Đọc truyện Kiếm Phá Tiên Kinh – Chương 26: Trốn.
“Nơi này là !”
Diệp Huyền đánh giá bốn phía một cái, trong đêm tối, Diệp Huyền lờ mờ có thể phân biệt ra được nơi đây, Diệp Huyền chỉ cảm thấy nơi này có chút ít quen thuộc, nhìn kỹ, trong nội tâm thoáng chốc một tia vui mừng.
“Nơi này là Tổ Dương thành !”
Diệp Huyền nhãn tình sáng lên.
Bởi vì …
Cậu hắn ngụ ở Tổ Dương thành !
Thời điểm không đi tới Lục Ân tông, hắn cùng với cậu hắn ở trong Tổ Dương thành, quán trà kia, nhà trọ kia, đều trong Tổ Dương thành, mà hắn sau khi đi, cậu hắn tựu ở trong Tổ Dương thành.
Thần phù Tiểu Na Di, sẽ đem người di chuyển một khoảng cách.
Có thể nói là vừa vặn đem Diệp Huyền từ Hành Nhất sơn đến trước cổng thành.
“Cậu ở trong Tổ Dương thành, vô luận như thế nào, ta muốn đi nhìn cậu ta một tý, bất quá thời gian cấp bách, không thể ở trong Tổ Dương thành quá lâu !” Diệp Huyền trong nội tâm âm thầm nghĩ tới.
Theo Hành Nhất sơn đến Tổ Dương thành, khoảng cách này đối với tu tiên giả mà nói, căn bản không thể nói xa, thần phù Tiểu Na Di sở dĩ xưng là tiểu, bởi vì di chuyển khoảng cách có hạn, giống như loại cao thủ Phương Vân Gian, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ đuổi tới.
“Bọn họ có lẽ đã phát hiện ta học xong Lục Ân kiếm thuật, không thể trong Tổ Dương thành ở lâu !”
Diệp Huyền trong nội tâm tinh tường.
Tổ Dương thành này, là của Lục Ân tông.
Hiểu rõ ràng, Diệp Huyền thúc dục song dực Khương Xảo ình, đập cánh, hướng phía Tổ Dương thành thành mà đi.
…
Chổ của cậu hắn chính là nhà trọ kia, Diệp Huyền rất nhanh đã tìm được.
Muốn gõ cửa mà vào, nhưng mà tỉ mỉ nghĩ lại, liền bay đến cửa sổ bên trên đi vào phòng cậu hắn.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Không có ánh nến.
“Cậu !”
Diệp Huyền la lên.
Trong lòng của hắn nghi hoặc.
Dựa theo lúc này, cậu có lẽ vẫn chưa đi nghỉ mới đúng.
“Không đúng!”
Diệp Huyền tức thì nheo mày.
Trong phòng, không có vật gì.
“Cậu !”
Hắn lại hô một tiếng.
Trong phòng, như trước yên tĩnh vô cùng.
“Chuyện gì xảy ra !”
Diệp Huyền cảm thấy không đúng, cậu hắn đã từng nói qua, bình thường sẽ ở tại nhà trọ này, bây giờ là buổi tối, căn bản không có khả năng ly khai.
Cậu hắn đã đi nơi nào.
Diệp Huyền có một loại dự cảm xấu, hắn hai mắt không nháy một cái nhìn xem bên trong !
Tìm !
“Không có người !”
Diệp Huyền hô hấp có chút dồn dập.
Sốt ruột !
Người đàn ông không muốn cẩm y mà về quê !
Người đàn ông không muốn hồi báo !
Hắn rất muốn từ Hành Nhất sơn, đi gặp mặt cậu, đi gặp một người cùng mình sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như cậu.
Mà bây giờ hắn trở lại Tổ Dương thành, đi tới nơi này, lại tìm không thấy bóng dáng của cậu hắn, như vậy…
Cậu hắn đi nơi nào?
“Sự tình không đúng!”
Càng ngày càng nhanh, thế cho nên …
Lòng nóng như lửa đốt !
Hắn tìm kiếm bên trong phòng, muốn tìm thư cậu để lại hay bất cứ loại đồ đạc gì, dù sao cậu hắn nếu như một mình rời đi, nhất định sẽ lưu lại thư ình, dùng phòng ngừa để ình lo lắng an nguy.
“Ừm!”
Cũng không lâu lắm, Diệp Huyền liền ngừng bước chân.
“Có phong thư !”
Hắn tìm một phong thư !
Trong nội tâm phảng phất rơi xuống một tảng đá lớn.
Nếu như để lại thư, như vậy thì đại biểu cho, cậu không có gì nguy hiểm, nói cách khác, cũng không lưu lại thư từ gì mới đúng.
Bất quá…
Vì cái gì, hắn trong nội tâm có cảm giác xấu, vẫn không có biến mất.
Nóng nảy mở ra phong thư.
Ánh mắt của Diệp Huyền tập trung vào phong thử.
Phong thư chỉ có viết một chữ !
Rải rác một chữ.
Lưu loát, vội vàng chi bút !
“Trốn !”
Một chữ “trốn”!
Một tờ giấy trắng, chỉ có một chữ “trốn”.
Một chữ “trốn.
Diệp Huyền nhíu mày.
“Trốn !”
Một chữ “trốn”, ngàn vạn nghi hoặc !
Là cậu để cho chính hắn trốn, hay là có người muốn đưa cậu hắn vào chỗ chết, mà cậu hắn trốn !
Phẫn nộ .
“Ai !”
“là ai !!!!”
Thư này để lại một chữ “trốn”, tuyệt đối không có đơn giản như vậy !
Chưởng quầy đang nằm trên giường ngủ say, mà lại không biết, trên cửa sổ, lại đột nhiên leo vào một người, người này đang mặc Thanh Y, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, không ai khác, đúng là Diệp Huyền.
Diệp Huyền theo trên cửa sổ tiến đến, không nói hai lời, trực tiếp bắt lấy chưởng quầy.
“Ai , ai !!”
Chưởng quầy trong mơ màng, cảm giác thân thể của mình đau đớn, giật mình một cái lập tức đứng dậy, chứng kiến trước người mình nhiều hơn một người, nhất thời sợ hãi.
“Ta … Ta làm mua bán nhỏ, tiểu ca, tiểu ca ngươi hạ thủ lưu tình ah ! Bạc nhiều năm ta kiếm được toàn bộ cho ngươi được không ?” Chưởng quầy phản ứng ngược lại là cực nhanh, cho rằng Diệp Huyền là đoạt tài, lúc này tựu lớn tiếng la lên, muốn cố ý phóng đại thanh âm, để cầu có người trợ giúp hắn.
Tại bên trong nhà trọ , hắn cũng thuê một ít Lực Vị, lực lớn vô cùng.
“Ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng có đùa nhiều như vậy !” Diệp Huyền lạnh giọng nói ra: “Ta nếu muốn giết ngươi, chỉ cần động một ngón tay, ta hỏi ngươi một việc, ngươi đem việc ngươi biết toàn bộ nói cho ta, một khi có nửa điểm giả dối, coi chừng tánh mạng của ngươi !”
“Chuyện này. .. tiểu ca ngươi tuyệt đối đừng giết ta…ta có cái gì biết nhất định toàn bộ đều nói cho người biết, đừng giết ta !” Chưởng quầy thật là bị hù không nhẹ.
Diệp Huyền biết rõ chỉ có như vậy mới dọa được, mới có thể biết được việc mình cần biết, nói cách khác, rất khó để biết rõ đối phương nói thật hay giả.
“Ta hỏi ngươi , khách nhân bên trong phòng trên kia, đi nơi nào !” Diệp Huyền nhíu mày lạnh giọng chỉ ngón tay về bên trên phòng cậu hắn.
“Bên trên … ngươi nói là vị khách nhân họ Diệp sao, không, không phải khách nhân, là đại nhân !!” Cái này chưởng quầy nói ra.
Hắn cảm giác Diệp Huyền có chút quen thuộc, dù sao thời điểm Diệp Huyền không có đi Lục Ân tông, cũng từng ở qua một đêm, nhưng bây giờ đã qua thời gian không ngắn, hắn trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy đã gặp nhau ở nơi nào, lại cũng không nghĩ ra.
“Đúng!”
Cái này chưởng quỹ vội vàng trả lời: “Này … Vị đại nhân kia cho tới bây giờ tựu không hề rời đi!”
Diệp Huyền bắt lấy chưởng quầy, tay lại chặc một phần.
Thân thể chưởng quầy kia lập tức bị Diệp Huyền rót vào chân khí, trong cơ thể bị tra tấn đau đớn, nhếch miệng hét lớn: “Đại nhân, đại nhân, ta cũng không nói gì lời nói dối, ta dám thề với trời, nếu như ta có nửa điểm biết đến mà không có nói cho đại nhân, tiểu.. tiểu nhân nhất định gặp thiên khiển mà chết !”
Diệp Huyền nhìn về phía hai mắt chưởng quầy.
Không có nói sai.
Chưởng quầy rất có thể không biết.
“Chẳng lẽ chữ “trốn” kia, không phải cậu chạy thoát, mà là đang để cho ta trốn !” Diệp Huyền âm thầm nghĩ tới .
Thời điểm nghĩ đến, tâm hắn đột nhiên trầm xuống.
Trốn, trốn ở đâu?
Mấu chốt nhất vẫn là …
Cậu hắn ở nơi nào !
Diệp Huyền nắm chặt hai đấm.
Đùng đùng xương cốt giao đụng !
Chân khí rung chuyển, khí tức bức người !
“Đại… Đại nhân !” Chưởng quầy thận trọng nói ra.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn hắn một cái, tay dần dần buông ra, nói ra: “Ngươi tốt nhất đừng đem sự tình hôm nay nói ra !”
“Vâng, nhất định , nhất định !” Chưởng quầy nào dám có nửa điểm bất mãn, vội vàng đáp ứng Diệp Huyền.
Diệp Huyền nghe thế, mới buông tay ra, một bước bước ra, thời gian trong nháy mắt, liền từ trên cửa sổ nhảy xuống, một đôi cánh đột nhiên lộ ra ở sau lưng của hắn, liền biến mất ở trong đêm tối.
Đồ vật cậu hắn lưu cho.
Cũng chỉ có duy nhất phong thư.
Một tờ giấy mỏng.
Diệp Huyền nắm chặt tờ giấy mỏng.
Trong nội tâm không khỏi đau nhức !
“Cậu !”
Diệp Huyền cắn răng, nói: “Người đến cùng đi nơi nào !”
Đầu óc hắn không ngu ngốc, trái lại, thông minh vô cùng, cậu để lại cho hắn một chữ ‘Trốn’, ở trong đó ngụ ý, cho dù có rất nhiều loại, có thể là có một loại lại là thập phần xác định, cái kia chính là, gặp nguy hiểm, có một điều, hắn không biết nguy hiểm, đầu tiên hàng lâm lên người cậu hắn !
“Cậu, ngàn vạn không nên bị làm sao !”
Diệp Huyền nắm chặt hai đấm.
Trong lòng của hắn dĩ nhiên không biết đi nơi nào …
Cậu mình không biết đi nơi nào.
Hắn lại đi nơi nào?
“Đi Bách Hoa Trì !”
Diệp Huyền nhìn về phía phương xa, trong đầu có ký ức về Bách Hoa Trì, Khương Xảo xuất ra cho hắn cái lệnh bài kia, hắn đi Bách Hoa Trì nhất định phải xuất ra lệnh bài, con mắt hắn không nháy một cái nhìn xem cái này tấm lệnh bài.
“Phải đi Bách Hoa Trì !”
Thân ảnh của hắn …
Dần dần rời xa !