Vóc người này thả vào thế giới mình sinh hoạt lúc trước hoàn toàn có thể đi làm người mẫu, sẽ mê hoặc biết bao nhiêu tiểu cô nương nha.
Nói thật, khả năng khôi phục sức khỏe của người này sự thật rất mạnh, thời điểm nhặt được hắn ở trên thảo nguyên còn bệnh tiều tụy, da bọc xương, lúc này chỉ mới mấy ngày thôi, liền thay đổi thành tiên sinh khỏe đẹp. Ngay cả bộ dáng con báo của hắn, da lông cũng vừa đen vừa sáng, nào còn có dáng vẻ hỗn loạn lúc bị thương……
Ách…… Ý thức được hình như mình thất thần, Lỗ Đạt Mã lúng túng mím môi nhìn về phía Dạ “Hắc hắc” cười hai tiếng.
Vốn là một đôi mắt màu tím sẫm đầy cõi lòng mong đợi nhìn Lỗ Đạt Mã, đột nhiên Dạ hóa thân làm Tiểu Báo, u oán “Ưmh” một tiếng, liền chui vào trong sơn động.
Đây là tình huống gì? Không phải là hắn hiểu lầm mình đang chê cười hắn làm hư y phục đi!
Qủa thật là Lỗ Đạt Mã không có đoán sai.
Lúc này, Dạ đang nằm úp sấp ở tận cùng bên trong sơn động, mặt ngó về phía vách động, cái đầu đặt lên ở chân trước, cái đuôi to thật dài mất hứng vung vẫy.
Lỗ Đạt Mã đi vào tìm, liền thấy tình cảnh như vậy.
Thật đúng là tức giận á. Trên mặt Lỗ Đạt Mã không dám biểu hiện ra, chỉ cười trộm ở trong lòng.
“Dạ, ngươi hiểu lầm rồi…, ta không có cười nhạo ngươi, ta là đang cười mình làm không tốt không bền chắc.”
Dạ ngước mắt liếc nàng một cái, chỉ “Ưmh” một tiếng liền xoay đầu lại về phía vách động, âm thanh cái đuôi to vỗ vào mặt đất so với mới vừa lại vang hơn rất nhiều.
“Dạ, ngoan nào…, ta giúp ngươi vá lại, không tức giận nha……”
Lỗ Đạt Mã cũng không quản hắn có thể nghe hiểu hay không, dù sao cũng vừa khoa tay múa chân vừa giải thích thêm, cuối cùng lại gãi dưới cổ, gãi cằm, kèm thêm xoa xoa cái bụng cho hắn, cuối cùng mới dỗ được.
Dạ mặc cái “Tạp dề” Lỗ Đạt Mã khâu vá sửa lại xong thì hài lòng vòng vo hai vòng, cõng nàng xuống vách đá.
Lỗ Đạt Mã nhớ kỹ hai cái sừng to của ngựa sừng trâu, từ trên lưng Dạ leo xuống liền chạy thẳng tới đống xương thú ngày hôm qua còn để lại, lấy ra cốt đao cố gắng tách cái đầu của nó ra.
Mất sức của chín trâu hai hổ, mới tháo xuống một cái sừng, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Dạ chất lên bó củi thật cao, trong tay giơ lên hai cái chân sau được lột sạch da, đứng ở nơi đó nghi hoặc nhìn nàng.
Lỗ Đạt Mã cảm giác mình có chút ngu ngốc, để một lực lượng lao động cường tráng như vậy mà không cần, bản thân thì ở đây rỗi hơi làm cái việc vất vả, lại còn chậm trễ “Dân sanh đại kế” nhóm lửa nấu cơm.
Mím môi “Hắc hắc” cười hai tiếng với Dạ, chay nhanh tới dùng dây chuyền thủy tinh nhóm lửa.
Dấy lên đống lửa, Lỗ Đạt Mã đàng hoàng ngồi xổm ở nơi đó nướng thịt.
Dạ thì tò mò đi bộ đến đống xương thú nghiên cứu mới vừa rồi nàng đang làm gì. Hắn cầm lên cái sừng mà Lỗ Đạt Mã cố chấp nửa ngày vẫn sinh trưởng bền chắc như cũ ở trên xương đầu thú, hơi dùng lực một chút, “rắc” một tiếng, cái sừng cứ nhẹ nhàng mà bị bẻ xuống như vậy. Dạ mang theo cái sừng to đến trước mặt Lỗ Đạt Mã, quơ quơ, từ trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng thở dốc tựa như tiếng cười.
Lỗ Đạt Mã rút rút khóe mắt, được rồi, mình lại bị cái tên thú nhân này chê cười.
Ăn điểm tâm xong, Lỗ Đạt Mã ôm hai cái sừng ngồi ở bên dòng suối rửa sạch, lại còn bẻ gãy một cái cây lớn như dây mây nhúng than tro hung hăng rửa sạch bên trong cái sừng một lần. Bên trong sừng động vật thì trống rỗng, bên trong có không ít chất sừng hóa, không rửa ráy sạch sẽ sẽ bị biến chất mà bốc mùi, còn có thể sinh ra con giòi. Cảm thấy rửa sạch được không sai biệt lắm rồi, lại lấy than tro nhét vào bên trong hai cái sừng. Mới lôi kéo Dạ vừa mới phơi nắng leo lên vách đá, cố định thang dây thật tốt rồi mới buông xuống dưới vách núi.
Khi Dạ chuẩn bị cõng Lỗ Đạt Mã đi xuống dưới vách núi thì nàng vịn thang dây tự bò xuống. Hai chân vừa rơi xuống đất, liền thấy hai con ngươi màu tím sẫm của Dạ đang rạng rỡ phát sáng nhìn thang dây, tò mò trái sờ sờ, phải kéo kéo, sau đó lại dọc theo thang dây mà leo xuống. Lỗ Đạt Mã thoả mãn mà gật gật đầu, ừ, không tệ, rất rắn chắc, ngay cả sức nặng của Dạ cũng có thể chịu đựng.
Dạ nương theo thang dây mà leo lên leo xuống mấy lần, sau khi chơi đã, thì đi tới trước mặt Lỗ Đạt Mã, cũng không quản hắn là hình người mà không phải là hình báo, liền lè lưỡi liếm mặt của nàng. Trong cổ họng phát ra một tiếng “Oa oa ưmh” hưng phấn, thật giống như đang khen Lỗ Đạt Mã vật này làm giỏi lắm.
Có thang dây, Lỗ Đạt Mã lên xuống cũng không cần Dạ cõng nữa rồi, như vậy nàng dọn dẹp bố trí sơn động cũng dễ dàng.
Hai ba ngày kế tiếp, sơn động liền được Lỗ Đạt Mã dọn dẹp thành một cái “Nhà” khoan khoái.
Vốn là nàng muốn phân chia sơn động thành ba khu vực, một phòng khách kiêm phòng ăn. Dĩ nhiên, Lỗ Đạt Mã cũng chỉ là nghĩ như vậy thôi, nơi này cũng sẽ không có khách tới. Hai phòng ngủ, nàng một cái, Dạ một cái, Lỗ Đạt mã nghĩ thì thật là tốt, tiếc rằng đại gia Dạ không phối hợp, luôn chen chúc ngủ cùng với nàng. Vì vậy, vốn là phòng ngủ làm cho hắn lại thành phòng chứa đồ rồi. Giữa các gian phòng là dùng rèm da thú ngăn cách.
Cái bàn, cái ghế được làm bằng những khúc gỗ lớn nhỏ không đồng nhất. Lỗ Đạt Mã kêu Dạ chặt một gốc cây không tính là lớn, làm một thành một cái bàn gỗ không lớn, mấy cái nhỏ làm thành băng ghế ngồi. Hơn nữa khoét mấy cọc gỗ làm hộc tủ, nhân tiện còn kêu Dạ đào khoét rỗng mấy nhánh cây to bằng cánh tay làm cái ly. Ừ, ngay cả cái bô cũng kêu hắn làm một cái. Vào lúc này thì không cần phải sử dụng đến, nhưng ai biết về sau có thể dùng đến hay không chứ.
Làm xong hết những thứ này, Lỗ Đạt Mã phát hiện, móng vuốt của Dạ thật là một thứ đồ tốt nha, cũng đã vượt qua bảo đao “Chém sắt như chém bùn” rồi. Không thể tưởng tượng nổi nhất chính là, thời điểm hắn trong hình thái con người cũng có thể để cho ngón tay vô địch của mình trong nháy mắt biến thành móng vuốt bén nhọn, Lỗ Đạt Mã một lần nữa cảm thấy nàng đang gặp phải sói kim cương trong《X X-Men 》rồi.
Hết chương 27.