Đọc truyện Kiếm Sống Nơi Hoang Dã – Chương 17: Mưa sao băng chòm sao Anh Tiên
Editor: ChieuNinh
Khi ánh sáng cuối cùng của mặt trời chiều trốn vào phía chân trời, tấm màn đêm màu đen lại kéo lên bầu trời.
Lỗ Đạt Mã dùng cỏ khô trải thành cái đệm, nằm ngửa ở phía trên. Hắc báo hình như cũng nhìn ra nơi này thoải mái, thong thả ung dung đi bộ tới đây, nằm ở bên cạnh nàng.
Lỗ Đạt Mã nhìn hắc báo một cái, hắc báo cũng nhìn nàng, trong con ngươi màu tím sẫm toát ra ánh mắt IQ cao mà loài người mới có, nó cong cái đuôi thật dài lên quấn lấy cánh tay Lỗ Đạt Mã, nhẹ nhàng lắc lư hai cái, như một đứa bé nũng nịu. Làm cho Lỗ Đạt Mã cảm thấy ấm áp thân thiết.
Lỗ Đạt Mã nửa tựa vào trên người hắc báo, cách đó không xa ánh lửa chớp lóe chiếu vào con ngươi đen nhánh của nàng, thoáng lộ ra vẻ sinh động.
Đây là một thời đại nàng không giải thích được bị xuyên qua đến đây, ở thế giới này, cũng là ban đêm đầu tiên vượt qua trong an ổn.
Không có đói bụng, không có sợ hãi, không có tuyệt vọng. Nàng có thể thanh thản ở chỗ này, lắng nghe tiếng côn trùng kêu râm ran, nhìn lên phía chân trời.
Giơ tay lên, Lỗ Đạt Mã nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu hắc báo, phần an bình này là nó mang cho nàng.
Hắc báo đang chợp mắt nhẹ nhàng nâng mí mắt một bên lên, lộ ra một nửa ánh mắt màu tím sẫm buồn ngủ lim dim, nhìn Lỗ Đạt Mã một cái, từ trong cổ họng phát ra một tiếng “Ừng ực”, rồi lại khép mí mắt.
Lỗ Đạt Mã nhìn nó giống như mèo buồn ngủ tỉnh mà không phải tỉnh, nửa mệt mà không mệt, tâm tư vui đùa nổi lên. Nàng ghé đầu đến gần lỗ tai tròn tròn của hắc báo, nhẹ nhàng thổi một hơi về phía bên trong.
Liền thấy lỗ tai hắc báo nhạy cảm thật nhanh úp về phía sau lưng.
Đợi đến lỗ tai của nó lại đứng lên thì Lỗ Đạt Mã nữa thổi, cứ lặp lại như thế.
Rốt cuộc, hắc báo có chút không thể nhịn được nữa, chợt đứng dậy, bổ nhào vào Lỗ Đạt Mã đè nàng xuống, hai cái móng vuốt đè lại hai vai của nàng, nhe nhe răng giống như cảnh cáo.
Thình lình xảy ra biến hóa làm Lỗ Đạt Mã đột nhiên cả kinh, hắc báo là một con dã thú, hơn nữa còn là một con dã thú ăn thịt hung mãnh, tại sao nàng có thể quên mất đây.
Cho dù hình tượng của nó không còn có hại, hơn nữa lại dịu ngoan, lại đáng yêu chân thành, nhưng trong xương của nó vẫn là lệ khí mười phần, mặc kệ nói như thế nào cũng không biến thành sủng vật mèo nhà.
Hình như hắc báo cảm thấy nàng sợ hãi, nó cúi thấp đầu xuống dựa vào Lỗ Đạt Mã, từ trong cổ họng nhẹ nhàng phát ra hai tiếng “Ô oa”, giống như đang nói xin lỗi, lại giống như đang an ủi nàng chớ sợ.
Nó đưa ra đầu lưỡi xù xì rộng rãi liếm liếm ở trên hai gò má Lỗ Đạt Mã, rồi lại nằm nghiêng xuống. Dùng nó cái đuôi dài mà có lực quấn lên hông của Lỗ Đạt Mã, âm điệu trong cổ họng chuyển biến thành “Khò khè” nhè nhẹ, giống như là đang dỗ nàng ngủ.
Mà thân thể Lỗ Đạt Mã lại cứng còng cũng không nhúc nhích, không biết bao nhiêu lần nàng nhắc nhở mình, phải luôn luôn nhớ rằng hắc báo là mãnh thú, không phải là sủng vật của mình. Có lẽ nó sẽ không làm thương tổn mình, nhưng, đó là lấy điều kiện tiên quyết là mình không có chọc giận nó.
Lỗ Đạt Mã nằm thẳng tắp dưới đất, ngang hông còn có cái đuôi thật dài của hắc báo quấn lên.
Nàng không ngủ được, ngắm nhìn bầu trời, không biết bầu trời ở đây và thế giới trước kia của mình có phải cùng một cái hay không.
Cho dù là cùng một bầu trời sao, nơi này cũng trong veo hơn so với thế giới trước kia.
Không có bụi mù đục ngầu ô nhiễm, không có khí thải công nghệ tràn ngập bầu trời.
Không thể không nói, đây là một thế giới tinh khiết, ngay cả mãnh thú như hắc báo cũng mang chút tư vị bình dị gần gũi, có lẽ là không có bị con người tổn thương qua.
Ngôi sao trên trời thế mà lại lóe sáng rõ ràng như vậy, thật giống như cách mình rất gần, gần gũi đến nỗi Lỗ Đạt Mã cảm thấy, chỉ cần mình đưa tay thì chạm được.
Nền trời màu xanh đậm làm phông, một vì sao rơi xẹt qua, lại thêm một vì sao rơi xẹt qua nữa, ba, năm…… Càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, là mưa sao băng!
Lỗ Đạt Mã mở to hai mắt, nhìn từng đường tia sáng chói mắt xẹt qua phía chân trời mênh mông, rồi biến mất phía đường chân trời, lộng lẫy thoáng qua rồi biến mất……
Mưa sao băng kéo dài khoảng gần một canh giờ, từ đột nhiên bộc phát giống như gấp gáp lại từ từ chuyển thành mỏng manh, cuối cùng bầu trời trở nên tĩnh lặng.
Mưa sao băng qua đi, một chòm ngôi sao lại hấp dẫn tầm mắt của Lỗ Đạt Mã, nó giống như bươm buớm xòe cánh.
Đây là chòm sao Tiểu Tạ sao? Như vậy mới vừa rồi phải là mưa sao băng chòm sao Anh Tiên rồi hả?
Làm một kẻ kẻ yêu thích thiên văn gà mờ, Lỗ Đạt Mã gần như có thể khẳng định rồi, bởi vì trừ chòm sao Anh Tiên, có rất ít chòm sao nào khác sẽ có số lượng mưa sao băng nhiều như thế.
Như vậy, nói cách khác, hiện tại ở thế giới này hẳn là tháng tám rồi.
Mưa sao băng chòm Anh Tiên đều xuất hiện vào trung tuần tháng tám hàng năm.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy mình thật là thiên tài, vậy mà căn cứ và một hồi mưa sao băng liền suy đoán ra ngày tháng ở thế giới này.
Nhưng mà, rất nhanh, nàng vui vẻ không nổi rồi.
Tháng tám, nói cách khác, bây giờ là mùa thu ở thế giới này?
Như vậy hai tháng sau, có phải sẽ phải tiến vào mùa đông rồi hay không?
Lỗ Đạt Mã không biết ở thế giới này có phải cũng giống như thế giới cũ của nàng hay không, một năm bốn mùa, Xuân Hạ Thu Đông luân phiên. Nàng tạo tâm lý hi vọng nơi này thời tiết quanh năm đều giống như hiên tại, sẽ không thay đổi.
Chỉ là, chuyện này không có khả năng lắm. Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng phải phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị qua mùa đông.
Hai tháng, nếu như đối với một người bản xứ ở đây mà nói, chuẩn bị qua mùa đông là đủ rồi. Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã mới xuyên đến thế giới này có mấy ngày, đối với vị trí hoàn cảnh gần như là không biết gì cả, hai tháng thật sự là quá khẩn trương.
Tìm kiếm nơi ở, chuẩn bị lương thực, chuẩn bị củi, còn phải chuẩn bị quần áo giữ cho ấm.
Ban ngày Lỗ Đạt Mã mới sinh ra một tia lửa hi vọng, vào ngay trong đêm thì bị tàn khốc sắp tới dập tắt.
Nhưng mà, ngồi chờ chết không phải là tính cách của nàng, nàng nhất định phải hoạch định kỹ càng lợi dụng hai tháng ngắn ngủi này.
Con gián là động vật nhỏ yếu như vậy, trên địa cầu bốn triệu năm qua cho dù hình dáng biến đổi nhưng cũng không hề bị diệt tuyệt. Mình làm sinh vật loài người cao đẳng, làm sao cũng không thể kém hơn so với một con “Tiểu Cường”, không phải sao?
Lỗ Đạt Mã cố gắng điều chỉnh tâm trạng, lập kế hoạch ngày mai mình phải làm cái gì, ngày tới phải làm cái gì, ngày kia, ngày sau đó nữa……
Hết chương 17.
P/s: giải thích một chút về chòm sao Anh Tiên
Chòm sao Anh Tiên là một trong những chòm sao đẹp nhất cạnh sông Ngân Hà, nằm ở phía Đông chòm Tiên Nữ và chòm Tiên Hậu. Ngôi sao nổi tiếng nhất trong chòm này là sao Anh Tiên (Đại Lăng). Đó là một biến tinh sáng nhất, từ lâu đã thu hút sự chú ý của mọi người. Trước kia người ta không biết nguyên nhân về sự thay đổi ánh sáng của nó nên người ta gọi đó là sao ma, thực chất nó là một sao đôi che khuất lẫn nhau điển hình với chu kì 2,87, có lúc che khuất nhau tạo hiện tượng giao thực. Khi sao tối che khuất sao chủ sáng hơn, độ sáng của Anh tiên từ cấp 2,1 xuống còn cấp 3,4.
Chòm Anh tiên có một vòng cong rõ rệt người ta gọi đó là cung của Perseus. Ở đây có 8 ngôi sao. Ở phần bảo kiếm có 2 nhóm sao phân tán, trong mỗi nhóm sao có mấy trăm ngôi sao.
Trong thần thoại Hi Lạp, chòm Anh tiên là hóa thân của Perse con của thần Zeus. Nữ thần Athena sai anh đi lấy đầu của quái vật Medusa, nếu hoàn thành được nhiệm vụ sẽ được đưa lên trời. Mỗi sợi tóc trên đầu Medusa đều là rắn độc, ai bị Medusa nhìn đều hóa đá. Perseus được Athena cho một chiếc mộc (lá chắn) sáng lóa. Khi đánh nhau với Medusa chàng cứ nhìn vào bóng của nó soi trong mộc mà đánh, cuối cùng chém được đầu của Medusa, phi ngựa thoát khỏi vùng nguy hiểm. Giữa đường qua vương quốc Esiopia, Perseus đã dùng đầu của Medusa làm cho hải quái biến thành đá cứu thoát công chúa Andromeda, lấy nàng làm vợ, đem đầu Medusa về trình diện với thần Athena. Nữ thần Athena giữ lời hứa đưa cả hai lên trời thành chòm sao Anh Tiên, trong tay vẫn nắm đầu của Medusa.