Đọc truyện Kiếm Sống Nơi Hoang Dã – Chương 23: Nhà của Dạ
Editor: ChieuNinh
Trên vách đá nghiêng nghiêng có không ít cây cối sinh trưởng, dây leo kích cỡ không đồng nhất từ phía trên buông xuống dưới.
Dạ đến dưới vách thì hóa thân thành hắc báo, sau hai ba cái tung người nhảy vọt thì lên tới một vách đá có chút nhô ra.
Lúc này Lỗ Đạt Mã mới nhìn thấy một cửa động tối om om bị dây leo không rậm rạp lắm che giấu đã mơ hồ lộ ra.
Nơi đó chính là nhà của Dạ sao?
Chỉ là, nếu như hắn ở nơi này, vậy đi đến trên thảo nguyên làm cái gì? Săn bắt sao?
“Oa oa oa ô oa oa ưmh……”
Chẳng biết lúc nào Dạ từ trong động lộ ra một cái đầu lông đen mềm như nhung phát ra tiếng kêu liên tiếp giống như tiếng cưa điện cưa gỗ lại có chút giống như ếch kêu với Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã nháy nháy mắt, đây là gọi mình đi qua sao? Nàng đứng dậy sửa sang lại gia sản, chuẩn bị cầm đi qua cùng.
Bởi vì mới vừa bị Dạ khiêng đi cả một quãng đường, nước trong túi da mãng xà đã bị đổ đi bảy tám phần, không còn bao nhiêu. Chỉ là, hiện tại bên cạnh chính là dòng suối nhỏ, muốn bao nhiêu nước thì có bấy nhiêu, rốt cuộc không cần lo lắng nữa rồi. Một lát nhất định phải tới tắm rửa, Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng cũng có thể ngửi được mùi vị hôi chua từ trên thân mình phát tán ra. Trước kia nguồn nước thiếu hụt bất đắc dĩ còn có thể chịu được, hôm nay một con suối nhỏ nước trong và gợn sóng đang ở trước mắt như vậy, Lỗ Đạt Mã đã bắt đầu muốn nhảy vào.
Chỉnh sửa một chút túi đeo lưng bằng da mãng xà, khăn tắm vẫn còn, một cái váy bằng da mãng khác cũng không bị ném, còn có cốt đao và cái dùi tất cả đều ở một cái trong túi vẫn không thiếu, chỉ là, da lông dê sừng hươu không có. Mới vừa rồi bị Dạ cường ngạnh khiêng đi, chỉ lo giãy giụa, quên mất da lông.
Lỗ Đạt Mã nhăn nhăn lỗ mũi, nhất định phải kêu Dạ đền hai tấm khác cho mình. Mang đồ lên đi tới dưới vách núi, mới vừa rồi đứng xa không cảm thấy gì, giờ vừa tới gần nhìn thì thấy sơn động cách mặt đất thế nào cũng cao khoảng hai, ba mét, cái này thì mình làm sao đi lên được?
Lỗ Đạt Mã nhún nhún vai nhìn về phía Dạ đang ở phía trên đợi nàng, buông tay một cái, hô: “Dạ, quá cao, ta không thể đi lên.”
Dạ đứng ở trên dốc núi, nhìn nhau mấy giây với Lỗ Đạt Mã, tung người rơi xuống, biến thân thành hình người, cánh tay dài vươn tới ôm lấy nàng vác lên vai, nhảy hai ba cái đã trèo lên vách đá.
Thời điểm bị Dạ gánh lên vai thì đầu Lỗ Đạt Mã bị chúi xuống một lần nữa, một ý niệm nhảy vào trong đầu nàng: lần sau nhất định phải để cho hắn cõng, tư vị giáp mặt với mông thật chẳng ra làm sao, lại cấn bụng, lại choáng váng đầu.
Sau khi được thả xuống, Lỗ Đạt Mã quơ quơ cái đầu có chút choáng váng, bắt đầu đánh giá chung quanh.
Nàng đang đứng ở trên một khối nham thạch rộng khoảng một mét dài đến hai mét, khối nham thạch giống như một ban công. Sau lưng chính là cái sơn động kia, cũng chính là nhà của Dạ. Hai bên cửa động có mấy gốc cây nghiêng sinh trưởng ở trên vách đá, cành lá và dây leo ký sinh vừa lúc tạo thành một “Rèm cửa”, cũng giấu kín cửa động.
Lỗ Đạt Mã ngó ngó Dạ đang đứng ở bên cạnh, chỉ chỉ sơn động, lại điểm điểm cái mũi của mình nói: “Ta có thể vào xem một chút không?”
Động vật, đặc biệt là mãnh thú cảm giác lãnh địa đều là cực mạnh, cho dù Dạ có thể hoá thành hình người, nhưng Lỗ Đạt Mã vẫn muốn chú ý đến bản năng dã thú của hắn một ít, trước khi tiến vào phải được sự cho phép của hắn.
Hẳn là Dạ hiểu ý của nàng, đưa ra bàn tay khẽ đẩy Lỗ Đạt Mã một cái, liền dẫn đầu khom lưng đi vào. Lỗ Đạt Mã đi theo sau đó.
Cửa động không lớn, cũng chỉ cao đến một thước, nhưng mà bên trong động rất rộng rãi có chừng mười mấy hai mươi thước vuông, cũng rất khô ráo, chỉ là ánh sáng không tốt lắm, rất tối. Lỗ Đạt Mã lại nghĩ một chút, đây là sơn động cũng không phải là phòng ốc, không thể yêu cầu quá cao.
Trong động rất sạch sẽ, không có thịt vụn xác rữa… chồng chất ở bên trong, ngay cả xương ăn còn dư lại cũng không có một cây. Có thể thấy được, Dạ rất thích sạch sẽ, cũng rất chịu khó.
Hình như là bởi vì quan hệ với việc trở về “Nhà”, Lỗ Đạt Mã cảm thấy cả người của Dạ cũng buông lỏng xuống, tinh thần không còn cảnh giác và căng thẳng giống như khi hắn đang bên ngoài.
Hắn hóa thành hắc báo vui sướng lăn hai vòng ở trong động, sau đó nhào tới một cái, cũng đè ép Lỗ Đạt Mã ở trên mặt đất, bắt đầu liếm mặt của nàng.
Lỗ Đạt Mã cái tư tưởng chuẩn bị gì cũng không có, bị Dạ bổ nhào về phía trước như vậy, đầu đụng phải trên đất một cái “cốp”. Cũng may có túi da mãng xà lót bên dưới, nếu không thì nàng bị dập đầu đến chấn thương sọ não.
Bị Dạ dùng đầu lưỡi rửa mặt, Lỗ Đạt Mã đẩy hắn ra ngồi dậy.
“Ta ở nơi này sao?” Lỗ Đạt Mã chỉ chỉ chóp mũi của mình, sau đó nằm xuống làm một động tác ngủ. Nàng muốn xác nhận một chút với Dạ, mình không phải là không được mời, nàng cũng không muốn bị ngậm ném ra.
Không biết Dạ có hiểu hay không, dù thế nào đi nữa hắn cũng cùng nằm xuống, dùng cái đuôi thật dài vòng lên hông của Lỗ Đạt Mã, từ trong cổ họng phát ra tiếng “Khò khè khò khè”, hình như là đang dỗ nàng ngủ.
Chỉ là, Lỗ Đạt Mã tự động lý giải là: “Mời ngươi ở chung với ta.”
Cái sơn động này không tệ, nàng muốn lập kế hoạch sử dụng thật tốt, chỉ là, đây là nói sau, nàng muốn trước tiên đi dọn dẹp vệ sinh cá nhân một chút, bẩn quá rồi.
Lỗ Đạt Mã lôi kéo Dạ đi ra sơn động, đứng ở trên “ban công nhỏ” vừa khoa tay múa chân một hồi thì Dạ hiểu, hoá thành hình người vác nàng lên vai ba tung hai nhảy xuống vách đá. Bị Dạ chạy nhảy đến thất điên bát đảo Lỗ Đạt Mã thề lần nữa, lần sau nhất định phải để cho hắn cõng mình.